41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mươi mốt ngôi sao

Giống như Lạc Bạch Nguyệt, Đồng Tiếu cũng xem clip phỏng vấn Trì Cẩm Tây trên mạng.

Tuy chỉ là người ngoài nhưng nàng vẫn nhận thức sâu sắc mức độ nghiêm trọng của vấn đề ——

Trì Cẩm Tây lừa Lạc Phồn Tinh, rất nhiều rất nhiều.

Đồng Tiếu càng nghĩ càng bất an.

Không đợi Lạc Bạch Nguyệt trả lời, nàng liền trực tiếp lôi kéo tay của đối phương đi xuống lầu.

"Ngươi cùng ta tới chung cư gặp Lạc lão sư."

Một giọng điệu kiên quyết không thể từ chối, mạnh mẽ và vô lý.

Lớn lên trong nuông chiều, chưa từng có ai dám dùng giọng điệu ra lệnh như vậy với Lạc Bạch Nguyệt.

Nàng cúi đầu nhìn cổ tay bị giữ chặt, trong lòng cảm thấy không vui.

"Ngươi bảo ta đi ta liền đi sao?"

Hai người đứng ở cửa tầng một.

Đồng Tiếu nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, sau đó tay bị hung hăng hất ra.

"Ta muốn về nhà."

Tình tình đại tiểu thư đi lên, Lạc Bạch Nguyệt sắc mặt bất thiện.

Xoa xoa cổ tay đỏ bừng của mình, nàng xoay người định rời đi.

Đồng Tiếu đứng yên tại chỗ, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.

Lạc Phồn Tinh bị người yêu lừa dối, người này thậm chí còn miêu tả nàng là liếm cẩu trong chương trình ——

Điều tàn nhẫn và đáng xấu hổ như vậy, nàng thực sự nói không nên lời.

Sau một lúc im lặng, nàng chỉ có thể khéo léo thay đổi cách nói.

"Lạc lão sư cãi nhau với bạn gái, ta lo lắng cho nàng, nàng là chị gái của ngươi, ngươikhông muốn đi gặp nàng sao?"

Bạn gái, cãi nhau.

Lạc Bạch Nguyệt nắm được từ khóa và dừng lại ngay lập tức.

Nàng quay lại và hơi cau mày.

"Ngươi nói cái gì?"

Xe của Lạc gia đậu bên đường.

Cuối cùng cả hai cùng lên xe.

Về chuyện tình cảm của Lạc Phồn Tinh, Lạc Bạch Nguyệt tỏ ra tò mò lạ thường.

"Gần đây chị gái ta đang hẹn hò với ai? Tại sao lại cãi nhau?"

"Chị ta ngày mai mời chúng ta đến thăm căn hộ của nàng. Có liên quan gì đến nàng không?"

"Sao ngươi biết nhiều về nàng thế? Ngươi có phải thường đến chỗ nàng không?"

Có quá nhiều câu hỏi, Đồng Tiếu cũng không có trả lời, ngược lại đưa ra lời nhắc nhở.

"Đợi chút gặp Lạc lão sư, đừng hỏi những vấn đề này."

Như thế qua loa thái độ, Lạc Bạch Nguyệt tỏa ra bất mãn.

Nhưng lần này nàng không có dũng khí phát cáu.

Suy cho cùng, thái độ trước đây của nàng đối với Đồng Tiếu còn tệ hơn cả 'qua loa'.

Xe tăng tốc và chỉ trong thời gian ngắn đã đến tầng dưới của căn hộ.

Hai người lần lượt xuống xe rồi cùng nhau đi lên tầng bảy.

Đúng như Đồng Tiếu đoán, Lạc Phồn Tinh không có ở nhà.

Lạc Bạch Nguyệt lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phồn Tinh, nhưng nàng không bắt máy.

Lúc này nàng mới mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Chị rất hiếm khi không trả lời điện thoại. Các nàng cãi nhau rất lợi hại phải không?"

Đồng Kiều cắn môi, không biết trả lời thế nào.

"Ta cũng không rõ ràng."

Không có gặp người, hai người đều không muốn rời khỏi.

Một giờ trôi qua nhanh chóng.

Trong lúc chờ đợi, Lạc Bạch Nguyệt đã gọi điện cho Lạc Phồn Tinh mấy lần nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Ngay khi nàng định nói chuyện này với Thẩm Như Mi, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lạc Phồn Tinh vừa lúc từ bên trong đi ra.

Đồng Tiếu ngồi xổm ở cửa phòng, nhìn rõ mặt người tới, lập tức đứng dậy.

Mà Lạc Bạch Nguyệt đã đi tới trước mặt Lạc Phồn Tinh.

Hai chị em quan hệ rất tốt, trước đây đều là chị gái dỗ dành em gái, nhưng lần này lại trở thành em gái dỗ ngọt chị gái.

Lạc Phồn Tinh còn chưa kịp phản ứng, Lạc Bạch Nguyệt đã nhào vào trong ngực của nàng.

"Tỷ, ngươi làm sao không tiếp điện thoại ta? Đồng Tiếu nói ngươi và bạn gái cãi nhau, có phải là nàng ức hiếp ngươi rồi?"

Lời nói thẳng thắn và bảo vệ khiến vẻ mặt của Lạc Phồn Tinh sững sờ trong giây lát.

Sau khi phản ứng lại, nàng mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ta vừa quay lại trường họp nên không nhận được điện thoại của ngươi. Đừng lo lắng, ta không sao."

Phản ứng nhẹ nhàng này nằm ngoài dự kiến của Đồng Tiếu.

Chẳng biết lúc nào, nàng liền xuất hiện tại Lạc Bạch Nguyệt sau lưng.

Trong hành lang tối tăm, nàng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vào mắt Lạc Phồn Tinh ——

Vẫn là đôi mắt ôn nhu .

Chỉ là, quá bình tĩnh.

Đã không có vui, cũng không có buồn, càng không có giận.

Không kịp thu tầm mắt lại, Đồng Tiếu đã cảm nhận được ánh mắt đó cũng đang nhìn mình.

Trong lòng chấn động, nàng vô thức lùi lại hai bước.

Lúc này, nàng cuối cùng cũng xác định rằng Lạc Phồn Tinh chắc chắn đã xem buổi phỏng vấn ngày hôm nay.

Ở phía trước, cô gái vẫn đang nói chuyện với Lạc Bạch Nguyệt.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái vẫn giống hệt như trước.

"..."

"Không phải đã nói không có chuyện gì sao? Tại sao vẫn lo lắng như vậy?"

"Đi cùng Đồng Tiếu à?"

"Đợi lát nữa ta còn muốn ra cửa, ngươi phụ trách đưa nàng về nhà, được không?"

"Về nhà nhớ nói với mẹ, ngày mai không cần tới đây, trường học lâm thời sắp xếp nhiệm vụ, chỉ có thể đợi đến lần sau mời các ngươi làm khách."

"Đúng rồi, chuyện ta cùng bạn gái cãi nhau, đừng nói cho mẹ biết, ta sợ bà ấy sẽ không vui."

"..."

Mặc dù vừa trải qua tổn thương cách đây không lâu, nhưng vẫn luôn nghĩ về những người xung quanh mình.

Đồng Tiếu nghe vậy cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến những gì Trì Cẩm Tây nói trong chương trình, con mắt đều giận đến hơi đỏ lên.

Khi ra khỏi căn hộ, tâm tình của nàng càng thêm nặng nề.

Lạc Bạch Nguyệt không nhận thấy có gì không ổn, theo căn dặn của Lạc Phồn Tinh, nàng mời Đồng Tiếu ngồi xe của Lạc gia về nhà.

"Lên xe."

"Không cần."

"Tỷ tỷ để ta đưa ngươi."

Bất ngờ bị cự tuyệt, Lạc Bạch Nguyệt có chút ngoài ý muốn.

Đồng Tiếu nghe nàng nhắc tới Lạc Phồn Tinh, biểu lộ càng thêm phiền muộn.

"Ngươi liền không có phát hiện Lạc lão sư là lạ ở chỗ nào sao?"

Không thích hợp?

Tình lữ cãi nhau không phải rất bình thường sao?

Lạc Bạch Nguyệt lắc đầu, lời nói đang ẩn hàm thăm dò.

"Chỗ nào?"

Coi như khác nhìn không ra, chuyện mà thứ bảy còn phải về trường hợp thì phải nghe được không thích hợp chứ?

Đồng Tiếu cau mày, không khỏi thấp giọng thở dài.

"Đồ đần."

***

Sau khi tiễn hai tiểu bằng hữu, Lạc Phồn Tinh đứng ở cửa căn hộ rất lâu.

Chìa khóa trong tay nhưng nàng không vào nhà.

Từ sáu giờ rưỡi đến bảy giờ, phải mất nửa tiếng nàng mới xuống nhà một mình.

Dường như không còn nơi nào để đi.

Chiếc xe màu bạc khởi hành từ căn hộ, hai mười phút sau dừng lại ở lối vào khách sạn Ngân Mang.

Lạc Phồn Tinh hạ cửa sổ xuống, nhìn quầy lễ tân qua cửa kính tầng một, đứng bên trong vẫn là nhân viên ban ngày.

Không hiểu sao nàng lại nhớ tới lời nói lúc chiều của đối phương ——

"Khách sạn không tuyển nhân viên bán thời gian, Trì tiểu thư kia làm sao có thể làm nhân viên của chúng ta được?"

Làm thế nào một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng có thể trở thành nhân viên khách sạn?

Lạc Phồn Tinh rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.

Không dám nhìn nhiều, nàng lập tức đạp xuống chân ga rời khỏi.

Bất tri bất giác, lại đi tới con ngõ hẹp trong phố cũ kia.

Lần đầu tiên đến, tiệm cơm đang sửa chữa, lần thứ hai đến, tiệm cơm đã mở cửa.

Mà lần này, tiệm cơm đã ngừng hoạt động.

Rất đột ngột.

Rõ ràng hôm qua còn đang kinh doanh.

Lạc Phồn Tinh thậm chí còn nhớ rõ ràng từng khuôn mặt, từng lời nói mình nghe được khi đến đây đón Trì Cẩm Tây tan tầm tối qua.

Trong vòng không đến 24 giờ, một tấm biển 'Cửa hàng chuyển nhượng' đã được treo ở trên cửa.

Quá không chân thật.

Khi đến cửa, nàng đưa tay chạm vào tấm biển gỗ.

Mãi đến khi móng tay cắm vào đó, mới chợt tỉnh táo trở lại.

Cũng giống như ban ngày.

Nàng lần nữa chạy trối chết.

Liền ngay cả bóng lưng, cũng tràn ngập khó xử.

***

Nhận được tin nhắn của Lạc Phồn Tinh , Lạc Chân vẫn đang tăng ca ở công ty.

Không có lý do gì, bữa tiệc đột ngột bị hủy bỏ.

Lạc Chân xem tin nhắn, không hề nghĩ ngợi liền gọi điện thoại.

Lạc Phồn Tinh bắt máy nhanh chóng.

"Lạc Chân?"

"Có chuyện gì xảy ra ở bữa tiệc ngày mai vậy?"

Lạc Chân đi thẳng vào vấn đề.

Lạc Phồn Tinh im lặng một lúc mới trả lời.

"Xảy ra chút chuyện, cho nên hủy bỏ."

"Chuyện gì?"

"Một chút chuyện nhỏ, không có gì, ngươi không nên hỏi."

Việc nhỏ?

Việc nhỏ nào có thể khiến Lạc Phồn Tinh từ bỏ việc tổ chức tiệc sinh nhật cho Trì Cẩm Tây?

Lạc Chân nhớ lại ánh mắt mong chờ của Lạc Phồn Tinh khi nói sẽ đưa Trì Cẩm Tây về Lạc gia, lông mày đột nhiên nhíu chặt hơn.

Đóng lại máy tính, nàng trực tiếp đi ra văn phòng.

"Ngươi ở đâu?"

Đầu điện thoại kia, thật lâu không có âm thanh vang lên.

Lạc Phồn Tinh không muốn trả lời vấn đề này.

Nhưng nàng không thể lừa gạt Lạc Chân giống lừa gạt Lạc Bạch Nguyệt như thế.

"Ta nghĩ, ta cùng nàng phải chia tay."

Một ngày trước khi gặp phụ huynh lại chia tay, chỉ nghĩ đến điều đó cũng biết đả kích này nặng nề đến thế nào.

Lạc Chân dừng bước, không ngờ rằng 'việc nhỏ' mà Lạc Phồn Tinh nói đến lại là chia tay.

Sau hai giây im lặng, nàng mới nhẹ giọng trả lời.

"Muốn về nhà không? Ta hiện tại đi đón ngươi."

Về nhà.

Hai chữ đơn giản, lập tức khiến cho Lạc Phồn Tinh hốc mắt đỏ lên.

Nàng không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi, từng giọt một chảy xuống.

Nàng lại một lần nữa nếm trải sự ủy khuất, buồn bã và đau đớn kia.

Thật giống như, không nhận được lời tạm biệt từ Hứa Nhất Nặc.

Nàng không biết mình đã làm gì sai và tại sao lại phải đối xử với mình như vậy hết lần này đến lần khác.

Hứa Nhất Nặc cho tới bây giờ đều không nghĩ tới nàng cũng sẽ thương tâm.

Mười năm trước là như thế này ——

Mười năm sau, vẫn là như vậy.

======================

Bốn mươi hai ngôi sao

Không để lại một lời giải thích, Trì Cẩm Tây rời đi mà không hề báo trước.

Lạc Phồn Tinh giống như đã có một giấc mơ ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ.

Sau khi giấc mơ tan vỡ, phải đối mặt với hiện thực tàn khốc hơn mười năm chờ đợi không có kết quả.

Nàng lại bệnh.

Giống như lúc Hứa Nhất Nặc đi nước ngoài.

Một trận sốt cao, hôn mê suốt hai ngày.

Lại mở mắt thì nàng nhìn thấy rất nhiều người ——

Có mẹ, có chị, có em gái, có chị dâu và hai cô cháu gái nhỏ xinh xắn.

Thẩm Như Mi tựa hồ khóc qua, con mắt lộ ra sưng đỏ.

Lạc Bạch Nguyệtvốn luôn nghịch ngợm, giờ đây rất ngoan ngoãn và không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Lạc Chân tựa hồ rất không vui, lông mày nhíu chặt.

Ninh Nhu vẻ mặt lo lắng, nắm tay hai cô con gái, lặng lẽ đứng bên giường.

Tất cả mọi người tới.

Lạc Phồn Tinh trừng mắt nhìn, biểu lộ mờ mịt.

Nhìn qua, nàng đã không nhớ rõ trước khi hôn mê chuyện gì xảy ra.

Thẩm Như Mi đem phản ứng của nàng nhìn ở trong mắt, con mắt lại đỏ lên mấy phần.

"Nhà trường gọi điện về nhà, nói có học sinh nhìn thấy ngươi ngã trên sân trường."

"Đều là mẹ không tốt, luôn thúc ngươi tìm đối tượng."

"Bằng không, ngươi cũng sẽ không ngay cả chia tay cũng không dám cùng mẹ nói."

Con gái chia tay, nhưng thậm chí còn không dám về nhà.

Khi nói, giọng của Thẩm Như Mi bắt đầu nghẹn ngào.

Lạc Phồn Tinh giờ phút này mới nhớ tới mọi điều.

Đêm đó, sau khi nói chuyện điện thoại với Lạc Chân, nàng đã ngồi một mình trong sân trường của Học viện Mỹ thuật cả đêm.

Mùa thu ở Hải thị đã từ từ nhập lạnh, nhiệt độ về đêm đặc biệt thấp.

Gió lạnh thổi suốt đêm, sao có thể không bệnh?

Khi tỉnh lại, nhớ tới Trì Cẩm Tây, trong lòng chỉ còn lại dấu vết đau đớn.

Không dám tỏ ra quá đau buồn, nàng cong môi mỉm cười với phụ nhân trước giường.

"Mẹ, ta không sao."

Nàng luôn nói mình không có sao.

Nhưng lần này ——

Mỗi người đều biết nàng có sao.

***

Lạc Phồn Tinh một lần nữa trở về nhà cũ.

Đương nhiên Trì Cẩm Tây sau khi đi, nàng cũng không có trở lại căn hộ.

Không phải là không muốn, mà là không dám.

Thấy thời gian nghỉ ốm nhà trường phê duyệt sắp hết, tối hôm đó, nàng gọi điện cho Lạc Chân và nhờ đối phương đến căn hộ để lấy tài liệu giảng dạy giúp mình.

"Đúng rồi, còn có những bức thư do học sinh gửi cho ta, chúng nằm ngay trong ngăn bàn."

Sống ở đây được một năm rưỡi, cuối cùng thứ muốn mang đi chỉ là hai thứ này.

Có thể tưởng tượng Trì Cẩm Tây đã làm tổn thương nàng sâu sắc như thế nào.

Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Chân im lặng hai giây mới đưa ra câu trả lời.

"Được."

Lạc Phồn Tinh vốn tưởng rằng sớm nhất phải đến ngày mai mới có thể lấy được đồ, không ngờ nửa giờ sau, xe của Lạc Chân dừng lại trước cửa nhà cũ.

Một cuốn sách giáo khoa, một bản giáo trình và hàng trăm bức thư từ trên núi gửi về đều được xếp gọn gàng trong hộp bìa cứng.

"Có thiếu cái gì không?"

Lạc Phồn Tinh lắc đầu.

"Chỉ chút này, cám ơn."

Cũng sắp mười một giờ. Lạc Chân cũng không tính rời khỏi. Do dự một lát, nàng lần nữa buông môi.

"Muốn hay không xuống dưới đi một chút?"

Khu vườn về đêm rất đẹp và yên tĩnh.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, hai người đi cạnh nhau, không ai nói lời nào.

Mãi cho đến khi Lạc Phồn Tinh dừng lại trước một khóm hoa, Lạc Chân mới hỏi ra câu hỏi đã muốn hỏi bấy lâu nay.

"Nữ nhân kia, ngươi định làm như thế nào?"

Trì Cẩm Tây đã đi rồi.

Nhưng chuyện giữa nàng và Lạc Phồn Tinh rõ ràng vẫn chưa kết thúc.

Lạc Chân vẫn còn lo lắng, thậm chí có thể nghe thấy sự tự trách trong lời nói của nàng.

"Nếu ta sớm phát hiện ra thông tin thân phận của nàng bị giả mạo thì mọi chuyện đã không phát triển như thế này."

Lạc Phồn Tinh nghe thấy tiếng giật mình, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

Hóa ra không chỉ nghề nghiệp mà cả thông tin danh tính cũng là giả.

Không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào, như có một khoảng trống trong tim. Ngay cả việc thở cũng đau đớn.

Lạc Chân thấy nàng khổ sở, không khỏi thở dài.

"Không phải ngươi và nàng là bạn tốt sao?"

"Tại sao nàng lại làm điều này?"

"Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không?"

"Nếu thật sự không thể buông tay, không bằng đi tìm nàng hỏi một chút."

Người ngoài cuộc cũng có thể nhìn ra giữa hai người có hiểu lầm, Lạc Phồn Tinh sao có thể không nhìn ra được?

Thực tình bị chà đạp, không ai biết nàng cảm thấy thế nào.

Phàm là Hứa Nhất Nặc có chút tin tưởng và quan tâm đến nàng, cũng không thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy.

Nàng nâng mắt, cặp mắt phủ kín bi thương.

"Lạc Chân, người làm sai chuyện không phải ta."

"Lần này, ta sẽ không lại đi tìm nàng."

***

Mọi bước đi kể từ khi thực hiện kế hoạch đều đúng như dự liệu của Trì Cẩm Tây.

Nàng đã tưởng tượng ra tất cả những phản ứng mà Lạc Phồn Tinh sẽ có sau khi biết sự thật, nhưng không có phản ứng nào giống như thế này.

Lạc Phồn Tinh không tức giận cũng không phẫn nộ, không yêu cầu nàng giải thích, cũng không đến tìm nàng.

Đã một tuần.

Chuyện tựa như đã kết thúc rồi.

Trì Cẩm Tây không hiểu, đây không phải tình huống nàng muốn thấy.

Mười năm hận thù tích lũy, sự trả thù được lên kế hoạch tỉ mỉ, kết quả lại là như vậy.

Thật giống như một quyền đánh vào trên bông, không nhận được bất kỳ phản hồi mong muốn nào.

Nàng không cam tâm.

Nàng không có khả năng cam tâm.

Sau nhiều lần suy nghĩ về từng bước của kế hoạch, từ lần đầu gặp mặt Lạc Phồn Tinh cho đến việc tham gia tinh quang thôi xán, nàng vẫn không biết mình đã sai ở bước nào.

"Nàng xem xong chương trình, sao không tới tìm ta?"

Làm người duy nhất biết chuyện, Lệnh Vi không ngạc nhiên khi nghe được câu nói này.

Mặc dù là bạn tốt, nhưng nàng vẫn là nói ra lời trong lòng.

"Ngươi đã làm nhiều chuyện quá đáng với nàng, nàng bị điên mới muốn tới tìm ngươi."

Lần thứ ba Trì Cẩm Tây nghe được từ 'quá đáng'.

Thật là quá đáng sao?

Nếu những thứ này cũng coi là quá đáng, thì chuyện Lạc Phồn Tinh hại chết mẹ nàng, hủy hoại cuộc đời nàng thì tính là gì?

Mọi chuyện phát triển ngoài dự kiến.

Mười ngày trôi qua. Hai người vẫn không thể gặp mặt.

***

Cuối tháng, Bảo tàng tỉnh sẽ tổ chức triển lãm tranh phong cảnh kéo dài 3 ngày.

Lạc Phồn Tinh bình thường không có sở thích gì, chỉ thích tham quan các triển lãm tranh.

Thẩm Như Mi biết gần đây tâm trạng Thẩm Như Mi không tốt nên nhờ một người bạn lấy vé xem triển lãm rồi bí mật đưa đến phòng nàng.

Khi Lạc Phồn Tinh tan sở về nhà và nhìn thấy tấm vé trên bàn trang điểm, suy nghĩ lập tức quay trở lại buổi chiều khi Trì Cẩm Tây cáu kỉnh kia.

Những lời nói ngọt ngào vang vọng bên tai.

Những gì còn lại là sự tổn thương khắc cốt nhập tâm.

"..."

"Lạc lão sư, ngươi thật tốt."

"Người thế này sẽ khiến ta ngày càng không thể sống thiếu ngươi."

"..."

"Tại sao lại rời đi? Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

"..."

Nàng thậm chí còn đưa ra lời hứa 'mãi mãi' với Trì Cẩm Tây.

Sau khi mất đi xiềng xích tình yêu, nhớ lại chi tiết thời gian hai người bên nhau, từng cảnh tượng mập mờ và ngọt ngào đều thật nực cười.

Sắc mặt Lạc Phồn Tinh tái nhợt, thân thể không khỏi khẽ run lên.

Chỉ một tấm vé, đã hoàn toàn phá tan sự bình tĩnh mà nàng giả vờ có được suốt nhiều ngày qua.

Sao nàng dám quay lại căn hộ?

Có tiếng bước chân trong hành lang, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.

Là Lạc Bạch Nguyệt trở về.

Lạc Phồn Tinh mở cửa, sắc mặt vẫn là tái nhợt.

"Tỷ, ngươi thế nào?"

Lạc Bạch Nguyệt nhìn ra không thích hợp, biểu lộ lập tức biến đổi.

Lạc Phồn Tinh mím mím môi, khe khẽ lắc đầu.

"Không có gì, ngươi tìm đến ta, có chuyện gì?"

Lớn lên trong sự yêu thương và chăm sóc của chị gái, dù ngang ngược tùy hứng nhưng Lạc Bạch Nguyệt vẫn muốn làm điều gì đó cho chị mình.

Nàng đã vẽ một bức tranh.

Đó là tranh về chim sơn ca.

Lạc Phồn Tinh rất thích truyện [Chim sơn ca].

Tiểu chim sơn ca Gạo Nếp mạnh mẽ như vậy, Lạc Bạch Nguyệt hy vọng rằng Lạc Phồn Tinh thất tình cũng có thể trở nên mạnh mẽ.

Không khí yên tĩnh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Lạc Phồn Tinh nhìn chú chim sơn ca trên tờ giấy trắng, hồi lâu sau, mới đưa tay cầm lấy bức tranh.

Trong mười năm chờ đợi Hứa Nhất Nặc, nàng đã tìm hiểu về mỹ thuật, đến thăm những triển lãm mỹ thuật mà mình không mấy hứng thú.

Mục đích chỉ là để đến gần Hứa Nhất Nặc hơn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng những nỗ lực này một ngày nào đó sẽ trở thành vũ khí làm hại chính mình.

Lúc này, nàng bắt đầu hối hận.

Nếu tình bạn giữa hai người kết thúc vào thời điểm Hứa Nhất Nặc xuất ngoại, có lẽ hôm nay sẽ không đau khổ như vậy.

***

Vào ngày đầu tiên của triển lãm, Lạc Phồn Tinh rời nhà trước sự thúc giục của Thẩm Như Mi.

Nàng không đến bảo tàng tỉnh mà lái xe một mình trên đường.

Nàng quay trở lại trạng thái mờ mịt luống cuống khi còn trẻ, biến thành một quả bóng bất lực đung đưa trong gió.

Mà sợi chỉ dẫn đường đã bị chính người mà nàng quan tâm nhất cắt đứt.

Vô tình, chiếc xe dừng lại ở Hải đại.

Hải đại là một trong ba trường đại học tốt nhất cả nước và cũng là trường cũ của Lạc Chân.

Làm Lạc Chân tiểu mê muội, đây từng là ngôi trường lý tưởng của Lạc Phồn Tinh.

Tuy nhiên, lớp mười lớp mười một hoang phế việc học, đừng nói Hải đại, liền ngay cả thi lên đại học cũng khó khăn.

Sau khi học lại, vì có thể gặp Hứa Nhất Nặc tại Học viện Mỹ thuật, nàng thay đổi lựa chọn sang trường đại học ngoại ngữ.

Từ đó, nàng cùng Hải đại triệt để duyên tận.

Hải thị sinh hoạt nhiều năm, lần trước tới, vẫn là Lạc Chân buổi lễ tốt nghiệp.

Sống ở Hải thị nhiều năm, lần cuối cùng đến đây vẫn là dự lễ tốt nghiệp của Lạc Chân.

Năm đó, Lạc Phồn Tinh mới chín tuổi.

Trở về chốn cũ sau gần hai mươi năm, không khỏi ở lại thêm chút nữa.

Chín giờ tối, khi ra khỏi sân trường, trên đường đến trường vẫn nhìn thấy có sinh viên tản bộ.

Lạc Phồn Tinh bước đi không mục đích, không nghĩ đến việc về nhà cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Như Mi.

Chỉ có một chiếc ô tô màu bạc đậu trong gara ngầm tối tăm.

Xung quanh không có một âm thanh nào, cực kỳ yên tĩnh.

Lạc Phồn Tinh đi tới cửa xe, lấy chìa khóa chuẩn bị lên xe, đột nhiên từ trong góc tối có một người bước ra.

Một phụ nữ.

Người phụ nữ đã trao cho nàng tình yêu, lại tự nói với nàng rằng mọi thứ chỉ là dối trá ——

"Lạc Phồn Tinh, đã mười năm rồi, ngươi thật sự không hề thay đổi chút nào."

======================

Bốn mươi ba ngôi sao

Lạc Phồn Tinh từng có thời gian nổi loạn khi còn trẻ.

Nhưng sự nổi loạn bướng bỉnh này không phải là bản chất của nàng.

Nàng chỉ muốn báo thù cha dượng và khiến mẹ phải quan tâm đến mình nhiều hơn.

Sự thật đã chứng minh, phương pháp này không những không có tác dụng mà còn khiến hoàn cảnh ở nhà của nàng càng thêm xấu hổ.

Lạc Chấn Đình không thích những đứa trẻ không vâng lời.

Ví dụ như Lạc Chân, người luôn ngỗ nghịch hắn, và Lạc Phồn Tinh, người đang trong tuổi nổi loạn.

Không chỉ một lần, Lạc Phồn Tinh nghe thấy hắn dùng mình đến uy hiếp mẹ ——

"Con gái thích hợp học văn khoa, nàng ngược lại tốt, ngày nào ở trường học cũng gây rắc rối cho ta."

"Ta nghĩ chúng ta có thể thuê một ít gia sư đến dạy nàng ở nhà. Đợi nàng lớn hơn, ta sẽ tìm một gia đình tốt cho nàng."

"Ngươi là vợ của ta, Nguyệt Nguyệt là con gái của ta, ta nuôi các ngươi là chuyện đương nhiên. Về phần Phồn Tinh, ta phải suy nghĩ kỹ xem có nên cho nàng vào đại học hay không."

Vốn không phải là một đứa trẻ ích kỷ chút nào.

Không muốn làm mẹ mất mặt, nàng chỉ có thể chọn cách khuất phục và chịu đựng.

Nàng không còn chống đối cha dượng, buộc mình phải chấp nhận sự thật rằng nguyện vọng của mình đã bị thay đổi.

Trước đó, người cuối cùng trong cái nhà này bị đàn áp chính là Lạc Chân.

Lạc Chân quá xuất sắc, thông minh, độc lập và không hề sợ hãi.

Nàng không sợ bất cứ điều gì.

Nàng đã dũng cảm bày tỏ sự bất bình với Lạc Chấn Đình và dùng những hành động để bảo vệ nhân cách và tôn nghiêm của mình.

Khi trưởng thành, còn chiếm lấy vị trí chủ tịch của Lạc thị từ Lạc Chấn Đình với tốc độ nhanh như chớp, trở thành người duy nhất trong Lạc gia không bị Lạc Chấn Đình kiểm soát.

Trong vô số ngày đêm, Lạc Phồn Tinh ở trong mơ cũng muốn muốn trở thành một người giống như Lạc Chân.

Nhưng nàng không thể, và nàng không dám.

Càng so sánh càng nhận ra mình hèn nhát và rụt rè đến nhường nào.

Đối Lạc Chân, Lạc Phồn Tinh khâm phục hâm mộ lại hướng tới.

Đây là hình mẫu của nàng khi còn trẻ, người mà nàng khao khát trở thành nhưng không thể.

Một người càng thiếu một thứ gì đó thì họ sẽ càng muốn có được hơn.

Lạc Phồn Tinh luôn hy vọng mình có thể dũng cảm hơn nên mới liều mạng tìm kiếm một người như vậy trong thực tế.

Lạc Chân là một cái, Hứa Nhất Nặc là một cái khác.

Nàng không thể không muốn gần gũi với những người như vậy.

Các nàng thân hãm khốn cảnh, có mục tiêu rõ ràng và luôn tiến về phía trước.

Nàng thích ở bên họ, như thể điều đó mang lại cho nàng thêm chút can đảm.

Ở thời thanh xuân tỉnh tỉnh mê mê, Lạc Chấn Đình coi nàng như vướng víu, Lạc Chân tính tình thờ ơ không cho phép nàng gọi tỷ tỷ. Thẩm Như Mi dành hết tâm sức để chăm sóc em gái, chỉ có Hứa Nhất Nặc mới biết trong lòng nàng cô đơn đến mức nào.

Tình bạn ngắn ngủi kết thúc vội vàng này đã mang lại cho nàng nhiều hơn sự can đảm mà nàng hằng mong đợi.

Hứa Nhất Nặc đã dạy nàng cách nói cự tuyệt, bảo nàng đừng làm bất cứ điều gì mình không muốn làm, coi như là người nhà cũng không thể ngoại lệ. Hứa Nhất Nặc cổ vũ nàng lên đại học, nói với nàng rằng chỉ có học tập mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cha dượng, và chỉ có học tập mới có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Nàng là một người không có phương hướng.

Hứa Nhất Nặc đã chỉ phương hướng cho nàng.

Cuối cùng, Hứa Nhất Nặc biến thành phương hướng của nàng.

Trong hầm xe ngầm vắng vẻ, mọi âm thanh vang lên đều được khuếch đại nhiều lần.

Trong bóng tối, người phụ nữ bước đến gần hơn, khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ đó.

Bất tri bất giác, nó trùng lặp với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp thời niên thiếu.

Càng hiểu rõ một người, càng biết nên như thế nào tổn thương nàng.

Không ai biết rõ hơn Trì Cẩm Tây loại lời nói nào có thể đâm nhói Lạc Phồn Tinh.

Mối hận thù bao năm bỗng bùng nổ.

Nàng trút hết hận thù trong lòng lên người phụ nữ trước mặt.

"Ngươi vẫn như mười năm trước, nhát gan, yếu đuối, thiếu ái và không có bản ngã."

Nhát gan, yếu đuối, thiếu ái và không có bản ngã ——

Mỗi thứ đều là điều mà Lạc Phồn Tinh không muốn đối mặt khi còn trẻ.

Không thể tin vào những gì mình nghe được, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.

Lúc nói chuyện, ngay cả giọng nói cũng không thể kìm nén được sự run rẩy.

"Cái gì?"

Trong không khí tràn ngập nồng đậm bi thương.

Trì Cẩm Tây cảm giác được lồng ngực dâng trào đau đớn, khó hiểu hai mắt đỏ lên.

"Ta đã nói với ngươi, ta cùng Chử Ninh không có quan hệ gì, cũng không có cướp đi bạn trai của ngươi, ngươi vì sao còn tới gần ta?"

"Chơi trò chơi hẹn hò mà tiểu thư nhà giàu dùng để giết thời gian, chơi vui sao?"

"Nói ra bí mật của ta như một trò cười, chơi vui sao?"

"Ngươi dựa vào cái gì thích Hứa Nhất Nặc? Lại có tư cách gì mà độc chiếm nàng?"

"Ta thay đổi thân phận, cho ngươi một chút tình yêu, ngươi lập tức quên đi nàng, yêu Trì Cẩm Tây."

"Ngươi chỉ muốn ai đó yêu ngươi, đó có thể là bất cứ ai, phải không?"

"Những người như ngươi, không có cái tôi, gắn nhân sinh của mình với người khác. Ngay cả việc thích họ cũng rẻ mạt như vậy."

Đây là Lạc Phồn Tinh trong mắt Hứa Nhất Nặc sao?

Những nỗ lực chân thành đã bị người mình quan tâm nhất đánh giá không đáng một đồng.

Lạc Phồn Tinh trong lòng cảm thấy đau âm ỉ, tay chân lạnh buốt.

"Ta không rõ ngươi đang nói cái gì."

Vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoang mang, như thể thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Trì Cẩm Tây nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười dịu dàng ——

"Nếu không nhớ mình đã làm gì, ngươi có thể hỏi người bạn tốt và bạn trai của mình."

"Lạc Phồn Tinh, nếu như có thể, ta tình nguyện đời này không muốn biết ngươi."

***

Bạn tốt, là Lục Tiểu Vũ; bạn trai, là Chử Ninh.

Mười giờ tối, quán trà sữa sắp đóng cửa lại nghênh đón vị khách cuối cùng.

Lạc Phồn Tinh đứng ở cửa nhìn thấy Lục Tiểu Vũ đang lau gọn cửa hàng qua lớp kính.

Là bạn bè hơn mười năm, từ ngây ngô đến thành thục, dù mỗi người đều lập nghiệp riêng nhưng chưa bao giờ mất liên lạc.

Tình bạn kéo dài bấy lâu hóa ra lại chứa đầy sự lừa gạt cùng giấu diếm.

Lúc mở cửa ra, Lạc Phồn Tinh nhớ tới vẻ mặt sợ hãi của Lục Tiểu Vũ khi mang Trì Cẩm Vũ tới đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã.

"Tiểu Vũ."

Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm gián đoạn động tác của người phụ nữ.

Lục Tiểu Vũ nghe thấy tiếng động quay người lại, nhìn thấy Lạc Phồn Tinh đi tới, trên mặt đột nhiên nở nụ cười.

"Phồn Tinh? Sao ngươi lại tới đây muộn như vậy?"

Lạc Phồn Tinh thích uống nước chanh trong cửa hàng nhất.

Đặt cây lau nhà xuống, Lục Tiểu Vũ mỉm cười đi đến quầy lễ tân, từ trong tủ lấy ra hai quả chanh tươi vàng, chưa kịp cắt ra, giọng nói của bạn mình lại vang lên.

Chỉ một câu thôi đã khiến nàng lập tức hoảng sợ ——

"Nặc Nặc đã trở lại."

Hứa Nhất Nặc đã trở lại?

Lục Tiểu Vũ mở to mắt, đầu ngón tay hơi mất lực, quả chanh trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất.

Sau khi choáng váng nửa giây, nàng cúi xuống nhặt chanh lên.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt đã trở lại bình thường.

"Thật sao? Chúc mừng ngươi, đợi nàng nhiều năm như vậy, nàng biết nhất định rất cảm động."

Nàng bình tĩnh chúc mừng, trên môi nở nụ cười nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ bối rối.

Lạc Phồn Tinh đi về phía quầy, hai tay buông thõng ở thắt lưng, ngón tay vô thức nắm chặt.

"Tiểu Vũ, đừng lừa dối ta, ngươi năm đó đến cùng làm cái gì?"

Làm cái gì?

Đơn giản là tuổi nhỏ tâm tư đố kị quấy phá, đã nói vài lời không hay về cô gái đã cướp mất bạn mình.

Lạc Phồn Tinh là một người bạn rất tốt.

Nàng ôn nhu, vui vẻ, hào phóng, ân cần, nghĩa khí, EQ cũng rất cao.

Nàng chưa từng tranh đoạt hay làm bạn bè khó xử, những ngày trốn học cùng nàng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lục Tiểu Vũ ở trung học.

Cho đến khi Lạc Phồn Tinh đến Viên Hương, mọi thứ đã thay đổi.

Lạc Phồn Tinh quen biết Hứa Nhất Nặc, còn cùng Hứa Nhất Nặc thành bằng hữu.

Lớp mười hai khai giảng, bằng hữu tốt nhất của Lạc Phồn Tinh không còn là nàng, mà là Hứa Nhất Nặc.

Lạc Phồn Tinh ngừng trốn học và không cãi lại giáo viên, trong những ngày nghỉ, nàng hoặc đến lớp mỹ thuật tìm Hứa Nhất Nặc hoặc theo Hứa Nhất Nặc đến thư viện.

Lạc Phồn Tinh đang dần khá hơn và có chút tiến triển, đây hẳn là một điều tốt.

Nhưng đối với Lục Tiểu Vũ , những thay đổi này là một loại đả kích.

Nàng đang dần dần mất đi Lạc Phồn Tinh.

Mà thủ phạm, chính là Hứa Nhất Nặc.

Ai nói tình bạn thì sẽ không có ghen ghét?

Giấu mọi người, nàng tìm được địa chỉ nhà Hứa Nhất Nặc từ sổ thông tin của trường.

Nàng nhìn thấy một ngôi nhà nghèo nàn và tồi tàn chứa đầy hộp các tông và chai nước.

Đây chính là bí mật Hứa Nhất Nặc muốn che giấu——

Mẹ nàng bị bệnh tâm thần, cha nàng bỏ rơi vợ con, một thời gian dài hai mẹ con sống dựa vào nghề bán phế liệu để kiếm sống.

Lòng tự trọng của thời trẻ rất quý giá lại mong manh.

Đặc biệt, Hứa Nhất Nặc vẫn là một người kiêu ngạo như vậy.

Có thể vì ghen tị hoặc muốn trả thù.

Lục Tiểu Vũ kể về chuyện gia đình Hứa Nhất Nặc như một trò đùa.

Khi đó, mọi người đều biết Lạc Phồn Tinh là người duy nhất trong trường thân thiết với Hứa Nhất Nặc.

Chiều hôm đó, nàng và các bạn cùng lớp thảo luận vấn đề này ở phòng thể dục.

Giữa những lời chỉ trích và chế giễu, có người hỏi nàng làm sao biết nhiều chuyện liên quan đến Hứa Nhất Nặc như vậy, liệu có phải là Lạc Phồn Tinh nói hay không.

Vì vậy, nàng đã phạm sai lầm thứ hai.

Cô ấy cũng kéo Lạc Phồn Tinh vào trận doanh của mình ——

"Đương nhiên là Phồn Tinh nói cho ta biết. Ta là bạn thân nhất của Phồn Tinh, nàng sẽ kể cho ta mọi chuyện."

Nói xong lời này nàng mới phát hiện Hứa Nhất Nặc từ đầu đến cuối vẫn đứng ở hành lang, nghe rõ từng lời mình nói.

Hai người nhìn nhau qua tấm kính.

Cũng chính là cái nhìn kia, để nàng lo sợ bất an cả mười năm.

Đây là những gì đã xảy ra năm đó.

Lạc Phồn Tinh có chút không thể tin được, hai má tái nhợt, không nói được một lời.

Vào học kỳ thứ hai của năm mười hai, nàng không thể theo kịp việc học nên Lạc Chân đã đặc biệt tìm gia sư cho nàng bổ túc, điều đó có nghĩa là nàng không thể ở lại trường hầu hết thời gian trong tuần.

Nàng không bao giờ ngờ rằng khi mình rời đi, Lục Tiểu Vũ vậy mà bí mật đến nhà Hứa Nhất Nặc và tung tin tức về chuyện trong nhà Hứa Nhất Nặc.

Bị người bạn thân nhất của mình hãm hại, nàng trở thành vật tế thần vì đã truyền bá bí mật.

Mà Hứa Nhất Nặc ——

Không hỏi một tiếng, liền cho nàng phán quyết tử hình.

***

Sau khi trả thù xong, Trì Cẩm Tây lại không vui vẻ như tưởng tượng.

Điều khiến nàng khó chịu hơn nữa là ai đó đã tiết lộ thông tin cá nhân của nàng trên Internet và bóp méo tất cả.

Một màn rất quen thuộc.

Thời cấp ba, trên diễn đàn của trường có một người ẩn danh, ngày nào cũng đăng những lời lăng mạ, xúc phạm nàng.

Nàng chưa bao giờ để ý đến những bài viết nhàm chán đó.

Nhưng hôm nay người này còn đi xa hơn nữa.

Hắn tiết lộ rằng Trì Cẩm Tây năm đó đã quyết định bỏ rơi người mẹ ốm yếu của mình để đi du học. Cuối cùng, dẫn đến mẹ nàng qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Sau khi mẹ qua đời, nàng ra nước ngoài sống với cậu, nhờ cậu nuôi nấng để có cuộc sống ổn định. Khi [Chim sơn ca] trở nên nổi tiếng, nàng lại vứt bỏ cậu mình giống như bỏ rơi mẹ năm đó, một mình về nước phát triển sự nghiệp, đến nay chưa từng liên lạc với người cậu đã nuôi nấng mình.

Chỉ trong vài câu, hình ảnh một con sói mắt trắng vô ơn, bạc nghĩa và nhẫn tâm hiện lên trên trang giấy.

Cây to đón gió.

Trong lúc nhất thời, các loại lời đồn ùn ùn kéo đến.

Một số người hâm mộ không biết sự thật cũng nhao nhao thoát phấn về dẫm

Lúc này, cách Trì Cẩm Tây xuất hiện ở tinh quang thôi xán được nửa tháng.

Lệnh Vi bắt đầu lo lắng khi nhìn thấy những tin tức tiêu cực này.

"Ta biết ngươi không muốn nói về mẹ ngươi, nhưng ngươi nhất định có thể làm sáng tỏ chuyện cậu ngươi những năm qua đối xử với ngươi như thế nào."

Làm sáng tỏ?

Làm sao làm sáng tỏ?

Rằng cậu nàng cũng bị bệnh tâm thần giống mẹ, luôn bạo hành mình?

Trì Cẩm Tây không nói gì, cau mày.

Lệnh Vi thấy nàng im lặng không khỏi thở dài.

Cũng vào lúc này, trợ lý mang đến một tin tức ——

"Vi tỷ, vị kia Lục tiểu thư lại tới."

======================

Bốn mươi bốn ngôi sao

Lại là Lục Tiểu Vũ.

Trì Cẩm Tây sắc mặt biến hóa, lông mày trong nháy mắt nhăn lại.

Lệnh Vi thấy thế, không khỏi hiếu kì hỏi một câu.

"Cái này đã là nàng lần thứ ba tới tìm ngươi, là ngươi trước kia bằng hữu?"

"Đây là lần thứ ba nàng đến tìm ngươi. Là bạn cũ của ngươi à?"

Bạn cũ?

Trì Cẩm Tây lạnh lùng ngước mắt lên, giọng nói lãnh đạm.

"Nàng không phải là bạn của ta, là bạn của Lạc Phồn Tinh."

Bạn của Lạc Phồn Tinh.

Lệnh Vi giật mình, chẳng mấy chốc liền kịp phản ứng.

Ba ngày trước, Trì Cẩm Tây đi tìm Lạc Phồn Tinh.

Bằng hữu biến kẻ thù, có thể dự đoán hai người gặp mặt không có nhiều vui sướng.

Lấy Trì Cẩm Tây tính cách, hơn phân nửa đối Lạc Phồn Tinh nói rất lời khó nghe.

Lục Tiểu Vũ tự nhiên tới đây là để giúp bạn mình có được một lời giải thích.

Chẳng trách Trì Cẩm Tây không muốn nhìn thấy nàng.

"Có muốn ta đuổi nàng đi không?"

Quen biết gần một năm, Lệnh Vi nhìn Trì Cẩm Tây bị mắc kẹt trong nhà tù thù hận và không thể thoát ra.

Hiện tại kế hoạch đã hoàn thành, đáng báo thù cũng đã báo thù, nàng không muốn đối phương tiếp tục vướng vào chuyện quá khứ.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không?"

Kết thúc, nói dễ hơn làm.

Trì Cẩm Tây hiển nhiên vẫn không thể buông xuống được.

Trong thoáng chốc, nàng dường như nghe thấy một tràng chế nhạo gay gắt.

Kèm theo đó là lời nói mà suốt đời nàng không bao giờ quên được.

"Ta là bạn thân nhất của Phồn Tinh, nàng sẽ kể cho ta nghe mọi chuyện."

Không có gì giấu nhau, chia sẻ bí mật.

Đây là tình bạn mà Lạc Phồn Tinh đích thân thừa nhận ——

Tình bạn của nàng và Lục Tiểu Vũ.

Những sự kiện trong quá khứ hiện rõ trong tâm trí.

Trì Cẩm Tây ánh mắt lạnh lùng, lắc đầu từ chối lời đề nghị của Lệnh Vi.

"Để nàng đi lên."

"Ta cũng muốn biết, nàng làm sao dám tới gặp ta."

***

Chuyện riêng tư bị lan truyền ác ý, khi Hứa Nhất Nặc đi trên khuôn viên trường, đều có thể nghe thấy mọi người nói về mình mọi lúc mọi nơi.

Vốn là một người tính tình quái gở, độc lai độc vãng, nhưng lần này, nàng lại càng bị tẩy chay nặng nề hơn.

Trả thù thành công, Lục Tiểu Vũ rất vui vẻ.

Nhưng niềm vui này không kéo dài được lâu.

Cái nhìn thoáng qua trong phòng thể dục chỉ là sự khởi đầu.

Không lâu sau, Hứa Tiểu Lan tai nạn xe cộ qua đời, Hứa Nhất Nặc cũng ra nước ngoài.

Lục Tiểu Vũ mơ hồ nhận ra mình đã làm sai điều gì.

Mãi cho đến khi Lạc Phồn Tinh chuyển trường, nàng mới biết rằng Hứa Nhất Nặc thậm chí còn không nói lời tạm biệt với Lạc Phồn Tinh vào ngày rời đi.

Nàng xác thực làm chuyện sai lầm.

Nàng để Lạc Phồn Tinh đã mất đi một người bạn.

Không phải không nghĩ tới nói ra chân tướng.

Tuy nhiên, việc thừa nhận sai lầm không hề đơn giản như tưởng tượng.

Hứa Nhất Nặc rời đi, không ai biết liệu nàng có trở lại hay không.

Nếu nàng không quay lại, chuyện xảy ra lúc đó sẽ trở thành bí mật không ai biết được.

Mọi người đều ôm tâm lý cầu may.

Với loại tâm lý này, Lục Tiểu Vũ rốt cục lựa chọn giấu diếm.

Mười năm sau, khi gặp lại Hứa Nhất Nặc, tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là xin lỗi.

Căn phòng trống trải, không khí lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.

Trong không khí vang lên một tiếng 'xin lỗi', rất rõ ràng nhưng Trì Cẩm Tây lại không để ý tới.

Nàng không đáp lại lời xin lỗi đã đến muộn mười năm này.

Lục Tiểu Vũ nửa cúi đầu, cảm thấy xấu hổ cùng ngượng ngùng.

"Ta biết ngươi sẽ không tha thứ ta."

"Hôm nay tới tìm ngươi, ngoại trừ muốn xin lỗi ngươi, còn có một việc phải nói cho ngươi."

"Kỳ thật, chuyện năm đó, cùng Phồn Tinh không có quan hệ."

Lục Tiểu Vũ thanh âm liên tiếp vang lên.

Cho đến nghe thấy câu nói sau cùng, Trì Cẩm Tây mới có một điểm phản ứng.

Chuyện năm đó, cùng Lạc Phồn Tinh không có quan hệ ——

Có ý tứ gì?

Không đợi nàng hỏi thăm, đối phương đã xem chân tướng toàn bộ nói ra.

"Khi đó, Phồn Tinh đi theo ngươi càng ngày càng gần."

"Ta rất tức giận, tức giận ngươi cướp đi nàng."

"Sổ thông tin của trường có địa chỉ nhà của ngươi."

"Ta tới nhà ngươinên mới biết những chuyện đó."

"..."

"Phạm Tinh chưa bao giờ kể cho ta về gia đình ngươi."

"Ngươi không nên trách nàng, nàng cái gì cũng không biết."

"..."

Trì Cẩm Tây đôi môi có chút mấp máy, suy nghĩ hỗn loạn.

"Vậy chiều hôm đó ở phòng tập, ngươi đã nói dối?"

Không dám nhìn vào đôi mắt tức giận đó, Lục Tiểu Vũ thậm chí không có dũng khí nói có hay không.

"Thật xin lỗi."

Đáp án rõ ràng như vậy.

Nguồn gốc của sự hiểu lầm hóa ra là sự dối trá do ghen ghét.

Ở Nhất Cao ba năm, mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lạc Phồn Tinh và Lục Tiểu Vũ tốt như thế nào.

Trốn học, đánh nhau, họ làm mọi việc cùng nhau.

Liền ngay cả yêu đương cũng không ngoại lệ.

Một ngày sau khi Lạc Phồn Tinh chấp nhận lời tỏ tình của Chử Ninh, Lục Tiểu Vũ cũng tìm được bạn trai.

Họ là những người bạn rất tốt.

Tốt đến ——

Trì Cẩm Tây chưa bao giờ nghĩ tới Lục Tiểu Vũ sẽ những việc xấu đã làm lên đầu đẩy Lạc Phồn Tinh.

Bí mật bị phơi bày ra, ban đầu nàng không hề nghi ngờ gì về Lạc Phồn Tinh.

Cho đến khi nghe được tên của người kia từ trong miệng Lục Tiểu Vũ.

Lục Tiểu Ngư nhìn thấy nàng, biết nàng nghe được những lời đó, nhưng cũng không làm sáng tỏ với nàng điều gì.

Hiểu lầm bởi vậy mà tới.

Một luồng lạnh thấu xương từ phía sau dâng lên, dần dần lan đến tứ chi, cuối cùng, ngay cả đầu ngón tay cũng bị bao phủ bởi một tầng màu trắng.

Trì Cẩm Tây buông môi ra, cổ họng như bị tắc nghẽn, hô hấp trở nên khó khăn.

Mãi cho đến khi Lục Tiểu Vũ quay người rời đi, nàng mới ép mình bình tĩnh lại ——

"Lạc Phồn Tinh cùng Chử Ninh, là thế nào chia tay?"

***

Cuộc trò chuyện ở văn phòng không kéo dài lâu.

Ước chừng mười phút sau, Trì Cẩm Tây mở cửa bước ra ngoài.

Hai má nàng tái nhợt và sắc mặt rất là khó coi.

Lệnh Vi đứng ở cửa, còn chưa kịp phản ứng thì người đã rời đi.

Triển lãm tranh phong cảnh tại Bảo tàng tỉnh ngày hôm qua đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Sự kiện đầu tiên được mình lên kế hoạch sau khi trở về nước đã rất thành công và Chử Ninh đã nhận được nhiều lời khen ngợi từ nhiều người trong ngành.

Mười giờ tối, tiệc mừng kết thúc.

Từ khách sạn ra, tâm tình của hắn rất tốt.

Đồng hành bạn bè mời hắn đi quán bar chơi, đang định đồng ý thì đột nhiên có người gọi từ phía sau.

"Chử Ninh."

Thanh âm bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ ngữ điệu.

Chử Ninh quay người đáp lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Trong chốc lát, nụ cười trên môi biến mất.

Người bạn thấy hai người quen nhau, vỗ vai hắn rồi thức thời rời đi.

Đám người tan hết.

Trong nháy mắt, dưới đèn đường liền chỉ còn lại hai thân ảnh.

Trong hai ngày qua, Internet tràn ngập cái gọi là hắc liệu về Trì Cẩm Tây.

Lúc rảnh rỗi, Chử Ninh cũng mở ra xem.

Mẹ qua đời và ra nước ngoài sống với cậu ——

Cái này nhìn lại hắn mới biết được, hoá ra Trì Cẩm Tây chính là Hứa Nhất Nặc lúc trước.

Dù hai người là người quen cũ nhưng quan hệ của họ không hề hòa hợp.

Chử Ninh đẩy kính, lời nói chứa đựng sự giễu cợt.

"Trí Cẩm Tây? Ta có nên gọi ngươi Hứa Nhất Nặc không?"

"Ngươi thay đổi thân phận, là chỉ lừa ta hay cũng lừa dối nàng?"

Nàng?

Trì Cẩm Tây sốt một lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt mang theo nụ cười yếu ớt.

Chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhiên có chút khổ sở.

Không để ý đối phương khiêu khích, nàng lại hỏi lại vấn đề kia.

"Ngươi cùng Lạc Phồn Tinh chia tay như thế nào?"

Chuyện mười năm trước , bình thường sẽ không nhớ rõ ràng như vậy.

Nhưng Chử Ninh thì ngược lại.

Như thể có một câu trả lời hoàn hảo trong tiềm thức, những lời tiếp theo gần như bật ra khỏi miệng.

"Nàng nghĩ ta thích người khác, mỗi ngày nghi thần nghi quỷ nên ta đã bỏ nàng."

Người vì giữ gìn ích lợi của mình, luôn có thể nói ra đủ loại lời nói dối.

Lục Tiểu Vũ là như thế này, Chử Ninh cũng là như thế này.

Trì Cẩm Tây lắc đầu, vạch trần những lời nói dối hắn một cách không thương tiếc.

"Ngươi nói dối. Người chia tay không phải ngươi, mà là nàng."

Nói dối quá nhiều, có đôi khi, ngay cả bản nhân cũng quên mất chúng là thật hay giả.

Những mảnh ký ức rời rạc hiện lên, Chử Ninh nhớ lại một số sự kiện đã quên từ lâu.

Học ở Nhất Cao được ba năm, hắn làm ba năm giáo thảo. Thứ không thiếu nhất, là sự ngưỡng mộ của người đồng lứa.

Hắn đã yêu nhiều lần và mỗi lần chia tay, đều là hắn lại bỏ rơi người ta.

Nhưng một lần cuối cùng, người bị bỏ lại thành hắn.

Trong kỳ nghỉ hè ở Viên Hương, Lạc Phồn Tinh chỉ gặp Hứa Nhất Nặc một lần liền nói chia tay với hắn.

Ban đầu mọi chuyện đi liền đi qua.

Vào học kỳ hai lớp mười hai, có người bất ngờ tiết lộ chuyện gia đình Hứa Nhất Nặc .

Là tâm điểm của dư luận nên mọi thứ về nàng đều bị đem ra làm đề tài bàn tán.

Lúc này, có người tìm được trên diễn đàn một bài viết cũ từ nửa năm trước. Bài đăng cho biết Chử Ninh đã không nói với bạn gái hiện tại Lạc Phồn Tinh rằng đã yêu Hứa Nhất Nặc của mỹ thuật 2 ở Viên Hương. Tuy nhiên, thực tế là Chử Ninh và Hứa Nhất Nặc không hề có quen biết gì, mà thay vào đó, bạn gái cũ của hắn, Lạc Phồn Tinh lại yêu đương với Hứa Nhất Nặc.

Tin đồn đoán đột nhiên bắt đầu.

Tin đồn mạnh mẽ nhất là "Lạc Phồn Tinh và Chử Ninh bên nhau vì thực ra muốn tiếp cận với Hứa Nhất Nặc lớp bên cạnh."

Đây là phiên bản phù hợp nhất với sự thật, đồng thời cũng là phiên bản khiến Chử Ninh bị sỉ nhục nhất.

Vì kiêu ngạo, hắn đã bịa ra một lời nói dối.

Hắn nói với mọi người rằng Lạc Phồn Tinh cũng nhìn thấy bài đăng nên trong kỳ nghỉ hè đã đuổi theo hắn đến Viên Hương.

Không chịu nổi khi có một cô bạn gái đa nghi, hắn đã chủ động đá đối phương.

Mà Hứa Nhất Nặc, nữ chính của bài viết, đã trở thành mục tiêu giận chó đánh mèo của Lạc Phồn Tinh sau khi bị bỏ rơi.

Đây là lý do tại sao nàng cố tình tiếp cận Hứa Nhất Nặc.

Trong câu chuyện này, hắn vẫn là một giáo thảo hoàn mỹ, cao cao tại thượng.

Để duy trì mối quan hệ, bạn gái không xa ngàn dặm truy tìm hắn, sau khi chia tay vẫn như cũ đối với hắn nhớ mãi không quên.

Tin đồn lan rộng, liền trở thành sự thật.

Ngay cả khi được hỏi về sự việc mười năm sau, câu trả lời của hắn vẫn là phiên bản sai lầm giả dối đó.

Xung quanh im lặng.

Sự im lặng của Chử Ninh không thể nghi ngờ là một loại ngầm thừa nhận.

Trì Cẩm Tây rũ mắt xuống, con ngươi đen láy nhất thời trống rỗng.

"Là nàng không muốn ngươi."

"Cho nên, nàng căn bản không cần giận chó đánh mèo ai."

"Nàng cùng ta làm bằng hữu, cùng ngươi không hề có một chút quan hệ."

Lời còn chưa dứt, nàng ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia luống cuống.

"Mấy ngày nay, nàng có đi tìm ngươi không?"

Đêm đó, nàng bảo Lạc Phồn Tinh đi tìm Lục Tiểu Vũ và Chử Ninh để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Hiển nhiên, sở dĩ Lục Tiểu Vũ chủ động xin lỗi là vì Lạc Phồn Tinh đến gặp nàng.

Còn Chử Ninh thì sao?

Nàng có từng tìm Chử Ninh không?

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, đối phương đã cho ra trả lời.

"Không có."

Ra ngoài ý định.

Lạc Phồn Tinh đi tìm Lục Tiểu Vũ, nhưng không có tìm Chử Ninh.

Lấy tính cách của nàng, nàng không có khả năng không đi tìm Chử Ninh.

Trừ phi ——

Nàng cảm thấy không cần thiết.

Trì Cẩm Tây cắn cắn môi, tâm, chưa từng như này giãy dụa.

======================

Bốn mươi lăm ngôi sao

Sau khi gặp Chử Ninh, Trì Cẩm Tây một mình lang thang trên đường một lúc lâu mới về nhà.

Khi mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Có hai chiếc hộp đóng gói tinh xảo được đặt trên bàn cà phê, mùi thức ăn thoang thoảng tỏa ra từ chúng.

Lệnh Vi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, thở đều đều như đang ngủ.

Thẳng đến Trì Cẩm Tây đi đến trước mặt, nàng mới từ ngủ thiếp bên trong thức tỉnh.

"Ngươi đi đâu vậy rồi?"

"Còn tưởng rằng ngươi đêm nay sẽ không trở về."

"Đói bụng hay không? Mua cho ngươi ăn."

"Ngồi xuống ăn chút sao?"

Lệnh Vi ngồi dậy, một bên nói dông dài, một bên mở ra hộp cơm đóng gói.

Trì Cẩm Tây nhìn một màn này, nhẹ nhẹ chớp chớp mắt.

"Lệnh Vi, ngươi vì sao đối ta tốt như vậy?"

Vấn đề này, hai người quen biết đến nay, Lệnh Vi không biết nghe qua bao nhiêu lượt.

Không hề nghĩ ngợi, nàng thuận miệng cho ra một cái trả lời.

"Hợp đồng ghi rằng ta có trách nhiệm chiếu cố ngươi."

"Hợp đồng ghi rằng khi ta sinh bệnh thì chiếu cố ta."

Trì Cẩm Tâyđêm nay khác hẳn trước đây.

Nàng giống như một đứa trẻ gặp phải một vấn đề không thể giải quyết được, thế là đã quấy rầy người lớn để hỏi thêm.

Lệnh Vi không có cách nào, chỉ có thể đổi cái thuyết pháp.

"Ngươi bây giờ là cây rụng tiền của ta, ta không tốt với ngươi đối tốt với ai?"

Cây rụng tiền, mang ý nghĩa có giá trị lợi dụng.

Đối xử tốt với một người có giá trị là điều hợp lý.

Trì Cẩm Tây thở phào nhẹ nhõm, "Ừm" một tiếng như đồng ý.

"Còn có tám cuốn sách, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt."

Rõ ràng, nàng coi tình bạn của họ như một loại giao dịch.

Nhưng Lệnh Vi lại không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười.

"Chờ ngươi vẽ xong, ta liền có thể về hưu."

Một câu nói đùa, để Trì Cẩm Tây cũng cong lên môi.

Nàng không thích ngồi ăn trên bàn cà phê, nên một mình ôm hộp cơm vào bếp.

Nhìn bóng lưng nàng biến mất, Lệnh Vi không khỏi thở dài.

Vì sao đối Trì Cẩm Tây tốt?

Nàng nào dám nói thật ra.

Chỉ sợ Trì Cẩm Tây vừa nghe đến hai chữ 'Đáng thương', sẽ lập tức bảo nàng cút ra ngoài.

Những thiên tài luôn có sức hấp dẫn đối với người bình thường.

Một thiên tài bị chèn ép càng dễ khiến người ta vô thức đồng cảm.

Một năm trước, Lệnh Vi nhận được một email từ nước ngoài.

Trong email không có nội dung gì, chỉ có ba trang bản thảo đen trắng.

Đây là bản thảo đầu tiên của số đầu tiên của [Chim sơn ca].

Làm việc trong lĩnh vực truyện tranh hơn mười năm, nàng nhạy cảm nhận thấy rằng câu chuyện này có khả năng trở nên nổi tiếng.

Nàng đã gửi hợp đồng của Manyou cho người gửi bản thảo bí ẩn này.

Nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa nhận được hồi âm nào.

Ngay khi nàng chuẩn bị bỏ cuộc, bên kia cuối cùng cũng trả lời email thứ hai.

Manyou ký sách nhưng không phải người, bên kia sẵn sàng sử dụng quyền ký kết mười cuốn truyện tranh để đổi lấy cơ hội trở về nước.

Đánh giá từ bản thảo đầu tiên của [Chim sơn ca], tác giả là một người mới có tiềm năng lớn.

Nhưng hot hay không lại phụ thuộc vào số phận.

Nếu là không hot, không nói mười cuốn, dù là năm mươi cuốn ký cũng vô dụng.

Nhưng nếu nó hot, chỉ cần chia đều thôi là sẽ có rất nhiều tiền.

Không phải chỉ để đón người về nước sao?

Có gì khó khăn thế?

Lệnh Vi quyết định đánh cược.

Khi đó, nàng không biết sau khi ra nước ngoài sẽ gặp bao nhiêu rắc rối.

Việc đưa một người trưởng thành về nước không khó, điều khó là tất cả giấy tờ của đối phương đều bị người thân nắm giữ trong tay, lại còn hoàn toàn hợp lý và hợp pháp.

Trì Cẩm Tây không thể trốn thoát cũng như không thể rời đi.

Nàng bị các bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh tâm thần nặng và có xu hướng cực kỳ bạo lực, thậm chí phải nhập viện một thời gian dài vì điều này.

Với chẩn đoán này, nàng không thể đi đâu được.

Lệnh Vi lúc đầu cũng sợ hãi.

Thẳng đến đối phương liên tục cam đoan mình không có sinh bệnh, nàng mới hơi thoáng an tâm.

"..."

"Sinh bệnh chính là hắn, không phải ta."

"Hắn sợ ta trốn thoát nên cố tình dẫn ta đến tấn công mình, sau đó tìm một bác sĩ mà hắn quen biết để chẩn đoán cho ta."

"Đó là bệnh di truyền trong gia đình nên không ai nghi ngờ cả".

"Ngươi tìm cơ hội mang ta đi bệnh viện. Chỉ cần chứng minh được ta không bị bệnh, thì có thể lấy lại giấy tờ của ta."

"..."

"Giúp ta."

"Cầu xin ngươi."

"Ta sẽ không để cho ngươi làm không những thứ này."

"..."

Đường về nước gian nan.

Trì Cẩm Tây tỏ ra bình tĩnh phi thường trong quá trình này.

Ngay cả khi gặp người thân tại tòa, nàng cũng không hề hoảng sợ.

Quả thực nàng không có bệnh.

Nhưng nhiều năm sống khép kín đã khiến tính cách của nàng trở nên vô cùng lập dị.

Nàng thích dùng giao dịch đến định nghĩa mọi thứ.

Cái này khiến nàng có cảm giác an toàn.

Còn những thứ không thể đo lường được bằng giao dịch, thì một mực cự tuyệt.

Nàng chống lại mọi ý tốt từ thế giới bên ngoài và không tin rằng có ai đó sẵn lòng đối xử tốt với mình vô điều kiện.

Lệnh Vi rất khó chịu với kiểu quan hệ này.

May mắn thay, sau khi về nước, Trì Cẩm Tây đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ có bản hợp đồng họ ký riêng nọ, là nàng vẫn thường nhắc đến.

Giống như nhắc nhở Lệnh Vi, càng giống như nhắc nhở chính mình ——

Sự tồn tại của nàng sẽ mang lại lợi ích cho Lệnh Vi, vì vậy Lệnh Vi mới đối xử tốt với nàng, để nàng có thể tiếp nhận lòng tốt này.

Trong sáu tháng viết [Chim sơn ca], nàng gần như không ra ngoài.

Sau khi [Chim sơn ca] kết thúc, nàng bắt đầu làm việc trong hộp đêm.

Cũng vào lúc này, Lệnh Vi nhận ra rằng mục đích khác của việc nàng về nước là để trả thù cho mẹ mình.

Trước khi ra nước ngoài, bị bạn thân nhất phản bội.

Sau khi ra nước ngoài, bị cậu của mình nói xấu có bệnh.

Dường như nàng chưa bao giờ có được khoảnh khắc hạnh phúc nào trong đời.

Tuy nhiên, khi cầm bút vẽ, nàng luôn có thể vẽ nên những câu chuyện đầy sức mạnh và chạm đến trái tim mọi người.

Quá độ đồng tình là một sự coi thường.

Về hội họa, thiên phú của Trì Cẩm Tây thật đáng ghen tị.

Nhưng Lệnh Vi không khỏi cảm thấy thương hại nàng.

Nghĩ rằng đối phương lớn lên trong môi trường như vậy, nàng liền cái gì tính tình cũng không có.

Ví dụ như hôm nay mất tích không rõ nguyên nhân, lại khiến nàng lo lắng vô ích cho một ngày.

***

Trì Cẩm Tây ăn xong liền ra khỏi bếp, Lệnh Vi vẫn không rời đi.

Bản quyền của [Xuân Xán] đã được bán, giá cao đến mức đủ để mua một ngôi nhà mới ở Hải thị.

Lệnh Vi nhìn quanh căn phòng nhỏ và cũ kỹ này, đưa ra một gợi ý nhỏ.

"Có muốn tìm một nơi khác ở không?"

"Sao phải đổi? Gần công ty, lại yên tĩnh, ta không muốn chuyển."

Trì Cẩm Tây là người hoài cổ, không có yêu cầu cao về vật chất.

Nàng sẽ không bao giờ dọn nhà trừ khi cần thiết.

Trong dự liệu trả lời.

Lệnh Vi sờ mũi một cái, lại đổi đề tài.

"Gần đây có mấy chương trình tạp kỹ muốn mời ngươi xuất hiện, ngươi có muốn đi không?"

Mặc dù bị hắc rất khủng khiếp, nhưng hắc hồng cũng là hồng.

Ở thời đại này, chỉ cần có nhiệt thì không còn gì quan trọng nữa.

Trì Cẩm Tây cau mày, trực tiếp từ chối.

"Không đi."

Nàng cỡ nào mẫn cảm.

Lệnh Vi nói tới nói lui, toàn là râu ria nói nhảm, nhưng điểm mấu chốt lại không được đề cập đến.

Nàng tự nhiên là phát hiện.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Lệnh Vi nghe tiếng, biểu lộ có chút xấu hổ. Trầm mặc hai giây, nàng nhỏ giọng nói ra lời trong lòng.

"Hôm nay từ văn phòng ra, sắc mặt của ngươi rất đáng sợ, không có việc gì a?"

Hoá ra, là muốn nghe được cái này.

Trì Cẩm Tây mím chặt đôi môi, không biết nên trả lời thế nào.

Sợ nàng tức giận, Lệnh Vi không dám lại hỏi tiếp.

Đơn giản nói lời từ biệt, nàng cấp tốc đứng dậy rời đi.

Lưu lại Trì Cẩm Tây một người đứng dưới ánh đèn, thần sắc đờ đẫn.

Làm sao có thể không có việc gì đâu?

***

Như Chử Ninh nói, Lạc Phồn Tinh cũng không có đi tìm hắn.

Sau khi gặp Lục Tiểu Vũ, nàng cuối cùng cũng hiểu được sự hiểu lầm của Trì Cẩm Tây đối với mình đến từ đâu.

Hồi đó là bạn thân như vậy, nhưng thực tế, nàng chưa bao giờ dành cho mình một chút tin tưởng nào cả.

Cùng với những nỗ lực của nàng, cũng bị chà đạp nặng nề.

Có cần gặp Chử Ninh không?

Gặp, cũng sẽ chỉ làm nàng lại lần nữa nhận ra sự thật rằng mình không được tin tưởng.

Trong ba ngày, Lạc Phồn Tinh không có biểu hiện gì bất thường.

Nàng vẫn đi làm, vẫn về nhà và vẫn cười đùa cùng gia đình.

Ai cũng tưởng nàng đã thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ.

Nhưng trên thực tế, nàng từ đầu đến cuối quên không được Trì Cẩm Tây đêm đó đã nói.

Nhát gan, nhu nhược, thiếu ái, không có bản ngã.

Rất khó nghe.

Mỗi một chữ đều mang bén nhọn gai.

Nhưng sai sao?

Lạc Phồn Tinh không có cách nào phủ nhận.

Vì mẹ, nàng thà chịu ủy khuất cũng không dám làm trái ý cha dượng.

Vì Hứa Nhất Nặc, nàng đã từ bỏ ngôi trường đại học yêu thích của mình, học chuyên ngành mình không thích và chọn theo đuổi nghề nghiệp mà mình không hứng thú.

Vì Trì Cẩm Tây, nàng bắt đầu học nấu ăn, mặc dù không có năng khiếu trong lĩnh vực này.

Nàng quả thực là loại người mà Trì Cẩm Tây đã nói.

Vô ngã, bám giá trị cuộc sống với người khác ——

Bám vào với sự quan tâm của người nhà.

Bám vào Hứa Nhất Nặc thời nhỏ.

Bám vào Trì Cẩm Tây khi lớn lên.

Duy chỉ có không bao giờ nghĩ về những gì mình muốn.

Tối thứ bảy là bữa tối gia đình như thường lệ.

Trên bàn ăn, Lạc Phồn Tinh đề cập đến việc muốn chuyển đi.

Người Lạc gia biết nàng sống cùng bạn gái cũ trong một căn hộ một thời gian và họ đều hiểu suy nghĩ của nàng.

Thẩm Như Mi luôn muốn giữ nàng sống ở nhà, lần này cũng đồng ý.

"Ngươi bận rộn công việc, có muốn mẹ giúp đi xem nhà không?"

Lạc Phồn Tinh cong cong môi, uyển chuyển từ chối lời đề nghị này.

"Mẹ, ta vẫn chưa quyết định được nơi ở, cuối tuần ta sẽ dành thời gian ra ngoài xem một chút."

Nghe thấy câu nói này, Thẩm Như Mi biểu lộ không khỏi có chút hoang mang.

Theo phong cách của Lạc Phồn Tinh, cho dù có chuyển đi thì cũng chắc chắn sẽ ở gần Học viện Mỹ thuật.

Nhưng từ những gì nàng nói, có vẻ như nàng muốn chuyển đi nơi khác.

Thẩm Như Mi muốn hỏi, lại sợ mình hỏi quá nhiều.

Nghĩ nghĩ, vẫn là không nói gì.

"Cũng tốt, chính ngươi quyết định."

Lạc Chân nghe hai người đối thoại, chủ động đưa ra hỗ trợ.

"Có muốn ta đưa ngươi qua bên kia thu dọn đồ đạc không?"

Chuyển đến mới có nghĩa là sẽ chuyển ra khỏi căn hộ trước đây.

Lần trước đến đó, Lạc Chân chỉ lấy sách giáo khoa và thư từ, còn để lại nhiều vật dụng khác.

Lạc Phồn Tinh cụp mắt xuống, cầm đũa trên tay dừng lại, hai giây sau mới đưa ra câu trả lời.

"Qua một thời gian đi."

Trong căn hộ đó, ngoài đồ của nàng, còn có đồ của Trì Cẩm Tây.

Vội vàng nuốt một ngụm cơm, nhưng chẳng nếm được mùi vị gì cả.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Như Mi, rồi nhìn Lạc Chân, rồi lấy hết can đảm để nói ra một vấn đề ——

"Ta dự định từ chức ở học viện."

"Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro