Chương 1: Gặp Gỡ Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính:

Bạch Yên Chi: Bác sĩ tài năng, xuất thân giàu có, quyết đoán nhưng mềm lòng trong tình yêu,hai mươi tám tuổi.Lộ Tử Định: Y tá tận tâm, xuất thân nghèo khó, cứng đầu nhưng ấm áp và trung thành,hai mươi bảy tuổi.

Nhân vật phụ:

Hạ Tiểu Vy: Bạn thân của Yên Chi, bác sĩ vui vẻ, lạc quan,hai mươi tám tuổi.Lê Kỳ Tình: Bạn thân của Tử Định,hai mươi bảy tuổi,y tá trầm tĩnh, sâu sắc.Trần Gia Bảo: Bác sĩ trưởng khoa, nghiêm khắc nhưng công bằng, năm mươi hai tuổi.Vương Minh Tuấn: Y tá trưởng vui tính, tạo không khí vui vẻ,ba mươi lăm tuổi.Ngô Lan Phương: Bạn thân của Tử Định, lém lỉnh nhưng tốt bụng,hai mươi tám tuổi.Lỗ Tấn bác sĩ trẻ tài năng của bệnh viện Chi Mai,ba mươi tuổi.Yêu đơn phương Tử Định. Hứa Đình Khải ba mươi tuổi là vị hôn phu được ba mẹ Yên Chi chỉ định.

Ánh nắng sớm mai chiếu rọi qua những ô cửa kính trong suốt của bệnh viện Đại An, nơi mà mọi người đều tất bật với những công việc của mình. Đó là một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác tại khoa cấp cứu. Tiếng máy móc, tiếng bước chân vội vã và những tiếng gọi nhau ầm ĩ tạo nên một bản hòa âm hỗn độn đặc trưng của bệnh viện.

Bạch Yên Chi sinh ra trong một gia đình giàu có, nơi cô được sống trong sự đủ đầy và bảo bọc. Là một cô gái xinh đẹp, với nét đẹp thanh tú và quý phái, Yên Chi không chỉ thu hút bởi vẻ ngoài mà còn bởi tài năng vượt trội trong lĩnh vực y học. Từ nhỏ, cô đã nhận được sự yêu thương hết mực từ cha mẹ, những người luôn mong muốn cô trở thành người xuất sắc nhất. Tuy nhiên, cùng với tình yêu thương đó là sự nghiêm khắc và bảo thủ. Cha mẹ cô luôn đặt ra những quy tắc khắt khe và kỳ vọng cao, khiến cô luôn phải nỗ lực không ngừng để đạt được sự hoàn hảo mà họ mong đợi. Dù sống trong môi trường áp lực, Yên Chi vẫn giữ được trái tim ấm áp và lòng nhiệt huyết với nghề, luôn cố gắng hết mình để giúp đỡ và chăm sóc bệnh nhân.

Cô vừa hoàn thành ca trực đêm. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không thể nào ngừng nghĩ về những bệnh nhân mình đã chăm sóc. Với lòng đam mê và sự cống hiến, Yên Chi luôn đặt lợi ích của bệnh nhân lên hàng đầu.

Hôm nay, cô có một cuộc hẹn với bạn thân Hạ Tiểu Vy ở quán cà phê gần bệnh viện. Tiểu Vy, một bác sĩ trẻ nhiệt huyết, luôn là nguồn động viên lớn lao cho Yên Chi. Cả hai quen biết nhau từ thời đại học và cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn trong nghề y.

"Ừ, mình vừa xong. Đang chuẩn bị đi đây. Cậu cứ đến trước đi."

Yên Chi trả lời với giọng đầy mệt mỏi nhưng vẫn không giấu nổi sự phấn khởi khi nghĩ đến tách cà phê thơm lừng và cuộc trò chuyện vui vẻ sắp tới.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng trực, Yên Chi vô tình va phải một người đang đi ngược chiều. Cô nhanh chóng nhận ra đó là Lộ Tử Định, một y tá nổi tiếng nóng tính nhưng rất tận tâm với công việc.

"Ôi, xin lỗi!" Yên Chi vội vàng xin lỗi.

Lộ Tử Định chỉ nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm rồi gật đầu và tiếp tục đi. Cô y tá này cao ráo, thân hình săn chắc, gương mặt cương nghị với đôi mắt sâu thẳm, luôn khiến người khác có cảm giác cô không dễ gần.

Yên Chi thở dài, không phải vì Tử Định lạnh lùng, mà vì cô biết rằng để làm việc tốt trong môi trường này, đôi khi phải che giấu cảm xúc thật của mình.

Cô rảo bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đón lấy làn gió mát buổi sáng và hít thở sâu để xua tan mệt mỏi. Quán cà phê quen thuộc hiện ra trước mắt, và ngay khi bước vào, cô đã thấy Tiểu Vy ngồi ở một góc, tay cầm một cuốn sách y học.

"Cậu đến sớm quá!" Yên Chi cười nói.

"Ừ, mình tranh thủ đọc thêm một ít tài liệu. Ngồi đi, mình gọi đồ uống cho cậu rồi." Tiểu Vy đáp, gương mặt rạng rỡ.

Hai người ngồi trò chuyện rôm rả, từ công việc đến cuộc sống cá nhân, rồi bất chợt, Tiểu Vy hỏi:

"Này, cậu có để ý Lộ Tử Định không? Cô ấy làm việc ở khoa chúng ta đã một thời gian rồi đấy."

"Có, mình vừa va phải cô ấy lúc nãy. Trông cô ấy có vẻ khó gần nhỉ?" Yên Chi nói với chút băn khoăn."

Ừ, nhưng mình nghe nói cô ấy rất giỏi và tận tâm. Mà này, nghe đồn cô ấy có một quá khứ khá đau buồn, nên có lẽ vì thế mà cô ấy mới lạnh lùng như vậy." Tiểu Vy chia sẻ.

Yên Chi gật đầu, ánh mắt thoáng buồn. Cô hiểu rằng mỗi người đều có những nỗi đau riêng, và cô không muốn phán xét ai chỉ qua vẻ bề ngoài.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Yên Chi và Tiểu Vy tạm biệt nhau để trở lại công việc. Trở lại bệnh viện, Yên Chi đắm mình vào công việc, giúp cô tạm quên đi những mệt mỏi và áp lực. Nhưng rồi, số phận lại đưa đẩy cô và Lộ Tử Định gặp nhau một lần nữa.

Buổi chiều hôm đó, khi đang bận rộn với ca cấp cứu, Yên Chi được gọi đến để hỗ trợ một ca phẫu thuật khẩn cấp. Cô vội vàng đến phòng mổ và nhận ra Lộ Tử Định cũng có mặt. Họ được giao nhiệm vụ phối hợp cùng nhau trong ca mổ này.

"Chúng ta phải làm việc cùng nhau. Cô sẵn sàng chứ?" Yên Chi hỏi, giọng điềm tĩnh.

"Tất nhiên. Tôi sẽ không để bệnh nhân gặp nguy hiểm." Tử Định đáp, ánh mắt quyết tâm.

Ca mổ diễn ra căng thẳng, nhưng với sự phối hợp ăn ý giữa Yên Chi và Tử Định, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Sau khi ca mổ kết thúc, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cô làm tốt lắm." Yên Chi nói, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

"Chúng ta là một đội mà." Tử Định đáp, lần đầu tiên nở một nụ cười nhẹ.

Từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa Yên Chi và Tử Định bắt đầu thay đổi. Dù không nói nhiều, nhưng cả hai đã hiểu nhau hơn qua công việc và những lần phối hợp trong các ca bệnh khó sau đó.

Một ngày nọ, sau một ca trực đêm mệt mỏi, Yên Chi nhận được tin nhắn từ Tiểu Vy:

"Này, mình và Kỳ Tình định đi ăn tối, cậu có muốn tham gia không? Gọi cả Tử Định đi cùng nhé!"

Yên Chi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhắn tin mời Tử Định. Bất ngờ là Tử Định đồng ý. Họ gặp nhau tại một nhà hàng nhỏ ấm cúng. Buổi tối đó, họ trò chuyện và cười đùa, dần dần mở lòng với nhau hơn.

"Không ngờ cô cũng có lúc vui vẻ thế này." Yên Chi chọc ghẹo Tử Định.

"Ừ, chỉ là công việc nhiều áp lực quá thôi." Tử Định đáp, nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện.

Khi trở về nhà, Yên Chi cảm thấy một sự thay đổi nhỏ nhưng đáng kể trong cảm xúc của mình. Cô bắt đầu nhìn Tử Định với một ánh mắt khác, không chỉ là một đồng nghiệp mà còn là một người bạn có thể chia sẻ những điều thầm kín.

Một buổi sáng, khi Yên Chi đang đứng trước cửa phòng trực, cô thấy Tử Định đang chăm chú đọc một cuốn sách y học. Cô bước tới và nhẹ nhàng hỏi:

"Định, cô đang nghiên cứu gì vậy?"

"À, tôi đang tìm hiểu về một phương pháp điều trị mới. Cô có hứng thú không?" Tử Định trả lời, mắt vẫn không rời khỏi trang sách.

"Rất hứng thú là đằng khác. Chúng ta cùng trao đổi nhé?" Yên Chi đáp, ánh mắt sáng lên.

Trong lúc,cả hai đang nói chuyện hăng say thì họ bỗng nghe thấy có tiếng khóc phát ra từ một cậu bé.Và tiếng la mắng chửi rủa của một người đàn ông.Cậu bé,khoảng chừng tám tuổi, đang ngồi trên giường bệnh.Đối diện với phía của Tử Định và Yên Chi .Cậu bé cuối đầu, nước mắt lăn dài trên má,không dám ngẩng mặt lên nhìn cha mình, vì người cha không ngừng la mắng cậu.

"Mày lại ốm nữa rồi! Lúc nào cũng bệnh hoạn, mày chỉ biết làm phiền tao thôi!" Ông ta quát lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Các bệnh nhân nằm cùng phòng cậu bé,bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Ông ta say rồi!Trên tay ông ta còn cầm cả chai rượu kia kìa."đó là giọng nói của một người phụ nữ trung niên gần đó.

Tình huống trước mắt khiến sắc mặt Lộ Tử Định liền thay đổi. Nó làm cho cô nhớ lại những hồi ức không mấy vui vẻ thời thơ ấu. Cuốn sách trên tay cô rơi xuống đất.

Lộ Tử Định lớn lên trong một gia đình đầy biến động và gian truân. Cô có một người mẹ và năm nay tuổi cũng đã ngoài sáu mươi. Có lẽ mẹ và cô em gái mười tuổi là nguồn động lực duy nhất khiến cô tiếp tục sống và cố gắng. Nhớ đến người mà cô luôn gọi bằng bố. Cô bỗng cảm thấy hơi run người.Từ nhỏ,cô đã không nhận được tình thương từ ông. Ông là một người suốt ngày say xỉn,rượu chè và luôn đánh đập cô mỗi khi ông cảm thấy khó chịu, bức rức. Tử Định là nguồn thu nhập chủ yếu của gia đình. Mẹ cô vì nhiều lần đau ốm thường xuyên,nên cũng chỉ giúp cô được vài đồng từ công việc bán rau cá ngoài chợ.

Có lẽ,cũng chính cuộc sống khó khăn ấy, đã biến cô trở thành một cô gái cứng đầu,bướng bỉnh và mạnh mẽ như bây giờ.

"Tử Định ,cậu ổn chứ ?cậu có sao không ?sao tay cậu run thế?" Yên Chi hỏi với giọng đầy lo lắng .

Giọng nói của Yên Chi làm cho cô chợt bừng tỉnh khỏi những hồi ký miên mang.

"Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi,tớ không sao!"Tử Định lấy lại bình tĩnh nói.

Sau khi,trấn an Yên Chi.Cô đi đến trước mặt người đàn ông đang không ngừng la hét.

Cô bước đến và nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói với người đàn ông.

"Ông không nên mắng cậu bé như vậy. Nó đang bệnh, cần được chăm sóc và yêu thương, không phải sự trách móc."

"Xin lỗi ông,nhưng ông có thể giữ im lặng được không ?Đây là bệnh viện.Hành động bây giờ của ông,đang làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác của chúng tôi."

Người đàn ông quay phắt lại, ánh mắt đầy tức giận và phản kháng. "Cô là ai mà dám dạy bảo tôi? Đây là con tôi, tôi muốn dạy nó thế nào là việc của tôi!"

Lộ Tử Định không nao núng, giọng cô bình tĩnh nhưng kiên quyết. "Ông có thể không quan tâm đến lời tôi, nhưng xin hãy nghĩ đến con ông. Nó cần tình thương, không phải sự trừng phạt."

Người đàn ông tức tối, đập mạnh tay xuống giường. "Cô không biết gì cả! Đừng xen vào chuyện gia đình tôi!"

Cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ từ người đàn ông, Lộ Tử Đình thở dài nhưng không từ bỏ. "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu bé. Hãy suy nghĩ lại và đặt mình vào vị trí của nó, ông sẽ hiểu được."

Yên Chi,cảm thấy tình hình đang trở nên căng thẳng và không thể giải quyết bằng lời nói, quyết định gọi bảo vệ đến. Chỉ vài phút sau, hai người bảo vệ xuất hiện và tiếp cận người đàn ông đang tức giận.

"Thưa ông, chúng tôi được gọi đến để giải quyết vấn đề. Xin ông bình tĩnh lại và không làm khó dễ cho mọi người," một trong những bảo vệ nói, giọng nghiêm túc nhưng lịch sự.

Người đàn ông, vẫn đầy phẫn nộ, quay lại nhìn họ. "Các anh không có quyền gì ở đây! Đây là chuyện gia đình tôi!"

"Thưa ông, chúng tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn và trật tự trong bệnh viện. Nếu ông tiếp tục gây rối, chúng tôi buộc phải mời ông ra khỏi đây," người bảo vệ khác nói, ánh mắt kiên quyết.

Lộ Tử Định nhẹ nhàng bước đến gần cậu bé, cố gắng che chở cho em. Cô nhìn người đàn ông và nói thêm, "Ông có thể không thích cách chúng tôi xử lý, nhưng hãy nghĩ đến con ông. Nó cần được chăm sóc, không phải sự sợ hãi và đau khổ."

Cuối cùng, người đàn ông nhận thấy tình hình k ổn và dù vẫn còn tức giận, ông cũng lùi bước. Bảo vệ dẫn ông ra khỏi khu vực, trong khi Lộ Tử Định đưa cậu bé đến nơi an toàn hơn, nơi cậu có thể được chăm sóc và yên ổn nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng Tử Định ngày càng khuất xa,trong lòng Yên Chi bỗng dưng nổi lên một cảm giác rất khó tả.Trải qua chuyện lần này,càng khiến cho cô có một cách nhìn khác hơn một chút nữa về cô bạn cùng nghành này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro