Chương 12: Lãng phí đáng xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Lãng phí đáng xấu hổ.

Đối với quan điểm này ba người còn lại ở đây đều có thể hiểu được. Trong mối quan hệ làm thuê chắc chắn không tránh khỏi mâu thuẫn hay tranh chấp, mỗi người đều đang nghĩ cách tránh vấn đề này hay cố gắng bớt tạo ra tranh chấp. Lạp Lệ Sa thả ly trà sữa trong tay xuống bàn, đưa tay nắm lấy bàn tay Trần Niệm Vi đang ngồi đối diện, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, tỏ ý muốn an ủi. Rồi lại trầm giọng nói: "Tôi ra ngoài một lát."

Trần Niệm Vi là một cô gái đoan trang tú khí, nếu như không bởi vì chuyện lần này thì nàng cũng sẽ giống như những cô gái cùng tuổi, có một cuộc đời hạnh phúc tốt đẹp.

Sau khi Lạp Lệ Sa đi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cả ba người không nói lời nào. Ban đầu là Phác Thái Anh không nói, Thương Lục cũng không dám lên tiếng nói chuyện, nhưng sau đó cậu cảm thấy quá ngột ngạt, cho nên bắt đầu hỏi thăm Trần Niệm Vi một ít vấn đề lặt vặt khác. Đương nhiên Phác Thái Anh không có chút hứng thú nào với chuyện hai người đang nói.

"Lão đại về rồi."

Thương Lục nhìn Lạp Lệ Sa đang chầm chậm đi đến, khóe miệng cong lên một vòng cung rất đẹp mắt, vô cùng thanh tú, khiến cho hai cô bé giống như học sinh ngồi bàn bên nâng cằm nhìn cậu chằm chằm. Sau đó nghị luận gì đó, thỉnh thoảng còn che miệng cười khẽ.

Một chiếc bình thủy tinh sạch sẽ bóng loáng được đặt trước mặt Phác Thái Anh, phía trên là một nắp nhỏ tiện lợi, ở giữa còn có một dòng chữ tiếng anh màu xanh lá. Thương Lục suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Lão đại là đến quầy sữa tươi bên cạnh mua sữa nha. Sữa của hãng này rất ngon, em rất là thích, lão đại thật là hiểu em." Lập tức chộp lấy bình thủy tinh, đưa tay muốn mở nắp.

"Dừng tay!". Giọng nói của Lạp Lệ Sa rất nhạt: "Liên quan gì đến cậu!"

Thương Lục không vui rút tay về, khẽ hừ một tiếng, trước đây cậu từng đề cập với Lạp Lệ Sa rất nhiều lần là cậu thích sữa của hãng này, cho nên mới nhầm tưởng là cô mua cho cậu.

Chỉ thấy Lạp Lệ Sa tỉ mỉ mở nắp, sau đó cắm ống hút dài vào, một lần nữa đặt trước mặt Phác Thái Anh, "Phác giáo sư sẽ thích đấy."

Phác giáo sư nhìn cái bình sạch sẽ tinh xảo kia, hơi mở lớn hai mắt, sau đó là giọng nói ấm áp: "Cảm ơn."

Ngón tay Phác Thái Anh thon dài mà trắng nõn, chiếc bình nằm trong tay nàng lại càng đẹp hơn. Nàng ngậm ống hút uống một ngụm sữa, không biết có phải là do ảo giác hay không mà Thương Lục cảm thấy khóe miệng của vị giáo sư lạnh như băng này xuất hiện độ cong khó có thể phát hiện. Sau đó rốt cuộc thì Phác Thái Anh cũng lên tiếng lần nữa: "Trần tiểu thư, có thể cho chúng tôi đến nhà cô xem một chút không?".

Trần Niệm Vi buồn rầu mà nhíu mi: "Tôi chỉ xin phép ra ngoài hai tiếng, nếu như lại nghỉ nữa thì ông chủ sẽ khai trừ tôi. Trong nhà không chỉ có tôi mà còn có cha tôi nữa, tôi sợ, tôi sợ mọi người sẽ làm ông kích động." Nàng đau khổ lắc đầu, "Tôi cũng gần như mất hết tất cả rồi, không thể mất đi công việc này, nếu không, tôi cũng không biết làm sao để nuôi sống hai cha con tôi nữa. Hi vọng mọi người hiểu cho tôi."

Rất hiển nhiên Thương Lục không hài lòng với câu trả lời này, phá án luôn là việc giành giật từng giây từng phút, chậm trễ một ngày thì hung thủ có thêm thời gian để tiếp tục gây án. Chẳng qua Phác Thái Anh lại rất ung dung gật đầu: "Không sao, vậy để ngày mai đi."

Sau khi Trần Niệm Vi rời đi, Thương Lục buồn bực vò tóc, theo lời của Trần Niệm Vi thì chủ mưu lần này là một người hung hãn tàn bạo. Cậu thật sự không biết nếu trì hoãn thêm thì sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại. Đột nhiên lúc này hai cô gái tóc dài bàn bên ngượng ngùng đi đến, trên mặt còn nổi lên một mảng ửng đỏ. Cô gái có đôi mắt to ngại ngùng hỏi số điện thoại của Thương Lục, hỏi có thể kết bạn với cậu được không. Hình như không phải là lần đầu tiên Thương Lục gặp phải chuyện, rất hào phóng viết cách thức liên lạc lên giấy, sau đó hai cô gái vui vẻ ôm tờ giấy vào lòng, đi về chỗ ngồi.

"Có vẻ rất thuần thục ha." Lạp Lệ Sa nhếch môi trêu chọc cậu nhóc.

Thương Lục bối rối cười cười: "Cũng không thể từ chối.". Thương Lục nhìn chăm chăm ly sữa tươi của Phác Thái Anh, đột nhiên mở to hai mắt: "Phác giáo sư, bây giờ chúng ta đã hiểu biết cơ bản về đối tượng tình nghi rồi, chị có thể phác họa chân dung tâm lý tội phạm cho chúng em được không?"

Chân dung tâm lý tội phạm là một phương pháp vô cùng quan trọng trong quá trình phá án và bắt giam. Nó không chỉ có ý nghĩa trên bức vẽ mà còn là hình thức dùng câu chữ để miêu tả hình tượng, hành động cùng biểu hiện của nhân vật. Người nắm giữ được phương pháp này không nhiều, bởi vì một khi tư duy xuất hiện sai lầm thì hậu quả chính là hướng điều tra càng ngày càng cách xa chân tướng.

"Nam giới."

Thương Lục nhanh chóng để ý đến lời của Phác Thái Anh, lấy giấy bút từ trong túi áo, bắt đầu ghi chép. Phác Thái Anh dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Dáng người cao gầy, tính cách hướng ngoại. Chiều cao tầm 1m77-1m82, tướng mạo đoan chính, cử chỉ nghiêm túc. Có bạn bè, địa vị xã hội không cao, rất có thể là tài xế, nghề mộc, công nhân xây dựng hoặc không có việc làm. Từ nhỏ đã mắc bệnh đa nhân cách."

Thương Lục gật gật đầu: "Toàn bộ nhớ kĩ!". Sau khi nói xong thì nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không hiểu gì đó, "Nhưng Phác giáo sư, em có một nghi vấn."

"Nói."

"Chị vừa mới nói hung thủ là người hướng ngoại, nhưng căn cứ theo nhà hình thể học người Mỹ Shelton thì người hướng nội là người xã giao không tốt, tâm tư kín đáo, làm việc nhiệt tình chịu trách nhiệm. Thông qua nghiên cứu phân tích của ông ấy, trong số những người có khuynh hướng phạm tội thì số lượng người hướng ngoại rất ít." Thương Lục đóng mở bờ môi, thoạt nhìn giống như một mỹ thiếu niên trong manga, nghiêm túc tuấn mỹ.

Phác Thái Anh nhìn cái bình thủy tinh trong tay, giọng nói trong trẻo: "Nhà lãnh đạo vĩ đại của giai cấp vô sản là Lenin từng nói, phân tích vấn đề phải dựa vào tình huống cụ thể."

"Thương Lục, đừng chen ngang nữa, để Phác giáo sư nói tiếp." Lạp Lệ Sa kiên nhẫn an ủi cậu nhóc. "Phác giáo sư, có thể miêu tả chính xác dung mạo của hắn không?".

"Tai to, lông mày rậm, mắt to nhưng con ngươi nhỏ, mắt một mí, làn da hơi ngăm. Quần áo gọn gàng, bề ngoài sẽ cho người ta cảm giác hắn là một nhân sĩ thành công thuộc giới thượng lưu xã hội."

Lúc này Thương Lục không có cắt đứt lời nàng, Lạp Lệ Sa cũng không nói lời nào. Phác Thái Anh liếc nhìn Thương Lục một cái, sau đó nhàn nhạt nhìn Lạp Lệ Sa đang ngồi bên cạnh mình. "Đương nhiên, đây chỉ là chân dung hiện tại của hắn."

"Hiện tại của hắn?" Thương Lục lại bị lời của Phác Thái Anh làm cho mê hoặc, "Chẳng lẽ hắn đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi?".

Phác Thái Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt khóa trên người Thương Lục, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Thương Lục, khiến cho cậu vừa hưng phấn vừa khẩn trương, sau đó nghe Phác Thái Anh dùng ngữ điệu nghiêm túc nói với mình: "Thương Lục, suy nghĩ một vấn đề nhất định phải toàn diện, kiên nhẫn, không thể nhìn phiến diện, cũng không thể nóng lòng cầu thành."

Thương Lục giống như cậu học sinh nghe giảng, liều mạng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa khép lại hai mắt, bàn tay hơi siết thành nắm đấm, thoạt nhìn giống như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó. Thương Lục hỏi cô làm sao vậy, cô chỉ nói: "Cảm thấy có chút quen thuộc." Người bên trong bức họa cho cô một cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra người này là ai, cô đã gặp qua ở đâu, lúc nào.

Một tay Phác Thái Anh là bình thủy tinh đã rỗng tuếch, một tay là ly sữa không tính là dễ uống lúc nãy, đứng lên nói: "Vậy từ từ suy nghĩ. Bây giờ tôi muốn rời khỏi chỗ này."

Sau khi đi ra ngoài Phác Thái Anh thuận tay ném bình thủy tinh vào thùng rác màu xanh lá, lúc ngồi vào xe thì từ từ nhấm nháp ly sữa tươi có mùi vị quái dị kia. Thương Lục thay Lạp Lệ Sa lái xe, còn Lạp Lệ Sa ngồi ghế sau cùng với Phác Thái Anh, nhìn thấy dáng vẻ Phác Thái Anh bắt buộc bản thân uống ly sữa có mùi vị mình không thích, Lạp Lệ Sa nói: "Nếu đã không thích, cần gì phải miễn cưỡng chính mình."

Từ biểu hiện lúc nãy của Phác Thái Anh thì Lạp Lệ Sa biết nàng không quen uống loại sữa này, chắc là sữa tươi của quán này không quá thuần khiết, mùi vị cũng kì lạ. Chẳng qua trên cuốn sổ Thanh Diệp đưa cho cô có ghi rất rõ ràng, Phác giáo sư thích uống sữa tươi, cũng là đồ uống thích nhất trong tất cả các loại.

"Lãng phí đáng xấu hổ." Nhìn đôi lông mày xinh đẹp của Phác Thái Anh nhíu lại, không hiểu sao lòng Lạp Lệ Sa siết chặt. Chẳng biết vì sao mà cô không thích nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng chính mình của Phác Thái Anh.

"Phác giáo sư, trà sữa của quán lúc nãy quá ngọt quá ngán, có thể cho tôi uống ly sữa này của cô không?".

Đôi môi mỏng của Phác Thái Anh lập tức nhả ống hút ra, thoáng kinh ngạc nhìn qua Lạp Lệ Sa. "Cô?". Lạp Lệ Sa có tính khiết phích, chuyện này Phác Thái Anh biết rất rõ, nhưng lúc này cô lại muốn uống ly sữa mà mình đã uống qua rồi.

Lạp Lệ Sa đưa tay đoạt lấy ly sữa trong tay nàng, lắc nhẹ, sau đó lộ ra nụ cười đẹp đẽ dịu dàng với Phác Thái Anh. "Nếu như không phản đối, tôi coi như cô đồng ý rồi." Sau đó đôi môi đỏ mọng kiều diễm ngậm lấy ống hút, uống rất thản nhiên. Giống như đây là một chuyện cực kì bình thường, giống như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu, rất lâu.

-------

Hừm, thê nô =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro