1, 2, 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1, Rượu trà nguội lạnh

"Ta nhớ ngươi nhiều lắm, Hạ Hạ..."

Ngải Dĩ Trì ngồi bên cạnh bàn ăn một mình, nhìn chằm chằm vào bàn rượu và thức ăn, ánh mắt đờ đẫn.

Nàng là một cô gái khá xinh đẹp, với mái tóc đen và khuôn mặt trắng noãn, mặt mày vừa ôn nhu lại khéo léo, rất rất hấp dẫn.

Nhưng ngồi yên trên ghế tựa như bây giờ, trong con ngươi không có ánh sáng, không có tiêu điểm, không giống người sống, càng xinh đẹp lại càng khiến người ta khiếp sợ.

Nàng đã đợi một người cả đêm.

Nàng đã đợi người đó tròn năm năm.

Những món ăn trên bàn được nàng chuẩn bị cẩn thận, đã nguội lạnh, mùi thơm tan biến, mất đi màu sắc hấp dẫn khi vừa mới bắc ra khỏi nồi, vô hồn nằm trên bàn ăn, chờ ai đó vứt chúng vào thùng rác.

Đột nhiên, một tiếng còi xe từ xa vọng đến bên ngoài khung cửa sổ tối om và im ắng, vô cùng mờ mịt, đến nỗi nếu không cẩn thận sẽ bị bỏ qua.

Tai Ngải Dĩ Trì nhẹ nhàng khẽ động.

Ngay lập tức, nàng tựa như đã lắp lại pin một lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên sống động, vụt đứng người lên, nhảy cẫng đến cửa chính, điểm mũi chân, ba ba rướn cổ lên nhìn quanh.

Nàng khẩn trương siết chặt tay, đỏ mặt, tim đập nhanh, mong chờ hai tia sáng dần đến gần, một mực dừng ở trước cửa nhà, sau đó từ từ lái xe vào nhà để xe.

Một phút, hai phút... Mười phút, hai mười phút...

Ngón chân Ngải Dĩ Trì nhón đến đau, cổ cũng đau nhức, ánh mắt xán lạn dần dần biến mất, nhịp tim nhanh cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Mùa hè ở thành phố Lâm Uyên luôn ẩm ướt và oi bức, tiếng dế kêu dưới tường ồn ào đến mức khiến người ta không thở nổi, ngoài ra thì rất yên tĩnh.

Tiếng còi trong đêm đen càng giống như một loại ảo giác, Ngải Dĩ Trì vịn khung cửa, từ từ cúi cổ xuống, hạ gót chân.

Nàng như sắp hết điện, lê từng bước chân vào nhà.

Bên ngoài trời đen như mực, nhưng bên trong lại rất sáng. Đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ đến số 11.

Chỉ còn không đến một giờ, hôm nay liền đi qua.

Ngải Dĩ Trì nhấc điện thoại lên, lướt qua vài cuộc gọi không liên lạc được trên màn hình, tất cả đều là cùng một số.

Ngón tay cái ngập ngừng lơ lửng gần nút gọi màu xanh lá cây, liếc nhìn thời gian, rốt cục hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi, lại bấm dãy số không phản hồi kia.

Không gọi được.

Có một vài tiếng bíp trong ống nghe, và giọng nữ lạnh lùng quen thuộc: "Xin lỗi, số máy vừa gọi hiện đang bận..."

Ngải Dĩ Trì để điện thoại di động xuống, mất hết can đảm gọi lại, nàng ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đang trôi nhanh về phía 0 giờ.

Ngải Dĩ Trì đang chờ Thẩm Chiêu Hạ, hôm nay là sinh nhật Thẩm Chiêu Hạ.

Thẩm Chiêu Hạ là vợ của Ngải Dĩ Trì, hợp pháp, là loại được nhận giấy hôn thú.

Thẩm Chiêu Hạ là một người rất bận rộn, 365 ngày một năm, không có nhiều thời gian ở nhà. Để có thể tổ chức sinh nhật cho nàng, Ngải Dĩ Trì đã đặc biệt đề xuất trước hơn hai tháng, cầu xin nàng đem một ngày này để trống, Thẩm Chiêu Hạ cũng hiếm khi tâm tình tốt mà đồng ý.

Thậm chí sáng nay trước khi Thẩm Chiêu Hạ ra cửa, Ngải Dĩ Trì còn nhắc nhở nàng, "Tuyệt đối đừng quên về sớm một chút."

"Được." Thẩm Chiêu Hạ vừa đồng ý vừa bỏ đi mà không quay lại.

Thế là cả ngày hôm đó, Ngải Dĩ Trì vừa khẩn trương vừa vui vẻ, vừa muốn trang trí phòng ăn, còn muốn nấu những món ăn Thẩm Chiêu Hạ yêu thích. Loay hoay bận đến mức sợ không có đủ thời gian, tính kỹ thời gian Thẩm Chiêu Hạ đi làm về, cuối cùng cũng dọn ra một bàn đồ ăn rồi vui vẻ chờ đợi.

Cứ như vậy từ chạng vạng tối một mực chờ đến đêm khuya.

Có thể có việc gì khẩn cấp cho nên chậm trễ? Chẳng lẽ trên đường về nhà vội vàng gặp chuyện ngoài ý muốn sao?

Ngải Dĩ Trì rất biết tìm lý do cho Thẩm Chiêu Hạ, nếu nàng không về, chắc chắn nàng đã gặp phải trường hợp khẩn cấp đột ngột, hẳn không phải quên, cũng không phải cố ý không về.

Ngải Dĩ Trì càng nghĩ càng sợ hãi, giống con con ruồi không đầu loạn chuyển trong phòng khách.

Đợi đến rạng sáng 2 giờ 50 phút, Thẩm Chiêu Hạ rốt cục trở về.

Lúc này, Ngải Dĩ Trì đã hình dung ra hơn một tá nguy hiểm mà Thẩm Chiêu Hạ có thể gặp phải, không thể đợi thêm một giây nào, ngay khi định gọi cảnh sát, một tiếng còi vang lên trong sân. Ngải Dĩ Trì vui mừng khôn xiết vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu vững vàng trước cửa.

Từ trên ghế lái xuống tới là lái xe của Thẩm Chiêu Hạ , lái xe đơn giản thăm hỏi Ngải Dĩ Trì, nhanh chóng mở cửa sau, đỡ Thẩm Chiêu Hạ từ bên trong đi ra.

Cửa vừa mở ra, liền có mùi rượu xộc vào mũi, hóa ra Thẩm Chiêu Hạ đã say khướt rồi, có chút bất tỉnh rồi.

Thân hình Thẩm Chiêu Hạ cao và mảnh khảnh, một mình người lái xe không thể đỡ được, Ngải Dĩ Trì vội vàng nâng cánh tay còn lại của Thẩm Chiêu Hạ, cả hai cùng nhau dìu nàng vào nhà và đặt nàng xuống ghế sofa trong phòng khách.

"Thẩm tổng nhìn gầy, không ngờ cũng nặng lắm." Lái xe một bên lau mồ hôi một bên thở, đối Ngải Dĩ Trì nói: "Phu nhân, Thẩm tổng ta trả lại cho ngài, nếu không có việc gì ta liền đi trước."

"Vất vả ngươi." Ngải Dĩ Trì cười cười, "Trên đường cẩn thận."

Đưa tiễn lái xe về xong, Ngải Dĩ Trì xoay người, thăm dò đẩy Thẩm Chiêu Hạ, "Chiêu Hạ, dậy, đi trên giường ngủ được không?"

Ghế sô pha quá ngắn, cái ót Thẩm Chiêu Hạ gối lên sô pha lan can, hai chân dài thẳng tắp không chỗ đặt, đành phải ủy khuất cong lên. Đèn chùm trong phòng khách chói mắt, nàng giơ cánh tay lên chặn tầm mắt, cáu kỉnh nói: "Đừng quấy rầy ta."

Thẩm Chiêu Hạ là một người có tính tự chủ rất mạnh, đã năm sáu năm kể từ khi họ gặp nhau rồi kết hôn, và đây là lần đầu tiên Ngải Dĩ Trì thấy nàng say thành như vậy.

Tuy nhiên, dù say đến mức bất tỉnh, nàng vẫn giữ được nội tâm bình tĩnh, nói chuyện một câu là một câu, ngắn gọn hữu lực, không giống người khác, say xong không thể nói rõ ràng thậm chí là líu lưỡi.

Ngải Dĩ Trì ngồi trên mặt đất bên cạnh Thẩm Chiêu Hạ và lặng lẽ nhìn nàng.

Người này sao có thể đẹp như vậy, Ngải Dĩ Trì nghĩ, từ lần đầu tiên gặp nàng, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng càng nhìn nàng, càng muốn nhìn, nhưng làm sao cũng nhìn không đủ.

Một lúc sau, Ngải Dĩ Trì mới nhớ ra gì đó, đẩy Thẩm Chiêu Hạ, "Chiêu H, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đó, ta đỡ ngươi về phòng ngủ."

Thẩm Chiêu Hạ nghe được câu này, bỗng dưng mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh nhìn rất sắc bén, trong lời nói mang theo nghi vấn: "Ngải Dĩ Trì?" Hoàn toàn không giống con ma men.

Ngải Dĩ Trì sửng sốt trước ánh mắt sắc bén đột ngột của nàng, và lắp bắp: "Đúng ... là ta."

"Ngươi tại sao lại ở đây?" Thẩm Chiêu Hạ cau mày, trong mắt chán ghét rất rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Ngải Dĩ Trì nhìn thấy bộ dạng căm ghét không hề che đậy của nàng, ngây ngẩn cả người, vô thức nói: "Đây là nhà của chúng ta, người về nhà..."

". . ."

Tư duy của Thẩm Chiêu Hạ hơi đờ đẫn dưới ảnh hưởng của rượu quá độ, nàng từ từ lấy lại tinh thần, nhìn Ngải Dĩ Trì một lúc rồi nói "ồ".

Sau đó, nàng đưa tay về phía Ngải Dĩ Trì, vẻ mặt dịu lại, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngải, dìu ta trở về phòng."

"Ai." Ngải Dĩ Trì nhanh chóng nắm lấy tay nàng, cố hết sức đỡ nàng lên.

Ngải Dĩ Trì gầy hơn Thẩm Chiêu Hạ rất nhiều, và Thẩm Chiêu Hạ khi say rượu đã dồn toàn bộ sức nặng lên nàng, như một ngọn núi đè trên vai. Thắt lưng của Ngải Dĩ Trì cong gần như thành một góc vuông, bước lên cầu thang, thở hổn hển, cuối cùng cũng đưa Thẩm Chiêu Hạ lên giường.

Ngải Dĩ Trì tinh bì lực tẫn, cho Thẩm Chiêu Hạ đắp chăn, ngồi tại mép giường thở hổn hển nửa ngày, trên trán mồ hôi theo gương mặt một giọt một giọt rơi xuống, mái tóc lòa xòa trên trán đã ướt đẫm, bết vào mặt một cách lộn xộn.

Nàng không thể nghỉ ngơi thêm được nữa, vừa thở hắt ra, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, đầu tiên nàng lấy chiếc khăn tắm thường ngày của Thẩm Chiêu Hạ quàng lên vai, sau đó quen thuộc mở tủ bên cạnh phòng tắm, lấy một cái chậu nhỏ, cẩn thận rửa sạch, đổ đầy một chậu nước nóng rồi mang về phòng ngủ, đặt nó xuống sàn bên cạnh giường, thấm ướt khăn bằng nước nóng, vắt khô rồi lau tay chân cho Thẩm Chiêu Hạ, người đã ngủ say, và lau người cho nàng.

Người ngủ say rất nặng, ngay cả việc lau mình cũng không phải là một công việc dễ dàng, không có ai giúp đỡ, tất cả là một mình Ngải Dĩ Trì làm, sau khi thay cho Thẩm Chiêu Hạ một bộ đồ ngủ sạch sẽ, Ngải Dĩ Trì cảm thấy mình không thể nhấc tay lên được nữa rồi.

Một lúc sau, Ngải Dĩ Trì lau mồ hôi, bưng chậu nước đang định đi vào phòng tắm, thì điện thoại di động của Thẩm Chiêu Hạ trên bàn đầu giường đột nhiên sáng lên.

Là một tin nhắn, một câu rất ngắn: "A Hạ, cảm ơn ngươi đã ở bên ta đêm nay."."

Ngải Dĩ Trì không biết nhiều về các đối tác kinh doanh hoặc bạn bè bên ngoài của Thẩm Chiêu Hạ, nhưng người gửi tin này, trùng hợp Ngải Dĩ Trì lại biết.

Thẩm Chiêu Hạ cho người kia ghi chú rất đơn giản: A Yến Lê.

Yến Lê là khuê mật của Thẩm Chiêu Hạ hơn hai mươi năm, nhà hai người là thế giao, từ nhỏ bên nhau lăn lộn lớn lên. Sau đó, Yến Lê kết hôn với anh cả của Ngải Dĩ Trì và trở thành chị dâu của Ngải Dĩ Trì, cũng chính tại đám cưới của Yến Lê, Ngải Dĩ Trì đã gặp Thẩm Chiêu Hạ.

Ngải Dĩ Trì cho tới bây giờ cũng không biết Yến Lê trong danh bạ của Thẩm Chiêu Hạ là được đặt trước thế này.

Nàng nhìn cái kia A, chỉ cảm thấy chướng mắt.

Nhiều một chữ A này, Yến Lê trong danh bạ của Thẩm Chiêu Hạ mãi mãi cũng là vị trí thứ nhất.

Ngải Dĩ Trì muộn màng nhận ra rằng, hóa ra tối nay, Thẩm Chiêu Hạ đã uống rượu với Yến Lê.

Cũng bình thường, hơn hai mươi năm đồng đảng, tình cảm sâu, thời gian đặc thù như vậy, nhất định nghĩ muốn một chỗ tụ họp một chút.

Chỉ là từ xế chiều đến rạng sáng, gần mười hai giờ, Ngải Dĩ Trì nơm nớp lo sợ cho Thẩm Chiêu Hạ, mà ngay cả phát cái tin cho Ngải Dĩ Trì báo bình an Thẩm Chiêu Hạ đều không nghĩ tới.

Nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, Ai Yichi sững người một lúc, sau đó mới nhớ ra từ mười hai giờ hôm qua đến giờ, đã gần bốn giờ sáng, mình không uống giọt nước nào.

Có ý thức này, Ngải Dĩ Trì cuối cùng nhận thấy cổ họng mình khô khốc sắp bốc khói, bụng cũng bắt đầu đau quặn lên kháng nghị.

Ngải Dĩ Trì vội vàng đi vào phòng tắm, đổ chậu nước, bước phù phiếm xuống lầu, lại ngồi xuống bàn ăn, bưng một bát cơm rồi nhét thức ăn đã nguội lạnh vào miệng.

Những hạt cơm được giữ ấm lâu đã bốc hơi đến độ như sấy khô, phối hợp với những món ăn nguội, chẳng mấy chốc căng kín dạ dày, cọ xát vào nhau, Ngải Dĩ Trì để đũa xuống, rùng mình một cái.

Nàng thuần thục giải quyết bữa tối bỗng nhiên đến chậm mười tiếng này, nhưng trong dạ dày vẫn vô cùng đau đớn.

Ngải Dĩ Trì sợ Thẩm Chiêu Hạ uống say tìm nước uống, cơm nước xong xuôi dùng tốc độ nhanh nhất thu thập sạch sẽ, chạy chậm đến lên lầu, mở ra cửa phòng ngủ của Thẩm Chiêu Hạ, quả nhiên nghe được Thẩm Chiêu Hạ muốn uống nước.

Cho Thẩm Chiêu Hạ uống nước xong, Ngải Dĩ Trì vốn nên đi, nàng nhìn qua Thẩm Chiêu Hạ, lại không nỡ.

Do do dự dự, cuối cùng ngồi xổm ở bên giường của Thẩm Chiêu Hạ, không nhúc nhích chăm chú ngắm nàng.

Sau đó lặng lẽ, gan to bằng trời, cầm tay Thẩm Chiêu Hạ lên, đặt ở trên mặt mình.

"Ta rất nhớ ngươi a. . ."

Ngải Dĩ Trì nheo mắt, giống con mèo mà ở trong lòng bàn tay Thẩm Chiêu Hạ cọ xát, thỏa mãn than, cẩn thận từng li từng tí giương mắt lên quan sát trong chốc lát, xác nhận Thẩm Chiêu Hạ ngủ say, mới nói khẽ: "Hạ Hạ."

Đã từng, ở lần đầu tiên Ngải Dĩ Trì gặp Thẩm Chiêu Hạ, liền gọi nàng Hạ Hạ.

Về sau. . .

Về sau Thẩm Chiêu Hạ liền không cho phép.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

1. Đây là một bộ cẩu huyết ngược văn, không có chút ngọt nào, mời độc giả chỉ đọc điềm văn đừng ngộ nhập, hiện tại rời khỏi còn kịp.

2. Truyện này cặn bã công, độ cặn bã nằm giữa Du Khinh Hàn và Cố Quỳnh. Xin hãy xem xét chọn đọc.

3. Kiên quyết không đổi công. (điểm này rất quan trọng)

4. Tiểu thuyết cùng hiện thực hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối đừng vì đọc tiểu thuyết mà có ảo tưởng với đồ cặn bã trong hiện thực! Kẻ cặn bã trong tiểu thuyết sẽ hối cải vì ta, với tư cách là người tạo ra nàng, đã cho nàng lương tri. Mà trong hiện thực các chị em gặp phải đồ cặn bã xin hãy quay xe cua gấp! Tuyệt đối đừng nghe kẻ cặn bã hoa ngôn xảo ngữ! Trong hiện thực đồ cặn bã sẽ không ăn năn! Chạy mau!

================

2, Chờ ta

"Đáng tiếc khi nàng ăn mặc tỉ mỉ và đầy cõi lòng chờ mong, Thẩm Chiêu Hạ lại không đến."

Ngải Dĩ Trì một đêm không ngủ, lại không buồn ngủ, bảy giờ sáng đã đứng bếp nấu cháo đậu đỏ cho Thẩm Chiêu Hạ.

Nhớ kỹ mới quen lúc ấy, ngày nào đó trong đêm trời mưa to, Thẩm Chiêu Hạ đặc biệt đi đón Ngải Dĩ Trì tan học, để tránh Ngải Dĩ Trì bị mưa ướt, nàng đã dựa ô về phía Ngải Dĩ Trì, kết quả mình bị dính ướt hơn phân nửa, Ngải Dĩ Trì băn khoăn, đành phải mời nàng ở lại ăn tối, tối hôm đó được dọn ra chính là cháo đậu đỏ.

Chén cháo lúc đó hoàn toàn được làm theo khẩu vị riêng của Ngải Dĩ Trì. Nàng thích vị đậu đỏ, lại không thích hạt nên cho ít đậu đỏ và gạo trắng nhiều hơn, còn cho nhiều nước vào mà chỉ cho một ít đường phèn, thay vì gọi cháo thì phải gọi là súp, một chén súp nhạt nhẽo vô vị.

Lúc bưng lên bàn Ngải Dĩ Trì một lần thấp thỏm, lo lắng mình kỳ quái khẩu vị sẽ dẫn đến chiêu đãi không chu đáo, Thẩm Chiêu Hạ lại rất thích, vừa ăn ngụm đầu, con mắt đều sáng lên, hướng về phía Ngải Dĩ Trì cười: "Ngươi tự mình làm? Ăn ngon thật." Đôi mắt đen nhánh lóe lên trong lòng Ngải Dĩ Trì.

Đến mức qua nhiều năm như vậy, Ngải Dĩ Trì vẫn như cũ nhớ kỹ đôi mắt sáng bừng của Thẩm Chiêu Hạ khi đó, cũng đem chuyện Thẩm Chiêu Hạ thích ăn đậu đỏ cháo nhớ vào trong lòng.

Tuy nhiên, đã năm sáu năm trôi qua, dù có dùng nấm linh chi nấu cháo thì cũng đã ăn chán từ lâu rồi. Trong suốt nhiều năm kết hôn, Ngải Dĩ Trì đã nhiều lần nấu cho Thẩm Chiêu Hạ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sự ngạc nhiên mừng rỡ trên khuôn mặt nàng lần nào nữa.

Ngải Dĩ Trì đang canh nồi cháo, lơ đễnh khuấy, nhưng ánh mắt lại rơi ra ngoài cửa sổ, tự hỏi mình đang nghĩ gì.

Nàng xuất thần đến mức không nhận ra rằng Thẩm Chiêu Hạ đã thức dậy vào lúc nào, thậm chí đã tắm rửa xong, thổi khô tóc dài, đổi trang phục chính thức, rút đi tất cả vẻ say, lại trở thành bộ dáng nhân trung long phượng kia.

"Chào buổi sáng."

Say rượu đau đầu còn không có tiêu, Thẩm Chiêu Hạ bởi vậy tâm tình không được tốt, lười nhác quản Ngải Dĩ Trì đang làm gì, ra ngoài kết hôn nhiều năm lễ nghi cùng quen thuộc, qua loa lên tiếng chào, chuyển hướng phòng bếp một bên khác, cho mình rót một chén trà đậm, giải rượu.

Ngải Dĩ Trì bị một tiếng ân cần thăm hỏi đột ngột của nàng dọa đến giật mình một cái. Bàn tay rung lên, nước cháo trong nồi hơi trào ra tung tóe, tình cờ văng trúng mu bàn tay, nó bị bỏng đến mức chẳng mấy chốc đỏ lên một mảnh

Nàng không muốn Thẩm Chiêu Hạ lo lắng cho mình, vì vậy nhanh chóng đưa tay ra sau lưng, quay lại hốt hoảng mỉm cười với Thẩm Chiêu Hạ: "Chào... buổi sáng Chiêu Hạ, làm sao không ngủ nhiều một lát?"

"Công ty có việc."

Thẩm Chiêu Hạ đơn giản đáp một câu. Trà cũng đã ngâm xong, trong chiếc ly trong suốt, màu nước gần ngả sang màu nâu, trông có vẻ đắng nhưng nàng định uống như không có chuyện gì xảy ra.

"Chờ một chút!" Ngải Dĩ Trì gấp giọng ngăn lại.

Thẩm Chiêu Hạ liếc nàng.

Ngải Dĩ Trì khí thế lập tức yếu ba phần, ngập ngừng nói: "Tối hôm qua ngươi uống rất nhiều rượu, uống trà lúc bụng đói... không tốt..."

Thẩm Chiêu Hạ không hề lo lắng nở nụ cười, "Không có việc gì." Hoàn toàn không đem Ngải Dĩ Trì khuyến cáo để ở trong lòng.

Ngải Dĩ Trì đành phải nói thêm: "Thật đó, ngươi đừng uống trà, ta nấu cháo, ngươi ăn một chén cháo đi, cái này tốt, giải rượu, còn dưỡng dạ dày..."

Thẩm Chiêu Hạ là người có chủ kiến rất kiên định người, nói một không hai, trong nhà này, bình thường đều là nàng bảo Ngải Dĩ Trì làm cái gì, Ngải Dĩ Trì rất ít khi có thể rung chuyển nàng ý nghĩ, dần dà, Ngải Dĩ Trì khuyên nàng cái gì, muốn nàng làm cái gì, ngữ khí luôn không tự giác liền mang theo lấy lòng năn nỉ, đã thành thói quen khắc vào trong xương.

Thẩm Chiêu Hạ rốt cục nhìn thẳng Ngải Dĩ Trì.

Lúc này mới phát hiện, mắt quầng thâm trên mặt Ngải Dĩ Trì rõ ràng, bờ môi cũng có chút phát xanh, cả người nhìn rất tiều tụy.

Thẩm Chiêu Hạ ngơ ngác một chút, đột nhiên nhớ tới, đêm qua, lúc đầu là muốn trở về bồi Ngải Dĩ Trì.

Nàng tối hôm qua quá say, đã bất tỉnh nhân sự, không biết lái xe đưa nàng trở về là mấy giờ, mặc kệ mấy giờ, khẳng định đều đã là rạng sáng.

Có lẽ Ngải Dĩ Trì vì chiếu cố nàng, một đêm không ngủ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Chiêu Hạ toát ra mấy phần áy náy, lại nhìn Ngải Dĩ Trì, thần sắc ôn nhu không ít, "Một đêm không ngủ?"

"Ngủ... Ngủ trong chốc lát..." Ngải Dĩ Trì bị Thẩm Chiêu Hạ bất ngờ ôn nhu mê đến có chút choáng, vô ý thức cười ngây ngô một chút, "Không có việc gì, thân thể ta tốt, ít ngủ chút không có sao, lại nói ta ban ngày còn có thể ngủ bù."

Thẩm Chiêu Hạ gật gật đầu, lại đi trong nồi nhìn, cười, "Cháo đậu đỏ?"

"Ừm, sắp nấu xong, ngươi đi phòng ăn ngồi một lát, nấu xong ta bưng ra cho. Đều tại ta không biết ngươi dậy sớm, nấu quá muộn..."

"Lời nói ngốc." Thẩm Chiêu Hạ cười khẽ, nhún nhún cái mũi, tâm tình khá hơn, "Ta nhớ được hai ta lần đầu tiên cùng ăn cơm, ngươi nấu cho ta liền là cái này."

Một câu, để trái tim Ngải Dĩ Trì nóng đến nóng lên, phảng phất tất cả nỗ lực đều đáng giá, hưng phấn đến bờ môi đều run rẩy, "Ngươi... Ngươi còn nhớ rõ?"

Thẩm Chiêu Hạ bật cười: "Này làm sao có thể quên?" Nàng thuận tay xoa nhẹ đỉnh đầu Ngải Dĩ Trì, "Rất lâu chưa ăn qua, thật có hơi thèm."

"Ngươi vội mà, thời gian ở nhà ít."

Vì sự gần gũi hiếm có của Thẩm Chiêu Hạ, Ngải Dĩ Trì sướng đến nỗi không thể tìm thấy phương hướng, đỏ mặt và đẩy Thẩm Chiêu Hạ vào nhà ăn.

"Xong ngay đây, nhiều nhất đợi thêm năm phút, ta cam đoan! Chiêu Hạ ngươi xem trước một chút tin tức tài chính và kinh tế, chờ một lúc nhất định phải ăn nhiều hai bát."

Thế là Thẩm Chiêu Hạ ngồi bình tĩnh trong phòng ăn và đọc tờ báo buổi sáng vừa được giao hôm nay, Ngải Dĩ Trì đang bận rộn làm việc trong bếp đầy vui vẻ, vết phồng rộp nhỏ đã nổi trên mu bàn tay do cháo sôi, lại tựa hồ như cũng không thấy đau, toàn thân trên dưới dùng không hết sức lực.

Cháo đậu đỏ bốc khói được dọn ra, Thẩm Chiêu Hạ ăn nó, Ngải Dĩ Trì ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nàng, mỉm cười như một kẻ ngốc.

"Cao hứng cái gì vậy?" Thẩm Chiêu Hạ buồn cười hỏi.

"Không có gì, liền là cao hứng." Ngải Dĩ Trì mặt đỏ rần, "Thời tiết tốt ta liền cao hứng."

Nàng cúi đầu nhẹ giọng nói, thuận theo như một chùm cây rong, mặc người nhào nặn.

"Cao hứng thì phải có dáng vẻ của cao hứng, kỳ lạ, ta nhớ ngươi trước kia vẫn rất hoạt bát, hiện tại làm sao văn tĩnh như thế." Thẩm Chiêu Hạ thờ ơ phát một câu cảm khái.

Ngải Dĩ Trì có chút sững sờ.

Đúng vậy a, Ngải Dĩ Trì trước kia mặc dù tính cách không thể nói hướng ngoại, nhưng cũng có thể nói có thể cười, cũng không giống như bây giờ, liền ngay cả cao hứng cũng là cúi đầu mím môi, che che lấp lấp cười.

Đến cùng là thế nào biến thành như vậy đâu?

Giống như cùng Thẩm Chiêu Hạ kết hôn về sau, từng bước một liền biến thành như vậy.

Thẩm Chiêu Hạ cũng không có tận lực yêu cầu Ngải Dĩ Trì cái gì, là Ngải Dĩ Trì tự mình, cẩn thận từng li từng tí đo lường yêu thích của Thẩm Chiêu Hạ, chậm rãi bóp méo tính cách của mình.

Cũng giống như một chậu hoa, buộc bằng dây kẽm nhiều năm, cành hoa từ từ mọc thành hình dạng bị trói chặt, rất khó mọc lại.

Thực ra, Thẩm Chiêu Hạ không thích sự hoạt bát của Ngải Dĩ Trì, khi mới kết hôn, Ngải Dĩ Trì và bạn thân đi chơi và về muộn, sắc mặt Thẩm Chiêu Hạ âm u suốt mấy ngày liền. Dù không nói rõ ràng nhưng Ngải Dĩ Trì vẫn thầm nhớ một điều: Thẩm Chiêu Hạ thích nhìn thấy mình ngay khi bước vào nhà.

Cho nên Ngải Dĩ Trì về sau đi ra ngoài số lần càng ngày càng ít, về sau liền cơ hồ không ra khỏi cửa, liên đới người cũng càng ngày càng yên tĩnh, càng ngày càng hướng nội, càng ngày càng không thể hòa nhập với thế giới bên ngoài bình thường.

Bởi vì một câu của Thẩm Chiêu Hạ, trái tim ấm áp của Ngải Dĩ Trì từ từ nguội lại, cười xấu hổ rồi nhẹ nhàng nói: "Trưởng thành nha."

Thẩm Chiêu Hạ gật gật đầu, tiếp nhận cách nói này. Dù sao Ngải Dĩ Trì năm đó mới mười tám, bây giờ đều hai bốn hai lăm, tính cách thay đổi cũng bình thường.

Trên bàn ăn có một khoảng lặng kéo dài, bầu không khí vốn tốt đẹp trở nên không thể chịu nổi.

Ngải Dĩ Trì xoắn xuýt vài lần, cuối cùng lấy hết can đảm để phá vỡ sự xấu hổ, "Ngươi..."

Vừa mở miệng, Thẩm Chiêu Hạ cũng đồng thời nói ra, "Tối hôm qua..."

Hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

Thẩm Chiêu Hạ cười nói trước: "Tối hôm qua ta có việc phải làm nên bị chậm trễ. Hôm nay để ta bù đắp ngươi. Bảy giờ tối, nhà bếp Vạn Gia trên đường Thuận Thành, ta đón ngươi nhé?" "

Mặc dù là hỏi thăm, nhưng giọng điệu rất kiên quyết, hoàn toàn không nghĩ về việc liệu nó có mâu thuẫn với sắp xếp riêng của Ngải Dĩ Trì hay không.

Trên thực tế, Ngải Dĩ Trì không có sự sắp xếp nào khác, nàng không có việc làm, cũng không có xã giao. Những ngày Thẩm Chiêu Hạ không ở nhà, ngoài việc dọn dẹp, nàng chỉ có thể nuôi dưỡng sở thích viết viết vẽ vẽ, sống như một chậu cây.

"Được." Ngải Dĩ Trì đáp ứng, "Ta chờ ngươi trở lại."

Sau bữa sáng, Thẩm Chiêu Hạ liền đến công ty, nàng là một người rất bận rộn, toàn công ty trên dưới một ngày có ít nhất 50 quyết sách đang chờ nàng giải quyết. Đây cũng chưa tính các công ty con và chi nhánh trên toàn quốc, nếu không, cũng sẽ không vắng nhà suốt ngày.

Ngải Dĩ Trì đưa nàng ra ngoài, trước khi rời đi, các nàng hôn tạm biệt như lệ thường.

Khi mới bắt đầu, nụ hôn này rất sống động, mỗi khi đôi môi chạm vào nhau, trái tim của Ngải Dĩ Trì đều cảm động đến mức đầu ngón tay cũng cuộn lại. Không biết từ lúc nào thì bắt đầu chết lặng, coi như hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cũng không nhấc lên được một chút gợn sóng.

"Buổi tối bảy giờ, chờ ta." Thẩm Chiêu Hạ cười.

Ngải Dĩ Trì nhìn dáng vẻ nàng ngoài cười nhưng trong không cười, tâm tư động, bỗng nhiên nói: "Chiêu Hạ, ta hôm qua không cẩn thận nhìn thấy điện thoại di động của ngươi."

"Thật sao?" Thẩm Chiêu Hạ sắc mặt biến hóa, "Thấy cái gì?"

"Không có chuyện gì, chỉ là chị dâu nhắn cho ngươi."

"Ồ." Thẩm Chiêu Hạ thần sắc lạnh, thuận miệng giải thích: "Tối hôm qua Yến Lê tâm tình không tốt, ta sợ nàng uống rượu quá nhiều xảy ra ngoài ý muốn."

Nàng dừng một chút, bổ sung: "Anh trai ngươi không có ở nhà, nàng không tìm được ai ngoài ta."

"Ta biết ta biết." Ngải Dĩ Trì nhìn rất nhẹ nhàng cười lên, "Các ngươi là bạn bè hơn hai mươi năm nha, ta cũng sợ nàng có việc, cho nên mới hỏi."

Cười cười, trong lòng có chút bi thương.

Thẩm Chiêu Hạ tựa hồ quên, hôm qua Ngải Dĩ Trì cũng là một người đợi đến nửa đêm, ngay cả điện thoại cũng không đợi được.

"Tay ngươi thế nào?" Sắp đi ra, Thẩm Chiêu Hạ thoáng thấy mu bàn tay bị bỏng của Ngải Dĩ Trì.

"Không có gì." Ngải Dĩ Trì cố ý đem tay hướng phía sau ẩn giấu giấu, "Khả năng lúc nấu cháo không cẩn thận nóng một chút, không thế nào nghiêm trọng, qua mấy ngày là khỏe."

"Bôi chút thuốc." Thẩm Chiêu Hạ nói.

"Ta chờ một lúc liền bôi." Ngải Dĩ Trì cười đáp: "Về nhà sớm."

Bất kể như thế nào, ít nhất cũng coi như hẹn hò, trong trí nhớ Ngải Dĩ Trì, số lần nàng cùng Thẩm Chiêu Hạ hẹn hò một cái tay đều có thể đếm ra, lần hẹn hò gần nhất giống như đã là chuyện đời trước.

Trong lòng chờ mong, liền trở nên đứng ngồi không yên.

Ngải Dĩ Trì đã dành cả ngày để thử tất cả quần áo trong tủ mới miễn cưỡng tìm một bộ phù hợp, sau đó nhìn đồng hồ và cứ thế tiếp tục chờ.

Ngày hôm nay trôi qua phá lệ chậm, chậm đến mức Ngải Dĩ Trì cảm thấy nóng lòng và nghi ngờ rằng đồng hồ bị hỏng và mình sẽ bỏ lỡ thời gian.

Đáng tiếc khi nàng ăn mặc tỉ mỉ và đầy cõi lòng chờ mong, Thẩm Chiêu Hạ lại không đến.

==============

3, Trà sữa trân châu

"Khi buồn, hãy uống một ly trà sữa trân châu lớn."

Thẩm Chiêu Hạ hẹn Ngải Dĩ Trì buổi tối bảy giờ.

Sáu giờ rưỡi, Ngải Dĩ Trì đặc biệt vào phòng tắm để dặm trang trước gương. Khó được hẹn hò, nàng chuẩn bị rất tỉ mỉ, mái tóc dài được búi thành một quả cầu bông, mười móng tay được sơn không màu, bảo đảm mỗi ngón tay đều sáng lấp lánh màu hồng, hận không thể ngay cả lông mi cũng từng cọng từng cọng xoát, không để một điểm tì vết.

Ngải Dĩ Trì cùng Thẩm Chiêu Hạ kết hôn quá lâu, lâu đến sớm đã không còn kích tình hồi mối tình đầu, nàng quá muốn tại trên mặt Thẩm Chiêu Hạ nhìn thấy một điểm kinh ngạc vẻ mặt kinh hỉ, dù chỉ là ánh mắt có chút chớp lên một cái cũng tốt, cho nàng một chứng cứ, chứng minh Thẩm Chiêu Hạ đối nàng vẫn là động tâm.

Ngải Dĩ Trì hiểu rất rõ Thẩm Chiêu Hạ, khẩu vị của nàng, thói quen của nàng, nàng nhỏ bé quái gở, Ngải Dĩ Trì thuộc như lòng bàn tay.

Ngải Dĩ Trì cũng không hiểu rõ Thẩm Chiêu Hạ, chí ít trong lòng Thẩm Chiêu Hạ nghĩ cái gì, Ngải Dĩ Trì cho tới bây giờ cũng không từng đoán chuẩn.

Thẩm Chiêu Hạ gặp nàng đầu tiên sẽ nói cái gì đó? Ngươi thật xinh đẹp? Đợi lâu a? Hay là cái gì cũng không nói.

Khẩn trương, thấp thỏm, chờ mong, đầy trong đầu suy nghĩ lung tung, Ngải Dĩ Trì sắp thở không nổi.

Đến cuối cùng, đã đến giờ, Thẩm Chiêu Hạ nhưng không có tới.

Thời gian không như người, người ta sẽ lỡ hẹn, thời gian thì không, đến bảy giờ như ước định, lại chuyển động không ngừng đến giây phút tiếp theo.

Ngải Dĩ Trì khẩn trương cùng hưng phấn lạnh đi, trông coi ngoài cổng không có một ai, ánh mắt có chút mê mang không biết làm sao.

Bây giờ nên làm gì?

Ngải Dĩ Trì mê mang trong chốc lát, thói quen vì Thẩm Chiêu Hạ giải vây: Nói không chừng là có cái lâm thời hội nghị làm trễ nải, dù sao hẹn hò nha, người tới là được, là nàng đến đón mình vẫn là mình đón xe tới tìm nàng, kỳ thật không quan trọng, đều kết hôn nhiều năm, đâu còn giống tiểu cô nương mà quan tâm cái gì nghi thức cảm giác.

Giống như nhiều năm như vậy, chuyện Ngải Dĩ Trì làm được thuần thục nhất chính là vì Thẩm Chiêu Hạ kiếm cớ, nàng tất cả thất ước, coi nhẹ, lãnh mạc, Ngải Dĩ Trì luôn có thể thay nàng tìm tới lý do.

Vì vậy, sau đó, Ngải Dĩ Trì đã tự mình bắt taxi đến Vạn gia tư trù.

Cho nên về sau, Ngải Dĩ Trì một người ba ba mình đón xe đi Vạn gia tư trù. Do nơi ở xa và là giờ cao điểm buổi tối nên khi đến nơi cũng đã hơn 8 giờ 30.

Ngải Dĩ Trì nhìn Vạn gia tư trù chiêu bài, không hiểu bắt đầu hoảng hốt, lấy hết dũng khí bước vào đại môn thì lại bị ngăn lại.

"Nữ sĩ chào ngài, xin hỏi có hẹn trước a?"

Người phục vụ ở cửa chịu trách nhiệm tiếp đón khách, ăn mặc chỉnh tề và có thái độ đúng mực, hơi cúi người và vươn tay về phía trước, chặn đường Ngải Dĩ Trì.

"Có." Ngải Dĩ Trì gật gật đầu.

"Xin báo cho dãy số hẹn trước."

"Dãy số?" Ngải Dĩ Trì sửng sốt, "Ta không biết dãy số, là bạn lữ của ta hẹn, nói cho ngươi tên của nàng được sao?"

"Kia xin mời ngài nói."

"Thẩm Chiêu Hạ."

Người phục vụ nghe được cái tên này, ánh mắt rõ ràng thay đổi một chút, biểu lộ cũng quái dị, "Ngài nói là Thẩm tổng hẹn ngài?"

"Đúng vậy, buổi tối bảy giờ, nhưng nàng khả năng vội, đến trễ trong chốc lát." Nhưng Ngải Dĩ Trì nghĩ lại, Thẩm Chiêu Hạ công ty cách đây không xa, nói không chừng so với mình tới trước, thế là lại hỏi: "Nàng đã tới a?"

"Thật có lỗi, xin ngài chờ một chút, ta đi xác nhận một chút." Người phục vụ suy tư hỏi nàng: "Xin hỏi ngài họ gì?"

"Ta họ Ngải, lá ngải cứu ngải, nếu như Chiêu Hạ đến, ngươi liền nói với nàng Tiểu Ngải đến thế là được, nàng biết đến."

"Được rồi, xin ngài dời bước khu nghỉ ngơi ngồi tạm một hồi, ta lập tức liền trở lại."

Ngải Dĩ Trì đợi mười phút, người phục vụ quả nhiên đi mà quay lại. Hắn mới vừa xuất hiện, Ngải Dĩ Trì lập tức đầy cõi lòng hi vọng nghênh đón, mong mỏi có thể từ vị này lễ phép mà đạm mạc người phục vụ nghe được một chút tin tức tốt: "Thế nào, nàng đến đúng hay không?"

"Thật có lỗi." Người phục vụ áy náy mỉm cười, "Ta đi tìm quản lý xác nhận qua, Thẩm tổng bởi vì lâm thời muốn đi công tác ở nơi khác, đêm nay hẹn trước đã hủy bỏ."

"Đi công tác?" Ngải Dĩ Trì kinh ngạc, "Không biết a, chúng ta buổi sáng hẹn xong, nàng muốn đi công tác sẽ không không nói với ta một tiếng..." Nàng nói rồi, lại không đủ tự tin.

Trong trí nhớ, giống như Thẩm Chiêu Hạ cho tới bây giờ đều là muốn đi thì đi nghĩ về liền về, lần nào cũng không có cùng Ngải Dĩ Trì nói qua.

"Tốt a, cám ơn ngươi." Ngải Dĩ Trì xì hơi, ủ rũ cúi đầu đi ra Vạn gia tư trù.

Tất cả chờ mong tất cả đều hóa thành mỏi mệt, nàng chẳng có mục đích đứng tại bên đường, cảm thấy mình cả ngày cao hứng tựa như cái kẻ ngu.

Dù thử quần áo bao nhiêu lần, trang điểm tinh tế đến đâu, đừng nói lời nhận xét tốt xấu, thậm chí còn không được gặp mặt.

"Chí ít cũng nên sớm nói với ta một tiếng. Dù không phải xuất phát từ tình cảm, chỉ là theo lễ phép, cũng hẳn là nói với ta một tiếng." Ngải Dĩ Trì có chút chua xót nghĩ.

Nàng nhìn một chút mình bôi đến sáng lấp lánh móng tay, càng xem càng chướng mắt.

Thật giống tên hề.

Vạn gia tư trù tọa lạc ở một trong những con phố thương mại thịnh vượng nhất thành phố Lâm Uyên. Đường phố về đêm rực rỡ ánh đèn neon, người ra vào tấp nập, ra đường chỉ để vui chơi, trên đường chỉ có Ngải Dĩ Trì mất hồn mất vía nhìn đám đông, vẻ mặt ủ rũ.

Không muốn về nhà. Trong những ngày Thẩm Chiêu Hạ đi vắng, nơi đó thực sự không được gọi là nhà, đình đài lầu các xen vào nhau, vĩnh viễn chỉ có một mình Ngải Dĩ Trì. Trong đêm tối, nó yên tĩnh đến đáng sợ.

Cũng không biết phải đi đâu, khắp thế giới xa hoa truỵ lạc, nơi có thể chứa Ngải Dĩ Trì dường như chỉ là căn nhà mà Thẩm Chiêu Hạ sẽ không bao giờ ở đó.

Ngải Dĩ Trì không có mục đích đi trên phố thật lâu, đôi giày gót nhọn xinh đẹp không thích hợp để đi bộ, ngón chân và gót chân của bị mài đến đau nhức.

Ngải Dĩ Trì dứt khoát tìm một bồn hoa và ngồi đó bất kể hình tượng, không muốn di chuyển nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Ngải Dĩ Trì cởi giày cao gót ra, nhìn gót chân đã bị mài đến máu thịt be bét, khó trách đau như thế.

Không tận mắt nhìn thấy vết thương thì không cảm thấy đau đớn, nhưng khi nhìn thấy nó, dường như cơn đau còn tăng lên gấp bội. Ngải Dĩ Trì cái mũi phát chua, nước mắt có chút nghĩ rơi xuống.

Nàng sụt sịt và nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương vô danh trên ngón áp út bên trái của mình, lời thề của Thẩm Chiêu Hạ vào ngày hôn lễ vẫn còn in đậm trong tâm trí, nhưng ngẫm lại mấy năm này, lại trách không có ý nghĩa.

Nàng xác định nàng vẫn yêu Thẩm Chiêu Hạ, kia Thẩm Chiêu Hạ đâu? Vẫn yêu nàng a?

Hoặc là, Thẩm Chiêu Hạ có yêu nàng hay không?

Nhưng là Thẩm Chiêu Hạ rõ ràng nói qua, kết hôn ngày ấy, ở trước mặt tất cả mọi người, tình cảm sâu đậm đến thế, tiếng nói dễ nghe dán tại bên tai, nghe đến Ngải Dĩ Trì đáy lòng rung động không ngăn được.

Nàng nói: "Tiểu Ngải, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời."

Lúc đó, Ngải Dĩ Trì nghe được câu này, đã khóc như một lệ nhân, ôm chặt lấy nàng và nói: "Hạ Hạ, ta cũng sẽ cả một đời đối ngươi tốt, so bất luận kẻ nào đối ngươi cũng càng tốt hơn."

Ngải Dĩ Trì khổ sở nghĩ, là bởi vì ta đối với ngươi không tốt a? Cho nên về sau, ngươi cũng không muốn lại tốt với ta.

Nhưng Ngải Dĩ Trì không biết làm thế nào để tốt hơn với Thẩm Chiêu Hạ, nàng đã cho nàng tất cả những gì mình có. Lại còn chưa đủ.

Nàng có quá ít, Thẩm Chiêu Hạ muốn cái gì có cái đó, làm sao lại hiếm có nàng toàn bộ một chút đồ vật.

"Nhưng là ta thật chỉ có nhiêu đó." Ngải Dĩ Trì tự lẩm bẩm, thừa dịp không có người chú ý vụng trộm cúi đầu, lau nước mắt của mình.

Từ ngày đầu tiên quen biết, Ngải Dĩ Trì luôn tìm kiếm và theo đuổi Thẩm Chiêu Hạ, càng ngưỡng mộ, liền càng tự ti mặc cảm, cho đến khi không còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt Thần Thẩm Chiêu Hạ.

Ngải Dĩ Trì dùng sức hít mũi một cái, cuối cùng đem nước mắt nghẹn trở về.

Nàng nhìn người lui tới, rất nhiều cô nương trẻ tuổi trong tay đều bưng trà sữa.

Ngải Dĩ Trì nhớ tới, mình rất lâu đều không uống trà sữa.

Nàng thậm chí rất lâu đều chưa hề đi ra hảo hảo xem qua thế giới này.

Nàng giống như vẫn luôn bị giam trong một cái lồng.

Nhưng là ai đem nàng nhốt ở trong lồng đâu?

Ngải Dĩ Trì không biết, cũng không dám suy nghĩ nhiều, nàng hiện ở trong lòng ủy khuất chồng chất đến độ sắp tràn ra, chỉ muốn uống một ly ngọt ngào trà sữa, thêm đường, thêm đá, thêm nhiều trân châu.

Nàng chỉ muốn hưởng thụ một chút thế giới giống người bình thường.

Tốt a, vậy liền đi uống ly lớn trà sữa trân châu đi, tạm thời đem Thẩm Chiêu Hạ che đậy một hồi, tạm thời để thế giới của mình chỉ thuộc về mình một lần.

Tâm trạng của Ngải Dĩ Trì vì muốn uống trà sữa mà có vẻ khá lên một chút. Nàng bật bản đồ di động lên, tìm kiếm quán trà sữa gần nhất, dứt khoát không mang giày cao gót nữa, cầm chúng hờ hững trên tay, lắc lư đi theo điều hướng, càng đi bước chân càng nhẹ nhàng hơn.

Trân châu trà sữa, uống vào lại ngọt ngào lại tơ lụa, mềm mềm trân châu tựa như tại răng cùng đầu lưỡi khiêu vũ, Ngải Dĩ Trì thuở thiếu thời yêu nhất uống trà sữa trân châu.

Khi chuẩn bị đến quán trà sữa thì Ngải Dĩ Trì kiễng chân lên, thầm nhẩm những câu sẽ nói sau này: "Lão bản, ly lớn trà sữa trân châu, thêm đường thêm đá, thêm nhiều trân châu..."

Như sợ bị quên, nàng đọc đi đọc như một đứa trẻ, với vẻ mặt rất tập trung, trông giống như một cô gái ngây thơ và hồn nhiên. Tuy nhiên, khi đang đọc, giọng nói nàng đột ngột dừng lại, thậm chí toàn thân cũng đông cứng tại chỗ.

Trước quầy của quán trà sữa, có một nữ nhân rất xinh đẹp đang xếp hàng.

Khí chất của nàng cùng mọi người khác biệt, trường thân ngọc lập, thận trọng ưu nhã, tựa hồ rất tự nhiên cùng người chung quanh ngăn cách bức tường kín không khí.

Mặt người kia Ngải Dĩ Trì nhìn qua không có một vạn lần cũng có chín ngàn lượt.

Không phải Thẩm Chiêu Hạ thì là ai?

Ai có thể ngờ rằng Thẩm Chiêu Hạ, người được cho là đang ở rất xa, thực sự biết truyền tống đại pháp, đột nhiên xuất hiện trong một quán trà sữa bình thường ở khu vực trung tâm thành phố và mua trà sữa. Hơn nữa còn có kiên nhẫn xếp hàng.

Thời gian của Thẩm Chiêu Hạ rất quý giá, không có gì đáng để nàng tự mình xếp hàng. Chí ít Thẩm Chiêu Hạ cho tới bây giờ không từng vì Ngải Dĩ Trì xếp hàng.

Trừ khi có người mà nàng không thể từ chối.

Buồn cười quá, trên thế giới tại sao có thể có người Thẩm Chiêu Hạ không từ chối được .

Chỉ có người Thẩm Chiêu Hạ không nỡ cự tuyệt .

Ngải Dĩ Trì ngốc trệ mấp máy môi, đôi mắt mở to lại vô thần, nước mắt bất giác lăn dài.

Nàng đột nhiên không muốn uống trà sữa trân châu.

Nàng cảm thấy nàng đời này đều không muốn lại uống trà sữa trân châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro