CHƯƠNG 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước lúc đó không lâu.







  Cung Lăng Trì.








  Long Quyển Tinh - Yến Châu cùng ngồi trên ghế cạnh chiếc bàn giữa phòng, mỗi người một bát canh hạt sen. Ma Nữ Vương súc ăn bình thường, công chúa nhỏ thì đôi tay cứ run run vì biết thảm họa sắp sửa giáng xuống quốc gia này, thảm họa mà phàm nhân chỉ có thể hứng chịu chứ chẳng thể chống đỡ. Trận đánh mạnh mẽ ngày hôm qua vẫn ám ảnh Yến Châu cho tới giờ, cô thấy trần gian nhỏ nhoi quá, trước kia cứ tưởng nó bao la lắm, run tay súc thìa canh vào mồm thật khó khăn.











  Long Quyển Tinh bỏ dở bữa của mình, nắm tay Yến Châu, cầm giúp công chúa cái thìa, nhẹ nhàng đút cho ăn. Nhờ vậy mà lòng Yến Châu dịu bớt bao căng thẳng, thời khắc quý giá này ấm áp quá!










  Lúc Yến Châu xong bữa, Long Quyển Tinh xoa đầu cô ấy, nói "Muội nhớ lát nữa dù xẩy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng ra ngoài nhé. Đại họa thì cứ để những người cường đại ngăn chặn, muội chỉ cần ở trong này thôi. Quan trọng nhất là không được tháo vòng đeo ở tay đấy." Yến Châu ngoan ngoãn đáp "Muội nhớ mà. Tỷ có bảo muội nhẩy xuống vực thẳm muội cũng nhẩy!" Long Quyển Tinh thở dài mỉm cười, beo nhẹ cái má công chúa, mong muội mãi vui vẻ bình an!











  Chợt xa xa bên ngoài nghe thấy những tiếng nổ lớn "Bùm...Bùm..." khiến Yến Châu giật mình bịt tai, cả căn phòng cũng rung rinh theo, bát canh sen dang dở của Ma Nữ Vương lẫn bát hết nhẵn kia đều rơi xuống đất vỡ toang.









Long Quyển Tinh nhíu mày, hai tay vo nắm đấm, nghĩ thầm "Bắt đầu rồi sao."
  ...









  Kinh Nguyệt Cung.








  Phòng của siêu nữ cường.







  Trần Tiểu Thanh chắp tay sau lưng cầm thanh kiếm đi qua đi lại, gương mặt hầm hầm đáng yêu. Cô căm ghét căm thù những kẻ vu oan giá họa cho Linh Cơ tỷ, chốc nữa phải cho chúng một trận.









  Ba nàng kia thì ngồi nhàn nhã thảnh thơi uống trà ấm, Linh Cơ thi thoảng sờ mó vuốt ve ngực đùi Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên khiến họ sướng lắm. Vui đùa một lúc thì Trần Di Yên tươi tỉnh hỏi "Lát nữa tỷ có định rút đao kiếm ra không? Muội muốn được chiêm ngưỡng những nhát chém siêu phàm thoát tục..." Linh Cơ mỉm cười trả lời "Đám hạ đẳng ấy không đủ trình độ để ta phải rút Băng Hà - Rực Hỏa đâu. Thiếu gì cơ hội chứ, khi về nhà thì muội sẽ thấy ta múa đao kiếm suốt ngày thôi." Điểu Huyền Tinh cũng cười bảo Trần Di Yên "Tất cả mọi trận đánh phi thường mà muội thấy từ trước tới nay đều không là gì so với vũ khí của Linh Cơ tỷ nhé!"










  Trần Tiểu Thanh đi qua lại "Hừ." lên một tiếng rõ là dễ thương. Ba nàng kia trông theo dáng vẻ ấy mà cưng ghê í, Trần Di Yên vẫy em gái lại gần và vỗ nhẹ vào mông luôn, xoa xoa nói "Muội có vẻ sốt ruột ghê nhỉ. Hiếu chiến quá." Trần Tiểu Thanh phồng một bên má, le te ngồi hẳn xuống đùi chị gái, đặt kiếm lên bàn rồi uống ực hết ly trà Trần Di Yên đang uống dở, nói "Kẻ đáng chết thì không đáng sống mà, tỷ luôn giậy muội như thế còn gì." Trần Di Yên mỉm cười ôm bụng cô em, nói "Ừ, ngoan. Ta thương muôi nhất." Linh Cơ cười gian nhìn về ngực áo Trần Tiểu Thanh, giơ đôi bàn tay ngọc ngà ra bóp luôn, vừa bóp vừa nói "To mềm thơm ghê." Trần Tiểu Thanh thích quá nhắm mắt ngẩng mặt lên rên rỉ "Á...a...Linh Cơ tỷ...á..."









  Trần Di Yên vẫn ngồi sau em gái, khoái chí ngó đầu nhìn sang Điểu Huyền Tinh, ánh mắt đưa tình tặng cho nàng tiên một nụ hôn gió. Điểu Huyền Tinh mỉm cười yêu thương, vuốt mái tóc mượt, gửi lại cho thiên tài y nữ nụ hôn gió thơm dịu khác.










  Bùm...Bùm... Tiếng nổ vang rền cất lên làm căn phòng rung động nhẹ, tiếng nổ càng lúc càng to rõ hơn, là do đại pháo của phe Phật Tổ giả bắn phá cổng hoàng cung tan tành gạch vụn rồi còn tiếp tục công phá lung tung những nơi khác nữa.









  Bốn nàng thản nhiên như không. Linh Cơ thôi bóp vú người yêu, uống cạn ly trà ngon, hứng thú nghĩ thầm "Đến lúc đấm đá vui chơi rồi." Trần Di Yên nhìn Điểu Huyền Tinh đầy tiếu ý, hỏi "Kịch hay bắt đầu?" Điểu Huyền Tinh mỉm cười gật đầu thay câu trả lời. Trần Tiểu Thanh thì thả lỏng toàn thân dựa lưng vào chị gái, mặc kệ sự đời.










  Khi tiếng nổ tạm ngưng thì ít phút sau một giọng nói cực lớn chứa đầy uy quyền vang vọng khắp chốn "YÊU NỮ MÀ TA ĐANG NÓI ĐẾN CHÍNH LÀ LINH CƠ..." cùng với đó là vô vàn tiếng đồng thanh a dua của những kẻ phàm tục "Tiêu diệt Linh Cơ! Tiêu diệt Linh Cơ!..."











  Trần Tiểu Thanh đột ngột đứng phắt dậy vớ lấy thanh kiếm trên bàn, phụng phịu nói "Để muội ra cho chúng một trận." rồi chạy ù ra khỏi phòng, tuốt kiếm vứt vỏ, vận nội lực phi thân lên cao vút qua mái các gian phòng, dẫu khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy được thân hình sừng sững như ngọn núi luôn tỏa hào quang vàng óng của Phật Tổ Như Lai giả mạo.











  Ba nàng kia vẫn ngồi đó, Trần Di Yên nhìn cô em khuất tầm mắt và lắc đầu, cười nói "Muội ấy nôn nóng quá." Điểu Huyền Tinh trêu "Muội cũng vậy thôi. Chiến ý từ người muội lan tỏa cho ta biết thiên tài y thuật đã muốn động thủ." Linh Cơ hai tay chống má, nháy mắt nói "Muội cứ đi đi, không cần phải kìm chế nữa." Trần Di Yên tươi cười rồi như chợt biến mất vì quá nhanh, lao vụt ra khỏi phòng bỏ lại phía sau bao nhiêu lưu ảnh mờ ảo.










  Linh Cơ kéo Điểu Huyền Tinh lại gần cho cô ấy ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt, ánh mắt dâm tà nụ cười dâm đãng nhìn lên người yêu, nói "Trước khi ra đấy ta phải hôn muội thật nhiều mới chịu nha!" Nàng tiên choàng tay ôm cổ siêu nữ cường, dịu dàng nhu thuận đáp "Để muội hầu hạ tỷ nha!"











  Nước bọt của họ thơm vô cùng hòa quyện vào nhau.
  ...










  Phật Tổ giả nói "Nếu ngươi thật sự trong sạch, nếu đất nước này chưa hề vẩn đục dính dáng tới tội nghiệt của yêu nữ thì tất cả hãy cùng nhau chứng minh, đồng tâm hiệp lực tiêu diệt yêu nữ Linh Cơ. Nếu không thực hiện được thì mọi nơi tấc đất gầm trời, khắp hang cùng ngõ hẻm, toàn bộ loài người sẽ không bao giờ dung thứ cho Thành Đô này tồn tại. Tiếng xấu mãi mãi lưu truyền thiên cổ, hậu nhân đời đời kiếp kiếp bị xa lánh hắt hủi, thậm chí là truy sát diệt tận gốc rễ. Đứng dậy hết đi, hãy làm việc đúng đắn để không hổ thẹn với lương tri thiện tính."











  Dương Tông Đế lẫn phe trong cung lần lượt từ từ đứng dậy, ai nấy cũng bừng bừng nhiệt huyết quyết hoàn thành bằng được lời răn giậy quý báu của đấng chí tôn, giờ đây họ như quên hẳn luôn sức mạnh khủng khiếp của Linh Cơ vì đích thân Như Lai Phật Tổ đã giáng lâm, phật pháp vĩ đại sẽ che trở chúng sinh. Đám dân thường từ những vị trí khác nhau trong cung lục đục đổ dồn tới khu chính điện xát nhập với phe triều đình, sư cọ đầu đà thể loại gì cũng có.












  Đúng lúc ấy có luồng kình phong lồng lộng từ phía xa ập tới, mọi người ngước mặt lên thì thấy một con rồng kiếm khí sáng bừng bừng oai hùng to lớn đang bay lượn giữa tầng không, hung dữ ồ ạt lao tới nhắm vào Phật Tổ giả. Trần Tiểu Thanh đang ở vị trí trong mồm con rồng, điều khiển nó đánh tới kẻ thù.










  Sức gió từ con rồng kiếm khí tỏa ra rất mạnh thổi phần phật tóc lẫn y phục của những ai gần chỗ nó uốn lượn qua, ai không biết võ công hoặc nội lực kém thì đều ngã hết.









  Trần Tiểu Thanh chẳng hề hoảng sợ đối thủ mà quát "Nộp mạng ra đây!" Cô hướng con rồng lao thẳng vào bụng Phật Tổ giả, tuy vậy kích thước của nó so với đấng chí tôn thì vẫn là quá nhỏ.










  Phe Thần Long Sơn Trang là kinh hoàng nhất, há hốc mồm khi thấy con gái út liều lĩnh và bất kính dám tấn công Như Lai Phật Tổ. Bởi vậy mà Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh - Trần Vân - Trần Chính Thiên - Xuân Nhi đều đồng loạt rút kiếm phi thân lên không, họ cũng vận xuất ra năm con rồng kiếm khí khác rất uy mãnh cản Trần Tiểu Thanh lại không cho cô tiếp cận mạo phạm vô lễ.









  Trông cảnh tượng lục long vờn đánh nhau quả là đẹp mắt, chúng khi va chạm đều bùng phát ra hàng loạt tiếng “Keng keng keng...” như binh khí giao tranh. Nội lực của Trần Tiểu Thanh nhờ sự dạy bảo qua loa của Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh và được phục dụng những loại thảo dược siêu phàm của nhị tỷ nên đại tăng, rồng kiếm bởi thế lớn hơn mạnh hơn hẳn năm người kia dẫu bị chúng hợp lực cuốn trói thân mình nhưng rồng của cô chỉ cần giãy mạnh một phát là đám kia bật ra ngay. Đứng trên không đối mặt, Trần Tiểu Thanh không muốn ra tay với người nhà nên bảo “Cha. Mẹ. Mọi người. Đừng để bị lừa, hắn chẳng phải Phật Tổ Như Lai thật đâu.” Trần Chính Long tỏ vẻ phẫn nộ quát “Im miệng! Ăn nói bậy bạ! Đây không phải nơi để ngươi nổi tính bồng bột ngu ngốc đâu!” Trần Thu Ảnh gấp gáp nói “Tiểu Thanh, con mau buông kiếm quỳ xuống tạ lỗi với đức Phật Tổ đi! Ngài rộng lượng từ bi sẽ tha thứ cho chúng ta!” Trần Vân nói “Chính các muội mới đang bị yêu nữ Linh Cơ lừa gạt dụ dỗ đến mức hồ đồ rồi. Giờ quay đầu vẫn còn kịp, hãy cúi lạy tạ tội với Ngài đi.” Trần Chính Thiên gay gắt nói “Thanh muội, đừng để vì mình muội mà liên luỵ đến toàn bộ Thần Long Sơn Trang. Trước mắt muội là đấng chí tôn vô thượng, hãy thức tỉnh đi!” Xuân Nhi nhỏ nhẹ khuyên “Tiểu Thanh, đừng sai lầm nữa! Giữa các muội và yêu nữ đó sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”











   Trần Tiểu Thanh lớn tiếng phản bác “Linh Cơ tỷ không phải yêu nữ!” Ngẩng mặt lên trời, vận nội khí hét toáng “Lão thiên. Ta yêu Linh Cơ tỷ! Mãi mãi ta chỉ yêu một mình Linh Cơ tỷ! Không ai có thể chia cắt được chúng ta!”









   Gần như hầu hết những kẻ có mặt ở nơi đây khi nghe điều ấy thì đều lộ thái độ bức súc, lắc đầu, khinh miệt...










    “Dơ bẩn! Dơ bẩn!...”









    “Nử tử yêu nữ tỉ thì thật ô nhục!...”








    “Thú vật cũng không hành xử như vậy!...”









    “Thiện địa bất dung! Nhân bất chứa!...”









   “Thật đáng ghê tởm! Thực sỉ nhục toàn bộ nữ nhân đứng đắn trong thiên hạ!...”









   Bao lời dèm pha dè bỉu thốt ra ầm ĩ, Phật Tổ giả đợi những tiếng chửi rủa thóa mạ lắng bớt thì mới lên tiếng “Nữ nhân này đã nhiễm tà khí nhập sâu tận xương tuỷ, không thể cứu chữa được nữa. Nếu còn tiếp tục để tồn tại thì sẽ trở thành yêu nữ thứ hai, đến lúc đó cả ta cũng không thể khống chế, e rằng hậu quả của muôn loài sẽ bị thảm sát triệt để. Tâm cực thiện đừng ngây dại mềm lòng cho cực ác tâm trỗi dậy tàn hại trần gian, hãy tiêu diệt.”









   Lời đấng chí tôn là mệnh lệnh tối cao, ngay sau đó gần như tất cả các cao thủ võ lâm giỏi nhất của phe Thành Đô đồng loạt phi thân lên (gồm cả Tịch Ẩn đại sư) bao vây Trần Tiểu Thanh, số lượng sơ sơ cũng hơn ba trăm người. Chúng ra tay quyết liệt không cần quan tâm đạo nghĩa giang hồ hèn hạ bỉ ổi gì hết, đánh lén hay ám khí độc khí đều thi triển ồ ạt miễn sao giết được đối thủ.








   Năm người phe Thần Long Sơn Trang hạ xuống đất, thu hồi rồng kiếm khí cho tan biến. Họ vừa xấu hổ, vừa lo lắng cho Trần Tiểu Thanh, tâm trạng rối bời không biết nên làm gì tiếp theo.










    Một mình Trần Tiểu Thanh với rồng kiếm khí hùng hậu uốn lượn giữa trùng trùng điệp điệp cao thủ trên không. Tịch Ẩn đại sư song trưởng đánh ra cả mười phần công lực, Trần Tiểu Thanh chĩa thẳng thanh kiếm đâm tới giao phong chính diện luôn.











  Bùm... Uy lực chưởng khí va chạm kiếm khí gây tiếng nổ lớn, nhiều cao thủ bị ép dạt ra xa, những bậc thang dài dẫn tới đại điện thượng trầu đều rạn nứt, thậm chí đất dưới chân đám người ở ngay dưới hai đối thủ đang giao chiến ác liệt cũng nứt rạn, mái ngói bao nhiêu căn phòng trong phạm vi hơn bẩy trăm mét vỡ tung, mái đại điện không hề ngoại lệ mà vỡ tan tành, các cột chống to lớn đều lung lay. Số người đứng cạnh đấy đều nhốn nháo vội vàng chạy tản đi tới vị trí khác an toàn, khói bụi mù mịt.










    Kết quả bất ngờ xuất hiện, Tịch Ẩn đại sư toàn thân xoay tròn như con quay, không ngừng xoay vù vù lui về đằng sau cả khoảng dài mãi mới dừng được khi va sập một đỉnh phòng cao lêu nghêu ngoài phạm vi ngàn mét. Trần Tiểu Thanh thì vẫn đứng nguyên vị lơ lửng không trung, lúc trước nội lực cô không bằng nửa ông sư nhưng thời thế đã khác. Tịch Ẩn đại sư ngồi xếp bằng điều khí dưỡng thương.










   Một lão già râu dài quá cằm mặc trướng bào xanh, mỗi tay cầm một cây chuỳ to bằng sắt (mỗi cây nặng ít nhất cũng tầm hơn chín mươi cân) từ đằng sau phi thân tới rất nhanh. Khí đen bao phủ dầy đặc đôi cường chuỳ, lão vận hết sức bình sinh giáng xuống đầu rồng kiếm khí, nếu thành công thì có thể gián tiếp khiến Trần Tiểu Thanh bị trọng thương. Chỉ là lão ta tưởng bở thôi, kình lực sắc bén từ đầu rồng tự bộc phát cắt đứt hết đôi chuỳ thành sắt vụn, hai tay lão già cũng bị cứa nhiều vết chảy máu, mồm hộc huyết bị văng về sau khá xa rơi bịch xuống mặt đất đè ngã luôn cả ba người dân, tuy thế nhưng lão ta vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng mà chỉ không thể tham chiến được nữa thôi.










   Trận chiến trên không Trần Tiểu Thanh lấy một địch trăm cực kỳ ác liệt. Vốn dĩ không biết không có tội, Trần Tiểu Thanh chả muốn giết ai nhưng bọn chúng càng đánh càng quá đáng, liên tục muốn dồn cô vào cửa tử nên chẳng cần thiết phải nương tay nữa. Hạ thủ bất lưu tình, trong chốc lát đã có sáu kẻ bay đầu bởi lưỡi kiếm của cô.









  Chợt vang lên những tiếng nổ “Bùm...Bùm...Bùm...Bùm...” là do phe vây hoàng cung nhận được lệnh từ đấng chí tôn khai hoá đại pháo. Hàng ngàn quả đạn dược đen xì bay vù vù hướng lên không trung, khí thế thật đánh sợ.











   Mấy chục cao thủ không tránh kịp mà nổ banh xác, đám còn lại hốt hoảng vội vã phi thân xuống mặt đất kịp thời thoát khỏi tử vong. Đối diện trận mưa đạn pháo kinh khủng nhưng Trần Tiểu Thanh chẳng chút nao núng, cô vận hết cả mười hai thành công lực truyền cho rồng kiếm khí khiến nó phát sáng rực rỡ ánh vàng như mầu tia nắng. Rồng kiếm không ngừng uốn lượn quanh Trần Tiểu Thanh với tốc độ cực nhanh, biến hoá thành cột lốc xoáy dữ dội dài tít tắp sáu trăm mét hướng thẳng lên trời.










   Rất nhiều người nghiêng ngửa nhắm tịt mắt nắm tay nắm chân ôm nhau cố đứng vững. Gió lưu của lốc xoáy cuốn hút hơn hai trăm dân chúng ở vị trí gần nhất văng tuốt lên bay loạn xạ, ai cũng hoảng sợ ghê gớm kêu la om sòm, đều là những kẻ vừa nãy lớn tiếng chửi rủa sỉ nhục tình yêu thuần khiết nữ nữ. Chúng như trở thành bức tường sống kiên cố cản bớt sức sát thương.









  “Aaaaa...”







  “Bùm ...Bùm...Bùm...”










   Đám dân mõm lợn ăn nói bậy bạ không quá lâu đã thịt ra thịt xương ra xương, nổ bung bét bởi áp suất lớn mạnh của đạn pháo. Công phá xong tường người, số đạn pháo vẫn tiếp tục công kích vào lốc xoáy rồng kiếm khí, nổ “Ầm...Ầm...Ầm...Ầm...”










   Phía dưới muôn người trông cảnh cả ngàn cân thịt rơi bồm bộp xuống mặt đất mà kinh sợ lánh xa, cũng nhờ sự hiện diện của Như Lai Phật Tổ tại đây nên tình thế chưa tới mức rối loạn, nhưng tại sao ngài vẫn chưa ra tay?











   Trần Tiểu Thanh hai tay nắm chặt thanh kiếm, cố gắng vận khí duy trì lốc xoáy nhưng kết quả vẫn không theo mong muốn, nội công có hạn khó chống cự tiếp được nữa.











   BÙM... Lốc xoáy bị phá tan, Trần Tiểu Thanh bất đắc dĩ phải bay ngược về sau một đoạn dài nhưng hơn nghìn quả đạn pháo đen đúa chẳng hề buông tha, ồ ạt phóng đến quyết liệt. Số binh lính gần chỗ Phật Tổ giả lại nhồi thêm đạn chuẩn bị bắn tiếp nữa.











   Vù vù vù vù vù... Đột nhiên lúc đó từ nhiều phương vị khác nhau có chi chít dầy đặc những mũi kim châm mầu xanh nho nhỏ phóng ra như để bảo vệ Trần Tiểu Thanh vậy. Trần Tiểu Thanh mỉm cười từ từ hạ xuống đất an toàn. Cô biết rõ đây là Không Khí Hoá Thần Châm của thiên tài y thuật Trần Di Yên.











   Số kim châm phi phàm đâm xuyên qua tất cả hơn ngàn quả đạn pháo, chúng nổ tung ngay trên không trung. “Bùm...Bùm...” Lượng kim xanh nhiều tới hàng trăm vạn tiếp tục đâm tóe loe về các phía những khẩu đại pháo ở chỗ đám lính, và sau đó ở hiện trường có bao nhiêu khẩu đại pháo thì bị phá huỷ tất tần tật tan tành. Dư lực hất ngã mấy vạn người luôn, may mà không ai chết.














    Trần Di Yên từ xa lướt tới với bao lưu ảnh sau lưng, đứng lơ lửng trên cao tít. Kim xanh đồng loạt bay vun vút về phía chủ nhân, quay thành một vòng tròn cực rộng xung quanh cô. Thiên tài y thuật giang đôi tay ngọc tựa như mệnh lệnh sai khiến, vòng tròn kim không khí mãnh liệt bắn thẳng vào phía mặt của Phật Tổ giả ở đằng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hnlc