Chương 62: Gia Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện đã bàn xong, Phác Thái Anh vì Tịch Khanh Nhược yêu cầu nên phải cùng nàng ta ăn bữa tối. Đến khi quay lại biệt thự của Lạp Lệ Sa cũng đã 7 giờ tối. Mới đẩy cửa bước vào, Phác Thái Anh đã thấy Lạp Lệ Sa ngồi một mình trên sofa, tay cầm một quyển sách dày, trong đó là hình của những động vật nhỏ. Phác Thái Anh tháo giày đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa nhưng nàng cũng không có phản ứng gì.

"Ta về rồi, ngươi ăn tối chưa?"

Phác Thái Anh cũng biết mình đã về muộn, nàng vốn tưởng rằng cùng Tịch Khanh Nhược gặp mặt một chút là có thể rời đi, không nghĩ tới đối phương cứ quấn quít lấy nàng. Nhìn sắc mặt Lạp Lệ Sa cũng không tốt lắm, Phác Thái Anh đoán là do mình về muộn mà làm cho đối phương tức giận.

"Không đói."

Lạp Lệ Sa chậm rãi trả lời.Thấy đối phương không ngẩng đầu nhìn mình, cũng không hỏi mình đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, Phác Thái Anh chỉ biết dùng tay nắm vạt áo, không biết làm thế nào.

"Ngươi còn chuyện gì sao?"

Nhận ra Phác Thái Anh còn chưa muốn rời đi, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chăm chú vào quyển sách. Tính ra trang sách này từ lúc Phác Thái Anh trở về cũng chưa lật qua. Hay nói đúng hơn nguyên cả một buổi chiều trang sách này vẫn duy trì như cũ, chưa hề được lật.

"Không có gì."

Phác Thái Anh cứng ngắc trả lời, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

"Uhm."

"Ngươi không đói cũng nên ăn một chút, nếu không hại đến sức khỏe."

Lại thấy Lạp Lệ Sa không để mắt tới mình, Phác Thái Anh chỉ thấp giọng nói. Nàng biết hôm nay mình đã phạm sai lầm. Đáng lý nàng không nên cùng Tịch Khanh Nhược ăn cơm bỏ lại Lạp Lệ Sa một mình ở nhà. Lục Úy Lai không ở đây, Lạp Lệ Sa lại không thích ăn uốn bên ngoài, chỉ sợ nàng vẫn chưa ăn gì.

"Ừ"

Nghe Phác Thái Anh nói, Lạp Lệ Sa chỉ đáp gọn một chữ.

Nhìn gương mặt nàng cùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo kia. Bất đắc dĩ Phác Thái Anh lại cảm thấy đau lòng, nàng cảm thấy bây giờ Lạp Lệ Sa giống như một đứa trẻ giận dỗi. Rõ ràng trong lòng không vui lại không nói ra, ngược lại dùng phương pháp ủy khuất bản thân để trừng phạt mình. Phác Thái Anh cũng không biết vì sao mình lại nhìn ra thành như vậy, đối diện với Lạp Lệ Sa lúc này nàng không biết nên làm gì, nhưng nàng ta như vậy Phác Thái Anh lại cảm thấy thập phần đáng yêu.

"Ta nấu cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn gì?"

Đối phó với người đang giận dỗi thì cần phải thực sự kiên nhẫn. Hơn nữa người như Lạp Lệ Sa lại không thích đem cảm xúc bộc lộ ra ngoài thế nên cần phải để ý nàng nhiều hơn. Cho dù đối phương có cố tình gây sự đi nữa thì đối mặt với nàng ta cũng phải cười, trăm ngàn lần không thể tức giận. Bởi vì nếu tức giận với nàng ta, nàng ta sẽ càng phản ứng quyết liệt hơn.

"Không cần"

Nghe Phác Thái Anh đề nghị, Lạp Lệ Sa chỉ lạnh lùng nói sau đó đem quyển sách bỏ lại trên sofa, chuẩn bị đứng dậy lên lầu. Phác Thái Anh nhìn bóng dáng Lạp Lệ Sa gầy yếu, nàng quyết định bước nhanh đến trước mặt bắt lấy cổ tay Lạp Lệ Sa.

"Thực xin lỗi, ta biết chuyện hôm nay ta là ta không đúng. Ngươi có thể mắng ta, phạt ta. Nhưng ngươi đừng tra tấn bản thân ngươi được không?"

Rất nhiều lần Phác Thái Anh tự hỏi mình, rốt cuộc nàng yêu Lạp Lệ Sa sâu đậm đến đâu. Nhưng mỗi lần hỏi như vậy nàng đều không thể biết được đáp án chính xác, và nghi vấn này cứ lặp lại trong đầu nàng nhiều năm nay.

Phác Thái Anh yêu Lạp Lệ Sa, đó là điều không thể nghi ngờ. Nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa chính là sinh mệnh của nàng, là dưỡng khí của nàng, là điều kiện để nàng tồn tại. Cho dù không biết tình yêu này xuất phát từ nguyên nhân gì, từ lúc nào. Nhưng nàng biết, cảm tình này là thứ mà nàng không thể khống chế được.

Lạp Lệ Sa có vẻ là người kiêu ngạo khó nắm bắt, không thân cận với ai. Nhưng Phác Thái Anh luôn hiểu rõ, thứ được che giấu bởi vẻ ngoài lạnh lùng đó của nàng ta chỉ là một tâm hồn đầy những tổn thương, căn bản không thể chịu thêm đả kích lớn hơn nữa. Nhìn Lạp Lệ Sa vì giận mình mà muốn bỏ bữa ăn, Phác Thái Anh cảm thấy đau lòng, nàng tự trách mình sơ suất phạm lỗi, nhất định không để nàng ta trở về phòng hờn dỗi một mình.

"Buông tay"

Sự bất mãn mà Lạp Lệ Sa dành cho Phác Thái Anh từ thời khắc đối phương rời khỏi biệt thự buổi chiều hôm nay cho đến bây giờ vẫn còn và càng ngày càng lớn dần. Lạp Lệ Sa vẫn luôn nghĩ về Phác Thái Anh...Nàng ta đi gặp người nào, mấy giờ trở về.

Đến khi nhìn thấy ảnh chụp được gửi về, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, hình ảnh trước mắt nhanh chóng nhòe đi. Vị trí chụp ảnh cũng khá gần, loại máy ảnh dùng cũng là loại tốt. Cho nên từ ảnh chụp Lạp Lệ Sa có thể nhìn thấy nhất cử nhất động, thậm chí còn thấy được cả thần sắc của người trong ảnh.

Xem qua xấp ảnh chụp, Lạp Lệ Sa đem bỏ vào ngăn kéo, trước khi đóng lại nàng lại một lần nữa lấy xấp ảnh ra xé tan thành từng mảnh. Trên thực tế, Lạp Lệ Sa biết rõ từng đường đi nước bước của Phác Thái Anh như lòng bàn tay, biết rõ cả việc đối phương sẽ trở về lúc nào. Nghĩ đến Phác Thái Anh đi gặp mặt nữ nhân kia, ánh mắt Lạp Lệ Sa trở nên thâm trầm, theo bản năng nắm tay chặt lại.

Tịch Khanh Nhược mang hai dòng máu Trung – Anh, tốt nghiệp trường đại học Anh quốc nổi tiếng. Ở trường vì thành tích nổi trội xuất sắc, phẩm chất đoan chính nên từng được giáo viên ngỏ ý muốn lưu lại làm việc, nhưng nàng ta khéo léo từ chối. Tốt nghiệp ở tuổi 22, dựa vào năng lực của bản thân xâm nhập sang thị trường quốc tế, trở thành đại sứ ngoại giao quan hệ hữu nghị trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Có thể nói, nhìn tư liệu về Tịch Khanh Nhược là thấy cả một chuỗi thành tựu đầy hoa lệ được ghi lại, nhìn vào cũng đủ làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Nhưng mà đó cũng chẳng đặt biệt gì, điều làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy kinh ngạc không phải vì phần tư liệu đó của Tịch Khanh Nhược, mà là bối cảnh gia đình của nàng ta.

Tịch Khanh Nhược sinh ra ở Anh quốc, mẹ là hậu nhân trong hoàng thất Anh quốc, hiện tại ở Anh quốc có tập đoàn sản xuất vải dệt lớn nhất thế giới. Đã từng hợp tác với nhiều thương hiệu nổi tiếng thế giới, nay đã trở thành người lãnh đạo cấp cao của quốc gia, ngay cả quân đội cũng phục tùng bà ta. Ngoài ra, mẫu thân nàng ta còn sở hữu nhiều công ty, khách sạn và hội quán tư nhân khác. Có một mẫu thân quý tộc không nói, cha của Tịch Khanh Nhược là một đại nhân vật không thể động vào, đó là người lãnh đạo tổ chức hắc bang lớn nhất Trung Quốc, Hắc Liệt Đường đường chủ – Tịch Lâm Vấn. Nói đến Tịch Lâm Vấn, ngay cả người ít quan tâm đến thế sự như Lạp Lệ Sa cũng từng nghe qua danh tiếng của hắn.

Tịch Lâm Vấn năm nay 57 tuổi, từng dạy học, bởi vì phát sinh tranh chấp với học trò nên đã lỡ tay gϊếŧ người. Từ lúc đó, vẻ ngoài tao nhã từng có của Tịch Lâm Vấn đã trở thành bộ dạng khác. Khi ngồi tù, hắn giao kết với rất nhiều người trong hắc bang, dã tâm cũng từ đó mà trỗi dậy.

Sau khi ra tù, Tịch Lâm Vấn liên lạc với những bằng hữu từng ở ngục giam cùng hắn, thành lập một tổ chức với quy mô ngày lớn dần. Tuy rằng tổ chức này lúc trước dựa vào việc thu phí bảo kê, và một số chuyện đánh gϊếŧ cướp bóc để duy trì kế sinh nhai, nhưng hiện nay hắn đã trở thành kẻ lãnh đạo chủ chốt của toàn bộ giới hắc đạo.

Không hiểu được người như Tịch Lâm Vấn như thế nào lại là có thể cưới được mẹ của Tịch Khanh Nhược, càng không biết vì sao người có dòng máu quý tộc như vậy lại đồng ý lấy hắn. Sau khi hai người kết hôn, Tịch Lâm Vấn ở trong hắc đạo mặc sức tung hoành càng phát triển hơn, hắn mở rộng từ việc mua bán thuốc phiện cho đến cả buôn lậu vũ khí.

Bây giờ, toàn bộ hắc đạo cơ hồ đều nằm trong phạm vi kiểm soát của Hắc Liệt Đường. Tịch Lâm Vấn giống như là nguồn cung cấp của toàn bộ vũ khí và thuốc phiện. Có thể nói rằng đắc tội với Tịch Lâm Vấn, chỉ có kết cục duy nhất là con đường chết.

Đến đây thì tư liệu về bối cảnh của Tịch Khanh Nhược trở nên đứt đoạn. Có thể tra ra được phần tư liệu này, Lạp Lệ Sa cũng đã phải tốn rất nhiều công sức. Hậu thuẫn của Tịch Khanh Nhược quá lớn mạnh, nàng ta làm những việc bình thường, cũng không tham dự vào những buổi họp mặt của gia tộc. Người bên ngoài nhìn vào bất quá chỉ nghĩ rằng nàng ta là một đại sứ ngoại giao quan hệ hữu nghị, nhưng thế lực sau lưng nàng chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng đủ khiến sự yên bình của một thành phố bị xáo trộn lên.

Lạp Lệ Sa muốn biết Phác Thái Anh quen biết Tịch Khanh Nhược từ lúc nào mà có thể khiến nàng ta một mình đến đây, nhưng vừa nghĩ đến, điều đầu tiên Lạp Lệ Sa nghĩ không phải là về bối cảnh của Tịch Khanh Nhược mà là bộ dạng thân thiết của hai người khi gặp mặt hôm nay.

Lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nhìn thấy biểu tình sung sướng của Phác Thái Anh, mặc dù nàng ta không cười, nhưng Lạp Lệ Sa biết, Phác Thái Anh khi đó thực sự vui vẻ. Nhưng nàng vui vẻ là vì gặp mặt Tịch Khanh Nhược, điều đó không chút liên quan gì đến mình.

Nghĩ đến các nàng ôm nhau đứng cùng một chỗ, nghĩ đến Tịch Khanh Nhược ở trước mặt mọi người hôn Phác Thái Anh nhưng người kia không hề có ý phản kháng. Hai người lại cùng ăn một cây kem, cùng đi lên cầu tình nhân. Trong lòng Lạp Lệ Sa càng khó chịu.

Lạp Lệ Sa quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào ấn ký màu đỏ trên cổ Phác Thái Anh. Nàng đã từng trải, nàng quá rõ dấu vết này vì đâu mà lưu lại. Càng hiểu được cần bao nhiêu lực đạo và thời gian mới lưu lại dấu hôn rõ rệt như vậy.

Nghĩ tới Phác Thái Anh bị Tịch Khanh Nhược hôn mà chỉ đứng yên ở đó, tùy ý cho đối phương làm xằng làm bậy trên thân thể mình. Lạp Lệ Sa không biết bản thân bị làm sao, nàng phẫn nộ, nàng như đang nổi điên, thậm chí nhìn thấy những bức ảnh đó nàng chỉ hận là không thể lập tức xuyên thấu qua chúng đem môi của Tịch Khanh Nhược đánh cho dập nát.

Chuyện đến bước này, Lạp Lệ Sa không biết mình nên đối đãi Phác Thái Anh như thế nào, như thế nào cùng nàng ta ở chung. Nàng không biết tâm tư của Phác Thái Anh, càng không đoán ra Phác Thái Anh rốt cuộc thích ai, cảm tình đối với mình là gì. Nếu nói Phác Thái Anh không thích mình thì vì cái gì lại hôn môi mình khi ở trong phòng tắm? Vì cái gì mà lúc phát sốt lại thổ lộ với mình?

Miên man suy nghĩ cùng khó chịu khiến cho đầu óc Lạp Lệ Sa không thể thông suốt, nàng nhắm mắt lại, lấy tay xoa đầu. Không ai biết cả buổi chiều hôm nay nàng đã trải qua như thế nào, nàng lo lắng Phác Thái Anh đi rồi sẽ giống như 5 năm trước một đi không trở lại nữa. Sau đó nàng lại vì Phác Thái Anh mà tức giận, khi nàng ta cùng Tịch Khanh Nhược thân mật, coi mình như không khí không thèm để ý mình.

Khổ sở và đắn đo một hồi, Lạp Lệ Sa tự hỏi nàng có đủ tư cách xứng đáng làm mẹ hay không? Nếu muốn phủ nhận tình yêu xảy ra giữa mình và Phác Thái Anh, nàng tất nhiên không có lý do ngăn cản đối phương tìm người yêu mới. Nhưng mỗi khi nghĩ đến trình yêu của Phác Thái Anh đối với mình chỉ là ngộ nhận, Phác Thái Anh có thể rời đi lần nữa, bị người khác ôm vào lòng, bị hôn môi, bị nói lời yêu thương, thậm chí cùng người khác làm những chuyện thân mật. Lạp Lệ Sa cảm thấy thật vô lực, toàn thân đều sinh ra đau đớn.

Lạp Lệ Sa cảm thấy mình bị bệnh rồi, càng ngày càng nặng. Mà nguyên nhân không ai khác là do Phác Thái Anh. Khi nàng ta hôn mình khiến tâm mình nhiễu loạn, khiến cho mình càng ngày càng không bình thường, mình đã không còn là Lạp Lệ Sa của trước kia. Đến khi mình thực sự thay đổi thì nàng ta lại ở cùng nữ nhân khác.

Haha..

Lạp Lệ Sa cười khổ trong lòng, tự mắng mình là đứa ngu ngốc. Nàng mặc nhiên nghĩ rằng Phác Thái Anh thích mình. Làm sao có khả năng đó? Phác Thái Anh như thế nào lại đi yêu thích một kẻ đối xử tệ bạc với nàng ta? Làm mẫu thân, nàng cũng không tròn trách nhiệm, không chừng ở trong lòng nàng ta còn đang khinh bỉ mình a.

Có lẽ là do nàng tự mình đa tình, lầm tưởng tình cảm của Phác Thái Anh dành cho mình là tình yêu. Bây giờ nói tới chỉ càng đáng cười nhạo thêm, rõ ràng là mình quá ngu xuẩn.

"Thực xin lỗi, ta không cố tình trở về muộn, ngươi muốn ăn món gì ta sẽ làm cho ngươi, đừng tức giận nữa."

Thấy Lạp Lệ Sa nhíu mày, Phác Thái Anh không biết dùng phương pháp nào để làm cho đối phương vui vẻ một chút. Nhưng nàng biết, nhất định không để Lạp Lệ Sa về phòng. Phác Thái Anh cũng không biết mình lấy ra đâu can đảm ôm Lạp Lệ Sa vào trong lòng không muốn buông ra.

"Phác Thái Anh, ngươi như vậy để làm gì, ta cũng không có tư cách quản thúc ngươi. Ngươi thích đi cùng ai là tự do của ngươi, muốn bao lâu trở về hoặc là không trở về nữa cũng được. Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, buông ra. "

Lạp Lệ Sa nói xong dùng sức nắm cổ tay Phác Thái Anh. Khí lực rất lớn giống như muốn đem cánh tay gầy guộc kia bẻ gãy. Mọi việc có lẽ theo ý Lạp Lệ Sa nếu như Phác Thái Anh không kiên quyết ...

"Lệ Sa, đừng như vậy nữa được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro