Chương 08: Giáo sư ngạo kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 08: Giáo sư ngạo kiều

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phác Thái Anh quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ. Người phụ nữ kia ngẩng đầu, mím môi một cái, nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu hơn. Giọng nói của bà ta cũng rất êm tai, êm tai đến nỗi không giống giọng nói của một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nên có. Bà ta nói: "Là tôi, chỉ có tôi."

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến. Lạp Lệ Sa nhìn không thấu ý đồ của nàng, chỉ có thể thuận theo tư duy của nàng.

"Tôi mắc một căn bệnh kì lạ, không khống chế được suy nghĩ của mình."

Lạp Lệ Sa nhướng mày, lễ phép hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, chồng của bà đâu?".

"Tôi mắc bệnh như vậy, hắn bỏ đi rồi, tôi không trách hắn, cũng không hận hắn." Ánh mắt người phụ nữ rất chân thành tha thiết, cũng rất động lòng. Trong lời nói không có chút ấm ức nào, ngược lại là tràn đầy đại khí.

"Có thể để chúng tôi thăm quan nhà của bà một chút không?". Lạp Lệ Sa kéo kéo áo gió của mình, nhẫn nại chịu đựng khí trời lạnh lẽo. Ngay cả nóc nhà cũng hở rồi, đừng hi vọng trong nhà sẽ có lò sưởi hay bếp sưởi gì. Nhìn cửa sổ thì có vẻ đang được đóng chặt, nhưng bởi vì quá lâu ngày nên không cứng cáp gì, bị gió thổi ma sát nhau vang lên từng tiếng kèn kẹt.

Lô Quế Bình gật đầu. Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh ngồi dậy chia nhau đi đến hai gian phòng khác nhau, Lạp Lệ Sa đến phòng ngủ, Phác Thái Anh đến phòng bếp. Chỉ có Lô Quế Bình ngồi im không nhúc nhích trên ghế dài, thản nhiên tự nhiên.

Chỉ một lát sau Phác Thái Anh liền trở ra từ phòng bếp, đi về phía phòng ngủ, nàng khoanh tay đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường cũ kê sát bên vách tường, mà đôi mắt Lạp Lệ Sa lúc này đang nhìn chăm chăm vách tường cũ nát kia. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh bên cạnh mình một cái, nói: "Phác giáo sư, chúng ta ra ngoài thôi."

Lô Quế Bình bình tĩnh nắm ly thủy tinh trong tay, chậm rãi uống, không có một chút khẩn trương nào, dường như coi Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chỉ là những vị khách bình thường.

"Lô phu nhân, tình cảm của bà và chồng trước đây có tốt không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Tốt, cho dù tôi có đuổi hắn đi thì hắn cũng sẽ không đi."

"Nói cách khác, tình cảm giữa hai vợ chồng bà đã sớm xuất hiện mâu thuẫn?". Lạp Lệ Sa không nhanh không vội hỏi.

Lô Quế Bình gật gật đầu: "Hắn có người tình bên ngoài, thường xuyên cả đêm không về. Đại khái khoảng hơn một tháng trước thì hắn đã không trở về nhà nữa rồi." Bà ta nói rất bình thản tự tại, giống như chỉ đang kể lại câu chuyện của người khác.

"Nhưng lúc nãy tôi còn nghe thôn dân nói, trước đó không lâu vừa gặp bà cùng chồng của mình, hơn nữa nhìn qua thì vô cùng ân ái." Lạp Lệ Sa là nói dối, vừa nãy người phụ nữ kia không có nhắc đến chuyện này, cô hỏi như vậy cốt chỉ muốn nhìn phản ứng của Lô Quế Bình.

Phản ứng của Lô Quế Bình lại bình tĩnh ngoài dự kiến, bà ta khác biệt với những thôn phụ bình thường, bên người bà ta mang theo sự bình tĩnh kì lạ, tựa hồ chuyện gì cũng không thể quấy nhiễu bà ta. Nhưng cũng chính loại bình tĩnh này mà khiến hành vi của bà ta càng thêm đáng nghi. Chỉ thấy bà ta nhẹ nhàng cười cười, đặt ly thủy tinh xuống bàn, cầm lấy đồ cắt móng tay bên cạnh lên tỉ mỉ cắt tỉa móng tay của mình. "Cô cảnh sát, có câu nói chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao bên ngoài, chắc là cô đã nghe từng nghe qua." Ý chính là, cho dù hai người bọn họ có cãi nhau ầm ĩ hơn nữa, thì ở trước mặt người ngoài nhất định phải là bộ dáng như keo sơn.

Xem ra chồng của Lô Quế Bình đúng là có vấn đề.

"Lô phu nhân, có thể mượn nhẫn của bà xem một lát không?". Phác Thái Anh thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra thì Lô Quế Bình nãy giờ vẫn luôn một mực trấn định liền run tay, suýt chút nữa cắt phải da của mình. Chẳng qua khôi phục sự trấn tĩnh rất nhanh: "Nhẫn gì, làm gì không có thứ đồ này, tên quỷ nghèo như hắn thì lấy tiền đâu mà mua nhẫn."

"A, vậy tôi mạo muội hỏi một câu, chiếc nhẫn giấu trong bếp là của ai vậy?".

"Cái gì!". Lô Quế Bình đứng bật dậy, trước ngực phập phồng dữ dội, ngữ điệu cũng nâng cao lên: "Sao cô có thể tự tiện lục bậy đồ của người khác, sao cô có thể tìm thấy nó!".

Nét mặt Phác Thái Anh lạnh lùng, chống lại ánh mắt sắc bén ác liệt của Lô Quế Bình: "Mời bà hợp tác với chúng tôi. Lấy nhẫn ra đây."

Bàn tay Lô Quế Bình siết chặt thành nắm đấm, biết mình bị Phác Thái Anh tính kế, nàng căn bản không tìm thấy nhẫn của bà, mà bà ta, cũng đã không thể chạy thoát nữa rồi. Bà ta cau mày hít sâu một hơi, giống như rất buồn bực, nói một câu: "Các cô chờ một chút." Lập tức đi vào phòng bếp.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh ngồi trên ghế, Lạp Lệ Sa bĩu môi hít hít mũi, căn phòng này không chỉ có lạnh mà bầu không khí còn âm trầm, khiến cho Lạp Lệ Sa lạnh đến nỗi không nhịn được mà run lên. Cô nhẹ giọng hỏi Phác Thái Anh: "Sao cô biết bà ta có nhẫn?" Kì thật đúng như lời Lô Quế Bình nói, nhà họ cũng chỉ có bốn vách tường, thật sự không thể tưởng tượng được năm đó chồng bà ta có thể hào phóng mà mua nhẫn cho bà ta. Dù sao nhà họ cũng không giàu có gì, mua nhẫn cũng cần tốn một khoản không nhỏ.

"Tay của bà ta rất đen, cũng rất thô ráp, nhưng ngón áp út tay phải lại có một vòng trắng."

Nói cách khác, bà ta đeo nhẫn quanh năm, bây giờ cất nó cũng chỉ vì muốn đối phó với hai người. Lạp Lệ Sa lập tức hỏi thêm: "Vậy làm sao cô biết bà ta sẽ giấu trong bếp?". Nếu lúc nãy Phác Thái Anh nói sai rồi thì cục diện sẽ biến khéo thành vụng.

"Đoán đấy."

"Đoán?". Lạp Lệ Sa có chút không dám tin, cô có thể nghe được từ miệng Phác Thái Anh nói ra chữ đoán này sao?

Phác Thái Anh hạ thấp giọng, chỉ dùng âm lượng vừa đủ cho hai người bọn họ nghe được: "Bà ta là một người cẩn thận, sẽ không đem nhẫn giấu ở một nơi dễ bị phát hiện như phòng ngủ. Từ việc bà ta đeo nó quanh năm có thể nhìn ra trong lòng bà ta rất để ý đến nó, cho nên cũng không có khả năng giấu ở nơi bẩn như phòng vệ sinh." Nhà nhỏ như vậy, ngoại trừ phòng ngủ và phòng vệ sinh, và cũng không tính phòng khách này thì chỉ còn lại phòng bếp. "Hơn nữa, rất có thể được bà ta giấu trong chén.". Lô Quế Bình rất thông minh, bà ta biết chắc sớm muộn gì thì cảnh sát cũng sẽ tìm đến đây.

"Trong chén?"

"Chén bát sau khi rửa sạch sẽ được chồng cùng chỗ, tôi đoán, chiếc nhẫn kia nhất định được giấu trong khe hở của hai cái chén chồng lên nhau."

"Nghĩa là cô tìm thấy rồi?"

"Không có."

Lạp Lệ Sa có chút bất đắc dĩ, nói: "Cô đã có suy đoán, vì sao lại không đi kiểm chứng thử?"

"Nhẫn là đồ dùng cá nhân, chưa có sự cho phép của chủ nhân thì không thể tùy tiện lục soát. Đây là giới hạn đạo đức." Đôi mắt Phác Thái Anh nhìn thẳng phía trước, lông mi khẽ run, xinh đẹp mà cao ngạo.

Lạp Lệ Sa rất muốn trợn trắng mắt trừng nàng một cái, nói nàng là chuyên gia nhiều lần tham gia phá án, lục soát là chuyện cần làm, liên quan gì đến vấn đề đạo đức chứ! Nhưng mà ngồi ở đây thật sự quá lạnh, cực kì lạnh, cái lạnh thấu xương này khiến cho Lạp Lệ Sa không muốn nói thêm một câu nào nữa.

Lô Quế Bình đã đi vào ba phút rồi, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc va chạm nhau lạch cạch, lại chậm chạp không có đi ra. Lạp Lệ Sa cũng chỉ đành phải nhẫn nại tiếp tục chờ. Chỉ nhìn thấy Phác Thái Anh đang cởϊ áσ khoác của mình, đó là mẫu thiết kế thu đông mới nhất của Narciso Rodriguez, trước đây Lạp Lệ Sa đã từng thấy trên tạp chí một lần. Lúc đó nhìn qua thì không thấy nó đẹp lắm, bây giờ mặc trên người Phác Thái Anh thì càng tôn lên vẻ tinh xảo của nó so với những cô người mẫu kia.

Còn chưa kịp hiểu tại sao nàng lại cởϊ áσ khoác trong thời tiết lạnh giá này thì chiếc áo mang theo hơi ấm kia đã rơi vào lòng mình. Cô hơi khó hiểu nhìn qua Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lại không nhìn cô, chẳng qua là vuốt vuốt mấy sợi tóc trước trán ra sau tai, hơi ôn nhu nói một câu: "Tôi nóng."

"Nóng?". Lạp Lệ Sa thì cảm thấy lạnh đến muốn đông thành tượng băng rồi, vậy mà nàng nói nóng.

"Con người khi đang chạy bộ sẽ theo quán tính sinh ra cảm giác hưng phấn, do đó sẽ kí©h thí©ɧ thần kinh sinh ra nhiệt, cũng giống như lúc ăn cay, não sẽ bị kí©h thí©ɧ. Lúc tôi đang suy nghĩ cũng sẽ sinh ra cảm giác tương tự như khi chạy bộ và ăn cay, dễ dàng hưng phấn." Phác Thái Anh có hơi mất tự nhiên, nhưng trong mắt Lạp Lệ Sa thì đó lại là dí dỏm và đáng yêu.

"Vậy tôi cầm giúp cô, chờ lát nữa cô lạnh rồi mặc."

"Cô mặc trước đi."

Lạp Lệ Sa khẽ trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn nàng. Một người có chứng cưỡng chế và tính phiết khích, lại phúc hắc như Phác Thái Anh vậy mà cho phép người khác mặc áo của cô ấy sao?

"Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi cũng không nói là không cần phải giặt sạch."

-----

Hừm, ngạo kiều chết người =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro