6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Cầm đầu là một quý phụ nhân, ăn mặc hàng hiệu Dư Tây không biết hiệu gì, tay đeo túi xách và cầm ví nhỏ.

"Tiểu Y, con khuyên nhủ ba con đi, ây da đây là chỗ nào, làm gì nhất định phải ở đây chứ, về biệt thự không tốt sao?" Bà Tần bất mãn trừng mắt nhìn ông Tần đi theo sau.

"Em đó, chiều con quá mức."

Ông Tần có chút bất mãn, đánh giá đi đến, khi nhìn đến trên sofa Dư Tây thì thân thiện gật đầu.

"Con gái bảo bối của em là phải thương yêu chiều chuộng, ai như anh!"

Bà Tần vừa nói vừa bỏ xuống túi xách, xã giao tiếp đón Dư Tây.

"Con chào cô chú, con là Dư Tây."

Dư Tây để macbook xuống và chào hai ông bà. Phía sau một đống người tuồn vào, tay cầm quần áo giầy dép các loại đồ trang điểm...... Vốn là không gian rộng rãi trở nên chật chội. Dư Tây nhìn tủ quần áo mở rộng ra, một chút quần áo lác đác vài cái đáng thương và đồng phục của mình chỉnh tề để đó mà Tần Y bên kia...... không, nhét, vô, nổi......

"Tủ quá nhỏ đi, Tiểu Y, con về nhà với mẹ."

"Không được!" Ông Tần phủ quyết.

Bà Tần hừ một tiếng, cũng không nói gì.

"Mẹ... nơi này rất tốt, ba nói đúng a, con cũng nên độc lập."

Tần Y kéo tay mẹ mình làm nũng, ánh mắt lại không tự chủ liếc liếc Dư Tây luôn tại quan vọng.

"Con gái ngoan." Ông Tần vừa lòng cười.

"Bên tủ mình còn trống, cậu không ngại thì có thể để quần áo vào." Dư Tây nhìn Tần Y.

"Làm phiền cháu; quần áo con gái chú hơi nhiều, về sau hai đứa ở chung, con gái chú nuông chiều từ bé, hi vọng cháu thông cảm nhiều hơn." Ông Tần ôn hòa nói.

"Không sao ạ, Tần Y rất tốt, chú đừng khách khí."

Bà Tần khó hiểu nhìn ông tần, sau tiếp tục giúp Tần Y sửa sang lại đồ đạc.

Tần Y ngồi trên giường, nghe mẹ liên miên cằn nhằn, lại nhịn không được chú ý tình huống Dư Tây bên kia: ba nói gì với Dư Tây? Ba rất ít khi ôn hòa như vậy, bình thường đều là nghiêm túc, trừ phi người đó hữu dụng, Dư Tây...... hữu dụng với ba sao?

"Tiểu Tây, cảm giác trường này thế nào?"

Ông Tần thực dễ thân cùng Dư Tây nói chuyện, ánh mắt ôn hòa từ ái.

"Cũng không tệ lắm, đặc biệt là Tần Y, cho cháu cảm giác rất tốt." Dư Tây biểu tình thực là chân thành.

"Nghe nói cháu là nhận học bổng, rất giỏi."

Ông Tần đây là muốn mời chào nhân tài. Ông chỉ có một Tần Y, không hề có con riêng, tương lai gia nghiệp to lớn nhất định sẽ giao đến tay Tần Y, nhưng Tần Y bây giờ chỉ là một cô con gái được chiều chuộng, còn chưa đủ tuổi để vào công ty, cho nên ông chỉ có thể không ngừng mời chào bộ hạ tốt đến trợ Tần Y trong tương lai. Đối với gia nghiệp mình vất vả nửa đời, khi không giao cho con rể tương lai không biết thế nào, suy cho cùng là ông không cam lòng, ông kỳ vọng con mình có thể nắm quyền trong tay và đứng đầu.

"Ba năm sau, cháu sẽ cho chú xem một Dư Tây tốt hơn, đến lúc đó, xin chú hãy để cháu tẫn một chút lực non nớt của mình."

Đại học Phổ Lâm năm tư, sinh viên có thể tự do đi thực tập.

"Cháu thông minh đấy." Ông Tần tán thưởng, đưa danh thiếp cho Dư Tây. "Chú hy vọng cháu có thể chiếu cố Tiểu Y."

"Sau chú tin tưởng cháu vậy? Dư Tây thật sự là thụ sủng nhược kinh." Dư Tây tiếp nhận danh thiếp, nghi hoặc hỏi.

"Không kiêu không nóng nảy, đúng mực thỏa đáng, trầm ổn có lễ, người trẻ tuổi hiện tại dạng này rất ít, về sau cháu sẽ là một người thành đạt." Ông Tần tán thưởng.

"Chú Tần, Bá Nhạc a, thiên lý mã tất phải nghe hiệu khiển mã."

Dư Tây tự tin tươi cười, nụ cười thuộc về chân chính Dư Tây.

Tần Y nhất thời thẫn thờ, để mẹ phải gọi mấy lần mới hồi thần. Nụ cười tỏa ra cường liệt tự tin cùng không gì sánh kịp, rất cường đại, khiến người không tự giác muốn đi thần phục, Tần Y đột nhiên có hâm mộ Dư Tây có nụ cười như vậy.

Kiếp trước Dư Tây lang thang đầu đường, cười lên ngự tỷ vị mười phần, phong tình vạn chủng. Mà Dư Tây đời này khoác thêm lớp vỏ của nữ chủ, cười lên cảm giác ánh mặt trời, khiến ông Tần vừa lòng.

Sau khi ổn thỏa, bà Tần lưu luyến không rời chia tay Tần Y, thế giới hai người chính thức bắt đầu.

Ký túc tuy có điều hòa nhưng trời tháng chín vẫn còn nóng cháy người. Ký túc còn là nơi tương đối mát mẻ. Dư Tây để máy tính lên giường, cầm nội y đi vào phòng tắm, trên người dính ngấy làm cô không thoải mái.

Đại khái mười phút, Dư Tây đi ra.

"Cậu cậu cậu cậu......!" Tần Y kinh ngạc nhìn Dư Tây, đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng nhìn Dư Tây.

Dáng người nữ chủ rất tốt – đây là khẳng định. Dư Tây chỉ mặc bra xanh da trời và quần lót. Tuy không có ba đào hung dũng như kiếp trước nhưng vẫn còn là có rãnh. Bầu ngực rất xinh đẹp, lộ ra bộ phận tròn trĩnh phong phú; quần lót treo trên xương hông; đôi chân thon dài và bụng bằng phẳng còn có cơ bụng. Dư Tây cũng không có lau gì, giọt nước từ cổ trợt xuống lăn vào trong khe ngực; nước trên bụng cũng dọc theo trợt xuống, nhìn rất gợi cảm.

Dư Tây không cho là đúng mà cầm khăn lau cổ, đến gần Tần Y.

"Làm sao, cậu thẹn thùng hả, thứ mình có cậu cũng không phải không có." Dư Tây buồn cười nhìn vẻ mặt đỏ bừng Tần Y, nói nữ phối muội tử thật đúng là ngây thơ, đụng là đỏ mặt.

"Tại sao cậu không mặc quần áo!?" Tần Y chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của con gái, tuy nói không có gì để mắc cỡ nhưng nhìn đến cơ bụng Dư Tây, Tần Y thấy ấm ức.

"Nóng mà, có gì ngạc nhiên." Dư Tây lui bước, ngồi xuống giường mình.

Tần Y đứng, Dư Tây ngồi, cho nên Tần Y có thể rõ ràng nhìn thấy khe ngực Dư Tây, cô mất tự nhiên khụ hai tiếng, cũng nằm trên giường, cầm điện thoại di động. Dư Tây úp sấp trên giường, hai chân nhếch lên, ôm macbook gõ. Tần Y không tự giác lén lén nhìn bên kia; nhìn đến cái mông trắng kia hơi hơi đung đưa thì nghiêng mắt đi.

Loại cảm giác này...... như thế nào kỳ quái như vậy?... Nhưng Dư Tây lại vẻ không có việc gì, Tần Y nghĩ, có thể là mình không quen ở chung.

Dư Tây không chút nào cảm giác tâm lý bạn phòng hoạt động, chỉ chăm chú nhìn máy tính. Cô phải mau chóng tìm hiểu thế giới này, đặc biệt là có liên quan đến kinh doanh thương mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro