62. Chung sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay công việc vất vả sao?" Ninh Hi hỏi nàng.

"Khá tốt." Lương Tân Hòa cười một cái, vuốt vuốt ấn đường, "Buổi chiều đi ra ngoài...."

"Ân, ngươi khi đó đã nói với ta..." Đôi mắt Ninh Hi lóe lên, quyết định uyển chuyển hỏi thử: "Đi nơi nào vậy?"

"... Đi ra ngoại thành." Lương Tân Hòa đặt tay lên trán, tạm thời không muốn nói về ngày giỗ của mụ mụ, còn có chuyện gặp được Chu Yến.

Ninh Hi thở dài trong lòng, nhìn bộ dáng của nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?" .

"A..." Lương Tân Hòa chuyển qua xoa huyệt thái dương "Lúc trở lại khả năng bị trúng gió, đau đầu, vừa hơi khỏe một chút, hiện tại giống như lại đau."

Ninh Hi sờ lên tóc của nàng, "Còn chưa khô hẳn, muốn tranh thủ thời gian thổi khô mới được." Nàng có chút ảo não bộ dạng, "... Ta cư nhiên đã quên..."

Lương Tân Hòa dõi theo nàng đi lấy máy sấy tóc, gò má bỗng nhiên nóng lên, bởi vì vừa rồi thân mật quá vong ngã , các nàng đều quên.

Ninh Hi bật máy sấy, tiếp tục giúp nàng thổi tóc, bên cạnh hỏi: "Đầu lắm lắm hẳ?"

Làn gió ấm từ máy sấy quyện với giọng nói mềm mại của nàng, Lương Tân Hòa có chút mơ màng , "Cũng ổn a."

Tinh thần của nàng đều mệt mỏi, ngáp một cái: "Ta phải về nhà ngủ..."

"Ân..." Ninh Hi lên tiếng, ngón tay xuyên qua sợi tóc đen nhánh mềm mượt của bạn gái, trượt xuống đi theo xương bả vai thon gầy của nàng, trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm tràn đầy xoang mũi.

Đều là mùi vị bản thân quen thuộc, mùi của dầu gội, mùi của sữa tắm, từ trên người nàng cũng rất dễ ngửi.

Tắt máy sấy, Ninh Hi cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu của nàng.

Về nhà sao? Những lời này tại trong lòng của nàng đảo một vòng, không có thể nói ra.

Mà lúc này, Lương Tân Hòa giương mắt nhìn nàng một cái, nở nụ cười xuống.

Ninh Hi dừng thoáng một chút, nói mở miệng đến đây: "... Đêm nay ở lại nhà ta ngủ đi?"

Đầu Lương Tân Hòa vốn đang hơi đau đớn, lúc này giống như bị một tiếng chuông gõ đến lùng bùng hai tai.

"... Ta, chỉ muốn ngươi ở lại lâu hơn, không có ý tứ gì khác." Ninh Hi ra vẻ có chút không có ý tứ, ngón tay sờ sờ chóp mũi.

Lương Tân Hòa mặt cũng khả nghi đỏ lên: "... Ta cũng vậy không nghĩ gì khác."

Trong không khí quỷ dị địa mập mờ địa yên tĩnh một hai giây.

Ninh Hi mân mê tóc của nàng, cúi xuống hôn lên môi của nàng, Lương Tân Hòa ngưỡng cao mặt, nghênh đón nụ hôn của nàng, đồng thời hai tay ôm cổ của nàng đem nàng kéo thấp xuống.

Ninh Hi lòng bàn tay nhẹ nhàng mà đặt tại gáy nàng, hai người dần dần hôn sâu, khó kìm lòng nổi , Lương Tân Hòa cảm thấy càng ngày càng hôn mê, thân thể đều mềm nhũn.

Ninh Hi lúc này mới buông lỏng ra nàng, cúi người đem nàng ôm lấy.

"Ngô... Ta không quá thoải mái, muốn ngủ..." Lương Tân Hòa thanh âm mềm nhũn , tựa ở trên vai của nàng.

"Tốt." Ninh Hi tâm tư cũng mềm nhũn, nắm tay của nàng đứng lên, làm cho nàng giao hơn phân nửa sức nặng cơ thể tựa ở trên người mình, cứ như vậy đi tới phòng ngủ.

Xốc lên chăn lại để cho Lương Tân Hòa nằm đi vào, nàng rất nhanh tựu nhắm mắt đang ngủ.

Ninh Hi cũng không có lập tức rời đi, mà là ngồi ở bên giường nhìn xem nàng.

Hình ảnh nàng nằm lên của gối của mình, ngủ ở trên giường của mình như vậy, cho mình rất nhiều cảm giác chân thực.

Ninh Hi phát hiện mình đối Lương Tân Hòa không hề ôm tâm lý phòng vệ, cứ như vậy mà đơn giản tiếp nhận nàng tiến vào trong không gian cá nhân của mình.

Nhưng mình vẫn là không đủ tốt, không thể hoàn toàn làm cho nàng dựa vào, cũng không thể thay nàng chia sẻ, còn làm cho nàng phân thần địa tới chiếu cố tâm tình của mình, bao dung chính mình.

Ninh Hi cảm giác mình rất ngốc, rõ ràng rất muốn quý trọng tình cảm với Lương Tân Hòa, muốn bảo vệ nàng, rất muốn biểu đạt tình yêu của mình dành cho nàng, khả nàng thường thường làm những chuyện hư bột hư đường.

Nàng kỳ thật còn không có chuẩn bị cho tốt, nhưng nàng không nỡ Tân Hòa chuyển đi, cho nên nôn nóng khiến cho chính mình tiến nhập trạng thái yêu đương, thương tổn Tân Hòa.

Đoạn tình cảm này giờ mới bắt đầu, nàng đã lại để cho Tân Hòa thất vọng quá nhiều lần.

Nhất là, trước đó tại thân mật thời điểm, trong đầu vô ý thức địa tựu truyền ra những ký ức xưa cũ, nàng thật sự rất có lỗi với Tân Hòa .

Nhưng nàng không cách nào phủ nhận quá khứ, cũng không thể trái lương tâm cam đoan rằng đoạn tình cảm đầu tiên không hề có ý nghĩa, dẫu sao đó vẫn là một khoảnh trời ký ức cuộc đời này nàng không thể quên đi, là nền móng cơ sở thúc đẩy nàng trưởng thành.

Một khi phủ định mối tình đầu, chính là cũng phủ định bản thân nàng

Nàng làm không được, nàng lo lắng Tân Hòa muốn nàng cam đoan như vậy, nếu như là một lời nói dối ngọt ngào, nàng nguyện ý nói. Dù vậy nàng không muốn chôn một ngòi nổ trong mối quan hệ của hai người.

Nhưng Tân Hòa không có, nàng tốt như vậy, cam nguyện chính mình ủy khuất.

Ninh Hi cảm thấy sự áy náy cùng đau lòng muốn nuốt sống nàng.

Nàng tốt như vậy, dù cho mình làm được không đủ, lạnh nhạt nàng, nàng vẫn là như vậy săn sóc ôn nhu địa yêu trứ chính mình, chưa bao giờ nói về ủy khuất của bản thân.

Có như vậy một người yêu trứ chính mình, nàng có tài cán gì.

Ninh Hi ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Tân Hòa, căn bản không cách nào dịch chuyển khỏi ánh mắt.

Tâm tình phập phồng phập phồng, thoáng cái thì bay bổng vui sướng tại đám mây, thoáng cái lại vô cùng lo lắng sợ hãi như ngồi trên đống lửa.

Rất muốn Tân Hòa hiểu, quá khứ chỉ là quá khứ, là một quyển sách đã viết xong, sách của các nàng vẫn còn đang được viết, sẽ có tình tiết mãnh liệt của riêng các nàng, cũng nhất định sẽ có kết cục hoàn mỹ.

Ninh Hi để sát vào, hôn hôn trán của nàng, nhẹ nhàng đứng dậy .

Nàng ra phòng khách lấy điện thoại của Lương Tân Hòa cắm sạc, lại lấy quần áo, tắm rửa rồi dưỡng da xong lại trở lại phòng ngủ đến, Lương Tân Hòa vẫn đang ngủ rất ngon.

Ninh Hi tiến lên sờ lên trán của nàng, yên tâm hơn, khá tốt không có dấu hiệu bị sốt.

Nàng đi đến phòng giữ quần áo, leo lên thang để với đến đầu tủ, lấy ra một cái gối cùng bao gối khác.

Nàng chỉnh đèn phòng ngủ tối xuống, nằm lên giường, cũng nằm bên cạnh Lương Tân Hòa.

Có thể là Lương Tân Hòa đã quen ngủ một mình, cho nên càng ngủ càng có xu hướng lăn vào chính giữa, như vậy các nàng cơ hồ là vai chạm vai mà ngủ.

Kỳ thật nàng cũng giống như vậy, rất nhiều năm đều không có cùng người khác ngủ chung một giường.

Ninh Hi nhẹ nhàng trở mình, nâng lên nửa người trên, đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt lại những sợi tóc rối trên mặt nàng, độ ấm của một người phủ trên đầu ngón tay khiến nàng hoảng hốt.

Nàng không muốn quấy nhiễu đến nàng nghỉ ngơi, chỉ dùng ánh mắt đem nàng lông mi, con mắt, cái mũi, môi từng cái từng cái vuốt ve một lượt.

Nhất là môi của nàng, cổ... xuống chút nữa là chăn mền của mình ... .

Nàng có chút thở dài ra một hơi, lật người, nằm thẳng trứ.

Trong phòng ngủ yên tĩnh yên tĩnh, mà bạn gái đi nằm ngủ tại bên cạnh của nàng, nàng có thể nghe được nàng nhẹ nhàng hô hấp, nghe thấy được nàng nhàn nhạt mùi thơm của cơ thể, cả không gian không còn là nàng một người.

Ninh Hi nhắm mắt lại, ý đồ thiếp đi, khả nàng so với bình thường tìm càng lâu thời gian mới chính thức ngủ.

Đêm đông tốt ngủ, không biết qua bao lâu, Ninh Hi phát giác người bên cạnh nhúc nhích, tiếp theo là giường chấn động thật mạnh.

Nàng đầu tiên là có một hai giây sợ sệt, đón lấy mới kịp phản ứng, đứng dậy lấy tay điều sáng đèn ngủ: "Tân Hòa..."

Lương Tân Hòa tỉnh tỉnh địa ngồi, tỉnh tỉnh địa nhìn mình, đỏ ửng đầy mặt: "Ta làm sao với ngươi ngủ chung rồi?"

Vừa nói ra những lời này nàng giống như cũng nhớ lại mấy giờ trước chuyện tình, mặt càng đỏ hơn, một bộ "Nói như thế nào ra lời này" bối rối.

Ninh Hi khóe môi biên độ nhỏ địa cong cong: "Đầu còn đau không?"

"Tốt, tốt một chút rồi." Lương Tân Hòa buông thỏng mắt, long liễu long chăn.

Ninh Hi nhìn qua nàng mặt đỏ bừng gò má, trong khoảng thời gian ngắn thần sắc cũng có chút mất tự nhiên.

Bả vai của hai người cách nhau rất gần, đang đắp chung một cái chăn, yên tĩnh được phảng phất có thể nghe thấy được nhịp tim của đối phương.

"Ta..."

"Ta..."

Hai người nhìn chăm chú liếc, đều nở nụ cười, cười hào khí tựu thoải mái điểm, cũng trì hoãn mập mờ hào khí.

"Ta không có ngáy ngủ a?"

"Không có, ngủ rất ngoan."

Hai người tựa ở trên gối đầu, tự nhiên địa tách ra điểm khoảng cách.

"Ân, hơi mệt..." Lương Tân Hòa ánh mắt rơi vào trên tay của mình, "Mấy giờ rồi?"

"A, " Ninh Hi xoay người nhìn điện thoại di động của mình, "Ba giờ hơn." Nàng nhớ tới một sự kiện, mở ra dưới chăn giường, "Điện thoại di động của ngươi chắc đầy pin rồi, ta lấy cho ngươi tới đây."

Lương Tân Hòa nhẹ nhàng "Ai" một tiếng, muốn nói cũng không cần ngay lập tức đi cầm, nhìn theo bóng lưng của Ninh Hi, nhếch môi nở nụ cười.

Làm sao có loại cảm giác ở chung thật lâu rồi a?

Nàng thở ra một hơi, đánh giá phòng ngủ của Ninh Hi.

Phòng ngủ rất lớn, còn có một gian phòng thay đồ, không có phiêu cửa sổ, bức màn màu vàng kem thoạt nhìn rất ấm áp.

"Này." Ninh Hi tiến đến đưa điện thoại di động đưa cho nàng.

Lương Tân Hòa nhận lấy, nhưng không có trượt ra đến xem, mà là đặt ở nàng bên kia tủ đầu giường.

Ninh Hi lưu ý lấy động tác của nàng, cũng không nói gì, vén chăn lên, Lương Tân Hòa thân thể giật giật, cũng không còn dịch chuyển khỏi vị trí.

Ninh Hi con mắt quang quơ quơ, thanh âm càng nhẹ điểm: "Ngày mai còn phải đi công ty sao?"

"... Ở nhà làm việc là có thể ." Lương Tân Hòa thanh âm so với nàng còn nhỏ.

"Kia... Cũng không sớm, ngủ đi." Ninh Hi lại một lần điều tối đầu giường đèn.

"Ân..." Hai người một lần nữa nằm tiến trong chăn.

Ngọn đèn là ấm áp mờ nhạt sắc, không tiếng động , bao phủ một nửa phòng ngủ.

Cách một hồi, Ninh Hi thanh âm vang lên: "Như vậy có thể ngủ sao?"

"Ân."

Lại cách trong chốc lát, Lương Tân Hòa âm thầm duỗi duỗi chân: "Bên ngoài tuyết phỏng chừng còn rơi xuống a?"

"Ân."

...

Đợi cho mí mắt buồn ngủ , Lương Tân Hòa nhẹ thiểu địa trở mình thân, thiểu sờ địa trong lòng thở dài.

Cái này đâu chỉ là cảm giác chung sống rất lâu, cái này trực tiếp tiến vào giai đoạn lão niên bạn lữ.


----

Tôi cảm giác Ninh Hi không nhịn lâu được cho lắm đâu, tầm 2 chương nữa sẽ hành động cho xem. Cơ mà đúng là ngủ một mình lâu rồi hôm nào phải ngủ chung với ai là khó chịu hết cả người, nằm hoài không ngủ được. Đầu tuần vui vẻ mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro