Chương 141: Chờ sắp xếp việc làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt, cuộc sống chờ sắp xếp việc làm hẳn là cùng Từ Phóng Tình xách ba-lô lên, tiêu tiêu sái sái du lịch khắp thế giới, nếu không là, hai người ôm nhau cùng một chỗ sưởi ấm trong phòng cũng được, nhưng là, Từ Phóng Tình hiện tại là náo loại nào? ? ?

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác nàng so với trước đó lúc có công việc còn vội vàng hơn, đi ra ngoài cũng không cần Tiêu Ái Nguyệt chở nàng, mỗi ngày đi sớm về trễ, duy nhất nơi có thể nhìn thấy nàng chính là phòng bếp cùng phòng ngủ, mỗi sáng sớm một cái hôn, sau đó bưng cà phê rời đi, Từ Phóng Tình giống như là gia nhập cái tổ chức tà giáo nào đó, để Tiêu Ái Nguyệt rất sợ hãi.

Cam Ninh Ninh hiện tại yêu chiếm hữu hai con mèo nhà nàng, Tiêu Ái Nguyệt đi đón mèo thời điểm, nàng trốn ở phòng ngủ không muốn gặp người, Mạnh Niệm Sanh đem Tiêu Ái Nguyệt kéo đến một bên: "Ninh Ninh phòng cho thuê hợp đồng cuối tháng này đến hạn, chúng ta hai ngày nữa dọn nhà, Tiêu tỷ ngươi có thời gian hỗ trợ không?"

"Tốt." Tiêu Ái Nguyệt một ngụm đáp ứng: "Các ngươi chuyển đi đâu?"

"Đối diện nhà ngươi."

"A?" Tiêu Ái Nguyệt mấy ngày trước mới nhìn thấy có người xem phòng, không nghĩ tới đã bị Mạnh Niệm Sanh mua, kinh ngạc nói: "Các ngươi mua?"

Mạnh Niệm Sanh cẩn thận liếc qua cửa phòng ngủ: "Ninh Ninh nàng không chịu mua, bởi vì chê đắt, ta liền để nàng thuê, trước thuê hai năm, kết quả đối phương không chịu cho thuê, không có cách, ta liền. . ."

"Ngươi liền mua?" Tiêu Ái Nguyệt đối với hành vi xa xỉ của đám thổ hào này mười phần cảm khái: "Sau đó lại cho Tiểu Bàn thuê? Nàng không biết a? Ngươi không có cùng với nàng thương lượng sao?"

Mạnh Niệm Sanh lắc đầu: "Hiện tại ta cho nàng thuê đồng giá với người ta, nếu để nàng biết, khẳng định không nguyện ý, đành phải dạng này."

Cam Ninh Ninh cũng là vô tâm, hoàn cảnh và vị trí giá cả hai bên chung cư hoàn toàn khác biệt, nàng cũng không có đem lòng sinh nghi, Tiêu Ái Nguyệt hỏi thời gian các nàng dọn nhà, dự định cùng Từ Phóng Tình thương lượng một chút, ở nhà mình nấu chút thức ăn, sau đó mời Cam Mạnh hai người tới làm khách.

Từ Phóng Tình sớm hơn bảy giờ rời giường, khó được một lần nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt còn đang ngủ thẳng giấc, đá một chút cái mông của nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, nhanh lên một chút nấu cơm."

Tiêu Ái Nguyệt thụy nhãn mông lung lặng lẽ mở mắt ra: "Ta còn muốn ngủ một lát." Nói xong, lại nhắm mắt ngủ như chết.

Từ Phóng Tình thấy bộ dáng lười biếng không ra người của nàng, giận không chỗ phát tiết, mấy lần cởi quần ngủ Tiêu Ái Nguyệt, đối với bờ mông trắng nõn căng mọng của nàng đánh mấy cái: "Có dậy hay không? Ngươi có dậy hay không? Tiêu Ái Nguyệt, ta đếm ba lần."

"Má ơi, đau chết ta rồi." Tiêu Ái Nguyệt bá một chút mở to mắt, xoay người hướng Từ Phóng Tình trên thân bổ nhào về phía trước, hai bàn tay đè lên bộ ngực của nàng: "Lại đánh ta đâm dẹp ngươi."

Từ Phóng Tình nhấc chân liền đem nàng đạp xuống dưới: "Tiêu Ái Nguyệt, lá gan ngươi to ra? Ngươi cho rằng ngươi luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sao? Còn muốn đâm ta? Có muốn tay còn nguyên vẹn không?"

Tiêu Ái Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, hậu tri hậu giác cảm giác phía dưới có chút mát mẻ: "Vì cái gì quần của ta ở trên giường?"

Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng, cầm quần lên ném tới trên mặt của nàng: "Rời giường, nhanh đi đánh răng."

Người nào đó hôm nay tâm tình không tốt lắm a, Tiêu Ái Nguyệt đem trứng ốp la bưng đến trước mặt nàng, cười bồi nói: "Tình Tình, ngươi hôm nay có sắp xếp gì không?"

Từ Phóng Tình đang định ra cửa, nàng cắn một miếng trứng trong đĩa, nâng cái nĩa lên, đem phần không ăn xong nhét vào miệng Tiêu Ái Nguyệt: "Làm sao? Ngươi còn muốn cùng ta cùng một chỗ sao?"

"Hì hì, có thể không?" Tiêu Ái Nguyệt nhai thức ăn trong miệng, hai mắt sáng lên hỏi: "Ngươi thật có thể mang theo ta sao?"

Từ Phóng Tình hơi chút suy tư, khả năng là nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày nói: "Là chính ngươi muốn cùng."

Trong lời nói tràn đầy nồng đậm trêu đùa, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một hồi lâu, ngơ ngác đi theo Từ Phóng Tình lên xe, nghe nàng chỉ huy mình hướng vùng ngoại thành lái đi, đường càng chạy càng xa, đã cách trung tâm thành phố mấy trăm km, Tiêu Ái Nguyệt có chút mờ mịt: "Tình Tình, ngươi lại muốn đi gặp a di sao?"

Con đường này phương hướng thông về hướng thôn trang của Từ mụ mụ, cùng lần trước khác biệt chính là, đối diện cái chợ bán thức ăn ầm ĩ, đã không còn nơi bằng phẳng để Tiêu Ái Nguyệt có thể dừng xe, xe dừng dưới bóng cây, Từ Phóng Tình đẩy cửa xuống xe: "Tiêu Ái Nguyệt, cùng đi đi."

Một đội thi công ở trong đồng ruộng hạ trại, từng loạt từng loạt căn nhà màu trắng dựng thẳng ở trong bùn đất, ngay cả mái tóc của chủ thầu dẫn đầu cũng có vẻ vô cùng bẩn, hắn nhìn xem Từ Phóng Tình hai người đến gần, trên mặt chất đầy tiếu dung: "Ai u, Từ tổng, ngài đã tới, ngài tới sớm như thế, bản thiết kế ta nhận được, hôm nay liền khởi công, ngài nhìn xem thế nào?"

"Chất lượng trọng yếu nhất, ta sẽ toàn bộ hành trình giám sát các ngươi, bao quát các ngươi dùng xi măng và cốt thép." Từ Phóng Tình tiếp nhận bản vẽ hắn đang cầm trong tay, nghiêm túc nhìn hồi lâu: "Ta tin tưởng kinh nghiệm của các ngươi cùng kỹ thuật, đã tốt muốn tốt hơn, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Dĩ nhiên." Chủ thầu chỉ huy phụ cận nam nhân cầm hai cái nón bảo hộ tới: "Từ tổng, ngài mang lên đi, ở chỗ này vẫn là cẩn thận một chút."

Ngày bình thường bệnh thích sạch sẽ đã quen Từ Phóng Tình cũng không có ghét bỏ, cầm mũ ra lệnh Tiêu Ái Nguyệt hướng máy trộn bê tông bên kia đi đến: "Tiêu Ái Nguyệt, hảo hảo học."

"Học cái gì nha?" Tiêu Ái Nguyệt toàn bộ hành trình rơi vào trong sương mù: "Tình Tình, ngươi mua lại miếng đất này rồi rồi?"

"Ta muốn ở chỗ này xây một tòa tiểu học." Từ Phóng Tình mở ra bản thiết kế trong tay, đâu ra đấy khoa tay cho Tiêu Ái Nguyệt nhìn: "Ngươi nhìn, kỳ thật số người ở nơi đây rất dày đặc, phụ cận gần nhất chỉ có một trường học ở tiểu trấn bên cạnh bọn họ, cỡ chừng sáu đến mười cây số, bọn hắn đều là nghề nông, trường học có xe đưa đón, một tháng cần ba trăm tệ, bọn hắn không có tiền đóng được, để chính bọn hắn đưa đón lại không có thời gian, đại đa số gia đình đến bây giờ còn không có coi trọng giáo dục, hài tử thành tích không tốt, dứt khoát để bọn hắn về nhà tiếp tục nghề nông, nơi này mặc dù là Thượng Hải, nhưng cách quá xa, mấy năm tiếp theo cũng sẽ không có cơ hội phát triển ra tới, cho nên, làm trường học vẫn là có tiền đồ."

Đây không phải là giải thích tốt nhất cho việc Từ Phóng Tình muốn mở trường học, nàng ngay cả tình huống xung quanh đều điều tra rõ ràng, mỗi ngày hướng ra ngoài chạy đông chạy tây, chẳng lẽ chỉ là vì lợi nhuận sao? Không có khả năng, nơi này coi như cách xa Thượng Hải, nhưng nơi này đất đai giá cao muốn chết, lại còn tới đây muốn mở trường học, nếu học phí nâng quá cao thì cái đám tử đệ kia thà tình nguyện đi bộ mấy chục cây số đến chỗ khác còn hơn, nhưng Từ Phóng Tình cứ nhất định phải đem hành động của mình miêu tả giống như việc kinh doanh, Tiêu Ái Nguyệt tâm tình phức tạp, đành phải bồi theo nàng nói: "Tốt a, ta cũng cảm thấy nơi này rất có tiền đồ phát triển."

Từ Phóng Tình sao có thể nhìn không ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, vỗ một cái lên đầu của nàng, chỉ huy nói: "Đi thôi, đi chuyển gạch."

Chuyển gạch? ? ? Tiêu Ái Nguyệt tự nhận mình là lão nữ nhân tứ chi không cần, nàng muốn phản kháng, Từ Phóng Tình nhìn mặt mà nói chuyện, nhàn nhã đứng ở một bên nói mát: "Không nghe lời của ta, vậy ngươi về sau cũng không cần giống như theo đuôi đồng dạng đi theo ta."

Có ý gì? Tiêu Ái Nguyệt kéo hai tay áo lên, khí thôn sơn hà nói: "Chuyển thì chuyển, ai sợ ai!"

Người đang ngồi vĩnh viễn trải nghiệm không được cái khổ của người đang đứng, Tiêu Ái Nguyệt nói chuyển liền chuyển, chuyển hơn nửa giờ, bao tay trắng làm hỏng một đôi, lòng bàn tay cũng nổi bong bóng, Từ Phóng Tình cầm bản vẽ ở phụ cận dạo qua một vòng trở về, nhìn thấy nàng mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, trêu chọc nói: "Từ đằng xa nghe, còn tưởng rằng trâu nhà ai đang thở."

"Nếu không ngươi thử một chút." Tiêu Ái Nguyệt bị chọc tức, hai cánh tay nàng đau nhức không nhấc lên được, nửa điểm an ủi không có, còn bị người nào đó cười nhạo: "Ngươi chuyển đi, có bản lĩnh ngươi chuyển."

Từ Phóng Tình không chấp nhặt với nàng: "Lên xe, chúng ta đi một nơi khác."

"Còn muốn chuyển gạch a?" Tiêu Ái Nguyệt vừa buồn vừa vui, sợ nàng mang mình đi một cái công trường lao động khác, do dự nói: "Đi nơi nào a?"

"Về trung tâm thành phố."

Xe tốc độ như rùa hướng về phía trước, Từ Phóng Tình một đường tiếp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt mỏi mệt không chịu nổi uốn ở chỗ ngồi kế bên tài xế ngủ thiếp đi, chờ đến lúc nàng tỉnh lại, xe đã dừng lại một cái bãi đỗ xe thật rộng, Từ Phóng Tình đã đi ra, đứng tại cách đó không xa gọi điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt còn không có tới gần nàng, nàng cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc đi tới: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi vừa mới ngủ đã ngáy to."

Tiêu Ái Nguyệt tự động lờ tịt nàng: "Đây là nơi nào a?"

"Nhà hàng."

Nhà hàng mang theo phong cách Trung Tây kết hợp trang trí đại khí uyển chuyển, từ vào cửa đến phòng riêng, tất cả phục vụ viên đều là thuần một màu sườn xám, Từ Phóng Tình còn không có chọn món ăn, các nàng trong nháy mắt đến đây liên tục mấy người, giống như đã đặt xong đồng dạng, một trước một sau mang mấy phần Giang Chiết đồ ăn chất đầy bàn các nàng, Tiêu Ái Nguyệt nếm mấy ngụm tôm trên bàn, gật đầu một cái nói: "Cũng không tệ lắm ha, Tình Tình, ngươi nếm thử."

Từ Phóng Tình không nhúc nhích đũa, lưng dựa vào ghế an tĩnh nhìn chằm chằm mặt của nàng: "Tiêu Ái Nguyệt."

"Thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt lùa mấy ngụm cơm vào miệng, nghe nàng kêu tên của mình, ngẩng đầu, nhai cơm hỏi: "Ngươi làm sao không ăn a?"

"Nơi này." Từ Phóng Tình giơ tay lên, nhìn quanh bốn phía một cái: "Là nhà hàng của ta."

"Phốc" một ngụm cơm phun ra, Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thu lại nước miếng của mình, mắt thấy mặt trên của bốn năm đĩa đồ ăn trên bàn lưu loát một tầng chất lỏng màu trắng hạ xuống, Từ Phóng Tình mặt đều đen, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ thời gian giải thích: "Ta không phải cố ý."

Từ Phóng Tình vỗ bàn đứng lên, mặt mũi tràn đầy giận dữ đi ra ngoài cửa: "Ngươi tự mình ăn đi."

"Ai, ngươi đừng đi a." Tiêu Ái Nguyệt cơm cũng không ăn, đi theo phía sau mông nàng chạy ra ngoài: "Tình Tình, ta đây không phải là kinh ngạc sao, ta cũng là lần đầu tiên biết ngươi có mở nhà hàng."

Từ Phóng Tình trả lại một cái liếc mắt, đối với hành động ngạc nhiên của nàng cực kì xem thường: "Ngươi là cảm thấy ta mở không nổi nhà hàng sao?"

"Ta không phải ý tứ kia." Tiêu Ái Nguyệt vỗ nóng hổi mông ngựa nói: "Ngươi làm cái gì ta đều cảm thấy bình thường, chỉ là lần đầu tiên nghe nói nha, có phải hay không, ta là bởi vì vừa biết."

"A" Từ Phóng Tình cười lạnh: "Chuyện ngươi không biết còn nhiều nữa, ngươi ngốc như thế, có thể biết cái gì? Cho là ta thật sẽ ngồi ở nhà chờ chết sao? Tiêu Ái Nguyệt, thỏ khôn có ba hang; đến khi có chuyện vẫn còn đường ra, đồ đần mới có thể thúc thủ chịu trói chờ người khác bố thí, ngươi không phải muốn hiểu rõ ta sao? Ta mang ngươi nhìn những thứ này, sự nghiệp của ta, kế hoạch phát triển của ta, ngươi hiểu không?"

Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm, vừa định nói nàng hiểu, Từ Phóng Tình khoát tay chặn lại, không nhịn được nói: "Thôi bỏ đi, ngươi hiểu mới là lạ, hiện tại ngươi thấy được, ta mỗi ngày đều đang bận những chuyện này, ngươi muốn nói cái gì?"

"A.... . ." Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi: "Thỏ khôn có ba hang ý tứ không phải chỉ ba cái ổ sao? Nhưng mà ổ của ngươi không đủ nhiều, ngươi lại nói ngươi là thỏ khôn, hì hì, ngươi chửi mình nha."

"Hì cái gì mà hì." Từ Phóng Tình đối với sự thông minh của nàng đã không ôm hi vọng: "Con thỏ dù sao cũng tốt hơn so với con chim đần, còn có một công ty, pháp nhân không phải ta, ta là cổ đông, chờ mọi chuyện ổn định qua đi, ta mang ngươi tới xem."

"Được." Tiêu Ái Nguyệt nhu thuận gật đầu: "Ta đi theo ngươi."

Từ Phóng Tình lúc này mới hài lòng chút: "Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ, ta sẽ không để cho ngươi chịu đói, ta nói muốn nuôi ngươi, khẳng định sẽ làm được, ngươi không cần lo lắng."

"Ta không có lo lắng." Hai người dắt tay trở lại bãi đỗ xe, Từ Phóng Tình đuổi đi quản lý nhà hàng một đường đi theo các nàng, Tiêu Ái Nguyệt kéo lại cánh tay của nàng, y như là chim non nép vào người mà nói: "Có thịt thì chúng ta ăn thịt, không có thịt ta liền theo ngươi uống canh, Tình Tình, ngươi làm việc chính ngươi muốn làm nha, ta cảm thấy cái kế hoạch xây trường tiểu học rất tốt."

Từ Phóng Tình thoạt đầu đã nhìn ra nàng không đồng ý, hiện đang nghe nàng kiểu nói này, quay đầu qua, yên lặng phản bác một câu: "Ai cần ngươi đồng ý." Lời tuy nói như thế, nhưng khóe miệng nàng cong lên, nụ cười trên mặt lại là không lừa được người, Tiêu Ái Nguyệt tâm tình thật tốt, dáo dác hướng bốn phía nhìn một vòng, nghiêng đầu qua hôn một cái lên mặt của Từ Phóng Tình: "Ta yêu ngươi chết mất."

Từ Phóng Tình một bàn tay đánh ra: "Tiêu Ái Nguyệt, sẽ có vết son môi! Ngươi điên rồi sao? Chúng ta còn sắp gặp người khác."

"Nhưng mà. . ."

"Lại đây." Từ Phóng Tình ngoắc ngoắc ngón tay, nâng lên cằm của nàng, hướng trên miệng nàng hôn tới: "Nói ngươi đần, ngươi liền không thông minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro