Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 57: Trong Cuộc Sống Không Phải Lúc Nào Cũng Thuận Buồm Xuôi Gió

Editor: Jane Trịnh

Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng ăn cơm từng chút một, Danh Tỉnh Nam thất thần. Nàng ăn phi thường tao nhã, để cho người ta nhìn thấy đã mê mẩn.

Lâm Nhã Nghiên quay qua thấy Danh Tỉnh Nam một mực đang nhìn mình đến ngẩn người. Lòng có chút bất an, cô thì thế nào?

Danh Tỉnh Nam để đũa xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cô.

"Phu nhân, có thể nói cho chị biết lúc nảy làm sao lại khóc a?"

Nàng nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc không nói cho Danh Tỉnh Nam nghe sự tình buổi sáng, nhưng cô nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của nàng, cô nhất định biết là có gì không đúng. Nhưng nàng nếu là không muốn nói, cô chắc chắn sẽ không hỏi ép.

Danh Tỉnh Nam muốn nói chuyện, chuông điện thoại liền vang lên, cô đứng dậy đi nhận điện thoại. Nàng ăn thêm vài ngụm, buông đũa, không ăn được nữa. Cô tựa hồ trong điện thoại nói có việc, lập tức qua ngay, Lâm Nhã Nghiên nhịn không được suy nghĩ đối phương có phải là Ngô Linh Nam hay không.

"Làm sao lại ăn ít như vậy?"

Danh Tỉnh Nam dẹp điện thoại đi lại bàn, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Lâm Nhã Nghiên nhìn thấy bộ dáng ăn cơm của cô mới có chút ý cười, lúc ở nhà, cô ăn cơm luôn không chú ý hình tượng, luôn luôn ăn rất ngon. Nàng rất thích cùng cô ở nhà ăn cơm, cảm giác rất ấm áp.

"Chị muốn ra ngoài?"

"Ừa, Lưu Gia Vân tìm chị."

Lâm Nhã Nghiên gật gật đầu.

"Ban đêm trở về muộn sao?"

"Khó nói, là sự tình nội bộ, chị phải đi xem xét tình hình."

Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, lần này thật là Ngô Linh Nam

"Cô cũng nghe nói? Tôi lập tức đến công ty, cô ăn xong rồi tới cũng được, gặp trên công ty, trên đường cẩn thận."

Dập điện thoại, lại điện cho Amy.

"Một hồi Ngô Linh Nam cũng qua công ty, cô ấy chưa ăn cơm, giúp cô ấy mua phần cơm đi. Một hồi gặp."

Danh Tỉnh Nam đem bát đũa thu thập đến phòng bếp, mới thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Lâm Nhã Nghiên nhìn chằm chằm TV, nhưng lại không biết nội dung đang nói gì, tâm tư đều đặt trên người Danh Tỉnh Nam.

"Bên kia kết thúc chị liền trở về, đừng để tay đụng vào nước có biết không?"

Nàng thật thà gật gật đầu.

"Chị trên đường cẩn thận."

"Được."

Tiếng đóng cửa vang lên, Danh Tỉnh Nam đi để lại căn phòng trống trãi, cô đơn.

Lâm Nhã Nghiên đem mặt chôn ở đầu gối, loại cảm giác lo được lo mất thật hỏng bét! Vừa nghĩ tới Danh Tỉnh Nam và Ngô Linh Nam lại cùng một chỗ, nàng liền khó chịu trong lòng.

Vẫn còn đang khó chịu, điện thoại lại tới

"Nhã Nghiên, Lưu tổng báo anh thông tri cho em ngày mai đến phòng họp 809, tiếp nhận câu hỏi của tổ điều tra."

Vẫn không tránh khỏi, Lâm Nhã Nghiên cười khổ.

"Ừa, mấy giờ a?"

"9 giờ 30 sáng"

"Ừa, em sẽ đúng giờ."

"Nhã Nghiên, anh cũng có tham gia, đừng lo lắng."

"Ừa, cám ơn anh."

"Bất luận họ có hỏi gì, em cũng đừng giận."

"Tổ điều tra có ai, biết không?"

"6 người, anh và Lưu tổng, kiểm tra kỷ luật tổ trưởng Cao, tổ trưởng Vương cùng chủ quản bộ phận khách hàng Hướng tổng."

Lâm Nhã Nghiên nhíu mày, mấy người kia nàng đều không quen thuộc, xem ra là cố ý tránh đi người của Hứa tổng bên kia, an bài nhân viên đều không phải là người quen biết với Hứa tổng.

"Ừa, tốt, cám ơn anh, em sẽ khống chế cảm xúc."

"Vậy là tốt rồi, em chuẩn bị một chút đi."

"Ừa, ngày mai gặp."

Lúc Danh Tỉnh Nam trở về, Lâm Nhã Nghiên đã ngủ. Cô nhẹ nhàng thu thập, sau đó tiến vào trong chăn, cẩn thận tránh không đụng trúng tay bị thương của nàng, ôm chặt lấy nàng, ngủ một giấc đến hừng đông

Lâm Nhã Nghiên sáng sớm tỉnh lại, cảm giác được Danh Tỉnh Nam ôm trong lòng. Cô gần đây quá mệt mỏi, hô hấp đều mang tiếng ngáy, nàng hướng trong lòng cô nằm sát vào, Danh Tỉnh Nam theo thói quen ôm chặt hơn. Kỳ thật nàng cảm giác được cô rất không muốn xa rời mình, nàng thật không nên hoài nghi cô.

Lâm Nhã Nghiên cảm thấy có chút không thở nỗi, nhưng nàng một chút cũng không muốn động, cứ nằm yên như vậy. Cái ôm ấp này để cho nàng càng ngày càng mê luyến, chỉ cần vẫn còn cái ôm ấp này, nàng cảm thấy hết thảy đều không quan trọng. Khó trách người ta nói đắm trong tình yêu sẽ quên mất đi bản thân.

Danh Tỉnh Nam lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Cô cầm lấy tờ ghi chép trên bàn, Lâm Nhã Nghiên nói nàng đi đến công ty. Tối hôm qua trở về rất muộn, nhưng là cô nghĩ đến nàng có điểm không thích hợp, trong lòng lại một mực nhớ thương. Cô nguyên bản hôm nay muốn cùng nàng tâm sự, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hiện tại nàng đã đi đến công ty, đành thôi vậy.

Hạng mục bên kia của Lưu Gia Vân tiến triển đến kỳ hai, thì có thể đi đàm phán cùng Phương Tiến cùng hợp tác, nhưng tổng bộ đột nhiên phái thêm 2 người đến tham dự vào hạng mục nghiên cứu phát minh bên trong. Kỳ thật tổng bộ muốn khống chế bên này, tránh cho tự bành trướng thế lực.

Danh Tỉnh Nam luôn phản cảm loại dùng người mà hoài nghi cách người ta làm này. Lưu Gia Vân đề nghị đã quyết định muốn làm, thì hạng mục GM hẳn là mau chóng đưa ra luận chứng. Ngô Linh Nam cũng nói, khoảng tiền kia sẽ tranh thủ đến được. Cô quyết định đẩy nhanh tiến độ, nhưng là Cao tỷ làm sao ăn nói bây giờ. Cô thật sự là phụ lòng kỳ vọng của nàng, nghĩ đến điểm này, cô liền thấy khó chịu. Gần đây, không biết vô tình hay cố ý Cao tỷ điện thoại cho cô ngày càng nhiều, chỉ là bất quá là hỏi thăm cô, dặn dò cô chú ý thân thể cùng sức khỏe

Hôm qua nhận được tin tức, công ty một tháng nữa sẽ tiến hành bỏ phiếu ứng cử, Danh Tỉnh Nam quyết định trong vòng một tháng phải giải quyết vấn đề luận chứng của hạng mục, địa điểm phòng thí nghiệm và khoản tiền đầu tư.... Sự tình mệt mỏi, nhưng chỉ cần sau lưng ôm lấy Lâm Nhã Nghiên, nghe tiếng hít thở của nàng, ngửi mùi hương trên thân thể nàng, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá. Cô là phấn đấu vì tương lai của hai người.

Kỳ thực Danh Tỉnh Nam không nguyện ý đem chuyện ứng cử ở công ty nói cho Lâm Nhã Nghiên nghe, cô sợ nàng lo lắng, lại sợ nàng biết cô từ bỏ ứng bỏ mà mang tâm lý nặng nề. Nàng thành thục lại ẩn nhẫn rất nhiều, khát vọng được yêu của nữ nhân, những cái này cô đều biết. Cho dù nàng luôn không nói, thế nhưng ánh mắt cùng hành động của nàng, cô đều cảm nhận được tình yêu của nàng dành cô. Chỉ là khi nội tâm nàng có mấy lời chịu đựng không nói, Danh Tỉnh Nam trong lòng cũng có chút khó chịu. Thế nhưng đây là Lâm Nhã Nghiên, nàng luôn có thói quen cùng phương thức làm của nàng, cô chỉ đành tiếp nhận.

Lâm Nhã Nghiên từ phòng họp đi ra, trực tiếp đón taxi từ Anh Hàng đến quán cà phê, Hứa Phóng Nhân từ buổi sáng chờ tới bây giờ.

"Nhã Nghiên, thế nào?"

Vừa nhìn thấy nàng, Hứa Phóng Nhân liền vội vàng đứng lên, thay nàng kéo cái ghế, nàng cười với anh ta nói

"Chuyện cứ như vậy, không có gì quá phận."

Hứa Phóng Nhân gật gật đầu, anh cẩn thận quan sát biểu lộ trên mặt Lâm Nhã Nghiên, muốn nhìn xem được một số tin tức, nhưng là nàng che dấu quá tốt, Hứa Phóng Nhân nhìn đoán không ra.

"Hỏi Sùng Hân chút sự tình, liên qua tới anh tương đối ít."

"Ừa, chuyện của Sùng Hân em nói thế nào."

"Em nói đó là Sùng Hân, chúng ta là bằng hữu, bạn rất thân."

Hứa Phóng Nhân gật gật đầu, anh biết Lâm Nhã Nghiên trong chuyện này nhất định không dễ dàng, đám người kia nhất định gây ra không ít khó khăn

"Thật có lỗi a, thật không ngờ việc này khó giải quyết như thế."

"Không sao, anh có thể đem mình ra khỏi chuyện này cũng tốt, em cũng không cần đi giải thích."

Lâm Nhã Nghiên hiểu việc này đối với Hứa Phóng Nhân tương đối khó, anh ta dù sao cũng bị liên lụy vào. Nếu như anh ta có động thái quá lớn, lại như là cùng mình có quan hệ "không bình thường". Bởi vậy cân đo so với kết quả Hứa Phóng Nhân càng ít dính vào càng tốt.

Nhưng là nếu không có cách nào đè xuống chuyện này, tổ điều tra liền sẽ điều tra Lâm Nhã Nghiên. Một khi mở ra điều tra, truyền đến Anh Hàng sẽ có đủ mọi loại phiên bản. Cái này đối với bản thân nàng ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ nghĩ việc đã đến mức này, bước nào hay bước đó đi.

"Anh đã động tay từ cấp trên, yên tâm, chuyện này sẽ không mở rộng xuống dưới."

Hứa Phóng Nhân lời thề son sắt nói.

Lâm Nhã Nghiên cười cười.

"Ừa, cảm ơn anh."

Hai người cùng không nói chuyện.

"Có chuyện em muốn cùng anh thương lượng một chút."

Nàng suy nghĩ liên tục, quyết định nói cho Hứa Phóng Nhân quyết định của mình.

"Cái gì vậy?"

"Em muốn ở công ty tranh thủ cơ hội đi Đại Học U ở Newzealand học tập, tương lai chuyển đi văn phòng an toàn."

Hứa Phóng Nhân hơi kinh ngạc nhìn nàng.

"Bởi vì sự tình lần này sao?"

Lâm Nhã Nghiên lắc đầu.

"Sớm đã có suy nghĩ như vậy, kỳ thực tính cách của em không quá thích hợp làm cái này, huống hồ làm tiếp mấy năm cũng phải cân nhắc đổi cương vị. Em đối với tâm lý học có hứng thú, hiện tại cũng đang đi học thêm cho chuyên nghiệp."

"Em hiện tại cân nhắc cương vị, không phải quá sớm đi, ít nhất em cũng còn làm được mười mấy năm a."

"Mười mấy năm sau thì sao đây?"

"Có lẽ khi đó em đã thăng đến chức vị nào đó a."

"Có lẽ a. Nhưng sự tình hôm nay cũng có thể tái diễn."

"Em là vì Danh Tỉnh Nam nên đi."

Hứa Phóng Nhân rất rõ ràng Lâm Nhã Nghiên sẽ không vì chuyện này và tương lai quyết định không muốn bay. Quả nhiên có nguyên nhân khác, mà nguyên nhân kia là quyết định tất cả. Anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là Danh Tỉnh Nam.

Lâm Nhã Nghiên im lặng không nói chuyện

"Em tạm thời đừng nghĩ trước nhiều như vậy, tổ điều tra cũng là làm theo phép. Chuyện còn lại anh sẽ xử lý, đã đem cấp dưới của anh đến hỏi chuyện, nếu không có kết quả, anh cũng sẽ không đồng ý. Em làm việc cho tốt, những chuyện này từ giờ không cầm nghĩ."

Hứa Phóng Nhân nghiêm túc nói

Với anh việc Lâm Nhã Nghiên không muốn tiếp tục bay có chút ngoài ý muốn, nhưng lại là trong dự liệu của anh. Lấy năng lực cùng trình độ của nàng, hoàn toàn chính xác nàng sẽ không cam tâm chỉ làm một tiếp viên trưởng, cấp dưới ưu tú như vậy muốn rời khỏi, bất luận từ góc độ công hay tư, Hứa Phóng Nhân trong lòng cũng có chút mất mát

Lâm Nhã Nghiên không tiếp tục vấn đề này, có một số việc đến điểm thì nên dừng.

"Mấy ngày nay điện thoại nên mở, để anh có thể tùy thời tìm em."

Hứa Phóng Nhân nói ra.

"Được."

"Ừa, trước hết cứ như vậy, anh sẽ hẹn em sau."

Hai người một trước một sau rời khỏi quán cà phê, Lâm Nhã Nghiên từ chối Hứa Phóng Nhân, một mình đi về nhà. Vừa rồi bị tổ điều tra hỏi, tinh thần mười phần sa sút, chất vấn như vậy nàng cảm thấy ủy khuất, lòng tự trọng của nàng rất cao, suýt nữa không khống chế được giận dữ bỏ đi. Nhưng là chị Fanny một mực thay nàng nói chuyện, cũng không ngừng ra dấu nàng hãy bình tĩnh, Lâm Nhã Nghiên mới đè xuống tất cả cảm xúc, nhưng nàng lạnh lùng trả lời làm cho người bên cạnh Lưu tổng cũng không nhịn được.

Tâm tình như vậy kéo dài vài ngày, Danh Tỉnh Nam bởi vì luận chứng của hạng mục nên cùng chuyên gia nói chuyện, mỗi ngày đi sớm về khuya. Lúc cô trở về thường thì nàng đã ngủ, chờ cô bữa sáng tỉnh lại, nàng cũng đã đi. Hai người thật vất vả mới ăn cùng bữa cơm, lại vì Lâm Nhã Nghiên tâm tình không tốt hay điện thoại của Danh Tỉnh Nam liên tục vang lên làm cho bầu không khí thêm khẩn trương.

Cô có chút buồn bực, Lâm Nhã Nghiên từ hôm khóc đến bây giờ, cả người đều thay đổi có chút thanh tĩnh. Cảm xúc không cao, cô ngẫu nhiên đùa với nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười ứng phó một chút. Hạng mục mới đã tìm được chuyên gia thích hợp, mà hạng mục này đưa ra luận chứng rất khó khăn, Danh Tỉnh Nam bận bịu sứt đầu mẻ trán, cô đã hai ngày không về nhà. Lúc cùng nàng gọi điện nói chuyện, ngữ khí của nàng nhàn nhạt.

Danh Tỉnh Nam đến cùng không biết nàng làm sao như vậy, cô hiện tại không có dư thừa tinh lực để mà suy nghĩ việc này. Nhưng cô sẽ không thơ ơ nhìn sự tình phát sinh như vậy, cô gọi điện cho Fanny, cô ấy cũng không nói gì thêm. Nhưng là ngữ khí rõ ràng có vấn đề, thế là Danh Tỉnh Nam gọi điện cho một người bạn khác ở Anh Hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro