Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu công chúa cô ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi, bằng không tôi đưa cô đến bệnh viện!" Thấy Diệp Tuyền Vũ cả người mềm nhũn dựa sát vào lòng mình, giống hệt người gần chết đuối bám dính lấy khúc gỗ khô, Đan Vân Sơ lập tức thấy không được tự nhiên mà đem Diệp Tuyền Vũ thả xuống giường rồi rời đi.

Người ta không phải thường hay ví phụ nữ với những tính nết dịu dàng thùy mị sao? Điểm này đặt ở trên người Đan Vân Sơ đúng là hoàn toàn không phù hợp, sao có thể đem một người đang bệnh tật suy yếu đến độ không còn chút sức lực mà quẳng xuống giường như vậy chứ, không biết người bệnh rất cần có người quan tâm sao? Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến tình trạng của mình hiện tại lại gặp phải người như Đan Vân Sơ mà không khỏi sinh ra thứ cảm giác không an toàn.

"Đừng có mà trừng mắt, trừng tôi cũng như không thôi!" Đan Vân Sơ tức giận nói, hiện tại cô không có chút gì khoan dung với Diệp Tuyền Vũ, có bệnh chết cô cũng sẽ không mềm lòng.

Diệp Tuyền Vũ phẫn hận nghiêng đầu sang chỗ khác nằm lỳ ở trên giường mà không nhìn Đan Vân Sơ nữa, chứng kiến bộ dạng đáng ghét kia của Đan Vân Sơ, thật sự khiến cô tức đến phát hỏa, cô cũng không nhất thiết là phải dựa dẫm cô ta.

Nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ đáng thương nằm lỳ ở trên giường, "Này..." Được rồi, cô ta dù gì cũng đang bệnh, mình có bố thí một chút tình thương cũng là dễ hiểu, trời biết rõ mình thuộc loại không biết yêu thương người khác mà, chỉ là giờ đến tuổi ba mươi, cho nên có lẽ một chút bản tính của người mẹ đã trỗi dậy, Đan Vân Sơ tự mình giải thích như thế.

Diệp Tuyền Vũ không ngờ tới Đan Vân Sơ lại thỏa hiệp, nhưng mặc kệ là vì cái gì, Diệp Tuyền Vũ chỉ biết trong lòng lúc này không khỏi cảm thấy vui vẻ, cô ôm lấy Đan Vân Sơ, đem toàn bộ sức nặng trên người dựa hẳn vào lòng cô ấy, thân thể đầy đặn dán chặt vào nhau, trên người tỏa ra mùi hương nước hoa nhè nhẹ, Đan Vân Sơ thích mùi hương này, điều này Diệp Tuyền Vũ từ lâu đã biết, cho dù hai người chưa bao giờ dùng chung một loại nước hoa.

"Cũng không cần dựa sát như vậy, muốn đem siêu vi trùng lây bệnh cho tôi sao?" Đan Vân Sơ vốn không muốn ôm Diệp Tuyền Vũ, nhưng thân thể cô cùng thân thể Diệp Tuyền Vũ dường như ăn ý với nhau, ngón tay lại kìm lòng không đặng vòng qua ôm lấy Diệp Tuyền Vũ.

"Đan Vân Sơ, cô có thể im lặng một chút được không?" Đan Vân Sơ đúng là cao thủ phá hỏng giây phút ấm áp mà, làm tình nhân... thật không xứng, điểm này Diệp Tuyền Vũ không chút nghi ngờ.

"Khế ước giữa chúng ta, còn tồn tại không?" Đan Vân Sơ đột nhiên hỏi.

"Cô nói thử xem?" Diệp Tuyền Vũ hỏi lại.

"Tôi cảm thấy khế ước này hẳn là đã kết thúc rồi." Đan Vân Sơ thản nhiên nói.

"Tôi không cho phép!" Diệp Tuyền Vũ ôm có chút chặt hơn, Đan Vân Sơ cười khổ, lúc trước tự dưng lại kí kết khế ước, thật đúng là ngu xuẩn mà!

Trong khế ước có điều khoản, là quyền chấm dứt phải do Diệp Tuyền Vũ quyết, lúc ấy Đan Vân Sơ cứ nghĩ Diệp Tuyền Vũ chơi đùa một thời gian sẽ mau chóng cảm thấy chán, cho nên điều khoản này, cô cũng không mấy để ý, hiện tại xem ra cái quy tắc này, thật sự là hại chết người mà không cần đền mạng.

"Vì cái gì còn chơi?" Đan Vân Sơ hỏi, từ lâu cô chỉ sợ mình chơi mà không dứt ra được.

Năm đó cô từ đám mây ngã xuống, nổi giận đùng đùng đi tìm Diệp Tuyền Vũ nói lý lẽ, cũng chỉ vì cảm thấy sợ hãi mất đi những thứ hư vinh ấy.

Cô hiểu Diệp Tuyền Vũ không chỉ có mình cô, mà nhất định là còn có vô số tình nhân khác, nam có nữ có, nhưng biết thì biết, đến khi tận mắt nhìn thấy, lại là một chuyện khác.

Cô vẫn cho rằng, mình đối với Diệp Tuyền Vũ nhất định có gì đó đặc biệt, nhưng khi bắt gặp cô ấy cùng người khác ở trên giường, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai, đột nhiên cảm giác mình cùng người kia chẳng có gì khác, Diệp Tuyền Vũ là chơi chán mình, chán rồi thì cần gì phải tiếp tục

đưa mình lên cao nữa.

Ngay thời khắc ấy, Đan Vân Sơ cảm giác mình vô cùng buồn cười, cô yên lặng rời khỏi, sau đó bắt đầu tự xét lại, tựa hồ như là đại khai nhãn giới, nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước kia không thấy. Khi ấy cũng đột nhiên phát hiện, những bức tranh của mình kỳ thật giống như rác rưởi không chút giá trị, cùng lắm là được Diệp Tuyền Vũ dùng vô số tiền tài cùng quyền thế tạo thêm giá trị mà thôi.

Ngặt cái, cuộc sống đi từ thấp lên cao lúc nào cũng dễ dàng hơn là đi từ cao xuống thấp, để thích ứng được thật sự quá gian nan, dù vậy cô buộc phải một lần nữa làm quen với nó, phải quay lại với cuộc sống bình thường. Cô sau đó ẩn thân tại một trường học nhỏ, làm việc mà chính mình trước kia cho là xấu hổ, giáo viên mỹ thuật. Cô đã từng hận Diệp Tuyền Vũ, nhưng bây giờ lại thấy cảm kích cô ấy hơn, Diệp Tuyền Vũ đã giúp cô được nhìn rõ chính mình.

"Đơn giản chỉ là muốn chơi!" Diệp Tuyền Vũ bốc đồng, thất thường nói, kỳ thật cô có thể cảm giác được thân thể hơi hơi cứng ngắc của Đan Vân Sơ khi nghe được câu này. Diệp Tuyền Vũ ngửi mùi hương trên người Đan Vân Sơ, cô ấy từ khi nào đã bắt đầu không dùng nước hoa nữa vậy, chẳng phải trước kia trên người luôn nồng đậm mùi nước hoa thể hiện tính khí ngỗ ngược của mình hay sao, đó cũng là mùi hương mà cô trước kia thích ngửi, nhưng Diệp Tuyền Vũ phát hiện mùi hương tự nhiên hiện tại trên người Đan Vân Sơ càng làm cho mình mê muội hơn. Đan Vân Sơ, tôi cũng muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại không buông cô ra được.

Đan Vân Sơ cúi xuống nhìn Diệp Tuyền Vũ, nếu Diệp Tuyền Vũ nghĩ mình còn là hạng người như trước kia, vì tiền đồ mà bán rẻ bản thân, thì cô ấy chính là mười phần sai cả mười; xưa khác nay khác, điều mong muốn của cô giờ đây đã không còn giống với lúc trước, cô đương nhiên cũng không cần phải vì giấc mộng cuồng ngạo lúc trẻ mà tiếp tục bán đứng chính mình.

"Ba năm qua thấy cô chẳng chút quan tâm, tôi nghĩ khế ước hẳn là đã chấm dứt." Đan Vân Sơ lạnh lùng nói.

"Không phải tôi không quan tâm, là cô không tới tìm tôi, tôi từng giờ từng phút luôn đợi cô tới!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.

"Ha! Diệp Tuyền Vũ, cô không phải đợi tôi đến cầu xin cô đó chứ? Ha ha, là do cô không hiểu tôi thôi..." Đan Vân Sơ cười đến châm chọc, cho dù lúc trước bán đứng thân thể mà kí kết khế ước thì cũng là địa vị ngang hàng, không phải mình cầu xin Tuyền Vũ. Muốn mình cầu xin? Diệp Tuyền Vũ đúng là giỏi hoang tưởng!

Diệp Tuyền Vũ im lặng không nói. Con người chẳng phải đều là dễ dàng chìm đắm trong vinh hoa phú quý mà không thể dứt ra được hay sao? Cho nên cô nghĩ nếu làm cho Đan Vân Sơ mất đi vinh hoa phú quý, cô ấy nhất định sẽ cúi đầu cầu xin cô. Nhưng trong suốt ba năm ròng, Đan Vân Sơ như trước vẫn không chịu cúi đầu, cô biết rõ Đan Vân Sơ kiêu ngạo cùng tự cao tự đại như thế nào, nhưng thật sự không ngờ đến cô ấy thà rằng hạ mình từ nơi tột đỉnh xa hoa xuống làm một giáo viên hèn mọn tại ngôi trường tiểu học tầm thường, cũng không muốn cúi đầu trước mình để một lần nữa có được công danh thành tựu. Cô cho tới bây giờ vẫn luôn không hiểu được Đan Vân Sơ, giống như trước không hiểu trong đầu cô ấy rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.

Kế tiếp là một trận trầm mặc kéo dài, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng tích tắt của chiếc đồng hồ treo tường.

Kim giây kim phút kim giờ đều cùng chỉ vào con số 12, tiếng chuông báo năm mới vang lên.

"Tiểu công chúa năm mới vui vẻ!" Đan Vân Sơ thản nhiên nói.

Diệp Tuyền Vũ phức tạp nhìn vào mắt Đan Vân Sơ, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Đan Vân Sơ cắt đứt.

"Trước hết nên ngủ một giấc, người bệnh cần nghỉ ngơi nhiều." ngữ khí của Đan Vân Sơ miễn cưỡng cũng có thể gọi là ôn nhu, Diệp Tuyền Vũ nghĩ vậy khi nhận thuốc cùng cốc nước.

Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ đã ngủ say mà mình lại không có chút buồn ngủ, bản năng làm mẹ lại trỗi dậy, cô đúng là già rồi, Đan Vân Sơ sờ mặt mình một chút, tuổi trẻ khinh cuồng ngày nào, chớp mắt đều là quá khứ.

***

Diệp Tuyền Vũ cảm giác cổ họng giống như bị lửa thiêu đến khô khốc, đau

rát vô cùng, thật đáng giận, toàn thân mềm nhũn, đầu nặng trĩu và choáng váng, Diệp Tuyền Vũ cho tới bây giờ mới cảm thấy được như thế nào là không còn sức lực.

"Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ! Cho tôi cốc nước!" Diệp Tuyền Vũ quát, sau khi kêu rống một lúc, cổ họng cô như bị xé toạt ra, vô cùng đau đớn, trong phòng chỉ có vài tia sáng le lói, Diệp Tuyền Vũ lướt nhìn mấy lần nhưng vẫn không thấy Đan Vân Sơ đâu.

"Đan Vân Sơ, cô ra đây cho tôi..." Ngữ khí phẫn nộ dần dần biến thành cầu xin, bất luận bình thường Diệp Tuyền Vũ mạnh mẽ như thế nào, giờ khắc này cũng trở thành bất lực, Đan Vân Sơ cô mau ra cho tôi, Diệp Tuyền Vũ có thể bỏ qua tính khí kiêu ngạo của Đan Vân Sơ, nhưng không thể chấp nhận việc cô ấy đối với mình không chút quan tâm.

Kêu hồi lâu, cũng không thấy Đan Vân Sơ đáp lại, cho dù có vì ba năm trước bị mình kéo từ đám mây té xuống mà sinh hận, cũng không nên trong lúc này mà đối xử hờ hững với mình, Đan Vân Sơ không phải là người như thế, cô ấy không phải luôn luôn có gì bất mãn cũng đều sẽ trực tiếp nói ra sao, sao có thể bỏ mặc mình đang bệnh mà không để ý tới...

"Đan Vân Sơ cô rốt cuộc chết ở đâu rồi, mau ra đây cho tôi..." Từ nhỏ đến lớn đều rất ít khi bị bệnh, vậy mà giờ lại phát bệnh nặng như vậy, Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình khó chịu đến mức muốn chết đi.

Năm năm trước, Diệp Tuyền Vũ đáp ứng nguyện vọng của Đan Vân Sơ, đưa cô ấy vào xã hội thượng lưu, làm cho cô ấy trở thành họa sĩ nổi tiếng mà không chút để tâm tới chuyện mình đã phải tiêu tốn bao nhiêu tiền. Đan Vân Sơ liền như cá gặp nước, sống rất vui vẻ, nhưng lẽ ra cô ấy ngàn vạn lần cũng không nên quên chuyện Diệp Tuyền Vũ cô chính là chủ nhân của mình, xài tiền của cô, ngoài coi tiền như rác, lại còn cái gì cũng đều không nghe lời cô, trong mắt Đan Vân Sơ Diệp Tuyền Vũ vĩnh viễn cũng không thể nào sánh bằng những bức tranh kia, cũng không là bất cứ đồ vật gì.

Có thể thấy rất rõ Đan Vân Sơ vì lợi ích của mình mới chấp nhận bán đứng bản thân, vì thế Diệp Tuyền Vũ có cảm giác mình chính là công cụ bị Đan Vân Sơ lợi dụng, một khi cô ấy đạt được mong muốn, thì cô sẽ bị đá văng ra. Cho nên Diệp Tuyền Vũ muốn cho Đan Vân Sơ biết, cô có thể đưa cô ấy lên tận mây xanh, cũng có thể xô cô ấy xuống hố sâu địa ngục, cô muốn Đan Vân Sơ phải hướng mình cầu xin, để Đan Vân Sơ biết nghe lời một chút, nhưng cô không ngờ đợi tới ba năm, Đan Vân Sơ vẫn là không cúi đầu, trái lại bây giờ càng khiến cô khó nắm bắt hơn.

"Thật ác độc..." Diệp Tuyền Vũ oán hận nói một câu, Đan Vân Sơ rõ ràng muốn để mình bệnh chết, mình phải tự thân vận động thôi, Diệp Tuyền Vũ khó khăn bò xuống giường, nhưng khi chân vừa tiếp xúc với mặt đất, liền trở nên mềm nhũn, cả người chật vật ngã nhào trên nền đất. Vừa qua tuổi hai mươi sáu, Diệp Tuyền Vũ liền được biết thế nào là chật vật cùng bất lực, có lẽ khi bệnh người sẽ luôn đặc biệt yếu đuối, Diệp Tuyền Vũ khó chịu quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt không thể khống chế chảy tràn ra.

"Cô làm sao lại quỳ rạp trên mặt đất thế?" Đan Vân Sơ mở cửa bước vào, phát hiện Diệp Tuyền Vũ thảm thương quỳ rạp trên mặt đất, cho tới bây giờ chưa thấy qua tiểu công chúa chật vật như thế, sắc mặt có chút tái nhợt, quan trọng nhất là, tựa hồ khóe mắt còn vương một thứ gì đó có tên gọi là nước mắt, Đan Vân Sơ có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô Diệp Tuyền Vũ luôn luôn là cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng không thể phủ nhận, Diệp Tuyền Vũ giờ phút này thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu cực kỳ, làm cho cô có chút động lòng.

Đan Vân Sơ quả là rất có tình thương của một người mẹ... Từ lúc bước đến tuổi này, cô thật dễ dàng bởi vì một vài chuyện nhỏ nhặt tội nghiệp mà sinh ra thứ tình thương ấm áp của một người mẹ.

Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Đan Vân Sơ, ánh mắt có chút tỏa sáng, vội vàng tùy tiện lau đi nước mắt của mình, cô không cần ở trước mặt Đan Vân Sơ mà khóc, cô không muốn bị Đan Vân Sơ cười.

"Cô đi đâu vậy?" Diệp Tuyền Vũ chất vấn, xóa bỏ nét yếu đuối vừa rồi.

"Cô vừa rồi là đang khóc ư?" Đan Vân Sơ cười hỏi, tiểu công chúa vẫn là như vừa rồi đáng yêu hơn, một khắc trước đây trông rất bất lực, thật đáng thương a, vậy mà giờ đã khôi phục tính cách tiểu công chúa ngang ngược trở lại rồi.

"Ai khóc, tôi không có khóc!" Diệp Tuyền Vũ cực lực phủ nhận.

"Không khóc nga, vậy đây là cái gì? Sẽ không phải nói với tôi nó là nước bọt

đấy chứ?" Đan Vân Sơ chạm ngón trỏ vào khóe mắt còn vương chút lệ của Diệp Tuyền Vũ, rõ ràng biết thứ chất lỏng ấm nóng đó là gì mà còn cố hỏi, bộ dạng nước mắt lưng tròng như vậy, thật sự là khiến cô có chút thương cảm, giờ mới thấy, việc tiểu công chúa lúc nào cũng mang bộ dạng xinh đẹp thật khiến người khác không khỏi cảm thấy vui vẻ nha, chỉ là trước kia dường như mình không chú ý đến thôi.

"Bổn tiểu thư khóc đó, thì sao!" Diệp Tuyền Vũ thẹn quá hóa giận hỏi ngược lại, nhưng vì đang bệnh nên ngữ khí nghe có chút mềm nhũn. Đan Vân Sơ đáng ghét, lúc này còn dám khi dễ mình, trong khi mình còn chưa tìm cô ta tính sổ.

Đan Vân Sơ thản nhiên nhún nhún vai, làm ra điệu bộ không liên quan đến mình, khiến Diệp Tuyền Vũ kích động muốn cắn cô.

"Vừa rồi là đi ra ngoài mua thuốc, trễ thế này nên hầu hết tiệm thuốc đều đã đóng cửa, cho nên mới đi xa một chút." Đan Vân Sơ đỡ Diệp Tuyền Vũ trở lại giường, sàn nhà đúng thật rất lạnh, cô cũng không muốn Diệp Tuyền Vũ bệnh nặng thêm, lúc đó lại ở đây làm phiền mình.

Bất quá, thân nhiệt Diệp Tuyền Vũ lúc này rất nóng, không biết chỉ uống thuốc cảm với hạ sốt thì có đủ hay không, cảm mạo nếu không xử lý tốt, rất dễ biến thành bệnh nặng, Đan Vân Sơ có chút bận tâm.

"Lần sau đi đâu phải nói với tôi một tiếng!" Diệp Tuyền Vũ nói, cô không muốn tình huống như hôm nay lại tái diễn.

"Tôi trước khi đi vệ sinh cũng phải báo cho cô biết sao?" Đan Vân Sơ tức giận nói, Diệp tiểu thư quả nhiên nghĩ cô ta là chủ nhân của mình a.

"Nếu cô muốn thì cứ việc." Diệp Tuyền Vũ không thèm để ý, "Cho tôi cốc nước, đau họng chết được!"

Đan Vân Sơ phớt lờ Diệp Tuyền Vũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rót một cốc nước đưa cho cô ấy, thuận tiện đưa luôn mấy viên thuốc, "Uống thuốc rồi nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro