Chương 1: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên con đường ra pháp trường, Hiếu Mẫn nhìn mọi vật trước mắt trong đau khổ : "Tại sao? Tại sao cha không rửa oan cho cô? Tại sao em gái lại đổ oan cho cô? Tại sao mẹ kế lại trơ mắt nhìn cô trong ganh ghét? Tại sao người cô yêu lại ôm em gái mình mà sỉ nhục mình? Tại sao công sức học tập rèn luyên như vậy mà không ai tin cô?".

Chỉ chưa tới hai tiếng nữa cô sẽ phải bị xử tử, cuộc sống vào sinh ra tử bao năm nay của cô chưa bao giờ lại trở nên tuyệt vọng như vậy. Có lẽ là do cô ích kỉ, do cô mãi tranh giành đấu đá với cô em giá "thiên thần" để rồi mình rơi vào hoàn cảnh như vậy? Là do cô quá tin người, và cũng do cô yêu sai người... có lẽ cô sai thật rồi.

Mãi chìm đắm trong nước mắt, không bao lâu chiến xe mang biên số đỏ đã đưa cô đến khu pháp trường. Nơi đây, có một khu vực giành cho người thăm nuôi lần cuối. Ngồi ở băng ghế đối diện cô là 4 con người mà cô tưởng rất quen nhưng lại xa lạ quá, Tần Hạo lên tiếng phá vỡ cái không gian im lặng ngột ngạt: " Hiếu Mẫn em đi đường bình an, tháng sau anh và Lâm Vân sẽ đám cưới." Câu nói có vẻ như đơn giản nhưng lại xé nát trái tim cô: " Baba con không có giết người, là con bị oan baba rửa oan cho con đi, A Hạo anh tin em đi em thật sự không giết người."

Ông Lâm nhìn Hiếu Mẫn ánh mắt toát ra vẻ độc ác lạnh lung nói: " Hiếu Mẫn con dám làm mà không giám nhận, còn đâu mặt mũi Lâm gia nữa? Lâm gia tại sao lại nuôi dưỡng ra đứa con bại hoại hèn nhát như vậy chứ?"

Nhìn ra vẻ mặt độc ác cùng chán ghét của baba Hiếu Mẫn tuyệt vọng cười lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt của bốn con người đang ngồi đây: " Tôi không ngờ bao năm qua người tôi tin tưởng nhất lại là người đẩy tôi xuống vực sâu như vậy, haha,baba thân mến. à không Lâm tổng mới đúng ông có cảm thấy sai sai không? Tôi họ Phác ông họ Lâm mất mặt cũng là họ Phác tôi mắt mặt chứ, sao lại mất mặt Lâm gia các người được? HaHa các người còn có gì thì nói đi, dù sao trước khi chết tôi cũng nên được biết sự thật phải không Lưu di, baba, Vân muội, Tần Hạo?"

Nhìn Hiếu Mẫn bằng đôi mắt hèn mọn, Lưu Uyên cười nhạt: " Haha, Hiếu Mẫn nếu cô sắp chết rồi thì tôi không còn gì để giấu nữa, cô tưởng bao năm qua là tôi yêu thương cô sao? Cô sai rồi, cô ở Phác gia, người có thể nâng địa vị tôi lên chỉ có cô thôi, nếu đã như vậy tại sao tôi không mượn cô? Tôi nói cô biết; Lâm Vân nhỏ hơn cô một tuổi không phải con riêng của tôi mà con của tôi với ba cô đó." Thấy Hiếu Mẫn nhìn mình bằng ánh mắt khó tin, Lưu Uyên tiếp tục giải thích: " Cô không tin cũng không sao? Bất quá đó là sự thật, khi mẹ cô mang bầu cô, tôi lúc đó là thư kí của ba cô, biết mẹ cô sinh hoạt không tiện nên tôi đã trèo lên giường ba cô đó, à còn nữa, mẹ cô năm đó là do tôi tươi sống tức chết, bây giờ cô đã biết sự thật thì cô cùng con đàn bà đáng chết đó sắp được đoàn tụ rồi đó." Hiếu Mẫn nghe xong ánh mắt càng trở nên mơ hồ: "Là thật sao? Bao năm qua họ đã lừa dối cô như vậy sao?"

Nhìn Lâm tổng cùng Lưu Uyên bằng ánh mắt căm thù xen lẫn sợ hãi: " Đê tiện, thì ra các người lại làm nên chuyện bại hoại như vậy vậy mà bao năm qua tôi lại tin tưởng các người, không ngờ lại như vậy?" Lâm Vân nãy giờ vẫn trầm mặt bây giờ mới lên tiếng:

"Hiếu Mẫn chị quá tự cao rồi, đê tiện sao? Sao chị không nhìn lại mình đi? Tôi cũng có một tin buồn báo cho chị biết, Hiếu Mẫn, chị nghe cho rõ đây, Tần Hạo xưa giờ không yêu tương gì chị cả, anh ta là thanh mai trúc mã của tôi, chính tôi là người nhờ anh ấy đóng vai bạn trai chị rồi giả bộ tranh giành để hủy hoại cuộc đời chị, nhưng tôi không ngờ trò chơi chỉ mới bắt đầu không bao lâu chị lại phải chết. Tôi mong chị kiếp sau đầu thai thành người tốt một tí, nhìn đời một tí, đừng để sự ganh tị che đôi mắt, haha."

Nói xong Lâm Vân ôm lấy Tần Hạo xoay người bước đi, Lâm Phàm cùng Lưu Uyên cũng xoay người đi. Nghe rõ từng lời, từng câu của Lưu Vân, Hiếu Mẫn như chìm sâu vào đáy cốc, sự thật là vậy sao? Đôi chân bước vô hồn, Hiếu Mẫn để mặt cho cảnh sát áp giải cô đến pháp trường, đối với cô khi biết được sự thật thì khoomg còn gì đáng để cô lưu luyến nữa.

Cứ tưởng cô sẽ không còn gì để lưu luyến mà rời đi, đằng xa, một chết lamboghini trắng dừng lại, trên xe một cô gái "tuấn tú" chạy vội tới, cảnh sát không kịp ngăn cảnh thì cô ấy đã ôm chầm lấy cô: " Tiểu Mẫn, em sai rồi, em không nên bỏ chị đi để chị như ngày hôm nay, tiểu Mẫn chị yên tâm em sẽ giải oan cho chị, em sẽ giúp chị giải oan, em tin chị không làm chuyện này, tiểu Mẫn chị phải tin tưởng em?" Phác Trí Nghiên ôm cô thật chặt, qua cái ôm cô cảm nhận được tình yêu của Trí Nghiên giành cho cô nhưng đã chậm rồi, là cô quá ngu muội để đánh mất Trí Nghiên . Là cô quá cao ngạo chỉ biết tranh giành mà không biết sau lưng cô vẫn có một người kề vai sẵn sang hi sinh, bảo vệ cô như tính mạng.

Ôm Trí Nghiên thật chặt, cô cười tự giễu: "Trí Nghiên , là chị sai rồi, chị không nhận ra tình cảm bao lâu nay của em, chị chỉ biết tranh giành để đánh mất em, nếu có kiếp sau chị mong em sẽ yêu chị và chị sẽ yêu em như em đã yêu chị, Trí Nghiên , chờ chị ở kiếp sau."

Nói xong câu đó, cô quay người đi, những giọt nước mắt mắt thi nhau rơi xuống. Phác Trí Nghiên tuyệt vọng: " Không, Tiểu Mẫn chị không thể chết, nếu chị chết rồi em phải làm sao? Tiểu Mẫn tin em em sẽ giải oan cho chị mà." Nhìn cô ấy đau khổ cô chỉ biết để nước mắt mình rơi xuống, cô thề nếu có kiếp sau cô sẽ yêu cô ấy hết mình, nếu có kiếp sau cô sẽ trả thù họ, cô sẽ tự tìm hạnh phúc cho mình. Tiếng súng vang lên, Trí Nghiên kêu trong tuyệt vọng: KHÔNG!!!! Một ngày này, bầu trời đen xám xịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro