Chap 26: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Duyên vui vẻ đi làm, mọi việc suôn sẻ, tới buổi chiều thì nghe tin sốc, vội vàng lên phòng Khánh Vân.

- Phó tổng, tôi đã ngăn lại rồi nhưng cô ấy....

Thư ký sợ sệt.

- Được rồi, cô ra ngoài trước đi.

- Dạ.

Khánh Vân vẫn tiếp tục cắm cúi làm việc, coi như trong phòng không có ai.

- Chị...nghe em nói này. Chị không được đuổi việc chị Hương, từ ngày em vào công ty chị ấy thân với em nhất, không có chuyện chị ấy bỏ thuốc vào đồ ăn của em được. Bao nhiêu năm chị ấy cho em đồ ăn, em ăn có làm sao đâu. Chị....chị ơi, nhà chị ấy còn mẹ già, còn hai đứa con nữa, chị ấy sống một mình, chị chồng bỏ đi với người khác rồi. Chị ấy mà mất việc thì khổ lắm, em xin chị đấy...năn nỉ chị đấy.....

Khánh Vân thì vẫn lạnh lùng mặc cho em có khua tay múa chân cũng không thèm để ý.

- Chị ơi...chị à... Mà vô cớ làm sao chị có thể kết luận chị ấy hại em được cơ chứ? Chị chẳng suy xét kỹ càng gì cả. Chị...chị ơi...nhìn em một cái đi~

- Mày nói đủ chưa? Đã cho xét nghiệm bát canh đó, đúng là có hàm lượng thuốc xổ trong đó. Mày còn bênh? Ngu vừa thôi!

- Không phải mà, đừng đuổi việc chị ấy, em xin đó.

Khánh Vân nhìn người trước mặt, Kim Duyên có cái tật là đã xin ai cái gì là sẽ năn nỉ ỉ ôi đến khi người khác phát mệt thì thôi. Khánh Vân chưa kịp nói thì em đã vô xoa bóp vai rồi, làm cho cô chẳng thể từ chối được bản mặt này.

- Ây, nay chị xinh thế. Ơ! Chị có sợi tóc bạc này! Ai làm chị buồn lòng à? Em nhổ giúp chị nhé... Em pha sữa cho chị uống nha... Để em, để em....


Hôm nay chẳng có hợp đồng nào phải ký kết, không cần phải đi theo mọi người, thế nên Nguyễn Huỳnh Kim Duyên trấn áp ở phòng phó tổng, mặt dày như thớt luôn. Khánh Vân gặp thời cứ im ỉm hưởng thụ.

Sắp tới giờ tan làm mà mặt cô vẫn không có chút biến chuyển nào, ai đó buồn bã lộ rõ, mặt phụng phịu, nước mắt rơm rớm ra rồi.

- Chị...chị nể tình đứa em gái của chị đi mà.

Khánh Vân đang ngồi nghe thấy lời này liền đóng sầm máy tính một phát, mắt nhìn cô trọn tròn như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Vâng, em gái...em gái tôi giỏi. Ngu!! Nhưng lại thích nhiều chuyện. Lo cho bác Yến, lo cho chị Hoàng My, lo cho chị Lệ Hằng, lo cho chị Hương....

- Em...em...

- Cái người cần mày lo thì mày không lo đây này.

- Ngốc! Ngu! Khờ! Tao phát điên vì mày luôn.

Kim Duyên mới bị mắng một tý mà mặt xị như cái bị, làm ai đó đành mủi lòng hạ hoả.

- Có qua có lại, mọi khi mày nhờ tao, phải thực hiện việc gì thì giờ cứ thế mà làm.

Em lục lọi trí nhớ làm đỏ bừng cả mặt. Kim Duyên tới gần cô, môi khẽ chạm vào má cô một phát rồi cố gắng bay ra xa nhanh nhất có thể. Nguyễn Huỳnh Kim Duyên vẫn ngây thơ là vậy, sức hút kỳ quái kiến cô không thể nào cưỡng lại được.

Mặc kể em trao cho cô ta, mặc kệ em là người yêu cô ta, mặc kệ em phụ bạc. Lý trí cô dường như đã mất kiểm soát. Kéo em vào lòng, môi cô áp lên môi em ngông cuồng trao một nụ hôn nóng bỏng, đầu lưỡi vờn đầu lưỡi em, nghịch ngợm trêu đùa, không ngừng mút mát, không ngừng khiêu khích. Một sức nóng, một sự cồn cào khiến cho hai con người chẳng thể nào mà thoát ra. Nụ hôn đó dài, dài lắm...đến khi cô đủ tỉnh táo lại, đã thấy mắt em nhoè đi, trái tim cô cảm thấy lạnh. Hôn cô với em là địa ngục thế sao?

- Tao xin lỗi.

Kim Duyên lắc đầu, nhưng không biết nói gì tiếp theo.

- Mày về đi, chị Hương của mày sẽ không bị nghỉ việc. Nhưng mày phải hứa từ giờ phải dùng đồ ăn, nước uống cùng chỗ với tao.

Kim Duyên gật đầu.

- Lần này là tao sai, lần sau tao sẽ cố gắng kiềm chế, đừng khóc nữa.

- Em...em về trước đây.

Kim Duyên chạy vội ra khỏi phòng, tim em tới giờ vẫn thổn thức, bên cô trái tim em chẳng nghe lời gì cả. Cô có lỗi gì đâu, nhìn Khánh Vân mà em đau lòng, người có lỗi là em mới đúng.

Chẳng mấy chốc đã tới tổng kết cuối quý của công ty. Từ khi Khánh Vân lên nhận chức thành tích kinh doanh của công ty cực tốt nên ăn mừng hoành tráng hơn quý trước. Kim Duyên thì vẫn luôn thế, dù tiệc sang bao nhiêu vẫn luôn mặc váy hoa hoặc áo sơ mi đơn giản. Căn bản lời hứa với ai đó vẫn còn in sâu trong tâm trí. Bữa tiệc đáng nhẽ diễn ra rất vui vẻ, ai ngờ lại xảy ra sự cố. Kim Duyên và Mỹ Duyên đang nói chuyện thì nghe tiếng 'rắc' mạnh, trong chớp mắt thấy chiếc đèn chùm rơi xuống. Khánh Vân là người chạy ra đầu tiên, mặt cô tái đi. Ở đó, có một cô gái bé nhỏ bị chiếc đèn chùm đè lên người, máu đỏ lênh láng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro