CHƯƠNG 12 KHIẾP ĐẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, thấy Đường Sở Nhiêu không còn khó chịu như lúc nãy, Tô Kỳ nhẹ nhàng ôm nàng đưa về giường. Hắn giờ mới biết được, nguyên lai Đường Sở Nhiêu nhẹ như vậy, nếu là nàng trước kia nàng cũng có thể ôm lấy đi? Nàng oa tại trong lòng ngực của hắn, yên tĩnh làm cho người ta không đành lòng quấy rầy. Tô Kỳ đắp kín mền cho nàng, ôn nhu hỏi: "Tôi có nấu cháo, ăn một chút được không? Dạ dày sẽ thoải mái một chút."

"Ừ" Đường Sở Nhiêu nhẹ nhàng lên tiếng, mắt cũng không có mở ra, nàng thật sự mệt mỏi quá.

Tô Kỳ đi ra, rất nhanh liền quay lại, Đường Sở Nhiêu đang giãy giụa muốn ngồi dậy liền cảm giác được có một đôi tay nâng mình lên. Tô Kỳ lấy gối đầu đệm lưng cho nàng tựa ở đầu giường, cầm lấy chén cháo, múc một muỗng thổi thổi, đưa đến miệng nàng "a, há miệng."

Đường Sở Nhiêu đột nhiên có chút ngượng ngùng, nàng cũng 30 rồi, cái ngữ khí này của Tô Kỳ khiến cho nàng cảm giác nàng chỉ có 3 tuổi... May mắn hiện tại sắc mặt Đường Sở Nhiêu tái nhợt, dù nàng hơi hơi xấu hổ cũng không thế nào nhìn ra được, huống chi Tô Kỳ vẫn một lòng đút cháo cho nàng ăn, không có tâm tình chú ý tới những thứ khác.

Tô Kỳ không dám cho nàng ăn nhiều, nửa bát liền ngừng. Hắn để Đường Sở Nhiêu nằm xuống, nhẹ vỗ về tóc của nàng, an ủi "ngủ đi, tôi chờ chị ngủ rồi đi, được không nào?"

Đường Sở Nhiêu cảm nhận được Tô Kỳ điều chỉnh thấp độ sáng của đèn, nhẹ nhàng nắm tay nàng. Nàng hơi hơi dùng sức nắm chặt tay của hắn, ý niệm không muốn hắn rời đi trong đầu càng mãnh liệt.

Hô hấp Đường Sở Nhiêu dần dần vững vàng, xem ra là ngủ rồi. Dưới ánh đèn lờ mờ, lần đầu Tô Kỳ thấy một người luôn tràn ngập tự tin, tràn đầy sức sống bây giờ mệt mỏi cùng yếu ớt. Hắn nhẹ nhẹ vỗ về mặt của nàng, một tuần này nàng gầy đi không ít. Hắn đột nhiên đã nghĩ, phải ngày càng cường đại. Hắn tài giỏi một chút, nàng cũng không cần mệt mỏi như vậy. Giờ khắc này, hắn hận bản thân vì cảm giác bất lực này.

Hắn không chỉ muốn giúp nguyên chủ đoạt lại gia sản, hắn còn muốn làm cho nàng có thể ung dung cả đời.

Tô Kỳ trở về nhà, như thế nào cũng ngủ không được. Trằn trọc hồi lâu, hắn đứng lên, cầm lấy điện thoại.

"Này? Làm sao vậy?" giọng nói ngáy ngủ, Mạc Y mơ mơ màng màng tiếp điện thoại.

Đáng tiếc Tô Kỳ không có có tâm tư thưởng thức, hắn có chút khó khăn mở miệng "Mạc Mạc, tớ giống như thích một người. . ."

"Hả? Chị Sở Nhiêu? Thông rồi..." Mạc Y trở mình lầm bầm "hừ, có chuyện gì thì mới tìm mình. . ."

"Hóa ra. . . tớ cong?" Tô Kỳ vẫn cho là mình thích con trai đấy. . .

"Cậu bây giờ là nam nha, chẳng lẽ lại cậu muốn tìm bạn trai?" Mạc Y bĩu môi, sống 25 năm đã từng có một người bạn trai, nhưng chưa cho người ta nắm tay lần nào, nói 'hắn' thẳng nàng mới cảm thấy kỳ quái đấy.

Tô Kỳ hảo hảo suy nghĩ một chút, lập tức liền đã tiếp nhận sự thật mình thích Đường Sở Nhiêu, tiểu tỷ tỷ dịu dàng so với kẻ cơ bắp vẫn tốt hơn.

Khúc mắc đã được gỡ, tâm tình Tô Kỳ thật tốt, lại nghĩ tới Mạc Y, mở miệng nói: "Mạc Mạc, cậu giận mình sao?"

"È hèm? Một chút đi." Vẫn biết mình sẽ tức giận sao?

"Tớ biết ngay Mạc Mạc thông minh, nhu thuận, hiểu chuyện, lanh lợi nhất ~ "

"Ừ ~ tuy rằng sự thật là thế nhưng đừng nghĩ lời ngon tiếng ngọt thì tớ liền cho qua." Mạc Y mới sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt đánh bại đâu.

Tô Kỳ hặc hặc cười cười, hắn đương nhiên không có nghĩ như vậy, "Đợi cậu về, chúng ta gặp mặt nói ~ ngủ đi, ngủ ngon ~ "

Mạc Y rầm rì một tiếng, tắt điện thoại tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, dì Lưu mờ mịt bị Tô Kỳ đẩy sang nhà hắn làm vệ sinh, còn hắn thì vui vẻ như mặt ánh mặt trời tiến vào phòng bếp mà bận rộn. Đến khi nhận được cuộc gọi của một vị "hồ bằng cẩu hữu", hắn mới nhớ nguyên chủ hôm nay còn có hoạt động...

"Này, Tô ca, tối nay đua xe anh có thể cho em mượn xe được không? Xe em hai ngày trước xảy ra chút vấn đề, không phải là anh mới mua xe mới sao, xe cũ cho em mượn đua đi?"

Tô Kỳ nghĩ một lát, người này là Quý Thiên Kỳ. Cha mẹ anh em công tử này đều là người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, cùng nguyên chủ quan hệ cũng không tệ. Bất quá đua xe hắn thật sự không có hứng thú, hắn suy nghĩ nói "Thiên Kỳ, tối nay anh không đi, cậu lấy xe mới của anh đi đi, chìa khóa xe ở câu lạc bộ, đợi lát nữa anh nói bọn họ một tiếng."

"Ai, đừng nha, Tô ca gần đây đang làm gì vậy? Mọi người không thấy anh." Quý Thiên Kỳ nhớ tới lời đồn hai ngày trước, khó có thể tin hỏi: "Tô ca, anh không thật sự công tác ở Tô thị chứ? Anh không muốn ung dung tự tại nữa sao?"

"Anh đã 25 rồi, không muốn chơi bời nữa, sống thế không có ý nghĩa". Ngữ khí Tô Kỳ nhẹ nhàng nói ra "anh thấy cậu chơi đùa cũng ít nên thu liễm đi, ít gây tai hoạ cho ba mẹ cậu đi."

Quý Thiên Kỳ sợ tới mức cúp luôn điện thoại, Tô ca thành như vậy, thật sự là mặt trời mọc lên từ phía tây sao.

Quý Thiên Kỳ bọn hắn nghe đồn, đương nhiên "Tô phu nhân" cùng đứa con cũng đã nghe được tin tức. Hai người bọn họ một lòng trước mặt Tô Hồng nói Tô Kỳ sa đọa nên chuyện như vậy Tô Uyên tự nhiên sẽ không để cho Tô Hồng biết. Tô Hồng năm trước biết được tim không tốt cũng chầm chậm buông Tô thị, có Đường Sở Nhiêu ở đó hắn cũng không lo lắng, hiện tại mỗi ngày đều đi đánh Golf, uống trà rất nhàn nhã.

Bất quá, Tô Kỳ thay đổi, hai người kia tự nhiên cũng muốn xuất kích.

"Tô phu nhân" Hướng Mẫn Yên từ tiệc rượu Lương thị đã biết rõ Tô Kỳ gia nhập dưới trướng Đường Sở Nhiêu, Tô Kỳ bà ta không để trong lòng, chỉ có Đường Sở Nhiêu bà ta không thể không kiêng kị.

"Ở công ty con chưa từng thấy hắn, cũng không có nghe nói công ty có người mới đến." Tô Uyên phân trần.

"A?" Hướng Mẫn Yên đảo mắt, "đoán chừng là Đường Sở Nhiêu cố ý không có cho con biết, bất quá vì mở rộng quan hệ cô ta cũng không có biện pháp nào khác ngoài việc để Tô Kỳ đến".

Tô Uyên suy nghĩ một chút "Vậy mẹ có muốn con tìm cơ hội giăng bẫy để đuổi hắn không?"

Ánh mắt Hướng Mẫn Yên hiện lên một tia hào quang, cười lạnh nói "đuổi hắn rồi chúng ta có lợi gì? Nó có 20% cổ phần công ty đấy. Tô Kỳ không đủ làm chúng ta sợ, người đáng sợ chính là Đường Sở Nhiêu, ai biết được qua ít ngày nữa cô ta sẽ làm ra cái gì? Phải dứt khoát, hoặc là không làm nhưng nếu đã làm thì làm cho tới, để về sau hắn bớt gây phiền toái cho chúng ta!"

Tô Uyên sững sờ, lập tức hiểu ý cũng cười nói "con đã biết, con sẽ hành động thật sạch sẽ."

Tô Kỳ làm xong bữa sáng, giúp Đường Lạc Nhiên rửa mặt, cảm giác được tiểu cô nương chuẩn bị gọi mẹ rời giường, Tô Kỳ ôm lấy để bé ngồi và ghế. Tiểu cô nương không hiểu chớp mắt to, nghiêng đầu hỏi: "Ba, không gọi là mẹ rời giường sao?"

Tô Kỳ cười vuốt vuốt tóc của nàng nói: "Nhiên Nhiên ăn trước đi, ba đi gọi mẹ ~ "

Tô Kỳ gõ cửa phòng, đẩy cửa ra chỉ thấy Đường Sở Nhiêu đang dựa vào đầu giường, bộ dạng vừa tỉnh. Hắn ấm áp cười hỏi: "Buổi sáng tốt lành, A nhiêu, dạ dày còn đau không?"

"È hèm? Cậu kêu tôi là gì?" Đường Sở Nhiêu còn có chút mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt quay đầu nhìn hắn.

"A nhiêu ~ chị không phải gọi tôi là A Kỳ sao ~ "

Wait, sao nàng cảm thấy người này đang làm nũng với nàng? Đường Sở Nhiêu vuốt vuốt cái trán, được rồi vì hắn buổi tối hôm qua chiếu cố mình nên theo hắn đi.

"Bữa sáng làm xong rồi..., đứng lên đi ~ chị hôm nay vẫn bận sao?"

"Hôm nay nếu không có gì khác thì sẽ xong." Kỳ thật nếu như không phải đêm qua đột nhiên dạ dày đau, nàng buổi tối hôm qua đã làm xong rồi đấy. Bất quá chuyện gì xảy ra với người này vậy? Gọi mình rời giường mà vẫn đứng ở đây như vậy? Nàng nhướng mày nói "như thế nào? Muốn nhìn tôi thay quần áo?"

! ! ! Mới không có! ! ! Tô Kỳ đỏ mặt, phanh một cái đóng cửa lại. Nữ nhân này như thế nào lại quá phận như vậy, hừ, nàng có 'hắn' cũng không phải là không có! Vân vân... Hắn bây giờ còn thật không có... Tô Kỳ cúi đầu nhìn bản thân, lại nghĩ tới bộ dạng Đường Sở Nhiêu mặc lễ phục, được rồi, ngực của mình lúc trước thật đúng là không có lớn bằng nàng...

Đường Sở Nhiêu lờ mờ nhìn thấy mặt Tô Kỳ đột nhiên biến thành màu đỏ, cười vui vẻ, người đêm qua nắm tay mình sờ đầu mình đâu rồi, lúc này trêu chọc một chút liền chạy.

Buổi sáng, việc nhỏ này làm tâm tình cả ngày của Đường Sở Nhiêu thật tốt, khi thấy người phụ trách hạng mục gần đây bị nàng mắng nhiều nhất cũng mỉm cười đấy, làm người phụ trách lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng mình sắp bị sa thải.

Trong mấy ngày này, buổi trưa Đường Sở Nhiêu đều gọi thức ăn bên ngoài, hôm nay nàng cũng lười đi ăn, nghĩ nghĩ mùi vị thức ăn ngoài cũng không tệ lắm, nàng gọi điện cho thư kí nói "Trương tỷ, giúp em gọi thức ăn."

"Vâng" Trương tỷ quay đầu nói: "Tiểu Tô, gọi thức ăn cho Đường tổng."

"A? Lại ăn bên ngoài?" Tô Kỳ nhíu mày, tiếp nhận điện thoại trong tay Trương tỷ, hỏi: "Thức ăn bên ngoài không phải rất không tốt sao?" Rõ ràng buổi tối hôm qua mới tái lại bệnh bao tử, hôm nay còn nghĩ đến chuyện ăn đồ bên ngoài.

Đường Sở Nhiêu bật cười " thế nhưng tôi không muốn đi ra ngoài ăn nha, còn có chút bận, lúc này không làm xong buổi tối lại được thức đêm rồi." Ngữ khí Đường Sở Nhiêu có chút ủy khuất, thiệt là vì ngươi mà gia bận rộn muốn chết đi sống lại đây, ăn bên ngoài còn không cho người ta ăn.

"Đợi chút." Tô Kỳ bất đắc dĩ thở dài, rất nhanh đi ra ngoài. Trương tỷ cùng Lê tỷ hai người hai mặt nhìn nhau, Lê tỷ gào thét "em có một loại ảo giác Tiểu Tô là bị Đường tổng bao dưỡng... Đường tổng của chúng ta tuy rằng nhìn hòa hòa khí khí ôn ôn nhu nhu, lúc nào thì nàng quyết định bao dưỡng người khác?"

Trương tỷ giận liếc cô ấy " nói cái gì đó, Đường tổng sẽ không phải là loại bao nuôi người khác? Bất quá quan hệ cái hai người này khẳng định không tầm thường..."

Tô Kỳ gọi điện thoại cho dì Lưu, đi nhanh xuống quán cà phê bên cạnh công ty mua gì đấy cho người kia ăn tạm, hắn thở hồng hộc, gõ cửa phòng làm việc Đường Sở Nhiêu, đem đồ vừa để xuống bàn, nói "đói bụng trước ăn cái này đi, chớ ăn quá nhiều, chờ tôi." Nói xong, không đợi Đường Sở Nhiêu trả lời, lại chạy như gió ra ngoài.

Đường Sở Nhiêu ngẩn người, còn chưa nói cái gì, hắn liền chạy mất. Trương tỷ đem tài liệu đến, đưa cho nàng cười nói "đứa nhỏ này không tệ."

"Chị Trương, chị nghĩ gì thế? " Đường Sở Nhiêu khôi phục lại bộ dạng bình thường, cười nói "cậu ta giống như em trai của em thôi." Kỳ Ngọc Dung đối với nàng tựa như mẹ

"Đúng không?" Trương tỷ cười cười, đây là không đánh đã khai rồi, "chị chỉ nói là cậu ta không tệ nha, ngược lại là Đường tổng đang suy nghĩ gì thế?"

Đường Sở Nhiêu bị nghẹn, đều do Mạc Y nói mò, khiến cho nàng có phản ứng muốn giải thích.

Chị Trương cười cười không làm khó nàng, quay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa nói một câu "Đường tổng, trên thế giới này vẫn còn nam nhân tốt."

Đường Sở Nhiêu mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chối cho ý kiến. Ở trước mặt nàng, có người nào không biểu hiện mình tốt nhất đây? Sau này thì sao đây? Tào Nghị đối với nàng không tốt sao? Ba năm đó quả thực chỉ hận không thể moi tim ra cho nàng, cũng không phải cũng ngoại tình sao?

Nàng có lẽ còn có thể động tâm, có thể nàng cũng không dám lại toàn tâm đi yêu một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn