Chương 19: Ngủ Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa trở lại trên lầu, nhưng mục đích của nàng cũng không phải về phòng mình, mà muốn vào phòng Phác Thái Anh. Không chút do dự, thậm chí ngay cả cửa cũng không gỡ đã trực tiếp tiến vào, Lạp Lệ Sa rất nhanh liền thấy được người kia ngồi ở sôpha. Giờ này khắc này, Phác Thái Anh im lặng ngồi ở chỗ kia, ăn đồ ăn mình cho nàng. Mắt thấy chén cơm chỉ còn lại có một nửa, trong mắt Lạp Lệ Sa hiện lên một tia vừa lòng.

"Còn muốn ăn sao?"

Một câu không đầu không đuôi, những người khác có lẽ không rõ ý của Lạp Lệ Sa, nhưng với hiểu biết của Phác Thái Anh về nàng, cũng biết nàng đang hỏi mình còn muốn thêm chút cơm hay không. Tuy rằng nàng rất muốn ăn cơm do Lạp Lệ Sa tự tay làm, nhưng dạ dày của nàng lại không cho phép nàng ăn nhiều.

"Vậy là đủ rồi, cám ơn."

Phác Thái Anh lễ phép trả lời, cúi đầu tiếp tục sự nghiệp ăn cơm của mình. Mặc dù Phác Thái Anh chưa từng một ngày đi học, Lạp Lệ Sa cũng không như các bậc cha mẹ bình thường dạy cho nàng chút quy củ. Nhưng mà, Phác Thái Anh rất lễ phép, một chút cũng không thua kém ai.

Nàng ngoan hiền, nói chuyện cũng không bao giờ la to. Gặp chuyện kỳ quái, hoặc là không muốn, cũng bình tĩnh giống như không có việc gì.

Tóc dài màu đen bị nàng lấy tay giáp lên bên tai, hai cánh môi lấy tốc độ thật chậm khép mở, không phát ra một chút thanh âm nuốt thức ăn, ngay cả tiếng bát chén chạm nhau cũng rất nhỏ. Phác Thái Anh chính là một người im lặng nhàn nhã, khi thì trầm lặng đến mức để cho bất luận kẻ nào cũng có thể bỏ qua sự tồn tại của mình. Khi thì lại giống như ánh thái dương, mang đến ánh sáng cho vạn vật.

Đợi cho đồ ăn thấy đáy, Phác Thái Anh dùng khăn tay xoa xoa miệng, cầm lấy bát chuẩn bị đi rửa, lúc này, Lạp Lệ Sa lại ra tiếng ngăn trở nàng.

"Đặt ở nơi đó là được, sẽ có người đến dọn." Lạp Lệ Sa thấp giọng nói.

Nghe qua lời của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngồi trở lại đúng chỗ vừa nãy, thẳng tắp lưng ngồi ở nơi đó. Lưng của nàng giống như tư thế đứng của quân đội, nhìn qua nghiêm túc lại khẩn trương. Còn Lạp Lệ Sa lại thả lòng thân mình đứng ở bên kia, hoàn toàn là hai trạnh thái đối lập.

"Ngươi tựa hồ rất thích 2 sủng vật của ta."

Trong phòng im lặng hồi lâu sau, Lạp Lệ Sa mở miệng đánh vỡ không gian yên lặng. Trước kia, nàng cảm thấy cùng Phác Thái Anh ở chung thật mệt chết đi được. Đứa nhỏ này không như các hài tử khác hoạt bát, mà lúc nào cũng chỉ im lặng cùng trầm mặc.

Nàng không hay nói chuyện, dù bị thương hoặc bị đau cũng không than một tiếng. Ẩn nhẫn không thú vị như vậy làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy quen thuộc, bởi vì, khi đó Phác Thái Anh, cực kỳ giống mình năm đó khi mới từ nơi Phác Quân giam giữ trốn ra.

Nay, suốt 5 năm không thấy, Lạp Lệ Sa phát hiện chính mình đã thay đổi, mà Phác Thái Anh cũng có rất nhiều biến hóa. Lời của nàng so với trước kia ít hơn nữa, còn dám nhìn thẳng mình, cãi lời mình. Tuy rằng cùng nàng ở chung không được tự nhiên, lại hoàn toàn không có cảm giác chán ghét.

Xem nàng im lặng ngồi ở một bên, nhìn không chớp mắt nhìn xuống mặt đất. Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy, nhìn chằm chằm một vật chết so với nhìn mình thật sự thú vị hơn sao?

"Ân, chúng thực đáng yêu."

Phác Thái Anh thong thả trả lời. Thấy nàng vốn là cúi đầu nay lại nghiêng qua một bên, Lạp Lệ Sa thoáng nhìn thì thấy lỗ tai của đối phương trắng nõn nay đã ẩn ẩn có chút đỏ. Phát hiện như vậy làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy bất đắc dĩ.

Ở trong ấn tượng của nàng, tính tình Phác Thái Anh cùng bề ngoài của nàng giống nhau đều lạnh nhạt. Từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu, nàng cũng không bởi vì chuyện gì mà phát giận, cho dù bị thương thống khổ, cũng không nghe qua nàng than đau. Nàng luôn khắc chế ẩn nhẫn, cho dù chính mình liều mạng khi dễ nàng, thương tổn nàng, đả thương nàng bằng lời nói, nàng cũng sẽ không phẫn nộ phát hỏa.

Phác Thái Anh là con gái của mình, nhưng quan hệ của hai người lại cùng quan hệ mẹ con cách xa vạn dặm. Theo lý mà nói, Phác Thái Anh hẳn là phải trách mình, hận mình. Nhưng nàng trừ bỏ không cùng mình nói chuyện, cũng không cãi lời mình. Thậm chí, ánh mắt Phác Thái Anh nhìn mình, cũng không mang theo tia hận ý.

Lạp Lệ Sa tin tưởng, Phác Thái Anh cũng không phải thánh mẫu. Lúc nàng còn rất nhỏ, chính mình đã bắt nàng tự tay xử lý một tên phản đồ. Khi đó, Phác Thái Anh 14 tuổi không chút do dự bóp cò súng, tự tay đoạt mạng người. Tại thời điểm đó, Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh cũng không phải là kẻ nhát gan yếu đuối. Nhưng là, mỗi khi ở trước mặt mình, nàng lại yếu đuối xấu hổ.

Lạp Lệ Sa rất muốn biết, Phác Thái Anh thật sự khoan dung chính mình, hay vẫn là vì trả thù mình mà diễn xuất. So sánh hai đáp án, Lạp Lệ Sa không thể nghi ngờ càng thích đáp án thứ nhất. Bởi vì, nàng hy vọng chính mình ở trong lòng Phác Thái Anh không giống người thường. Ngay cả khi nàng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, thậm chí là rất kém cỏi là đằng khác.

"Đại tỷ, Phác Thái Anh, ta có thể tiến vào không?"

Ngay tại lúc Lạp Lệ Sa lâm vào trạng thái suy nghĩ, cửa phòng truyền đến âm thanh khàn khàn của Lục Úy Lai. Lạp Lệ Sa cho phép, đối phương liền đẩy cửa đi đến. Mới vài phút không thấy nhưng Lục Úy Lai so với vừa rồi tiều tụy đi rất nhiều.

Nhìn ánh mắt sưng đỏ của Lục Uý Lai, Phác Thái Anh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lạp Lệ Sa. Lại không biết rằng động tác nhỏ của nàng ở trong mắt người khác là cực kỳ đáng yêu.

"Úy Lai, nàng ta thế nào rồi?"

Thu hồi ánh mắt dừng trên người Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa thấp giọng hỏi. Nàng chưa nói nàng kia là ai, nhưng Lục Úy Lai hiểu được, Lạp Lệ Sa đang hỏi về Tằng Khả Hận.

"Nàng ta có thể tự đi bệnh viện, đại tỷ, ta vội tới chích cho Phác Thái Anh, tình huống của nàng còn chưa ổn định, cần truyền dịch."

Lục Úy Lai thản nhiên trả lời, luôn luôn cực kỳ quan tâm Tằng Khả Hận mà nay nàng lại rất lạnh lùng cùng bình tĩnh.

Thực hiển nhiên, Lục Úy Lai không muốn nói về Tằng Khả Hận, thấy nàng chủ động nói sang chuyện khác, Lạp Lệ Sa thức thời không hề hỏi tiếp, mà là trầm mặc không nói nhìn Lục Úy Lai chích cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đa số là bị ngoại thương, miệng vết thương vào buổi chiều đã được thoa thuốc, cũng không cần lại thoa lại. Về phần sốt cao không hạ, cũng chỉ có thể dựa vào việc chích thuốc và truyền dịch giải quyết.

Phác Thái Anh đưa tay ra rất nhanh. Ngay sau đó, Lục Úy Lai đem kim tiêm đâm vào tay Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa bỗng dưng cảm thấy mu bàn tay mình có cảm giác tê rần. Vì tránh cho làm cho hai người còn lại nhìn thấy hành động khác thường của mình, nàng xoay qua một bên, vụng trộm đem tay áo vạch lên, thế này mới phát hiện trên tay mình rõ ràng không có vết thương.

Sau khi xem xong, Lạp Lệ Sa sửa lại tay áo, mắt lại nhìn Lục Úy Lai đang nói những việc cần lưu ý cho Phác Thái Anh. Phát hiện này hai người không chú ý đến hành động vừa rồi của mình, nàng mới khôi phục vẻ mặt thoải mái, rồi quay sang nhìn Phác Thái Anh.

Tuy rằng không phải lần đầu nhìn Phác Thái Anh, nhưng mỗi một lần nhìn, Lạp Lệ Sa đều đã cảm thấy mặt Phác Thái Anh đẹp lắm. Người này ngũ quan đại đa số là do mình di truyền, bất luận là con ngươi đen thuần khiết kia, hay là cái mũi thẳng khéo léo, đều như đúc từ khuôn mặt của mình mà ra, thực sự là rất giống.

Thấy nàng cắn cắn môi dưới, thường thường gật đầu để trả lời Lục Úy Lai. Càng nhìn, Lạp Lệ Sa lại càng cảm thấy Phác Thái Anh rất thú vị. Hiện tại Phác Thái Anh giống như học sinh tiểu học đang nói chuyện với giáo viên, nhu thuận làm cho người ta muốn vỗ vỗ đầu nàng. Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Lạp Lệ Sa tự nhiên sẽ không dám làm chuyện này. Dù sao, thân mật như vậy, cũng không thích hợp làm cùng Phác Thái Anh.

Buổi chiều, Lục Úy Lai giao bình nước truyền cho Lạp Lệ Sa mang vào phòng Phác Thái Anh. Nhìn nàng nằm trên giường, sắc mặt như trước tái nhợt, nhưng tinh thần lại tốt lên không ít. Lạp Lệ Sa ngồi ở bên giường, xoa xoa ánh mắt có chút ẩm ướt, ở trong lòng thở dài.

5 năm trước khi Phác Thái Anh bỏ trốn, Lạp Lệ Sa liền buông tay hết thảy nhiệm vụ cùng công tác, bắt đầu tìm kiếm Phác Thái Anh. Nàng đầu tiên là đem Hải thị lật tung lên, sau đó mở rộng phạm vi ra vài thành thị chung quanh. Năm năm qua, Lạp Lệ Sa đều tìm kiếm Phác Thái Anh, nhưng vẫn không có bất kì tin tức nào.

Nhưng mà, mấy tháng trước, bỗng nhiên có một phong thư nặc danh được gửi đến. Lạp Lệ Sa phát hiện, Phác gia có vài xí nghiệp ở một thành phố khác. Ở trong mấy tấm ảnh gửi đến, Lạp Lệ Sa thấy được người nàng tìm suốt 5 năm nay.

Cho dù chỉ là một tấm ảnh mờ chụp nghiêng xa xa, Lạp Lệ Sa cũng có thể nhìn ra, người trong ảnh chính là Phác Thái Anh!

Thời gian lâu như vậy, Phác Thái Anh đã từ một cô bé lột xác thành một nữ nhân. Nàng không hề mặc quần Jean đơn giản cùng áo sơmi trắng, mà thay bằng váy dài tràn ngập hơi thở thành thục hay tây trang công sở. Nhìn ảnh chụp, qua vài năm ngắn ngủn giúp Phác Quân làm việc, nàng cũng nhìn chính chắn và trưởng thành hơn rất nhiều.

Một khắc đó, tâm Lạp Lệ Sa liền lạnh, khóe miệng cũng tươi cười. Kỳ thật, từ lúc Phác Thái Anh chạy trốn, Lạp Lệ Sa đã nghĩ đến đối phương có lẽ sẽ đi tìm Phác Quân. Nhưng mà, dựa vào tín nhiệm đối với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa chỉ đơn giản điều tra Phác Quân, cũng không có điều tra sâu.

Thực lực của nàng, căn bản không thể cùng Phác Quân đối kháng. Tiếp đến, Lạp Lệ Sa không tin, Phác Thái Anh sẽ phản bội mình, đầu quân với Phác Quân. Nhưng chuyện thật xảy ra trước mắt, Lạp Lệ Sa rốt cục lại một lần cảm nhận được thất vọng cùng vô lực.

Nàng trên đời chỉ còn duy nhất một người thân, bởi vì mình không tốt nên Phác Thái Anh lựa chọn rời đi, còn làm việc cho tên nam nhân khốn khiếp kia. Này không phải đơn thuần rời đi, hoặc là đứa nhỏ bốc đồng rời nhà trốn đi. Từ lúc Phác Thái Anh lựa chọn giúp Phác Quân, nàng ta đối với mình, chính là kẻ phản bội.

Nhớ lại đến nơi đây thì bị bắt gián đoạn, Lạp Lệ Sa nhìn người kia đang bắt lấy tay áo mình kéo kéo, nàng quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh.

"Ngươi mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi a, ta có thể tự mình chiếu cố."

Phác Thái Anh nói như vậy, thực làm cho Lạp Lệ Sa có chút ngoài ý muốn. Dù sao, lấy tính cách của đối phương, có thể chủ động nói chuyện với mình, cũng đã là chuyện không dễ dàng, huống chi lời này còn mang theo sự quan tâm.

Bất quá, Phác Thái Anh nói là nói như vậy, nhưng bàn tay nàng ta còn cầm lấy tay áo của mình còn không có một chút khí lực. Nhìn nàng bởi vì truyền nước và tiêm thuốc an thần mà đang buồn ngủ, Lạp Lệ Sa do dự một lát, một ý tưởng kinh người ở trong đầu nàng hiện lên. Nàng bất động thanh sắc đứng dậy, tầm mắt nhìn Phác Thái Anh đang nằm vô lực trên giường lớn. Cuối cùng, phun ra một câu làm cho đối phương bất ngờ.

"Vì canh chừng ngươi, ta đêm nay sẽ ở chỗ này. Ngươi ngủ tốt nhất là thành thật một chút, không nên đụng đến ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro