53. Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Hi nắm tay của nàng, thật chặt, thật lâu, hơi ấm từ lòng bàn tay nàng lan tràn qua bàn tay của người kia, đi lên cổ tay, xuyên thấu qua những mạch máu dưới da đi tới trái tim của nàng.

Thình thịch thình thịch thình thịch.

Nàng không có rút tay về, chỉ biết nhìn nàng đầy kinh ngạc.

"Ngươi..." Gương mặt của nàng nóng hổi , "Vì cái gì..."

"Ta không muốn ngươi chuyển đi..." Ninh Hi thanh âm thanh nhỏ nhẹ, cũng rất chân thành tha thiết, "Có được không?"

Đủ. Đủ rồi.

Kỳ thật nghe được những lời này của nàng, đã đủ rồi, còn có ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua đôi tay nắm chặt của hai người.

"Ta chỉ thuê căn nhà này thôi, sớm muộn cũng là muốn chuyển đi nơi khác..."

"Ta hiểu, chỉ là..." Ninh Hi còn chưa nói xong thì hàng xóm của Lương Tân Hòa đã mở cửa ra, khiến nàng phải dừng lại.

Các nàng chậm chạp buông tay nhau ra.

Hàng xóm vốn định đi ra ngoài ném bao rác, nhìn thấy các nàng kì quái nên liếc nhìn một cái, đi ngang qua bên người các nàng.

Lương Tân Hòa lúc này mới ý thức được các nàng vẫn một mực đứng tại bên cạnh thang máy, nàng không có do dự quá lâu: "Muốn vào nhà ta ngồi một lát không?"

Ninh Hi gật đầu đồng ý.

Lương Tân Hòa đi vài bước, quay đầu lại nhìn nhìn nàng, Ninh Hi đón ánh mắt của nàng, mấp máy môi.

Lương Tân Hòa quay đầu lại, âm thầm cong môi cười, nhấn mật mã, mở cửa mà vào.

"Trước kia đều là ta đi nhà của ngươi, xem kịch truyền hình cùng ăn cơm, ngươi còn chưa tới qua chỗ này của ta."

"Ân." Ninh Hi vừa đi vào vừa nói, "Chúng ta còn chưa xem hai tập cuối 《 cung đình thật sâu 》."

"Ân..." Lương Tân Hòa ngừng lại một chút, không có trả lời câu nói của nàng, chỉ chỉ phòng khách, "Ngồi đi."

Ninh Hi còn là lần đầu tiên đi vào nhà nàng, nàng lược lược nhìn chung quanh một vòng, màu tím được sử dụng trong rất nhiều đồ nội thất, phong cách rất hoa lệ lại không tục tằng, nhìn ra được thiên hướng của chủ nhà, không giống Lương Tân Hòa .

"Cái nhà này là thuộc về bằng hữu của ta, ta chuyển vào ở cũng không có thay đổi điều gì, ngoại trừ tháo bức tranh ở cửa trước xuống."

Bức tranh kia là hình bán khỏa thân của một nam nhân, thật sự là không thích hợp nàng.

"Ân."

"Muốn uống gì không?"

"Không cần, " Ninh Hi nhìn xem nàng, "Có thể lại đây ngồi cùng ta không?"

"Ân." Lương Tân Hòa đi tới nàng bên cạnh ngồi xuống.

Không khí nồng hậu mãnh liệt vừa rồi bị cắt đứt tưởng chừng như khó mà tiếp tục, thế nhưng chờ hai người ngồi xuống gần nhau, khoảng cách bằng một người, không khí trong nháy mắt tựu vi diệu, vì vậy trầm mặc.

Vai cùng vai xếp theo một đường thẳng, quy củ , muốn nhìn thấy mặt của đối phương chỉ có thể xoay qua bên cạnh, khả hai người đều trầm mặc trứ, vẫn không nhúc nhích, khả một điểm tiếng vang một điểm cử động, có thể phá hư bầu không khí cô đọng, đem các nàng biến thành mặt đối mặt một cái vòng tròn.

Không gian vô cùng im ắng, giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

"Có nghĩ tới hay không mua lại căn nhà này?" Ninh Hi trước lên tiếng.

"A?" Lương Tân Hòa sững sờ một chút mới nói, "Cái này thật đúng là không có nghĩ tới, hơn nữa cũng không biết lão Ngô có chịu bán hay không."

Ninh Hi trầm ngâm một chút, hay là nói: "Ta là nghĩ như vậy, đầu tiên nơi này vị trí rất tốt, cách ngươi chỗ làm việc gần, hoàn cảnh rất không tồi, quanh thân nguyên bộ biện pháp cũng đầy đủ hết, vật nghiệp không tệ, chúng ta cái này vài tòa nhà hoạt động khu giữa cũng không có tiểu hài tử, rất yên tĩnh, hơn nữa ngươi cũng không cần tham dự dao động số, chủ phòng cũng là ngươi bằng hữu, giá cả trên khả năng còn có thương lượng không gian..."

"..."

Lương Tân Hòa nghe cảm thấy hình như có đạo lý, lại nhìn một Ninh Hi lúc trước vô cùng sợ giao tiếp nhìn rất đơn thuần không lõi sự đời hiện tại đang phân tích cho nàng từng mục từng mục, nội tâm vô cùng rung động, nhất thời tâm tình rấtphức tạp, đúng là không biết trả lời như thế nào.

Nàng không nói lời nào, Ninh Hi trong lòng cũng không biết làm sao, tâm tình cũng trầm thấp xuống tới, mắt nhìn hai tay mình đặt trên đầu gối.

Trong khi đó Lương Tân Hòa lại đang nghiêm túc suy nghĩ mua lại căn nhà này, nơi này một mét vuông khoảng chừng năm vạn, căn nhà này khoảng chừng 71 đến 72 mét vuông, đặt cọc trước ba phần, vậy cũng muốn chuẩn bị...

Trong đầu nàng tính toán thật nhanh, phần tiền bán nhà trước kia, cộng thêm tiền gửi tiết kiệm, nếu như đi tìm Hàn Khai Lượng mượn một chút...

"Nếu như là vấn đề tiền bạc, nếu ngươi không ngại, ta..." Ninh Hi nhưng thật ra là muốn nói ta có thể cho ngươi mượn đỡ, nhưng là bận tâm tâm tư của Lương Tân Hòa, lại do dự .

"Phốc." Lương Tân Hòa nhìn bộ dáng của nàng, lập tức tựu minh bạch, nở nụ cười, "Xem ra ngươi là thật sự rất muốn ta mua lại căn nhà này ."

"Ừm."

"Kỳ thật có mua hay không cũng không quá quan trọng, lão Ngô dù sao cũng không ở nơi này, ta nếu vẫn cứ thuê ở cũng có thể ."

"Vậy ý của ngươi là là ngươi sẽ không dọn đi rồi?" Ninh Hi ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt của nàng làm tim nàng đập thật nhanh.

"Cua một vòng lớn, tại sao vẫn quay về câu cũ, " Lương Tân Hòa rũ mắt, "Cũng không giải thích tại sao muốn người ta không chuyển đi a."

Nàng tuy là nói thầm, nhưng âm lượng lại đủ để cho người bên cạnh nghe được.

Ninh Hi nghiêng người qua nhìn nàng, Lương Tân Hòa hai má đã hiện lên một mảng hồng hồng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện , khóe môi của nàng nhẹ cong lên, lộ ra sự khẩn trương của nàng.

Ninh Hi nhịn không được giơ tay lên, ngón tay chạm vào gương mặt của nàng, hướng xuống một chút, là nàng lúm đồng tiền.

"Tân Hòa, ta thích ngươi."

Lương Tân Hòa hoảng hốt vài giây, chậm rãi nhìn về phía nàng.

"Ta giống như không có ưu điểm gì lớn, còn có rất nhiều thói quen khiến người khác không chịu được, " Ninh Hi cảm giác cổ họng mình nghẹn nghẹn, "Làm thế nào mới có thể hảo hảo ở cùng với người khác, ta kỳ thật vẫn rất mê mang, cũng một mực học không được."

"Ta rất thích cùng ngươi nói chuyện tâm sự, cùng ngươi ăn cơm, ở cạnh ngươi ta rất thư thái, nhưng ta lại sợ ta làm không tốt, sẽ làm ngươi thất vọng, sẽ làm ngươi thương tâm."

"Ta vốn là muốn chờ một chút..., lại chờ một chút..."

"Thế nhưng ngươi lại nói muốn dọn đi rồi, ta thật sự là không nỡ."

"Tân Hòa, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"



---


Hihihi, ngắn nhưng đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro