Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh sửng sốt một chút, cong cong khóe môi, đôi mắt xinh đẹp dần dần phủ một tầng sương mù, giống như mặt hồ vắng lặng đột nhiên nổi sóng dưới ánh trăng.

Đầu ngón tay run lên, lưu luyến ôm lấy eo Lạp Lệ Sa, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng ấm áp có thể là cuối cùng.

Một lúc lâu sau, Phác Thái Anh hòa hoãn lại tâm tình, nhẹ nhàng đẩy Lạp Lệ Sa ra.

"Vẫn phải nói." Phác Thái Anh ôn thanh nói: "Tôi muốn nói với em."

Cô hơi nghểnh đầu, góc hàm tao nhã lại mê người không thể tả, ngón tay thon dài cởi cúc áo ngủ đầu tiên, vẫn tiếp tục cởi cúc thứ hai.

Sắc mặt Lạp Lệ Sa lập tức đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, bật thốt lên: "Không không không thích hợp."

Phác Thái Anh chớp chớp mắt nhìn tai Lạp Lệ Sa từ từ đỏ lên, không khỏi khẽ cười thành tiếng, như gió mát thổi qua chuông gió, mát mẻ mà dễ nghe.

Người này đối với chính mình thật sự khác biệt, ít nhất là có hảo cảm, bằng không quan hệ bình thường giữa hai cô gái, cởi một cúc áo sao có thể nói ra câu... không thích hợp như vậy.

Còn, không thích hợp?

Chính mình không muốn cùng nàng làm cái gì!

Trên mặt Phác Thái Anh không nhịn được nhiễm phải tầng mây đỏ, lòng bàn tay đánh vào lưng Lạp Lệ Sa một cái, nói: "Nghĩ cái gì thế."

"A?" Lạp Lệ Sa cũng bối rối, tỉnh tỉnh mê mê quay đầu nhìn lại Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn nàng, lộ ra nửa vai.

Vai lộ ra một nửa, y phục nửa chặn nửa che, cũng lộ ra mấy phần gợi cảm mơ hồ, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy đầu óc đập ầm một tiếng, máu toàn thân đều dồn lên não.

Yêu nghiệt.

Phi lễ chớ nhìn!

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng lần nữa, phát hiện hai mắt nàng ngưng trọng, vành tai đỏ như muốn nhỏ máu, nhưng một chút cũng không thèm nhìn cô.

Phác Thái Anh không nhịn được bất đắc dĩ cười giận nàng một chút.

Túng chết rồi.

Nhưng thật là chính nhân quân tử, thật đáng yêu.

Phác Thái Anh cong cong mắt.

Sau đó cô vỗ nhẹ vào mặt nàng, chỉ vào vai trái của mình, thấy người kia vẫn không dám nhìn, đành bất lực nói: "Để em nhìn phía dưới vai trái của tôi."

"À." Lạp Lệ Sa gật đầu như dập tỏi, đầu óc không thể xoay chuyển, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là vô thức nghe theo lệnh mà làm.

Nhìn, phía dưới vai trái.

Có ba vết sẹo, hai vết dọc và một vết ngang.

Đồng tử của Lạp Lệ Sa đột nhiên co rút, lập tức đứng dậy, bởi vì dùng lực quá mạnh mà lảo đảo lùi về phía sau. Nàng tràn đầy khiếp sợ cùng đau lòng, lông mày cau lại, chỉ vào vết sẹo nói năng không rõ ràng: "Này, này là làm sao vậy!"

Rốt cuộc Tiểu Lạp tổng cũng không có tụt xuống IQ, liên hệ với nội dung Phác Thái Anh vừa kể, không thể tin nói: "Cũng là người kia làm? Cô ta dựa vào cái gì! Cô ta có bị bệnh không! Bạo lực học đường buồn nôn như vậy!"

Chẳng trách, Lạp Lệ Sa đột nhiên nhớ lại cố sự của đời trước. Nàng đang ở trong hậu trường lễ trao giải, tận mắt nhìn thấy Phác Thái Anh ra mắt được một năm đang tranh cãi với quản lý của Wonders, hoặc là nói quản lý đang đơn phương tranh cãi, mà Phác Thái Anh không nói một lời.

Nguyên nhân là do Phác Thái Anh không muốn mặc áo hở vai mà công ty chuẩn bị.

Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn vết sẹo, ngón tay run rẩy rồi nắm lại thành quyền. Chỉ cảm thấy khó tin, thời đại nào rồi vẫn còn chơi cái trò này vậy? Hiện tại nàng chỉ muốn biết người kia là ai, sau đó tìm luật sư giỏi nhất để người kia không chết cũng tàn tật.

Chỉ thấy Phác Thái Anh gật gù, Lạp Lệ Sa càng tức giận hơn.

Phác Thái Anh đột nhiên tự giễu cười: "Kỳ thực, đây cũng xem là may mắn đi."

"May mắn?" Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy hoang đường, lắc lắc đầu, không tin nói: "Đây mà là may mắn sao? Cô ta đến tột cùng là muốn làm cái gì? Có bị bệnh không?"

Phác Thái Anh nghiêm túc trả lời: "Cậu ấy muốn khắc một chữ tiện lên vai tôi."

"Thế nhưng... tôi may mắn."

Không đợi Lạp Lệ Sa tiếp tục hỏi, Phác Thái Anh đã nói: "Lệ Sa, em có nhớ tôi đã từng nói về cha mẹ tôi không?"

"Nhớ." Lạp Lệ Sa gật đầu, "Chị nói bọn họ chết rồi."

Thẳng thắn dứt khoát trả lời. Lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy chuyện này có liên quan đến cha mẹ cô.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Lúc đó chỉ là chợt nhớ tới, nhất thời bị kích động. Bọn họ sống rất tốt, tốt đến khó có thể dùng lời diễn tả."

"Em có biết người cầm dao viết lên người tôi là ai không?"

Lạp Lệ Sa phối hợp hỏi: "Là ai?"

"Là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi." Phác Thái Anh thở dài tự giễu, "Bọn chị chỉ kém năm tháng thôi, em có biết đây có nghĩa là gì không?"

Giờ khắc này, Lạp Lệ Sa càng cảm thấy khó có thể tin được. Hôm nay tam quan của nàng đều vỡ tan tành, quả thực tức giận muốn xuyên thủng mái nhà.

"Lệ Sa" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, bi thảm cười nói: "Tôi là con gái của người thứ ba."

"Mẹ tôi có lỗi với mẹ cậu ấy."

"Mà tôi là bằng chứng cha cậu ấy đã phản bội mẹ cậu ấy."

"Thế là, tôi liền bị đóng vào cái trụ xấu hổ như vậy."

"Vậy nên tôi đáng bị mắng, tôi đáng bị đời cô lập, tôi đáng bị bạo hành."

"Lệ Sa, em nói xem tôi có đáng bị như vậy không?"

Thanh âm của Phác Thái Anh mát lạnh, nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp khiến người ta không nói ra được, hổ thẹn, hận thù, không cam lòng, chiếm một phần nghìn chính là oan ức.

Cô thực sự cảm thấy mình sinh ra là một sai lầm, cũng thực sự cảm thấy mình có lỗi với vợ và con gái của cha mình, cô hận cha mẹ mình vô liêm sỉ. Cô có thể chịu đòn nhận tội, có thể dập đầu xin lỗi, có thể vướng bận cả đời, cả đời đều có thể sống trong cống ngầm.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi Lạp Lệ Sa, người duy nhất cô thích trong đời.

Em cảm thấy thế nào?

Có phải trong lòng em cũng không nhịn được ghê tởm... khiến người căm ghét.

"Không." Mắt Lạp Lệ Sa đỏ hoe, mi mắt run lên, nghẹn ngào nói: "Thái Anh, chị không có, chuyện này sao có thể trách chị?"

Đồng tử Lạp Lệ Sa nhấp nháy, môi run run, đưa tay ra ôm lấy Phác Thái Anh.

Thực xin lỗi.

...

Nàng đột nhiên nhớ những chuyện trong quá khứ.

Những chuyện Phác Thái Anh sẽ không bao giờ biết, mà nàng cũng chưa bao giờ quan tâm đến quá khứ.

"Em có ghét một người vì người đó là con của người thứ ba không?"

Đó là một đêm mùa hè yên tĩnh như hôm nay, bộ phim thứ năm của nàng đã hoàn thành, cũng là đêm cuối cùng ở trong khách sạn đó.

Phác Thái Anh vẫn là nữ chính của nàng, không xa không gần ở bên cạnh nàng. Nhưng vào ngày hôm đó, sau bữa tiệc ăn mừng, lần đầu tiên nàng ở cùng phòng với cô trong đêm khuya vắng vẻ.

"Có thể uống một chút không?" Phác Thái Anh ở trước cửa phòng nàng, nâng ly hỏi.

Nàng rất ngạc nhiên, nhưng cũng mời Phác Thái Anh vào.

Hai người đang uống rượu trên ban công, dưới ánh trăng, ánh trăng bạc phủ lên vẻ mặt bình thản của Phác Thái Anh, xuất trần không thể tả.

Khi đó là thời điểm quan hệ của hai người tốt nhất trong đời trước, hai người đã quen biết nhiều năm.

Phác Thái Anh lắc lắc ly rượu, nhàn nhạt nói: "Lạp Lệ Sa, em có ghét một người vì người đó là con của người thứ ba không?"

Nàng nhíu mày, trong tiềm thức nghĩ đến Lạp Thanh Chu, nghĩ rằng Phác Thái Anh nói Lạp Thanh Chu nên nàng lén lút lườm một cái.

Từ nhỏ nàng đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần, kế tiếp nàng sẽ nói không, như vậy người kia sẽ tiếp tục nói. Vậy tại sao em lại đối xử với Lạp Thanh Chu như vậy, thậm chí Lạp Thanh Chu không tính là con của tiểu tam, hắn là anh của em, hắn đối xử với em tốt đến mức có thể gánh vác tất cả cho em.

Nàng sẽ không nói ban đầu nàng ghét Lạp Thanh Chu vì người khác nói mẹ nàng bị hắn hại chết, nàng cũng sẽ không nói khi lớn lên nàng đã không còn ghét Lạp Thanh Chu.

Nói nàng chết cũng không hối cải cũng được, nói nàng mạnh miệng cũng được, dù sao nàng cũng sẽ không thừa nhận Lạp Thanh Chu là anh trai của nàng.

Nghe nhiều nàng càng thêm thiếu kiên nhẫn, cũng lười lặp lại lời giải thích, từ đầu nguồn ngăn chặn tất cả, thuận miệng nói: "Ừ."

Đúng như dự đoán, người kia liền nghẹn lời không tiếp tục nói nữa, sửng sốt trong chốc lát, thậm chí còn quên chớp mắt, nhưng sau đó trở lại bình thường, cong lên khóe môi.

Vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, chỉ là nhìn xa xăm uống hết ly này đến ly khác, tư thái tao nhã tự phụ.

Không khí yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió đập vào biển, một đợt sóng này rồi tới một đợt sóng khác.

Đột nhiên Lạp Lệ Sa quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lưu lại một hàng nước mắt, như nhiễm phải nguyệt quang, tỏa ra ánh sáng.

Nàng sửng sốt hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Thanh âm mát mẻ truyền đến bên tai: "Chỉ là cảm giác lại ly biệt lần nữa, nên có chút buồn." Cô lau nước mắt.

"Có lẽ là do tôi uống nhiều rồi."

Lạp Lệ Sa bật cười: "Tửu lượng của chị uống nhiều không được."

"Đúng vậy." Phác Thái Anh khẽ thở dài một tiếng, thất vọng tán theo làn gió, nghiêng mặt sang nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp kia giống như những vì sao vỡ vụn, hiện lên từng tia từng tia đau đớn.

"Tôi không đành lòng."

Nhưng trong nháy mắt, giống như nàng nhìn nhầm, sắc mặt của nữ nhân kia trở lại bình thường, không có dấu vết của nước mắt.

Cuối cùng, Phác Thái Anh uống say khướt hét lên: "Lạp Lệ Sa, em cút ngay."

Nàng mỉm cười, nghĩ rằng đối phương đang nói đùa: "Nơi này là phòng của tôi, cút phải là chị..."

Nàng cố ý không nói hết lời, ý tứ sâu xa nhìn đối phương.

Phác Thái Anh khẽ gật đầu: "Em nói đúng, vậy tôi cút."

"Tạm biệt."

Lạp Lệ Sa bị kiên quyết của đối phương làm cho bối rối. Mặc dù phát giác có cái gì không đúng, nhưng rượu kính cấp trên, đầu óc quá không đủ, khả năng di chuyển cũng trở nên chậm chạp. Khi nàng nhận ra mình làm cái gì, nàng gật đầu lia lịa: "Vậy ngủ ngon."

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng nhớ lại tình hình tối qua, luôn cảm thấy giống như mình đã làm sai cái gì đó.

Nàng từng ngập ngừng gọi điện cho Phác Thái Anh, giải thích tại sao lại nói như vậy, người kia như không có gì xảy ra nói với nàng là thuận miệng hỏi, nàng cảm thấy Phác Thái Anh cũng không khác thường ngày nên đành đem những chuyện này quăng đến sau đầu.

Chỉ là sau đó hai người càng ngày càng ít liên lạc, lại sau đó ba bốn năm nàng không gặp lại Phác Thái Anh. Người kia thực sự biến mất khỏi thế giới của nàng như lời cô nói.

...

Đồng tử của Lạp Lệ Sa lóe lên, yết hầu run rẩy, giống như nàng nghe thấy tiếng dao găm đang từ từ cắm vào tim mình, chuyển động chậm rãi, sau đó là một màu máu, toàn bộ đều yên tĩnh không có một tiếng động.

Định thần nhìn lại, nàng thực sự đang cầm chuôi dao, mà lưỡi dao đang đối mặt với người bạn thân nhất của nàng trong đời này, chính là Phác Thái Anh.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình không khác gì chị gái của Phác Thái Anh. Chị gái cô làm tổn thương thân thể cô, mà nàng lại làm tổn thương trái tim cô.

Dựa vào một số tự cho là phán đoán, nàng không nghĩ mà nói những lời tổn thương người. Cho dù sau đó có giải thích thì đã gây ra tổn thương rồi, giải thích thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp được vết sẹo do tổn thương gây ra.

May mà trời cao đã cho nàng cơ hội.

Lạp Lệ Sa không lý do nhớ đến dáng dấp của Phác Thái Anh.

Lúc nào cũng lãnh đạm, cách xa người vạn dặm, cho dù là nàng có thể xem có quan hệ tốt với cô nhưng cũng chưa từng thấy cô cười được quá mấy lần, dựa vào nhau như bây giờ cũng chưa từng có.

Tim Lạp Lệ Sa từng cơn đau nhói, cố nén cơn đau đột nhiên xuất hiện, đôi mắt trong suốt không còn rõ ràng, bao trùm trong tâm tình phiền muộn.

Nàng luôn cảm thấy giống như nàng đã bỏ lỡ cái gì đó, nhưng để nàng nói, lại không thể nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro