Chap 28: Sự thật phơi bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị....sao vậy chị? Rõ ràng là chị thấy mà. Chị là người rõ nhất em không đẩy chị Mỹ Duyên mà.

- Chị biết...chị làm vậy cũng là tốt cho em thôi.

- Sao lại tốt cho em? Em không hiểu.

- Mỹ Duyên bị ốm, đầu óc không bình thường nên mới có hành động ấy. Em nghĩ mà xem, Mỹ Duyên là người yêu Khánh Vân, nhưng giờ biết cô ta bệnh mà làm liều như thế thì Khánh Vân có đau lòng không? Với lại chị biết em vẫn còn yêu cô ấy, em có thể làm tất cả vì cô ấy mà, đúng không?

Hoàng My nhẹ nhàng lau nước mắt cho Kim Duyên, vội thì thầm vào tai em:

- Khánh Vân vẫn còn tình cảm với em, nhân chuyện này có thể làm cô ấy không nghĩ vì em nữa, toàn tâm toàn ý yêu Mỹ Duyên, cũng là tốt cho nhà họ Nguyễn.

- Nhưng em...không muốn chị ấy nghĩ em là người xấu, em vẫn muốn làm em gái chị ấy, chăm sóc chị ấy.

- Duyên...nghe chị nói! Sớm muộn gì mẹ cũng bắt em yên bề gia thất, em nghĩ cho Khánh Vân tý đi.

Nhìn Kim Duyên thẫn thờ, Hoàng My quả quyết nói:

- Em có thể cho Khánh Vân cái gì? Em có thể cho nó một đứa con không? Em có thể giúp cho mẹ em có cháu nối dõi không?

Hoàng My càng nói, Kim Duyên càng khóc. Rõ ràng đây là nhát dao chí mạng của em. Hoàng My đã "đâm" đúng vào điểm yếu đó rồi. Không thể nào..... Sự thật sao quá đắng cay? Lời bác sĩ năm đó cứ vang vọng trong đầu nghe sao mà tê tái. Đó là một nỗi đau lớn, rất lớn đối với em, từ lâu đã găm vào tim em, không cách nào lấy ra được, vẫn hằng ngày rỉ máu.....

" - Là sao chị? Em không hiểu lời bác sĩ lắm. Tiểu Vy...là sao bạn?"

" - Chúng ta có thể hỏi mẹ để tìm cách chữa trị cho bạn".

" - Nhưng là sao, ý bác sĩ là sao?"
Tiểu Vy thấy thế liền ôm em vào lòng.

"- Mai sau bạn không thể có con, không thể làm mẹ...bạn hiểu không?"

" - Không thể có con sao? Em rất thích trẻ con mà...là đùa phải không?"

" - Đi! Tớ dẫn bạn về nói chuyện với cô Ly."

Kim Duyên run rẩy, hoảng sợ rồi cũng nghe theo Tiểu Vy. Hai đứa trẻ chưa kịp đi thì người chị hơn tuổi đã chặn chúng lại.

" - Theo chị nghĩ thì đừng nên đi, chúng ta thử tìm cách chữa trị cho Duyên trước xem sao."

" - Sao vậy chị?" Tiểu Vy thắc mắc.

" - Các em còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu. Dù cô ấy có quý Duyên, có coi Duyên như vật báu thì cô ấy cũng chỉ có duy nhất một đứa con ruột, Nguyễn Trần Khánh Vân còn là đứa cháu duy nhất của nhà họ Nguyễn, ngộ nhỡ Duyên không khỏi sẽ đẩy cô ấy vào tình huống rất khó xử. Một bên là cả dòng tộc, cả tập đoàn K&D, một bên là Duyên".

Hai cô bé nghe xong đờ đẫn cả người. Kim Duyên chợt nhớ tới tối hôm trước, khi nằm cùng mẹ đã tâm sự, mong sau này em sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu thông minh như cô, dễ thương như em, giờ mà biết chuyện có lẽ mẹ sẽ rất thất vọng.

" - Kim Duyên, em làm gì vậy?"

" - Em...em sẽ nhắn tin cho chị Vân, em muốn nói chị ấy biết."

" - Duyên!"

Hoàng My lại gần, giật chiếc điện thoại từ tay em. Hoàng My nói rất nhiều, phân tích, giải thích. Kim Duyên nghe, Tiểu Vy nghe, không khí sao mà trầm lắng.

"-Chị à... Em không muốn, không muốn đâu, em là vợ chị Vân rồi, em yêu chị ấy lắm."

"- Em yêu nó mà có hiểu cho nó không? Yêu nó mà không hiểu à?"

"- Nhưng không có chị Vân thì buồn lắm."

Kim Duyên vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa nói, mắt ráo hoảnh:

"- Em không làm thế đâu....rồi chị ấy sẽ buồn lắm.....Chẳng phải chị ấy đi Mỹ sao? Chị ấy sẽ giúp em chữa bệnh....em sẽ bảo chị ấy tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho em...."

"- Em thôi ích kỷ đi được không?"

Kim Duyên từ trước tới giờ ngoài việc vể nhà mẹ đẻ đều được nuông chiều, em thường sống theo cảm xúc hơn là suy nghĩ thiệt hơn. Ngày hôm ấy Hoàng My mất rất nhiều công sức mới khiến em hiểu ra là em đã quá trẻ con, quá ích kỷ, quá không công bằng với cô. Em và cô từ giờ sẽ là hai thế giới hoàn toàn khác.

- Em chỉ cần cố nốt lần này thôi, sau này đừng dây dưa với Mỹ Duyên hay Khánh Vân nữa. Tới bên chị, cuộc đời em sẽ bớt khổ. Duyên! Duyên!
Tiếng Hoàng My gọi làm em bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

- Cố lên em, rồi cô ấy sẽ hiểu, rồi Khánh Vân sẽ không ghét em đâu.

- Em biết rồi.

- Đi nói với cô ấy là em làm, chị sẽ luôn bên em.

Vừa lúc ấy, có tiếng điện thoại reo, nhìn bóng lưng người con gái khuất dần, Hoàng My mới thở dài mở máy.

- Mẹ ạ?

" - Ừ, mày điên à? Sao lại nhận lời đi đào tạo ở nước ngoài nửa năm? Có biết là bà chủ chuẩn bị cho con Duyên đi xem mắt không hả?"

- Con biết.

"- Biết mà sao ngu thế?"

- Cơ hội này có một không hai, với tình hình hiện tại, cô ta đang được lòng cổ đông, Nguyễn Trần Khánh Vân sớm muộn gì cũng lên làm tổng giám đốc, rồi sẽ lên chủ tịch một ngày không xa. Con nhân tiện đi tu nghiệp, tập đoàn sau này chẳng có ai đủ năng lực như con để lên ghế phó tổng cả.

Nghe thế, mẹ Hoàng My nhẹ nhàng hơn một chút.

"- Ừ, tao nghe nói bà chủ chuyển cổ phần cho con Duyên rồi đấy, giờ nó đắt chồng lắm, mày cẩn thận."

- Mẹ yên tâm, con có tính toán cả rồi.

" - Cũng đúng, động vật không đẻ được thì ai mà cần."

- Mẹ đừng nói vậy, Duyên là người con yêu.

"- Rồi, rồi, với cổ phần của nó và tích lũy thêm, có khi con gái mẹ có ngày được ngồi lên ghế tổng giám đốc cũng nên. Biết đâu Nguyễn Trần Khánh Vân ăn chơi sa đoạ rồi cả tập đoàn nó sẽ về tay nhà chúng ta. Có khi chính con biến dòng họ ta thành dòng họ cao quý...."

- Mẹ thôi đi, được rồi đấy, dù sao họ cũng có ơn với mình mà.

"- Rồi rồi, mai sau mày nhớ gửi gắm đứa cháu ở đâu cho mẹ rồi hẵng vác nó về nhà, nhớ chưa?"

- Biết rồi.
_______________________________________Lý do mình ấp ủ hơn 10 chap, lý do mà không ai đoán ra🥲🥲🥲. Với lý do này mọi nghĩ sẽ là kết HE hay SE?
Mình và bạn mình có lịch học rồi nên có lẽ sẽ không đăng hàng ngày được thay vào đó sẽ dồn vào cuối tuần đăng một lượt, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro