Chương 18: Lâm Vân nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống lầu dưới, Phác Trí Nghiên chọn một góc khuất để ngồi, không bao lâu sau nhóm lão tam cũng đến, gần sáu giờ, không khí trở nên nhộn nhịp, người người gặp nhau khách sáo cười nói.

Lão tứ nhìn buổi tiệc đầy nhàm chán, than thở " lão đại, buổi tiệc nhàm chán muốn hay không khuấy động một ít?" Hiếu Mẫn và mọi người nghe vậy cười rộ lên, khuấy động gì chứ không phải là chọn vài con chuột để vờn rồi ăn sao? " Được, chờ xem trò vui của các cậu." Nói xong Phác Trí Nghiên ôm ngang eo Hiếu Mẫn, bộ dạng chờ xem trò vui. Lão tam hiểu ý, nháy mắt với mọi người rồi tiến vào đám đông. Không khí nhàm chán của bữa tiệc được thay bằng tiếng la hét của vài tiểu thư.

Không phải nói nếu so về độ đẹp, đám người lãi tam luôn làm nền cho Phác Trí Nghiên. Nét đẹp của Phác Trí Nghiên là nét đẹp nam tính, là cái đẹp của yêu nghiệt. Còn đám người đó, nếu nói đẹp là nét quyến rũ là cái đẹp của mê luyến làm người khác không tự chủ được.

Đám người trở nên nhốn nháo, Lão ngũ bộ dáng đại công tử bước lên khán đài : " Mọi người thân mến, để buổi tiệc trở nên sôi động hơn, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé!" Nói xong cô còn giả bộ nháy mắt làm nhộn nhạo bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.

Đám tiểu thư háo sắc cười rộn rạo, la hét : " Đồng ý" lão ngũ tiếp tục nói : " Vậy được, chúng tôi ở đây có bốn người, Lục Thiếu, Hàm Thiếu, Lý Thiếu và Hoàng Thiếu , mọi người cũng biết chúng tôi còn độc thân, hôm nay trong buổi tiệc còn cô đơn, được hay không được chúng ta bốc thăm thử xen đêm nay ai là người may mắn nhé! Trên tay tôi là nhứng lá thăm, mọi người chọn một lá, sau đó chúng tôi sẽ bốc trúng ai người đó sẽ là bạn đồng hành chúng tôi đêm nay được hay không được.? Những cô gái tỏ ra hứng thú, các chàng trai lại não nề, bạn gái họ ai cũng muốn tham gia.... Mười phút sau những lá thăm được phát xong, lão tam tự chọn cho mình một lá, ba chàng còn lại cũng lần lượt chọn, các cô gái hồi hộp chờ đợi ai cũng cầu mong họ được chọn....

Hiếu Mẫn quan sát trò vui bên ngoài, nói thầm vào tai Phác Trí Nghiên sau đó xoay mình chọn lá thăm. Phác Trí Nghiên gọi bồi bàn hai phút sau lão tam đến, Phác Trí Nghiên đến thì thào gì đó rồi lại nhìn Hiếu Mẫn trong đám đông.

Bốc thăm số, Lão tứ chọn được một cô gái người lai, lão ngũ là một vị thiên kim, lão lục là tiểu thư Đoàn gia, bạn cũ của họ. Riêng lão tam nhìn Hiếu Mẫn nhìn lá thăm của mình não nề, ai bảo anh lớn, không được chọn người cho mình mà phải theo sắp xếp của Hiếu Mẫn chọn Lâm tiểu thư, quay lại, Hiếu Mẫn cười cười lắc đầu với Phác Trí Nghiên : " số chị không được may mắn lắm, không trúng được chàng nào cả, Phác Trí Nghiên xoa đầu cô : " tiểu yêu tinh, có em đây rồi mà còn tham lam à, một mình em đã đủ rồi, còn đòi thêm người sao?" Hiếu Mẫn cười quýên rũ hôn phớt lờ qua môi Phác Trí Nghiên thủ thỉ : " tất nhiên lựa chọn của chị đúng, có người anh tuấn lịch sự giàu có lại lụy tình như em thì làm sao chị lại để ý đến người khác chứ" Phác Trí Nghiên ôn nhu : " có lụy tình em cũng chỉ vì chị mà lụy thôi"

Không khí buổi tiệc trở nên nhộn nhạo, có những tiếng thở dài không cam lòng còn có tiếng cười vui vẻ hạnh phúc. Lâm Vân bốc trúng Lão tam tròn lòng vui như nở hoa, ai bảo Hiếu Mẫn tài giỏi, gia đình lão tam vừ giàu có lại lịch sự, nếu có cơ hội vào gia đình ấy cô không phải từ gà rừng thành phượng hoàng sao? Lâm Vân ôm lấy cánh tay của lão tam, cô đâu biết lão tam là đàn em của Hiếu Mẫn trong lòng vui sướng hướng đến Hiếu Mẫn đang cùng Phác Trí Nghiên trò chuyện mà khinh bỉ.

Lão tam trong lòng chán ghét nhìn Lâm Vân:" Lâm tiểu thư, tại hạ hiện tại không muốn chơi trò này nữa, Lâm tiểu thư có thể đi chỗ khác được không?" Lời nói của lão tam khá lớn mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Lâm Vân, các cô gái trong lòng vui sướng khi có người gặp họa. Lâm Vân sững sờ, cô chỉ vừa vui sướng được một tí tình trạng này lại kéo đến, đây là chuyện gì xảy ra? "Lý thiếu, có hay không có chuyện gì Lý thiếu không thích nên không muốn cùng đồng hành với Lâm Vân sao?" Ai cũng nghĩ lão tam sẽ từ chối khéo ai ngờ : " Lâm tiểu thư thật sự hiểu người là Lý thiếu tôi không thích cùng Lâm tiểu thư nên..." Lời nói dừng lại nhưng ai cũnh hiểu Lý thiếu là chán ghét Lâm Vân, sắc mặt Lâm Vân trở nên khó coi, cô ta la lên:" Lý thiếu, là cô như vậy sao? Tôi ái mộ cô nhưng cô lại chán ghét tôi" Mọi người tập trung càng ngày càng đông, Hiếu Mẫn tách đám người ra đi đến

"Ai du... tưởng ai không có giáo dục vô văn hóa làm loạn ở đây không ngờ ... Lâm Vân là em sao? Ai chọc em nổi giận vậy?" Khuôn mặt ngây thơ vô tội của Hiếu Mẫn ai cũng nghĩ đến Hiếu Mẫn là vô tình nhưng Lâm Vân hiểu Hiếu Mẫn đang chửi cô, vừa bị từ chối giờ lại bị chửi vô giáp dục, Lâm Vân tái mặt tức giận bừng bừng chỉ vào mặt Hiếu Mẫn : " Hiếu Mẫn, tất cả đều tại chị, tôi ghét chị, chị đừng ỷ có Phác* gia che chở mà lên mặt sẽ có một ngày Lâm Vân tôi đánh ngã chị, chờ đó..." Nói xong Lâm Vân vụt chạy, Hiếu Mẫn nói vọng theo : " Lâm Vân, chị chờ em...." Lâm Vân bỏ chạy ra khỏi bữa tiệc, từ nhỏ đã bị bạn bè chọc không có cha, lớn lên một tí, tưởng được về Lâm gia hạnh phúc ai dè lại bị Hiếu Mẫn cướp hết hào quang, cô không ngờ hôm nay lại bị nhục nhã như vậy trước nhiều người, cô không cam lòng.... Vụt chạy đi khóc nức nở, Lâm Vân thấy một người đã đứng trước mặt ôm cô vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro