Chương 5: Hé Lộ Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đang làm cái gì?" – Lạp Lệ Sa cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn người ngồi ở bên giường Phác Thái Anh, thấp giọng chất vấn. Mà ngay cả chính nàng đều không có phát hiện, giờ này khắc này sắc mặt của nàng có bao nhiêu bực bội, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

"Ha hả, ta vốn tưởng rằng đại tỷ đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên một ngày một đêm đều không có đi ra khỏi phòng, nguyên lai, ngươi là ở cùng con gái của ngươi chơi đùa. Lại nói tiếp, 5 năm không gặp, tiểu Phác trổ mã tốt hơn nhiều à. Khuôn mặt này, cùng ngươi thật sự rất giống."

Tay lại đi lên vuốt mặt Phác Thái Anh. Ngay sau đó, chậm rãi đi xuống, hướng xuống xoa ngực của nàng. Thấy nữ nhân làm càn vô lễ, Lạp Lệ Sa tiến lên từng bước, dùng sức nắm cổ tay của nàng, con ngươi đen hiện lên một tia bất mãn.

"Tằng Khả Hận, ngươi chớ quên, ai mới là đại tỷ. Ta khuyên ngươi một câu, không nên nghĩ nhiều, rời đi phòng này ngay cho ta."

Lạp Lệ Sa nói chuyện thanh âm luôn rất thấp, mang theo vài phần khàn khàn. Không như Phác Thái Anh lạnh nhạt dịu dàng, cũng không phải Tằng Khả Hận đường hoàng, mà là có loại mạc danh kỳ diệu mang cảm giác áp bức. Lúc này, nghe được đối phương thét ra lệnh chính mình, Tằng Khả Hận cũng không có sợ hãi, nụ cười trên mặt sáng lạn hơn.

"Ha hả... Đại tỷ thật sự là nổi giận, nơi này cũng không phải phòng của ngươi, chẳng lẽ ta lại đây xem tiểu Phác không được sao?" – Tằng Khả Hận tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại, chẳng sợ sắc mặt Lạp Lệ Sa nghe những lời này tối tăm vô cùng, nàng cũng giống như không có nhận ra, tiếp tục nói xong.

"Bất luận có phải là phòng của ta hay không, chỉ cần là bắt giam nàng đều là ta có bắt giam. Tằng Khả Hận, có phải hay không ta rời đi thời gian lâu, mới có thể cho ngươi quên, thân phận cùng địa vị của ngươi?" – Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, cùng người trước mặt im lặng bốn mắt nhìn nhau.

Hiện nay, đối phương mặt tươi cười nhìn mình. Tóc dài đen bóng không biết khi nào bị nàng nhuộm thành màu khác, phối hợp với mặt trái xoan, tăng thêm một tia dã tính cùng quyến rũ. Nàng vẫn như cũ mặc quần áo đỏ, lộ ra bả vai mảnh khảnh cùng cánh tay ngọc ngà. Trên cổ tay là chiếc vòng xanh biếc hoàn toàn đi ngược lại với khí chất của nàng, nhưng mà, Lạp Lệ Sa lại biết, vòng tay được Tằng Khả Hận thập phần coi trọng, khi hành động nàng đều đem vòng tay tháo xuống.

"Thật sự là một màn mẹ con tình thâm, đại tỷ, ta thật không nghĩ tới, ngươi hao hết 5 năm đem đứa bé này trở về, chỉ là muốn trừng phạt nàng lúc trước đối với ngươi, đối với chúng ta phản bội. Ta nghĩ đến, ngươi phải là thống hận nàng, hiện tại xem ra, ta nghĩ sai rồi." – Mặc dù Tằng Khả Hận không có chỉ ra, nhưng Lạp Lệ Sa minh bạch, nàng trong miệng của cô ta không thể nghi ngờ là người nằm ở trên giường – Phác Thái Anh.

"Ngươi có ý kiến gì?" – Lạp Lệ Sa bất động nhìn Tằng Khả Hận trước mặt. Chẳng biết tại sao, nàng chính là không thích đối phương dùng ánh mắt đánh giá, xem thường, thậm chí tràn ngập âm mưu nhìn Phác Thái Anh. Về phần nguyên nhân, mà ngay cả Lạp Lệ Sa cũng giải thích không rõ ràng lắm.

"Ý của ta, đại tỷ hẳn là rất rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi đã quên nam nhân kia từng đối với ngươi đã làm chuyện gì sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên hắn là như thế nào đem chúng ta đối đãi giống chó hay sao, mỗi ngày cùng hắn vui đùa? Hảo! nếu ngươi quên, như vậy, ngươi có phải hay không cũng đem cha mẹ ngươi cùng muội muội quên luôn? Lạp Lệ Sa, nếu ngươi quên, ta giúp ngươi nhớ lại..."

"Đủ rồi!" – Tằng Khả Hận bị một cỗ lực đạo thật lớn nắm lấy tay. Ngay sau đó, thân thể liền bị khống chế đẩy đi. Sau lưng là tường lạnh như băng tiếp xúc, chỉ nghe thình thịch, toàn bộ phòng nháy mắt an tĩnh lại. Bởi vì hô hấp khó, Tằng Khả Hận hai má hồng lên, nàng không ngừng vuốt vai Lạp Lệ Sa, thân mình lại bị đối phương dựng lên.

Lạp Lệ Sa không cất lời, thái độ làm người cũng là lạnh lùng. Lần đầu gặp mặt, nàng kết luận Tằng Khả Hận cũng không phải người đơn giản. Thử hỏi, một người bình thường, như thế nào sẽ không dùng thuốc tê ở trên người nàng lấy ba viên đạn ra còn vẫn duy trì bình tĩnh? Tằng Khả Hận tự hỏi, nàng là làm không được. Nhưng mà, ở trước mặt nữ nhân này nàng lại dễ dàng làm được.

Chẳng sợ cùng ở chung đã nhiều năm, Tằng Khả Hận cũng không có nhìn thấu Lạp Lệ Sa. Có lẽ, đối rất nhiều người mà nói, Lạp Lệ Sa đều là thần bí không thể xâm phạm. Ngươi có thể tới gần nàng, thăm dò nàng, lại vĩnh viễn đều không có khả năng khống chế nàng.

Lạp Lệ Sa rất cao, thực gầy, màu da lại trắng nõn, hơn nữa nàng thích mặc màu đen, làm cho người ta cảm giác cao ngạo mà khó tiếp cận. Nàng cũng rất ít khi phát giận, cũng rất ít làm ra chuyện thất lễ. Nàng đối đãi ai đều là đối xử bình đẳng, thưởng phạt phân minh. Mình vô số lần nói vũ nhục nàng, khıêu khích nàng, nàng cũng đều là không quan tâm.

Nhưng mà, giờ này khắc này Lạp Lệ Sa không thể nghi ngờ là nguy hiểm, làm cho người ta sợ hãi. Con ngươi đen mang sát khí, tròng mắt che kín bởi vì phẫn nộ quá độ mà sinh ra tơ máu. Thấy nàng dùng một bàn tay dễ dàng đem người cao m72 như mình nâng lên... Đỉnh, Tằng Khả Hận nhìn xuống Lạp Lệ Sa đang che ngập tràn phẫn nộ. Cái loại cảm giác này, căn bản không giống như là đang cùng một người đối diện. Mà là ở cùng một loại ma quỷ 'một dã thú'.

Hô hấp càng ngày càng khó khăn, khí lực cũng không còn lớn. Ngay tại khi Tằng Khả Hận ngừng giãy dụa, bàn tay kia đúng là ngoài ý muốn nới lỏng rồi rời ra. Một lần nữa khôi phục tự do Tằng Khả Hận từng ngụm từng ngụm hô hấp, đứng không vững nên nàng trực tiếp quỳ trước mặt Lạp Lệ Sa.

"Ha... Ha a... Khụ. kh....ụ khụ..." Tằng Khả Hận bất chấp hình tượng, càng bất chấp chính mình hiện tại có bao nhiêu khó coi. Nàng tham lam đem không khí hút vào trong miệng, lại ho khan. Thẳng đến thân thể không khó chịu, nàng mới dám ngẩng đầu nhìn người đứng ở trước mặt mình – Lạp Lệ Sa.

Chỉ thấy đối phương dung nhan bị tóc dài che đi hơn phân nửa, cặp mắt lộ thật dọa người, làm cho người ta thấy không rõ bộ dáng. Nhưng mà, cho dù vậy, Tằng Khả Hận cũng biết, cũng có thể nhận thấy được, Lạp Lệ Sa đang dùng ánh mắt đáng sợ nhìn mình..

"Cút."

"Lạp Lệ Sa..."

"Cút đi, nếu không, ta không dám cam đoan kế tiếp sẽ phát sinh cái gì."

Tằng Khả Hận muốn nói nữa, nhưng mà, nghe được Lạp Lệ Sa nói lời này, nàng liền nếu không dám nói thêm, mà là chạy ra khỏi phòng. Lạp Lệ Sa suy sụp ngồi trên mặt đất, tựa đầu dựa vào ở người bên giường, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Đối mỗi người mà nói, nhớ lại đều là trọng chuyện bình thường. Khi già đi, tuổi trẻ không còn, nó sẽ thành bảo tàng quý giá, tồn tại trong đầu mỗi người. Đối với Lạp Lệ Sa mà nói, nhớ lại cũng là một thanh kiếm 2 lưỡi. Mỗi khi nhớ tới, có khi sẽ làm nàng ngọt như ăn mật đường, nhưng càng nhiều thời điểm, sẽ làm nàng cảm thấy được đau đớn thấu tâm, giống như bị vạn mũi kiếm xuyên vào tim.

Lạp Lệ Sa từng có một gia đình ấm áp. Nơi đó có cha mẹ nàng, có em gái, cũng có một con mèo cưng. Lại nói tiếp, Lạp gia coi như là dòng dõi hiếu học. Lạp Lệ Sa phụ thân – Lạp Hằng là một hoạ sĩ, mà Lạp Lệ Sa mẫu thân lại là một lão sư đại học.

Từ lúc còn nhỏ bắt đầu, Lạp Lệ Sa đã bị người nhà dạy theo hướng văn nghệ phát triển. Thiên tư thông minh, Lạp Lệ Sa từ nhỏ chính là học sinh xuất sắc, theo tiểu học đến sơ trung, chưa bao giờ thay đổi. Thơ cổ, đứa nhỏ khác xem nhiều lần mới có thể nhớ kỹ, Lạp Lệ Sa cũng là đọc thầm một lần là có thể nhớ rõ rành mạch, cũng không quên, mấy tháng sau hỏi nàng, vẫn như cũ không chút lệch lạc.

Cho tới nay, Lạp Lệ Sa đều là làm Lạp phụ, Lạp mẫu kiêu ngạo, Lạp Lệ Sa 5 tuổi thì cha mẹ sinh thêm em gái, người nhà đối với nàng vẫn quan tâm không kém lúc trước. Nhưng mà, một gia đình hoà thuận như vậy, lại bởi vì một người nam nhân xuất hiện mà bị hủy hoại. Nam nhân đó, không phải người khác, chính là cha của Phác Thái Anh – Phác Quân.

Đối rất nhiều người mà nói, Phác Quân đều là một người bọn họ không dám đề cập đến tên. Hắn là tổng giám đốc một công ty lớn nhất nước. Hắn sáng lập Phác Thị Xí Nghiệp có thể nói cứng tầm vươn ra so với Thế giới.

Nhưng mà, mọi người đều nghĩ Phác Quân là có thiện tâm, mỗi ngày đều làm từ thiện, không ngừng thu dưỡng nhi đồng mồ côi. Kỳ thật, Phác Quân không hơn không kém cầm thú. Ở mặt ngoài, hắn tỏ vẻ là người chính trực, có tiền có tình yêu, sở hữu tiền tài danh vọng. Nhưng mà, ở sau lưng, hắn cũng là chủ của thế giới ngầm hắc bang, chuyên buôn bán vũ khí hạng nặng. Càng là một thích các nữ nhi trẻ tuổi, một tên biến thái.

Lạp Lệ Sa nhớ rõ, năm 12 tuổi, ác mộng của gia đình nàng bắt đầu. Năm ấy, cha mình Lạp Hằng đi Phác Thị vẽ tranh, cũng có thể tùy ý đi thăm quan công ty, tuổi còn nhỏ Lạp Lệ Sa liền đòi ba ba cho đi theo.

Nếu Lạp Lệ Sa sớm biết mình nhất thời tùy hứng sẽ gây ra sai lầm lớn, nàng nhất định sẽ không đi. Hoặc là, nhìn thấy nam nhân kia, nàng nên giết hắn ngay từ đầu.

Ngày đó, Lạp Lệ Sa cố ý mặc váy mới mua, đi theo phụ thân vào Phác Thị. Lần đầu tiên nhìn thấy công ty lớn như vậy, Lạp Lệ Sa há to miệng, giống như đứa nhỏ không hiểu chuyện ở bên trong chạy tán loạn. Nhưng mà, khi chạy vào trong thang máy, nàng lại không cẩn thận đụng phải một người.

Kia là một nam nhân thân hình cao lớn. Hắn nhìn qua đại khái ba mươi tuổi, mặc tây trang màu xám, bên người còn có hai vệ sĩ mặc y phục đen mang kính râm. Thấy mình đụng vào nam nhân kia, hai vệ sĩ lộ vẻ không tốt, hung ác tới mức Lạp Lệ Sa ngay cả hốc mắt đều đỏ lên. Nàng vừa định muốn chạy, chính là bị cái nam nhân cầm đầu kia nhẹ nhàng giữ lại, còn an ủi nàng.

"Tiểu muội muội, người vì sao ở trong này? Là mẹ ngươi tại đây đi làm sao? Hay là ngươi đi lầm đường?"

Nam nhân nói chuyện rất nhẹ, ánh mắt nhìn mặt mình ngắm tới ngắm lui, cuối cùng lại rơi xuống trên người nàng. Chẳng vì đối phương có thái độ tốt, nhưng vẫn là làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy được có chút quái dị. Ma xui quỷ khiến, nàng hoảng lên, liền nói mình là đi lầm đường mới tới nơi này, sau đó liền không quan tâm một mình một người rời đi Phác Thị, về đến nhà.

Qua một đoạn thời gian. Lạp ba ba vẽ tranh được Phác Thị tán thưởng, cho hắn không ít thù lao thưởng hắn. Nhưng mà, Lạp Lệ Sa không nghĩ tới chính là, qua một tháng sau, nàng lại nhìn thấy Phác Quân. Đêm hôm đó, nàng tan học trở về, phát hiện cha mẹ bày trên bàn phong phú đồ ăn, Lạp Lệ Sa chịu không nổi, đi lên lấy tay bốc trộm đồ ăn.

Thấy nàng làm như vậy, so với em gái nàng Lạp Hi càng trẻ con hơn. Lạp mụ mụ lớn tiếng quát bảo ngưng lại, còn dùng chiếc đũa đánh tay nàng. Tình huống như vậy làm cho Lạp Lệ Sa ủy khuất, rõ ràng ở trước kia nàng cũng là làm như thế này, vì cái gì hôm nay lại không được?

Đang lúc muốn hỏi tại sao mình không có thể ăn đồ vật này nọ, tiếng đập cửa lại vào lúc này vang lên. Lạp Lệ Sa quay đầu lại, nhìn thấy cha mẹ đang ở cửa nghênh vào một nam nhân, nàng không rõ, vì cái gì thúc thúc lần trước gặp ở Phác Thị lại ở trong này. Nhưng mà, không đợi nàng hỏi, cha mẹ liền nhiệt tình tiếp đón đối phương.

"Phác lão bản đến đây, mau, ngồi một chút. Ngươi đứa nhỏ này đứng để làm chi? Kêu thúc thúc." Lúc này, Lạp mụ mụ nói với Lạp Lệ Sa đang ngây người, nhanh lấy lại tinh thần, lập tức liền chào thúc thúc. Ở lúc ăn cơm Lạp Lệ Sa mới biết được, nguyên lai, người nam nhân này chính là Phác Thị tổng tài, cái công ty lớn kia là của hắn.

Đêm nay mọi thứ bình yên vượt qua, Ngay sau đó, Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Quân đến nhà mình số lần càng ngày càng thường xuyên, thời gian cũng càng ngày càng dài. Mỗi lần đến, không phải ăn cơm thì chính là tặng đồ cho phụ mẫu. Mỗi khi chính mình tan học không ai đón, cũng là Phác Quân tới đón chính mình. Ban đầu, Lạp Lệ Sa cũng không có cái gì không ổn, càng về sau lại phát hiện Phác Quân ánh mắt nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, còn luôn tìm các loại lý do sờ cơ thể mình.

Một ngày, Lạp Lệ Sa cùng Phác Quân ở nhà chờ Lạp phụ ,Lạp mẫu đi đón ở Lạp Hi trở về. Nhưng mà, ở lúc nàng thay quần áo, Phác Quân vọt tiến vào, không nói hai lời liền đem mình ấn ngã xuống giường. Tình huống như vậy làm Lạp Lệ Sa sợ hãi, nàng chạy nhanh lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có kẻ nào có thể lại đây cứu nàng.

Ngay tại Phác Quân cởi áσ, bên ngoài đại môn bị đẩy ra, nhìn ba ba mụ mụ trở về, Lạp Lệ Sa vui vẻ đến khóc, nhưng không nói cho bọn hắn biết, Phác Quân vừa rồi đối với nàng làm cái gì. Thẳng đến khi Phác Quân đi rồi, Lạp Lệ Sa mới nói với phụ mẫu của chính mình chuyện này. Người một nhà liền quyết định, từ nay về sau, cùng Phác Quân đoạn tuyệt lui tới. Nhưng mà, chính từ thời khắc đó bắt đầu, vận rủi liên tiếp không ngừng buông xuống đến gia đình bọn họ.

Đầu tiên là Lạp mụ mụ bởi vì công tác làm lỗi mà bị xa thải, sau lại là Lạp ba ba bức tranh bị nghi là sao chép, thậm chí phải lên tòa án. Trong lúc nhất thời, gia đình nàng trở nên thật khốn cùng.

Từ đó, từng tương kính như tân Lạp phụ và Lạp mẫu bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm khắc khẩu, thậm chí đánh nhau. Một ngày, hai người bọn họ hết sức nghiêm túc hỏi mình cùng muội muội thích đi theo ai, sau đó liền thần thần bí bí mà ra ngoài. Lạp Lệ Sa không biết, cha mẹ chuyến đi này, lại không có trở về. Bệnh viện điện thoại tới, 12 tuổi Lạp Lệ Sa mang theo muội muội đi đến, nhìn thấy là Lạp phụ Lạp mẫu thi thể lạnh như băng, trên tay nắm đơn ly hôn.

Một khắc kia, Lạp Lệ Sa cảm thấy được thế giới của mình sụp đổ. Nàng trấn an muội muội, lôi kéo tay nàng đứng ở cửa bệnh viện. Nàng không biết nên đi nơi nào, cũng không biết hiện tại nên làm gì, càng không rõ ràng vì cái gì gia đình các nàng biến thành bộ dáng này.

Bỗng nhiên, một đám người mặc tây trang đen mang hai chị em nàng đi, bọn họ không để ý chính mình phản kháng ra sao mà mang người ném vào trong xe, sau đó liền lái xe nghênh ngang mà đi. Lạp Lệ Sa không biết mình cùng Lạp Hi sắp bị mang đi nơi nào, nàng chỉ biết là, đợi chờ nàng, tuyệt không phải là chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro