Chương 15: Tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ mặc, Lâm gia bỏ mặc tất cả, Hiếu Mẫn bây giờ đã khác xưa, ai tốt với cô thì cô trân trọng, ai ác ý thì cô ác gấp mười lần người đó.

Trong phòng ông ngoại Hiếu Mẫn nhìn những kỉ vật ông để lại mỉm cười. Cô quay lại nhìn Phác Trí Nghiên đang dựa người vào tường ngắm nhìn cô, nhìn Tri Nghiên, Hiếu Mẫn biết nếu mất cô ấy cô sẽ mất tất cả, cuộc sống cô ý nghĩ khi có Trí Nghiên, cô biết Trí Nghiên cũng thích cô, không đúng là cô ấy yêu cô. Hiếu Mẫn bỏ khung ảnh trên tay xuống, chạy lại, ôm lấy Phác Trí Nghiên chu chu cái miệng nhỏ nhắn:" Tiểu Nghiên, tiểu Mẫn có điều muốn nói với em"

Phác Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn âu yếm, cô ấy lúc nào cũng đáng yêu như vậy, cô cũng biết tiểu Mẫn ngổn ngáo nhưng lại lạnh lùng, chỉ có khi bên những người bạn thật sự cô mới đáng yêu như vậy. " Tiểu Mẫn có chuyện gì sao?" Xoa xoa tóc Hiếu Mẫn cô mỉm cười, có lẽ cô chỉ có thể cưng chiều cô gái vô tâm trước mặt cô thôi, có lẽ, cô ấy vô tâm đến nỗi cô không nỡ nói ra lòng mình sợ mất đi cô ấy, sợ cô không được thấy cô ấy nữa, sợ côấy buồn....

Nhìn thấy trong mắt Trí Nghiên là những cưng chìu yêu thương cùng với giãy dụa, Hiếu Mẫn đau lòng, đã đến lúc cô nên thú nhận tình cảm để em ấy không phải đau khổ như vậy nữa. Ôm cánh tay Trí Nghiên lay lay, Hiếu Mẫn nghiêm túc nói "Trí Nghiên, chúng ta đừng quan tâm thế giới nói gì và ra sao, đã không làm được người tốt vậy thì ta thà phụ cả thế giới chứ không để cả thế giới phụ ta, được hay không được."


Nghe trong giọng Hiếu Mẫn nghiêm túc lẫn chân thành Phác Trí Nghiên gật đầu, kéo tay ôm cô vào lòng " được, tiểu Mẫn nói gì em cũng nghe, chỉ cần tiểu Mẫn vui, dù phụ cả thế giới cũng không sao." Nước mắt tiểu Mẫn lăn dài, cô có phúc phận gì mà Trí Nghiên yêu cô như vậy, cô chỉ là một đứa mồ côi, ngổn ngáo quậy phá chuyên gây rắc rối vậy mà Trí Nghiên lại yêu thương cô như vậy.

Hiếu Mẫn ôm chặt lấy Trí Nghiên, giọng nức nở "Trí Nghiên, chị yêu em" Phác Trí Nghiên đang an ủi cô, tay đưa vuốt tóc cô bỗng sững lại, là cô quá yêu cô ấy nên ảo giác sao? Nhưng không phải ảo giác những gì cô vừa nghe là thật, đẩy Hiếu Mẫn ra, hai tay đặt trên vai Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên lắc mạnh:" tiểu Mẫn, chị vừa nói gì thật sao, không phải ảo giác." Bị lắc mạnh Hiếu Mẫn khẽ nhăn mày, nhưng nhìn thấy trên mặt Trí Nghiên là chờ mong cùng mong đợi, Hiếu Mẫn khẽ cười, đúng, cô biết dù sao Trí Nghiên vẫn yêu cô, và cô cũng vậy.

"Trí Nghiên, là thật, chị yêu em" Lần này Phác Trí Nghiên thật sự xúc động, cô yêu Trí Nghiên là thật, từ nhỏ tính Trí Nghiên đã trầm ổn, chỉ trừ những việc liên quan tới Hiếu Mẫn mới làm cô suy nghĩ còn những việc khác, cô không quan tâm, nhưng lần này cô kích động thật rồi, chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng Hiếu Mẫn cũng biết tình cảm của cô, cũng đáp trả. Trong cuộc đời cô, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất mà cô đã trải qua. Ôm Hiếu Mẫn thật chặt trong lòng, Phác Trí Nghiên thì thào "tiểu Mẫn, em chờ câu nói này của chị đã lâu, em sợ, em không dám nói ra, nói ra chị sẽ ghét em, rời xa emkhông cho em cơ hội bên chị, bảo vệ chị..." cô thì thào, niềm vui sướng của cô, Hiếu Mẫn biết, Hiếu Mẫn cũng ôm cô thật chặt siết trong lòng khẽ nói" ngốc ạ, chị yêu em!" chỉ ba chữ chị yêu em đã làm một con người vốn lạnh băng lại trở nên ngây thơ vui sướng như trẻ con. Khẽ đẫy Hiếu Mẫn ra, Phác Trí Nghiên hôn lên môi Hiếu Mẫn, cái hôn nồng nàng, khao khát, cái hôn của mong chờ hạnh phúc, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau cho đến khi hai người thở không thông mới buông nhau ra, Ôm Hiếu Mẫn trong lòng "tiểu Mẫn em cũng yêu chị"

Buổi tối, màng đêm dày đặc trên bầu trời những ngôi sao đang lấp lánh ngoài xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro