Chương 2: Sự xuất hiện của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm ấy, Thái Anh có ý thức tồn tại rất mạnh mẽ khi sống trong nhà họ Phác.

Thái Anh chỉ hơn Nhân Đình hai tháng tuổi. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được trong chuyện này còn có một bí mật. Thực ra, Phác Nhân Đình mới chính là con gái riêng của Phác Thánh Minh. Sự việc xảy ra trong gia đình này thật sự khiến người ta không kìm lòng được mà khẽ than. Phác Thánh Minh và Uông Tố Thu sống với nhau bảy năm, có một cô con gái tên là Phác Nhân Mạn. Không lâu sau khi Uông Tố Thu mang thai đứa con thứ hai, tình nhân của Phác Thánh Minh cùng lúc có thai.

Nếu như chỉ là một gia đình giàu có bình thường, cùng lắm thì họ sẽ mang Phác Nhân ĐÌnh về nuôi, nhưng Uông Tố Thu không phải là người dễ dàng chịu nhục như vậy. Sinh hạ Phác Thái Anh không lâu, bà liền tự mình tới tìm Bạch Thanh Hà gây phiền phức, còn khiến Bạch Thanh Hà ngã từ cầu thang xuống.

Cũng không biết là do Phác Nhân Đình mạng lớn hay mệnh ngạnh, từ trên cao lăn xuống, Bạch Thanh Hà sinh non.

Phác Thánh Minh và Uông Tố Thu ầm ĩ một trận, sau đó Uông Tố Thu đưa đơn ly hôn. Quan hệ hôn nhân thương nghiệp vốn không đơn giản, đôi bên cùng hưởng lợi cùng chịu thiệt, nhưng Uông Tố Thu vẫn liều lĩnh quyết định ly hôn, mang theo đứa con mới chào đời hai tháng rời khỏi nhà họ Phác.

Phác Thánh Minh không phải là không có tình cảm với vợ, nhưng tính cách Uông Tố Thu quá sức ương ngạnh, cuối cùng không tránh nổi kết cục ly hôn. Không lâu sau đó, Phác Thánh Minh đưa Bạch Thanh Hà về nhà, nhưng chưa cho bà ta một danh phận chính thức.

Mười lăm năm sau, Uông Tố Thu vì dốc sức trên thương trường, quá vất vả mà sinh bệnh nặng, phải ra nước ngoài chữa trị, không thể chăm sóc Phác Thái Anh, cho nên cô mới được cha đón về nhà.

Những điều này đều là Lệ Sa nghe được từ mỗi người dăm ba câu mà xâu chuỗi lại. Chị cũng không quan tâm lắm, hằng ngày vẫn đến trước cửa tiểu khu chờ Nhân Đình. Chị lớn hơn cô hai tuổi. Từ lúc chị mười hai tuổi, Nhân Đình mười tuổi, chị bắt đầu thói quen tới đón cô đi học hằng ngày.

Sức khỏe Nhân Đình không tốt, tuy không có bệnh gì nghiêm trọng nhưng thân thể thoạt nhìn luôn khiến người ta có cảm giác yếu ớt như cây lúa còn non. Mặc dù Phác Thánh Minh và Bạch Thanh Hà đã hết lòng chăm sóc nhưng không khiến cô khá lên được.

Lệ Sa vừa đến được một lúc đã thấy Nhân Đình đi ra, cô bước đi hết sức nhẹ nhàng. Bình thường chị vẫn hay trêu bộ dạng cô giống thỏ, lúc này, con thỏ này đang từng bước đi đến phía chị.

Thái Anh đi phía sau, trên lưng đeo một cái túi vải màu trắng. Cô dừng lại quan sát Lệ Sa một lúc rồi mới tiếp tục đi tới.

Mười bảy tuổi, Lệ Sa đã có xe riêng. Dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của Thái Anh, chị tiến lên trước nói: "Đi cùng nhau nhé!"

Thái Anh gật đầu, không có ý từ chối.

Nhân Đình cười nhìn chị gái, sau đó mới khẽ tránh sang một bên cho cô đi. Không biết Thái Anh không thấy hay là cố tình không thấy, cô cũng không nói thêm câu gì.

Lệ Sa nhìn hai chị em qua gương chiếu hậu. Thái Anh đúng là quá rực rỡ, nhìn rất bắt mắt. Đột nhiên chị cảm thấy khó chịu nên chuyển ánh mắt sang Nhân Đình. Cô có một vẻ đẹp tự nhiên không thể sao chép. Nghĩ vậy, chị mới cảm thấy hài lòng phần nào.

Nhân Đình dường như rất có hứng thú vs Thái Anh: "Chị, bắn nhiều lỗ tai như vậy không đau sao?"

Thái Anh khẽ cười, lấy ra một cái gương nhỏ ngắm nghía lỗ tai của mình: "Đau, nhưng đẹp mà".

Nhân Đình nhăn mặt vẻ không đồng tình: "Đáng không?"

Đúng là rất đau! Thái Anh bắn bên tai trái ba cái, bên tai phải năm cái. Lúc đầu, cơn đau trong nháy mắt qua đi, nhưng rồi càng ngày càng đau nhức. Cô nghe nói, nó sẽ đau âm ỉ rất lâu.

"Em nghĩ xem, bất cứ cái gì cũng cần phải có sự đánh đổi như thế, mới biết trân trọng thứ mà mình đạt được" Thái Anh hài lòng vuốt lỗ  tai mình.

Nhưng hậu quả là, ngày đầu tiên nhập học Thái Anh đã bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng ngoài cửa phòng học. Nguyên nhân là vì khi thầy Vương ôn tồn bảo cô tháo mấy cái khuyên màu sắc sặc sỡ ra khỏi tai, cô không chịu nghe.

Đây là trường cấp hai trọng điểm, yêu cầu đối với vẻ ngoài của học sinh rất nghiêm khắc. Thái Anh thờ ơ đứng ngoài cửa lớp, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn cô.

Nhân Đình thừa dịp nghỉ giữa giờ liền chạy tới trường cấp ba đối diện. Cô đã quen  có chuyện gì đều chạy đến tìm Lệ Sa giúp.

Rất ít khi Nhân Đình tới tìm Lệ Sa vào giờ nghỉ, nên vừa nhìn thấy cô, chị đã hỏi: "Sao thế?"

Vì chạy quá nhanh, mặt cô đỏ bừng. Lệ Sa nhìn Nhân Đình thở hổn hển, cười nói: "Lần sau đừng chạy nhanh như vậy".

Cô kể toàn bộ sự việc cho chị nghe. Chị phần nào cảm thấy khó tin. Thường thì, trẻ con ở cái tuổi này vẫn hay coi lời nói của giáo viên là thánh chỉ, cho dù có một số ít đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng chỉ dám chống đối sau lưng. Không biết là Thái Anh chưa quen trường mới hay tính cách cô như vậy.

"Thầy giáo bắt chị em đứng một lúc thôi, không sao đâu, đừng quá lo lắng" Lệ Sa vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhân Đình.

"Nhưng ngoài trời rất nắng"

Lệ Sa đành phải xin phép thầy giáo cho nghỉ học, rồi theo Nhân ĐÌnh đi tìm Thái Anh. Thực ra, thầy giáo chỉ muốn giữ thể diện, nếu Thái Anh chịu nghe lời, tháo khuyên tai ra là được.

Lệ Sa là một người khá nhẫn nại, thế nhưng Thái Anh có vẻ như một lời cũng không nghe lọt tai. Cô không phản bác, chỉ quay mặt đi chỗ khác, làm như không nghe thấy. Lệ Sa càng nghĩ càng bực mình. Khi chị đang tiếp tục "thuyết giáo",  Thái Anh lại mỉm cười nhìn một học sinh nam khác vừa chạy tới: "Cảm ơn anh"

Cậu ta gãi đầu, đưa cho Thái Anh một chai nước.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

"Không cần, cũng không nhiều"

"Vậy cảm ơn anh nhé" Thái Anh mở nắp chai nước.

Lệ Sa bỗng kích động, mình bị coi là người vô hình sao?

Thái Anh uống một ngụm nước rồi mới nhìn Nhân Đình và Lệ Sa: "Lỗ tai vừa bắn hôm qua, giờ tháo khuyên ra thì nó sẽ lập tức liền lại, như vậy chẳng uổng công chịu đau ư?"

Cuối cùng, Lệ Sa phải chạy đến cửa hàng trang sức, mua một gói khuyên tai trong suốt cho Thái Anh. Mọi chuyện bấy giờ mới được giải quyết.

Mãi về sau, khi nghĩ lại chuyện này, Lệ Sa tự hỏi có phải đây chính là nguyên nhân khiến chị luôn khó chịu với cô? So với Thái Anh luôn náo loạn, Nhân Đình có vẻ nhu mì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro