Chương 64: Kỹ năng Thỏ Thiên Đặng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi sát khí của Lăng Lam bùng nổ, tiếng hú của sói cũng thay đổi...


Quyết chiến cùng bầy sói, việc giả vờ yếu thế là không có tác dụng gì, đàn sói sẽ không suy nghĩ phức tạp giống con người, trong mắt chúng, những con mồi càng yếu đuối càng khiến chúng hung tàn, nhưng đối mặt với những đối thủ mạnh, chúng sẽ cẩn thận hơn mà không dám tấn công bừa bãi.


Quả nhiên, sát khí trên người Lăng Lam khiến cho đàn sói sợ hãi. Dù sao Lăng Lam đã từng giết vua của khu đầm lầy, cũng đã từng nhiễm qua máu tươi giết người, sát khí của cậu khiến cho đàn sói càng cẩn thận, nguyên bản chúng định cùng lúc lao tới nhưng bây giờ chúng chỉ dám dừng lại ở bên ngoài, chờ đợi lệnh của con đầu đàn.


Cả thảo nguyên như bị đàn sói phủ kín, mỗi con sói đều to lớn và hung ác, thân thể to như những con trâu lớn, chúng mở miệng lộ ra những chiếc răng bén nhọn, thậm chí những giọt nước miếng còn chảy ra từ hàm răng của chúng.


Đối mặt với con mồi tuyệt vời trong cơn khát, ánh mắt của đám sói này đều tái đi... Nếu là một người bình thường đối mặt với khung cảnh này nhất định sẽ xỉu ngay lập tức.


Nhưng Lăng Lam thì khác, cậu cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn bình tĩnh, tìm kiếm cơ hội tấn công.


Giờ phút này cậu thật sự cảm ơn bài huấn luyện trong khu rừng rậm nguyện thủy, đã đối mắt với những thứ khủng bố nhất nên bây giờ, khi đối mặt với trường hợp nguy hiểm này cậu cũng không hoảng hốt gì, vẫn có thể duy trì bình tĩnh.


Hai bên quan sát nhau một lúc thì tiếng sói tru lại vang lên từ trong bầy sói. Tai Lăng Lam khẽ nhúc nhích, cậu phân biệt được có 5 tiếng tru khác nhau, xem ra trong đàn sói này có tới 5 con sói có vị trí cao nhất. Như vậy cậu hẳn có thể duy trì trong vong 20 phút.


Không đợi 5 đầu sói trao đổi xong Lăng Lam đã lao ra ngoài, cậu tấn công về hướng đông nam, nơi bầy sói có một nhúm lông hồng trên trán.


Hành động ngoài dự kiến của Lăng Lam khiến bầy sói xung quanh hỗn loạn, nhưng rất nhanh chúng lại bình tĩnh lại sau tiếng hú của bốn con đầu đàn.


Chỉ có bầy sói có nhúm lông trên trán là vẫn hung ác trừng mắt nhìn kẻ xâm phạm vào lãnh địa của mình. Đối với chúng nó, Lăng Lam chính là kẻ khiêu chiến đến quyền uy của chúng, là con mồi tự động đưa lên cửa.


Khi cậu bắt đầu ra tay tấn công con sói có nhúm lông hồng trên trán thì giống như trong suy đoán của cậu, những đàn sói khác đều bàng quan đứng nhìn, không hành động, lúc này cậu mới buông lỏng một chút.


Đương nhiên Lăng Lam cũng không dám nói nguy cơ đã đi qua, cậu vẫn phải nghĩ biện pháp để thu phục đám sói này, nếu không sau khi đánh bại đám sói có nhúm lông hồng này những bầy sói khác cũng lao vào tấn công cậu thôi, cậu vẫn bị đánh tập thể như cũ.


Bầy sói thoạt nhìn hợp tác khăng khít, nhưng trên thực tế chúng đều có phân chia giống loài, chúng có thể hợp tác đi săn mồi, nhưng muốn đi vào lãnh địa của nhau thì đó là chuyện tuyệt đối không cho phép, trừ phi đó là một bầy sói quá yếu, cần sự giúp đỡ từ bên ngoài thì sói đầu đàn mới cho phép những đàn khác vào đàn của mình.


Lăng Lam chính là dựa vào điểm này để chủ động tấn công vào lãnh địa của đám sói có nhúm lông trắng trước, như vậy những đàn sói khác buộc phải nhẫn nại không thể tiếp tục tiến lên.


Tuy Lăng Lam còn nhỏ, nhưng lực nắm đấm của cậu tuyệt đối không nhỏ chút nào, không những vậy, tố chất thân thể của cậu chính là thuộc hàng yêu nghiệt. Vả lại cậu cũng đã trải qua 6 năm luyện tập khí quyết dưỡng thân, cùng với việc tắm thuốc nước của Lăng gia cho nên thân thể của cậu đã sớm vượt qua người khác về khả năng rắn chắc và độ mạnh, tuy da thịt của cậu vẫn hồng hào trắng nõn nhưng những đòn tấn công lên người cậu dù có mạnh đến mấy cũng khó có thể làm da cậu bị bầm tím hay xuất hiện vết đỏ.


Ở một nơi Lăng Lam không nhìn thấy, Ngũ hào và Cửu hào đang đứng theo dõi trận chiến.


Ngũ hào gật đầu nói: "Không sai, trụ cột được rèn luyện rất tốt, Cửu hào, xem ra em rất bỏ công với đứa trẻ này."


Khóe mắt Cửu hào mang theo ý cười, trong tự hào nói: "Đúng vậy, Lăng Lam cũng rất cố gắng không thua kém ai."


Ngũ hào như cười như không xem xét Cửu hào: "Em vừa lòng với những gì mà đứa trẻ đó đang thực hiện sao? Dường như nó còn chưa tới cực hạn đầu, Cửu hào, từ khi nào mà em biết làm người nhân từ, nương tay với người khác vậy, thật không giống em chút nào."


Cửu hào hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi thấy khả năng tiến bộ như vậy là thích hợp nhất với đứa trẻ ấy." Dù nói vậy nhưng vành tai của Cửu hào cũng không tránh được ửng đỏ.


Không có biện pháp, thực tế là mấy năm gần đây Cửu hào quả thực không hạ ngoan tay tra tấn Lăng Lam.


Phải biết rằng phương pháp dạy học trong không gian học tập là dùng những thủ đoạn tàn khốc nhất để bức bách tiềm năng của đứa trẻ bùng nổ và tiếp tục tăng lên. Nó khiêu chiến cực hạn của bọn trẻ, chò dù là cực hạn của thân thể hay ý chí, hay là các phương diện khác.


Phương pháp dạy học tàn khốc này thường khiến cho những đứa trẻ tiến vào không gian học tập không chịu nổi, hoặc khóc lóc cầu xin tha thứ, hoặc sợ hãi lựa chọn trốn tránh, thậm chí còn đánh mất tự tin vào chính mình... Những đứa trẻ như thế nhất định phải đi qua gia đoạn yếu đuối để có thể trưởng thành.


Nhưng Lăng Lam lại không như thể, cậu giống như đã sớm đặt mục tiêu cho chính mình (người ta là người trưởng thành sống hai đời rồi, cũng không phải là những đứa trẻ không hiểu chuyện, đương nhiên không bị phương pháp dạy học bực người này làm ảnh hưởng rồi), cho nên những bài huấn luyện mà Cửu hào đạt ra trong 6 năm qua, cho dù là huấn luyện khắc nghiệt như thế nào, chương trình học có vô lý đến ra sao, Lăng Lam vẫn hoàn thành không vô cùng xuất sắc, không khóc lóc, không kêu la, điều này khiến cho người tâm vững như thép Cửu hào cũng nhịn không được mà mềm đi.


Không thể không nói, đây là một hiểu lầm rất rất "đẹp"!


Ngũ hào đưa tay vuốt cằm, ý cười càng đậm, có lẽ đây chính là nguyên nhân Nhất hào để cho anh ta xuất hiện, đứa trẻ này đã ảnh hưởng đến Cửu hào, thật thú vị.


Nhìn nụ cười quỷ dị của Ngũ hào, trong lòng Cửu hào nhịn không được lo lắng cho Lăng Lam, cô mở miệng cảnh cáo nói: "Ngũ hào, đừng quá đáng quá mức."


Cửu hào biết rõ trình độ biến thái của Ngũ hào, trước đây cũng có rất nhiều thiên tài, tiềm năng vô hạn bị hủy trong tay anh ta, đương nhiên những người thành công vượt qua khẳng định chính là những yêu nghiệt tuyệt thế... Tuy rằng cô chưa từng thấy Ngũ hào thành công bao giờ.


Cửu hào tâm tình phức tạp nhìn Lăng Lam, cô không phải không muốn Lăng Lam thành tài, nhưng đối với cái loại huấn luyện khiến người khác vừa đau khổ, vừa run sợ, cô vẫn hi vọng Lăng Lam có thể thoải mái vui vẻ một chút... Nhưng là những người không có thực lực thật sự có thể thoải mái vui vẻ sao?




Cửu hào giống như hiểu được cái gì, đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Ngũ hào nói: "Chờ anh huấn luyện xong thì gọi tôi."


Ngũ hào nhíu mày: "Thế nào, không đi theo tiếp sao? Chẳng lẽ em không sợ anh đem đệ tử mà em yêu thích bị anh làm trở thành kẻ phế nhân sao?" Dù sao bọn họ ở đây đứng xem cũng là vì Cửu hào lo lắng cho Lăng Lam.


Lúc này, trên khuôn mặt Cửu hào đã không còn vẻ giãy dụa nữa, cô thanh lãnh nói: "Nhất hào làm đúng, hiện tại tôi không thích hợp làm huấn luyện viên cho Lăng Lam. Nhưng tôi tin tưởng, Lăng Lam nhất định sẽ hoàn thành chương trình huấn luyện của anh."


"Tin tưởng như vậy sao?" Ngũ hào kinh ngạc, anh ta tự biết mình đã làm hỏng biết bao nhiêu đứa trẻ được gọi là thiên tài, đó là lý do vì sao anh ta bị phong ấn ở nơi sâu nhất trong không gian học tập. Lần này bỗng nhiên bị gọi ra khiến Ngũ hào cực kỳ kinh ngạc, đương nhiên càng kinh ngạc hơn chính là Nhất hào yêu cầu anh ta bồi dưỡng ký chủ.


"Lăng Lam cũng không không phải học trò đắc ý nhất của mỗi mình tôi, đứa trẻ đó cũng là học trò mà Nhất hào đắc ý nhất."Khóe miệng Cửu hào lộ ra một chút tươi cười tự tin, nói xong liền biến mất.


Ngũ hào nhìn bóng lưng Cửu hào biến mất, vẻ mặt đăm chiêu nở nụ cười: Đệ tử Nhất hào đắc ý? Như vậy thì thật sự quá thú vị!


Mà lúc này, bên người Lăng Lam đã có rất nhiều thi thể của sói có nhúm lông hồng trên trán, tuy chung quanh vẫn có vô số con sói có nhúm lông hồng trên trán , nhưng lực công kích của chúng cũng không còn hung ác như ban đầu, thậm chí còn có chút sợ hãi.


Tình huống này khiến con sói đầu đàn trong bầy nổi giận, nó cảm thấy uy nghiêm của mình bị con mồi nhìn có vẻ yếu ớt đạp đi không còn, vì thế nó lại hú thêm một lần nữa, lao ra.


Giờ phút này Lăng Lam vô cùng lạnh nhạt, trong mắt chỉ có sát khí vô tận, cậu ra tay càng lúc càng nhanh. Gặp tình cảnh sống chết mong manh như vậy, nữa điểm sơ sẩy cũng là điều không thẻ chấp nhận, vả lại cậu cũng không muốn thể nghiệm cảm giác bị đàn sói phanh thân thể mình.


Đúng lúc này, con sói đầu đàn có nhúm lông hồng giữa trán lao ra. Nó cao lớn hơn rất nhiều so với những con sói khác, đôi mắt đỏ thẫm, hận thù nhìn về phía Lăng Lam.


Con sói đầu đàn này vừa xuất hiện, những con sói khác lập tức cúi đầu, chậm rãi lùi lại cách xa Lăng Lam, để lại chiến trường cho lãnh tụ của chúng.


Lăng Lam thở ra một hơi lo lắng, con sói đầu đàn này có phải canh thời gian rồi lao ra không?


Con sói đầu đán ấy căn bản không để thời gian cho Lăng Lam suy nghĩ liền trực tiếp lao tới, hai móng vuốt sắc bén quét qua ý muốn cắt con mồi đáng chết này thành hai mảnh.


Lăng Lam nhanh chóng lui về phía sau tránh được tấn công bất ngờ này của con sói, nhưng đúng lúc này, cái móng vuốt của nó đột nhiên kéo dài ra tiếp tục cắt về phía cậu.


Lăng Lam trong lòng cả kinh, hai chân nhún lại, bật nhảy nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của cái móng vuốt đột nhiên dài ra đó.


Tránh qua một kiếp Lăng Lam liền nhìn kỹ móng vuốt của con sói trước mặt, không nghĩ tới con sói này lại có khả năng che dấu móng vuốt, nhìn nó đột nhiên dài ra tớ 10 cm, cậu thật sự sợ hãi, xém chút cậu đã ăn phải nó rồi.


Con sói đầu đàn cũng không cho Lăng Lam có điều chỉnh lại tiếp tục lao lên tấn công, lần này nó dùng răng của mình để tiến.


Lăng Lam trực tiếp đánh vào hàm của nó, khi tay cậu chạm vào khối thịt đó, cậu cảm thấy mình như đánh vào một tảng đá cực kỳ cứng rắn khiến tay cậu đau đớn vô cùng, mà phản lực mà cậu lại chịu cũng khiến cho cậu lùi ra sau 5,6 bước mới có thể đứng vững.


Một quyền của Lăng Lam cũng không làm con sói đầu đàn kia bị thương, nó đáp xuống đất, nhìn Lăng Lam nhanh chóng lui ra sau lại lần nữa nhe răng hung tợn lao về phía cậu.


"Thỏ Thiên Đặng!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro