Chương 27 Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, các nhân viên gặp phải Đường Sở Nhiêu đích cũng theo bản năng muốn cùng nói tiếng chào hỏi nhưng đều bị chặn lại, ngậm ngùi yên lặng đi theo sau lưng nàng. Cũng không biết thế nào, Đường tổng tài mặt như băng sương, thật là rất dọa người a...

Đường Sở Nhiêu đến bãi để xe, hiếm có một lần không có phụ lòng tính năng của xe Porsche, đi một vòng mới trở về nhà.

Đường Lạc Nhiên vừa nghe tiếng cửa mở, liền từ trên ghế salon leo xuống, vui mừng chạy tới cửa, cho mẹ nhà mình cái ôm, ngọt ngào kêu: "Mẹ ~ Nhiên Nhiên thật là nhớ mẹ~ "

Đường Sở Nhiêu mặt không cảm xúc t giờ phút này rốt cuộc lộ ra nụ cười, nàng đổi giày, ôm con gái đến trên ghế sa lon, "Tiểu cô nương gần đây miệng ngọt như vậy?"

"Hắc hắc hắc ~" tiểu cô nương Đường Lạc Nhiên ở trong ngực mẹ cọ một cái, "Ba nói, mẹ gần đây bề bộn nhiều việc, Nhiên Nhiên phải ngoan, để cho mẹ vui vẻ, ba trở lại sẽ mang đồ ăn ngon về cho con"

"Tiểu phàm miêu." Đường Sở Nhiêu gật mũi con gái, "Ba gọi lúc nào?"

"Lúc xế chiều ~ bất quá ba thật giống như rất bận rộn, ba nói tối hôm nay thật giống như... Muốn..." Tiểu cô nương gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc lâu, "Muốn đổi phương án! Cho nên buổi tối không thời gian cấp Nhiên Nhiên gọi điện thoại."

"Như vậy a..." Đường Sở Nhiêu xoa xoa tóc Đường Lạc Nhiên, đem nàng để xuống, "Mẹ đi thay quần áo, Nhiên Nhiên tự mình chơi một hồi nga."

Đường Sở Nhiêu vào phòng, mỏi mệt ngã xuống giường. Mấy ngày nay chuyện Lý phó tổng làm cho nàng rất nhức đầu, Tào Phong lại xuất hiện.

Ban đầu rất tức giận, lúc này Đường Sở Nhiêu tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, người Lý phó tổng đắc tội đại khái chính là Tô Uyên. Sợ cũng không phải đắc tội, chẳng qua là ông ta cản trở mẹ con bọn họ. Nên phải loại hắn, Tào Phong ở chỗ này, rốt cuộc chỉ là bởi vì hắn vừa vặn thích hợp, hay là cố ý? Muốn Tào Phong đối phó nàng? Như vậy mục đích của Tào Phong là gì? Tiền? Hay là Nhiên Nhiên?

Nghĩ tới đây, Đường Sở Nhiêu đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt hai tay.

Nhiên Nhiên là con gái nàng, ai cũng đừng nghĩ cướp đi! Tào Phong tốt nhất chỉ là giúp Tô Uyên làm việc, nếu muốn cướp Nhiên Nhiên, nàng là nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhớ tới những lời kia của con gái, Đường Sở Nhiêu đột nhiên cảm thấy mệt quá, cả người đều mỏi mệt. Nàng đột nhiên, thật là muốn ôm hắn một cái.

Rất nhanh, Đường Lạc Nhiên kêu mẹ ăn cơm, còn nói: "Ba nói con chăm sóc mẹ, ăn cơm đúng giờ"

Đường Sở Nhiêu xì cười, nàng nhéo cái mặt thị của con gái, "Ba câu không rời ba con, nghe lời như vậy sao?"

Tiểu cô nương vội vàng cứu mặt mình ra khỏi "ma trảo" của mẹ, ôm hôn Đường Sở Nhiêu một cái, "Mẹ không cần ghen mà ~ Nhiên Nhiên thích ba cũng thích mẹ ~ "

"Thật là quỷ linh tinh." Đường Sở Nhiêu cười nói, ôm con gái ra phòng.

Chờ Đường Sở Nhiêu ăn cơm, lại mang con gái chơi một hồi, tắm cho bé dỗ ngủ thì đã chín giờ tối.

Mặc dù còn việc phải làm, nhưng tối nay nàng muốn đình công. Nàng đổi quần áo ngủ, từ tủ rượu rút ra một chai rượu, mở nắp ra, tự rót cho mình một ly. Nàng cần thư giản một chút, điều chỉnh tâm trạng mình thật tốt.

Lúc Tô Kỳ gọi điện thoại tới, nàng đã uống gần nửa bình.

"Bảo bối, hôm nay như thế nào?" thanh âm Tô Kỳ nghe ra cũng có chút mệt mỏi.

Sở Nhiêu nghe được giọng nói của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, "Không tốt lắm."

"Ân hừ?" Tô Kỳ xoa xoa mi tâm, "Thế nào? Chuyện Lý phó tổng rất khó giải quyết?"

Đường Sở Nhiêu khẽ lắc đầu một cái, "Không phải, là những thứ khác. Chờ cậu trở lại hẳng nói, trong điện thoại không tiện nói. Cậu thì sao? Hôm nay như thế nào?"

"Ai..." Tô Kỳ thở dài, "Cùng đồng nghiệp làm đến hết giờ, đem phương án thay đổi, chờ ngày mai theo như đối phương ký hợp đồng, buổi chiều liền có thể trở về. Dày vò chết ta..."

Chiều mai a... Đường Sở Nhiêu đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng đêm ngoài kia, lẩm bẩm nói: "A Kỳ, tôi thật là nhớ cậu..." Nàng buông ly rượu xuống, ôm lấy chính mình, nhẹ giọng nói: "Tô bảo bảo, tôi muốn ôm cậu..."

Đầu kia, đang chuẩn bị tìm quần áo tắm Tô Kỳ sững sốt một hồi, Đường Sở Nhiêu chưa bao giờ đối với hắn nói như vậy. Tô Kỳ liền phát hiện, Đường Sở Nhiêu hướng nội, rất ít khi chủ động biểu lộ. Giống như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Hắn đem y phục trong tay thả lại rương hành lý, ôn nhu nói: "A Nhiêu, em ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì sẽ nhìn thấy tôi, được không?"

Biết rõ là an ủi, Đường Sở Nhiêu lại hướng giường đi tới, nằm xuống, đối với trong điện thoại nói: " Được a, bất quá tôi bây giờ không ngủ được a..."

Tô Kỳ nhẹ giọng cười, hắn mở máy vi tính ra, ấm áp nói: "Nhiêu bảo bảo, muốn tôi hát ru em ngủ sao?"

Đường Sở Nhiêu đổi tư thế, tắt đèn, nằm xuống, "Hảo nha ~ "

Tô Kỳ một bên thật nhanh tra hỏi tin tức mình cần, một bên nhẹ giọng hát ca. Đầu kia Đường Sở Nhiêu, nghe một chút liền ngủ.

"A Nhiêu?" Tô Kỳ nhẹ giọng kêu, không nghe được ai trả lời. Hắn lúc này mới cúp điện thoại, thu thập xong hành lý ra quán rượu. Hắn phải đi về, hắn phải trở về bên Đường Sở Nhiêu. Nhiều thêm một khắc nữa cũng không chờ được.

Tô Kỳ lúc về đến nhà, đã là bốn giờ sáng. Hắn rón rén vào phòng ngủ Đường Sở Nhiêu, chỉnh đèn xuống, ngồi xuống bên người Đường Sở Nhiêu, khẽ vuốt tóc nàng.

"A Nhiêu, tôi đã trở về." Tô Kỳ thần sắc ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Đường Sở Nhiêu vốn cũng không ngủ say, nàng nói nhỏ hai tiếng, từ từ mở mắt.

Tô Kỳ thấy nàng tỉnh, hơi mỉm cười nói: "Đánh thức em sao?"

"A Kỳ?" Đường Sở Nhiêu còn có chút mơ hồ, cho là mình đang nằm mơ, nàng ngồi dậy, đưa tay nhéo Tô Kỳ một cái, hỏi: "cậu về rồi?"

"Đúng vậy" Tô Kỳ cười đem nàng ôm vào trong ngực, "Tôi cũng rất muốn ôm em."

Cảm thụ nhiệt độ và hơi thở quen thuộc, hốc mắt Đường Sở Nhiêu đột nhiên trào nước mắt, nàng nức nở nói: "Đứa ngốc..."

"Bảo bối, đừng khóc..." Tô Kỳ đau lòng hôn lên nước mắt lăn trên gò má Đường Sở Nhiêu "Không sao, tôi về rồi, tôi sẽ không để cho người nào khi dễ em."

Biểu hiện của Đường Sở Nhiêu hôm nay rất khác thường, Tô Kỳ không thể không suy đoán là đã có chuyện xảy ra nên nàng mới như vậy.

Bất quá Đường Sở Nhiêu cũng không có nói cho Tô Kỳ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nàng ôm đầu Tô Kỳ, hôn nhiệt tình.

... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . . .

Tô Kỳ là bị tiếng chuông điện thoại của Đường Sở Nhiêu đánh thức. Là Trương tỷ thấy Đường Sở Nhiêu còn chưa đi làm liền gọi điện thoại.

Tô Kỳ liếc nhìn thời gian, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói láo: "Trương tỷ, Đường tổng hôm nay có chút không thoải mái, buổi sáng liền không đi làm."

Đường Sở Nhiêu chẳng được bao lâu cũng tỉnh, thấy Tô Kỳ tỉnh, còn có chút kinh ngạc " tối hôm qua cậu không có ngủ, sao không ngủ thêm một chút?"

"Không có chuyện gì ~" Tô Kỳ ôm nàng hôn một cái, "Tôi bây giờ tinh thần rất tốt ~ "

"... Được rồi." Đường Sở Nhiêu yên lặng nhớ lại mình lần trước thức hai đêm mệt không chịu nổi, bỉu môi.

"Trương tỷ vừa gọi điện thoại tới, tôi nói thân thể em không thoải mái, buổi sáng liền không đi làm."

"Nga,rất đúng lúc." Đường Sở Nhiêu xuống giường mặc quần áo vào, "Tôi có việc muốn nói cùng cậu."

Tô Kỳ nghe vậy cũng đứng lên, thay quần áo xong ra cửa phòng, dì Lưu đang chơi cùng Đường Lạc Nhiên, tiểu cô nương vừa thấy hắn, mắt sáng lên, lon ton chạy tới ôm lấy hắn, ngửa đầu ngọt ngào kêu: "Ba đã về rồi ~ "

"Ai tiểu bại hoại ~ quà cho con trong vali, tự mình xem đi ~" Tô Kỳ xoa xoa đầu con gái, tiểu cô nương vừa nghe tới đây, liền khoái trá chạy vào phòng tìm quà của mình. Đường Sở Nhiêu cười lắc đầu một cái.

Ăn sáng xong, hai người liền vào thư phòng. Tô Kỳ mở miệng nói trước: "Hợp đồng tôi để Hạ Tổng phụ trách, hẳn không có vấn đề, ngày hôm qua Trần Tỳ giúp tôi thừa dịp giá cổ phiếu Tô thị thấp mua vào không ít cổ phiếu, tối hôm qua cậu ta nói không sai biệt lắm mua được 5%."

"Sách? Không tệ lắm Tô công tử, tôi ngược lại là quên mất cậu còn là phú hào." Đường Sở Nhiêu cười.

"Mới không thì sao, tôi bây giờ nhất cũng là nhị bạch, chỉ còn lại tiền lương." Tô Kỳ vẻ mặt đau khổ, "Lần đầu tiên cảm thấy không đủ tiền dùng, đều không thể nói có tiền nuôi vợ cùng con gái..."

" Ừ..." Đường Sở Nhiêu một tay chống càm như là đang suy tính, "Vốn tổng tài có thể cân nhắc bao nuôi Tô công tử."

"Di? Đường tổng tài thật nhiều tiền nha ~" Tô Kỳ tiến tới cọ một cái, "Thật giỏi ~ ôm bắp đùi ~ "

Đường Sở Nhiêu cười mắng một câu, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Tốt lắm, nói chính sự. Vị trí Lý phó tổng bị bỏ trống, Tô Uyên đề cử cho hội đồng quản trị một người, i Phó tổng mới ngày hôm qua liền nhậm chức, là Tào Phong." Ánh mắt Đường Sở Nhiêu phức tạp nhìn Tô Kỳ, tiếp tục nói: "Chính là ba Nhiên Nhiên."

"Con bà nó? " Tô Kỳ không nhịn được vỗ bàn "tên đó còn dám xuất hiện? Tôi thế nào cũng phải giết chết hắn!" Tào Phong lại dám đối với Đường Sở Nhiêu như vậy, hắn đau lòng, hận  thấy được hắn liền đánh hắn một trận.

Đường Sở Nhiêu ngược lại là không nghĩ tới Tô Kỳ sẽ có phản ứng lớn như vậy, nàng giúp Tô Kỳ thuận khí, "Được rồi cậu bình tỉnh một chút, bây giờ phiền toái là chúng ta cũng không biết hắn muốn làm gì..."

Tô Kỳ vừa nghe nàng nói như vậy, càng khó chịu, hắn ôm chặt lấy Đường Sở Nhiêu, nói: "em là của tôi, Nhiên Nhiên cũng là của ta! Ai cũng không thể cướp!"

Đường Sở Nhiêu nghe vậy, đột nhiên liền cười. Được Tô Kỳ ôm trong ngực làm cho nàng rất an lòng. Mặc dù người trước mặt này cũng không phải là thành thục, năng lực làm việc cũng còn chưa có thể một mình đảm đương, thậm chí nũng nịu so với nàng còn tự nhiên, nhưng nàng chính là cảm thấy, hắn sẽ không để cho nàng thất vọng. Hắn vẫn luôn tiến bộ, mấy tháng qua  chưa bao giờ để  nàng thất vọng. Nghe Tô Kỳ nói ra " ai cũng không thể cướp" những lời này, Đường Sở Nhiêu thở phào nhẹ nhõm. Đúng nha, nàng không phải chỉ còn một mình, nàng còn có thể thử dựa vào người trước mắt này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn