Chương 96: Lấy tên Bá Đạo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lăng Lam kinh ngạc nhìn ba vị đạo sư trước mặt, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này của cậu lại khiến cho ba vị đạo sư cùng xuất hiện, đặc biệt là người luôn luôn lạnh nhạt Nhất hào cũng đến chúc mừng khiến Lăng Lam có chút thụ sủng nhược kinh.

"Các vị đạo sư, có việc gì sao?" Lăng Lam hỏi.

Cửu hào là người nóng vội nhất, cô trực tiếp hỏi: "Lăng Lam, em lựa chọn đạo gì?"

"Đạo?" Lăng Lam ngẩn ra rồi lập tức lĩnh ngộ vội nói: "Em không lựa chọn đạo này."

"Làm sao có thể?" Cửu hào vẻ mặt không thể tin, chỉ cần có người qua cửa thì có nghĩa người khảo nghiệm đã tìm được đạo của mình, vì sao Lăng Lam nói không lựa chọn đạo này chứ? Không chỉ có Cửu hào không tin, ngay cả Ngũ hào luôn luôn tà khí cũng không tin, chỉ có Nhất hào thâm trầm nhìn không ra ý tưởng gì.

"Kỳ thực cũng không thể nói là không chọn." Lăng Lam ngượng ngùng vuốt đầu cười, "Em lựa chọn đi đạo của chính mình, sau đó không gian liền nói qua cửa rồi xuất hiện ở đây."

Hai mắt Nhất hào sáng ngời bắn ra tinh quang, Ngũ hào và Cửu hào vẻ mặt khiếp sợ, rồi mừng rỡ.... Bọn họ thật quá may mắn, vậy mà có thể dạy ra một người tự tìm được đạo mà mình muốn đi, người như vậy nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trời đất trong tương lai.

Lăng Lam tiếc nuối nói: "Đáng tiếc em cũng không biết có thể hoàn thành đạo này được hay không, vì nó phải dựa vào chính em để tự tìm đường." Nơi Lăng Lam xuất hiện sau khi bị hút vào lốc xoáy lần hai chính là một khoảng trời trống rỗng, không có gì cả, chỉ có bụi mờ mịt, không có gì tồn tại ở đó chỉ trừ Lăng Lam đang lơ lững giữa không trung.

Lúc Lăng Lam đang hoang mang thì không gian đó bỗng vặn vẹo cuối cùng trở thành một con rồng màu xám cực lớn đánh về phía Lăng Lam.

Khi Lăng Lam hoảng sợ muốn tránh né thì phát hiện bản thân căn bản không thể cử động, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn con rồng này nuốt sống chính mình.

Ngay lức ấy, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Lăng Lam. Thế giới vô số đạo đều xuất hiện ở trước mắt cậu, sau khi trải qua vô số hình ảnh từ đau khổ đến sung sướng Lăng Lam lại bừng tỉnh, lúc này cậu phát hiện mình không bị tổn hao gì mà đứng giữa khoảng trời, giống như những hình ảnh vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Lúc này một giọng nói từ xa truyền đến: "Đây là vô số đạo, một trong số chúng chính là đạo của con, con muốn chọn cái nào?"

"Đạo? Chính là con đường tiến hóa mà bản thân mong muốn sao?" Lăng Lam đăm chiêu hỏi.

"Vừa rồi không phải con đã thấy toàn bộ sao?" Giọng nói xa xăm vọng lại trả lời.

"Thù hận, điên cuồng, ẩn nhẫn, khắc chế, trói buộc, trách nhiệm thậm chí còn có thiện lương và giết hại, mỗi người đều bỏ qua năng lực của chínhmình. Đây là cái giá phải trả để tiến hóa sao?" Lựa chọn này khiến LăngLam không vui. Chẳng lẽ vì biến cường mà nhất định phải từ bỏ chính mình sao?


"Đạt được và trả giá. Vốn là công bằng, bỏ qua hay tiếp thu, đều tùy vào sự lựa chọn của mỗi người." Giọng nói thanh lãnh vô tình nhưng cũng nói ra chân tướng. Nói đến cùng đây cũng là lựa chọn của chính mình.

"Công bằng sao?" Lăng Lam nhắm hai mắt lại, nhớ tới những hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy, có bi thương, có sung sướng, nhưng cuối cùng những người đó đều trở thành những người được lưu danh lịch sử, đều đứng trên vạn người. Nhưng...dù lựa chọn con đường nào thì mỗi người họ đều đánh mất một thứ gì đó, cho dù là chọn nhân đạo thì thứ bọn họ đánh mất chính là người nhà của mình----nhân đạo-là bác ái, yêu thiên hạ, bình đẳng với mọi người, như vậy người nhà thì phải làm sao???

Cậu không tin những người chọn con đường nhân đạo chỉ đơn thuần vì chính mình, phần lớn hẳn là vì người nhà của mình đi, nhưng cuối cùng thì sao? Khi bản thân đã có thể hoàn thành ý nguyện của mình thì mọi thứ đã thay đổi, đã không còn người nhà ở bên cạnh nữa, như vậy ý nghĩa của việc mạnh lên là gì?

Lăng Lam quả thật muốn mạnh lên, bởi vì cậu không muốn lại ủy khuất bản thân mình, nếu cậu đủ mạnh, quân công của cha sẽ không bị người khác chú ý, cậu cũng sẽ không bị ám sát.

Cậu rất muốn có một đứa trẻ ưu tú, cậu phải càng mạnh lên thì mới có thể đánh bại người cậu nhìn trúng, chọn gen tốt nhất cho đứa trẻ của cậu.

Cậu cũng muốn cho con của mình một cuộc sống quang minh, chính đại, trưởng thành khỏe mạnh dưới sự yêu thương vô bờ của cậu.....

Tất cả những thứ đó đều yêu cầu cậu phải mạnh mẽ hơn, thậm chí phải đứng ở nơi cao nhất của thế giới.

Nhưng dù vậy cậu cũng không muốn bỏ những thứ mà mình đang có bây giờ.

Cậu không muốn trở thành người điên cuồng hoặc là ác nhân nên chắc chắn sẽ không đi trên con đường sát đạo hoặc ma đạo. Cậu không muốn trở thành thánh mẫu, chúa cứu thế khiến con của mình phải cuốn vào vòng vây lục đục phân tranh từ nhỏ nên cũng không chọn vương đạo, những thứ như vô đạo hay hữu tình đạo đều là những thứ vớ vẩn, còn văn đạo, võ đạo thì Lăng Lam căn bản là không nghĩ tới...

Lăng Lam đem tất cả các đạo phân tích kỹ càng thì phát hiện không tìm thấy đạo mà mình muốn đi, cậu bất mãn nói: "Không phải nói bên trong có đạo thích hợp với tôi sao? Vì sao tôi không thấy, căn bản là không có?"

Giọng nói thanh lãnh lại truyền đến lần nữa: "Trên đời này có hàng ngàn, hàng vạn đạo, làm sao con biết không có đạo nào thích hợp cho mình?"

Lăng Lam phản ứng rất nhanh: "Nói cách khác, những gì mà tôi thấy nãy giờ chỉ là một ít đạo thôi sao? Vì sao không cho tôi xem hết chứ?"

Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có chút bất mãn: "Nhân duyên trùng hợp nên mới cho ngươi xem một chút đạo Thiên Cơ, đừng được một tấc lại đòi một thước."

Lăng Lam cũng không để ý giọng nói đang bất mãn, ngược lại cậu còn tìm thấy đáp án của mình: "Một khi đã như vậy thì tôi không muốn chọn những đạo vừa mới thấy đó."

Câu trả lời của Lăng Lam khiến giọng nói ấy có chút khiếp sợ: "Vì sao?" Những người trước kia mỗi khi đi đến bước này thì đều vui vẻ chọn một đạo, rồi nhận sự sắp đặt. Vì sao tới người này thì lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nó không hiểu.

"Không phải trên đời này còn có vô số đạo sao? Tôi muốn tìm đạo thích hợp nhất cho mình." Lăng Lam trả lời nghi vấn của nó, ý trêu tức.

Giọng nói kia nhất thời trở nên hổn hển: "Những đạo mà tôi đưa cho cậu đều là những đạo tự có năng lực, kinh nghiệm, nó có thể khiến cậu nhanh chóng phát triển, nhanh chóng thành công nhất. Còn những đạo khác đều phải dựa vào chính cậu mày mò tìm kiếm, có thể thành công giúp cậu mạnh lên, nhưng nó cũng có thể thất bại khiến cậu mãi mãi chả có gì, cậu có phải bị choáng rồi hay không?"

"A... không giả bộ nữa?" Lăng Lam nói.

Giọng nói kia bỗng chốc trầm mặc, Lăng Lam tiếp tục nói: "Là hệ thống học tập không gian phải không, đừng giả vờ thần bí cao nhân, nói thẳng đi, đến cùng là có chuyện gì?"

"Lựa chọn đường phát triển chính xác." Lúc này không còn là giọng nói xa xăm vọng lại nữa mà là giọng nói của hệ thống quen thuộc.

Lúc này Lăng Lam mới vừa lòng gật đầu, nãy giờ cứ giả vờ thần thần bí bí khiến cậu không quen chút nào: "Chẳng lẽ không phải tiến hành theo từng bước của chương trình huấn luyện sao?" Lăng Lam hiếu kỳ.

"Đạo là một loại lĩnh ngộ, là một loại cảnh giới, là một loại lĩnh vực, nó không phải là những con số cứng nhắc của các buổi huấn luyện." Hệ thống trả lời thật trống rỗng, nhưng Lăng Lam nghe hiểu được, cậu nhận ra được một chút ý tứ gì đó ở đây. Lúc này cậu thật cảm ơn những thứ mà mình đã đọc được trước đây... lúc nào cũng sẽ có những thứ như thiên cơ xuất hiện.

"Tôi thấy những đạo này đều khá cực đoan..."

Lúc này hệ thống học tập không gian không trả lời, có những thứ phải dựa vào kí chủ tự lĩnh ngộ.

Qua vài phút, hệ thống học tập không gian lại lần nữa hỏi: "Cậu thật sự không lựa chọn những đạo này sao? Đó là một loại đường tắt đó."

Lăng Lam nhớ tới những tiểu thuyết tu tiên mà cậu từng đọc, nó từng nói qua kinh nghiệm của người khác chỉ là để tham khảo mà không thể bắt chước, bởi vì mỗi người là khác nhau, chỉ có bản thân tự mình lĩnh ngộ mới chân chính thích hợp với mình, có lẽ đạo cũng đồng dạng như thế...

Lăng Lam có đáp án, cậu lại lần nữa lắc lắc đầu: "Tôi không chọn."

"Chẳng lẽ cậu không muốn mạnh lên sao ?" Thanh âm của hệ thống có chút thất vọng, Lăng Lam là một trong những kí chủ toàn diện về mọi mặt nhất mà nó từng đào tạo, nhưng nó không hiểu vì sao cậu lại muốn bỏ lỡ cơ hội biến cường này.

"Tôi đương nhiên muốn, nhưng giống như ngươi vừa nói, trên đời này vô số đạo nhưng chỉ có một cái là thích hợp tôi, như vậy tôi muốn đi tìm cái đạo ấy." Lăng Lam chém đinh chặt sắt nói.

"Cho dù sau này có thể không thành công thì cậu cũng không hối hận sao?" Hệ thống nhắc nhở.

"Vĩnh viễn không hối hận." Cậu là người có lòng tham, cậu không muốn dứt bỏ phần tình cảm mình đang có, có lẽ vì phần tham lam này mà cậu mất đi cơ hội chạm vào đạo, nhưng cậu tin tưởng, cho dù tìm không thấy đạo của mình, cậu vẫn có thể mạnh lên...

"Một khi đã như vậy, đóng cửa truyền thừa của không gian học tập..." Nếu kí chủ không cần thì truyền thừa của đạo cũng không cần phải tồn tại.

Sau một tiếng này, Lăng Lam bỗng cảm thấy những hình ảnh mà mình thấy lúc nãy như đang bị lấy ra, những hiểu biết đang từ từ biến mất, cuối cùng trở thành một tia sét bay qua cuốn hết tất cả: " Cậu muốn đạo như thế nào?"

Lăng Lam thốt ra: "Lấy tâm làm chủ!"

Câu "Lấy tâm làm chủ" vang vọng toàn bộ không gian, ánh sáng trong mắt Lăng Lam càng lúc càng chói, cậu lại kiên định nói: "Đúng vậy, lấy tâm làm chủ."

"Cậu muốn đạo gì?"

"Tự do, không trói buộc, cho nên đạo tôi muốn chính là lấy tâm làm chủ ...Cho dù gặp chuyện gì thì vẫn có thể tồn tại, tự do."

Lăng Lam ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn rõ bóng đêm hướng về phía ánh sáng, nhìn thấu toàn bộ bầu trời: "Đạo tôi muốn là bá đạo."

"Chúc mừng cậu qua cửa." Giọng nói hệ thống lại vang lên lần nữa thông báo tin tức tốt cho Lăng Lam, nhưng không đợi Lăng Lam tiếp tục hỏi thì một lốc xoáy lại xuất hiện hút cậu đi, tới khi cậu bị quăng ra thì đã tới chỗ Nhất hào đạo sư.

"Bá đạo sao?" Nhất hào nhìn Lăng Lam thật sâu, trong mắt xẹt qua một tia vừa lòng. Đây mới là khí phách nên có của người đệ tử mà anh thích nhất, lựa chọn của Lăng Lam khiến anh ta thật vui mừng.



P/s: Là lá la, mình đã về rồi đây, hông biết có bụn nào nhớ mình hông a!!!!!!!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro