Chap 11: Lòng " MẸ "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường thì vào mùa hè, Kim Duyên hay thức dậy vào lúc 8h, nhưng ở với mẹ thì có đôi chút khác biệt. Sáng 6h mẹ em đã gọi, cô bé mắt nhắm mắt mở

- Mẹ ạ?

- Dậy mau.

Vẫn thói quen cũ giọng em mè nheo.

- Con ngủ thêm chút nữa nhé, vẫn chưa đi học mà.

- Mày mơ à? Dậy mau!

Con bé giật mình, Kim Duyên dụi mắt sợ hãi nhìn mẹ.

- Dậy trông nhà, tao với bác Tùng đi làm, ở nhà trưa nhớ nấu cơm.

- Nấu cơm ạ?

Thấy em ngây ngô, mẹ em quát:

- Mày không biết nấu cơm?

- Con...con...con không biết.

- Vô tích sự, mày ở nhà đấy làm tướng à mà cái gì cũng không biết.

- Con...con...

Kim Duyên sợ co rúm người, bác Tùng đành phải bảo mẹ em ra ngoài trước, bác ở lại vỗ về em:

- Con đừng buồn, mẹ là thương con nhất đấy nhé, chẳng qua là mẹ bệnh mẹ nóng tính thôi. Để bác nói cho con cách nấu cơm nhé. Con chỉ cần vo gạo đổ nước vào xâm xấp rồi cắm điện, rau muống thì nhặt sau đó cho nước vào nồi đun sôi rồi đổ rau vào sau đó vắt chanh vào, đậu thì con thái ra đổ dầu vào rán lên. Con làm được chứ?

- Bác ơi cho con viết lại được không bác.... Bác nói nhanh quá con không nhớ bác ạ.

Bác đọc nó viết, trước khi đi mẹ em còn dặn thêm:

- Ở nhà quét sân, đi đổ rác luôn.

- Dạ.

Mẹ và bác đi rồi, Kim Duyên bắt tay vào dọn dẹp đầu tiên. Công việc này ngày xưa ở nhà cô, em vẫn giúp đỡ các chị nên làm rất giỏi. Kim Duyên cầm chổi quét nhà, lau bàn ghế, tới lúc nhặt rau, thổi cơm tự dưng em thấy buồn. Mới hôm nào quanh em còn bao nhiêu người, các bác, các anh, các chị cười nói rôm rả, thi thoảng cô còn xuống chọc em, có lúc cô cùng em phụ các bác nhặt rau vui ơi là vui. Hôm nay nơi này lại chỉ còn lại có mình em, mẹ em cũng khác hoàn toàn với tưởng tượng mộng mơ của em. Mẹ không dịu dàng với em như trước, việc ôm mẹ ngủ, nghe mẹ kể chuyện, được mẹ cưng nựng có lẽ là quá xa vời. Kim Duyên lầm lũi làm theo tờ giấy viết sẵn rồi ngoan ngoãn dọn cơm đợi mẹ và bác về. Mọi khi em làm được cái gì các bác đều khen em, ba mẹ và cô thì thưởng, giờ đây em không hi vọng được khen nhưng cũng hi vọng mẹ sẽ vui.

- Cái gì thế này?

- Dạ...

- Mày nấu cơm hay nấu cháo.

- Con.... Con...

- Thôi.. thôi... lần đầu con nó nấu cơm.

Bác Tùng khuyên giải.

- Ngu xuẩn!

- Con...

- Con cái gì! Đậu nữa... sao mềm nhũn thế này? Không giòn gì cả, rau thì nát bét.

Kim Duyên xoa xoa cái tay bị dầu bắn bỏng, hai mắt đỏ hoe.

- Con xin lỗi mẹ.

- Lỗi lầm gì, đã nói với mày là mày rất ngu chưa hả? Ngu xuẩn!

Cổ họng em nghèn nghẹn, nước mắt chực rơi xuống, không muốn mẹ thấy mình khóc vội chạy vào nhà vệ sinh.

- Con ranh kia trốn đi đâu, chạy đi đâu, oan ức lắm à? Muốn chạy về nhà ấy hả? Tao nói cho mày biết, đã đi rồi chẳng quay lại được đâu, cũng chẳng ai thèm chứa chấp mày nữa đâu. Ra đây mau.

Kim Duyên buồn, em cũng không có ý định quay trở lại nhà đó nữa đâu, ra đi rất kiên quyết. Cô thì giận em thế làm sao mà quay lại được đây. Mẹ em đối xử với em sao khác với mẹ cô đối xứ với cô thế? Là do mẹ em bệnh sao? Ở gần đó có người đàn ông thủ thỉ vào tai người đàn bà:

- Đồ ngu! Có muốn kiếm tiền nữa không? Bà cứ xồn xồn lên thì làm ăn gì, rồi mấy người kia đến thăm thì dùng ai xin tiền. Bà xin được chắc, bà phải nhẹ nhàng, nó là hố vàng đấy.

- Biết là thế nhưng tôi ngứa mắt.

- Ngứa cũng phải nhịn.

Người đàn bà thở dài, nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà vệ sinh:

- Duyên ra đây.

Con bé nước mắt lấm lem, mẹ em ôm em vào lòng thủ thỉ:

- Mẹ xin lỗi mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con nhé.

- Không, tại con
.


- Mẹ bệnh con biết rồi đấy, uống thuốc nóng người, tính khí thất thường con đừng trách mẹ nha, vào đây mẹ đút cho nào.

Lúc này thì em oà khóc, em cảm thấy hạnh phúc quá chừng. Từ đó cuộc sống của Kim Duyên cứ như vậy, mẹ nhiều lúc quát mắng thậm tệ xong lại dịu dàng dỗ em. Con bé dần thành quen, em vốn vô tư và em cũng tưởng mẹ em bị bệnh nên thế. Hằng ngày, Kim Duyên cố làm việc nhà thật tốt, cố làm hài lòng mẹ. Nhưng việc đời thường không được như người ta muốn, Kim Duyên đang quen hàng ngày chơi với Khánh Vân, ăn thức ăn ngon, ở nơi sạch sẽ nay đồ ăn của em toàn thứ thừa thãi, ngủ thì ngủ sàn bếp, làm thì làm suốt ngày. Con bé kiên cường được hai tuần thì lăn ra ốm. Ở gian phòng ngủ, hai người lớn bàn bạc:

- Báo tin cho nhà ấy chưa? Kiểu này họ tới thăm tha hồ mà nhận tiền.

- Chắc không?

- Chắc chứ! Nhìn ánh mắt bà ta tôi biết chắc bà ta rất quý con Duyên.

- Thế thì làm bà thất vọng rồi, tôi đã báo nhưng chẳng thấy tin tức gì.

Mẹ em điên cả người:

- Nhưng không sao. Bà ta không tới thăm nó thì chúng ta cho nó về thăm bà ta. Xem bà ta có bỏ mặc được không.

Nói rồi bà ta lại vui vẻ gọi Kim Duyên:

- Duyên, con đỡ chưa?

- Con đau đầu mẹ ạ.

- Ngoan, mai mẹ cho về thăm nhà kia.

- Thật ạ?

- Nhưng nếu về con lại ở bên đó bỏ mặc mẹ thì sao?

- Không... không... con không bỏ mặc mẹ đâu, mẹ là mẹ con mà.

- Ừ ngủ đi, mai về, nhớ nói với mẹ nuôi con là con chưa được uống thuốc vì thuốc rất đắt nhé.

- Sao ạ?

- Mình chỉ nói thật thôi mà.

- Dạ.

Đầu con bé đau nhức, lời mẹ nói em cũng mơ màng, nhưng nghĩ tới mai được gặp cô, được gặp bạ mẹ nuôi, được gặp ông bà các bác là em lại sung sướng, em thực sự rất nhớ mọi người và cô. Cô còn giận em không, mọi lần em không khoẻ, cô sẽ rất thương em, lần này em ốm như vậy chắc cô sẽ bỏ qua chứ. Kim Duyên nghĩ, cứ nghĩ, thao thức mãi chẳng thể nào ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro