Chương 154: Hảo hảo chọc tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang gia hai mẹ con có kế hoạch của mình, đem nàng kéo vào xem như ván cầu, Tiêu Ái Nguyệt tính tình ngay thẳng, cả giận nói: "Mẹ ngươi lợi dụng ta, ngươi còn không biết xấu hổ trêu chọc ta?"

Từ Giang Hoan uốn nắn sai lầm trong lời nói của nàng: "Mẹ ta không có có lợi dụng ngươi, theo như nhu cầu, ngươi được lợi, mẹ ta cũng được lợi, ta nha, cũng được lợi."

Nghĩ theo lối này thật ra cũng chính xác, Tiêu Ái Nguyệt trong lòng phát xong bực tức, đưa ra nghi vấn nói: "Mẹ ngươi muốn ra bao nhiêu giá cả?"

"Nàng trả tiền, ta định giá, ngươi hẳn là nên hỏi ta ra bao nhiêu giá cả." Từ Giang Hoan dùng tay khoác lên trên vai của nàng, thoải mái mà cười nói: "Lãnh đạo, ngươi nghĩ như vậy để những người kia rời đi công ty, ngươi giúp ta giải quyết bọn hắn nha, ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, có được hay không vậy?"

Lúc không biết thân phận nàng nhìn nàng nũng nịu còn có thể tiếp nhận, hiện tại biết nàng nàng là người đẩy tay phía sau màn, Tiêu Ái Nguyệt toàn thân đều nổi da gà lên: "Đừng, đừng dựa vào ta gần như vậy, ngài đừng gọi ta là lãnh đạo, ngài mới là lãnh đạo của ta, lãnh đạo, ngài nhìn ta khổ cực như vậy, cho ta chút phí vất vả được không? Ta không tham dự, ngày mai liền đi."

Từ Giang Hoan đâu chịu thả nàng rời đi, lung lay cánh tay của nàng không buông tay: "Lãnh đạo tốt, tỷ tỷ tốt, ngươi liền giúp ta một chút nha."

Bộ ngực mềm nhũn của nàng ở trên cánh tay Tiêu Ái Nguyệt cọ qua cọ lại, để Tiêu Ái Nguyệt tâm phiền ý loạn, mí mắt loạn nhảy không ngừng, nàng mượn lý do công tác, thành công tránh đi viên đạn bọc đường của Từ Giang Hoan, mấy ngày sau cũng không làm chuyện khác, nhìn thấy Từ Giang Hoan liền tránh ra bên ngoài.

Từ Giang Hoan đem văn phòng của nàng bị Hoàng lão bản chà đạp một lần nữa bố trí lại, Tiêu Ái Nguyệt ở bên ngoài lái xe mấy ngày, đến ngày chủ nhật thực sự không có địa phương đi, đem cửa phòng ngủ khóa lại, để cho mình ở trong phòng khóa trái không đi ra đối mặt Từ Giang Hoan.

Từ Giang Hoan buổi sáng tới gõ cửa một cái, thấy Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới nàng, giữa trưa lại tới một lần: "Quản lý, đi ra ăn cơm, ta làm tốt cơm."

Tiêu Ái Nguyệt nằm lỳ ở trên giường chơi trò tìm hình mà Từ Phóng Tình một mực không thể qua màn, làm bộ không có nghe được Từ Giang Hoan ở bên ngoài gọi nàng.

*Tình Tình toàn chơi game tựa tựa trò này mà mãi không qua màn nè =))))))))

Từ Giang Hoan bưng một bát thịt kho tàu mùi thơm nức mũi đứng ở cửa ra vào dụ hoặc nàng: "Quản lý, ngươi có thích ăn thịt hay không a? Ta làm thật nhiều, ngươi có muốn ăn hay không?"

Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng, cắn bánh mì cứng còng tiếp tục giả vờ chết.

Từ Giang Hoan kiên nhẫn một mực tiếp tục đến chín giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt nghe được có người đang cầm chìa khoá mở khóa cửa phòng mình, trong lòng ám đạo không tốt, quên mất Từ Giang Hoan vốn là người thuê chính của căn nhà này.

Nàng chuẩn bị không thèm nể mặt với Từ Giang Hoan xong, trong phòng đèn "Ba" một chút sáng lên, Tiêu Ái Nguyệt nheo mắt lại, làm bộ mắng: "Chạy vào làm gì? Còn có vương pháp hay không?"

Từ Giang Hoan bưng một cái chén sứ trong tay, vô tội nháy mắt: "Cháo trứng muối thịt nạc, quản lý, muốn nếm thử hay không?"

Không cần nàng giới thiệu, Tiêu Ái Nguyệt đã cảm nhận được kia mùi cháo thơm nồng bốn phía lấp toàn bộ dạ dày nàng, một tiếng "Ùng ục" kỳ quái vang lên, Tiêu Ái Nguyệt cố ý ho khan lớn tiếng một cái, cố gắng che đậy cái bụng chả thay đổi được cục diện gì của mình: "Không ăn, ta đang chơi game."

Nàng nằm lỳ bất động trên giường, Từ Giang Hoan không tiện cùng với nàng nói chuyện, nàng đi đến bên kia giường, kéo gần lại khoảng cách cơ bản giữa Tiêu Ái Nguyệt và nàng: "Quản lý, tắt đèn chơi game tổn thương con mắt, ngươi chơi gì vậy? Nhìn xem ta có thể chơi hay không?"

"Ngươi thì biết chơi cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt bị trò chơi ngược thương tích đầy mình, ghét bỏ mà nhìn xem Từ Giang Hoan: "Ngươi cùng mẹ ngươi chỉ biết chơi ta."

"Phốc" Từ Giang Hoan bật cười, đưa tay đem cháo bỏ trên tủ đầu giường, tiếp nhận điện thoại trong tay nàng quan sát mấy giây: "Ngươi cần có bom mới có thể qua vòng được."

Lý luận tri thức Tiêu Ái Nguyệt mạnh hơn nàng nhiều, mặt thối nói: "Còn gì nữa không?"

Từ Giang Hoan nghiêng đầu qua lườm nàng một chút, nhìn nàng thở phì phò bộ dáng có chút chơi vui, lại lấy ngón tay chọt chọt mặt của nàng, mặt chưa chọt đủ đến hai lần liền bị Tiêu Ái Nguyệt dùng tay "Ba" một cái đánh trả ra, không kiên nhẫn nói: "Đưa di động trả ta."

Từ Giang Hoan chọt mặt không được liền chuyển qua chọt điện thoại, nàng ken két hai ba cái đem cửa ải Tiêu Ái Nguyệt hơn một giờ qua không được đả thông, Tiêu Ái Nguyệt ở một bên nhìn xem ngón tay của nàng bấm bấm mấy lần thì trò chơi lập tức qua màn, tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Từ Giang Hoan, đồ nhóc con chết bầm này này!"

Từ Giang Hoan lúc trả điện thoại về, đầu cũng đưa tới: "Quản lý, chúng ta nói chuyện làm ăn đi."

Người làm ăn có ý nghĩ của người làm ăn, Từ Giang Hoan chẳng giống nhuyễn muội tử ở chỗ nào, nàng giả heo ăn thịt hổ khôn khéo quá chướng mắt, Tiêu Ái Nguyệt nhìn xem văn kiện ở trong tay nàng: "Vượt qua số tiền này ta sẽ được một phần trăm?"

"Ta chỉ có thể chịu được trong khoảng 170 triệu, nếu ngươi có thể đàm phán dưới số tiền này, ngươi được nhận 1%." Từ Giang Hoan ngồi ở đối diện nàng ăn chuối tiêu, cắn một cái ngừng một chút, bộ dáng nhìn qua rất ngốc manh, cùng với giọng điệu nói chuyện của nàng không có chút nào ăn nhập: "Ngươi nhìn xem mặt sau đi, chuyện làm ăn này nếu là đàm phán không thành, ta cho ngươi tám vạn, liền xem như tiền lương, được không quản lý?"

"Ngươi tại sao phải tìm ta chứ?" Điều kiện là không tệ, chỉ là Tiêu Ái Nguyệt không rõ: "Người ở công ty giỏi hơn ta nhiều lắm, sao ngươi không tìm bọn hắn?"

"Nguyên nhân đó hả, có hai cái." Từ Giang Hoan ăn xong chuối tiêu, ném đi vỏ chuối sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, cười nhẹ nhàng nhìn chăm chú lên mặt của nàng: "Về công, ngoài mẹ ta ra, ngươi là người khá hiểu rõ Hoàng lão bản, cũng có lập trường tham gia hội nghị, về tư thì ~ "

Âm điệu của nàng vô hạn kéo dài, nhìn xem Tiêu Ái Nguyệt sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống dưới, bàn tay hướng xuống, nhấc tay Tiêu Ái Nguyệt lên dán trên đùi mình: "Quản lý, ngươi đoán xem."

Tiêu Ái Nguyệt đột ngột nhảy dựng lên, kích động giống như có người cầm roi điện chích nàng đồng dạng: "Nữ nữ thụ thụ bất thân không biết sao?"

Từ Giang Hoan gật gật đầu, lại lắc đầu: "Quản lý, ngươi làm sao kích động như vậy?"

Tiêu Ái Nguyệt lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt Từ Giang Hoan, không phân biệt được nàng mới vừa rồi là có cố ý hay không, hùng hồn nói: "Ta đi ngủ, buồn ngủ chết ta rồi."

Từ Giang Hoan ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon cùng với nàng nói ngủ ngon, sắc mặt hoàn toàn không có dị dạng khác.

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có điểm lạ, lại nói không nên lời chỗ nào kỳ quái, trong chuyện tình cảm nàng xưa nay trì độn, coi như Từ Giang Hoan là cố ý thăm dò nàng, nàng cũng phân biện không rõ ràng, ban đêm nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung một hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thứ hai, Hoàng lão bản hồi lâu không hề lộ diện trở về, sáng sớm Trình phó quản lý đi tìm hắn một lần, có thể vì hai tuần lễ trước Tiêu Ái Nguyệt tự mình khấu trừ tiền lương của hắn có quan hệ, Hoàng lão bản không có tìm Tiêu Ái Nguyệt, ngược lại tìm Từ Giang Hoan đi qua phòng làm việc của hắn.

Lúc Từ Giang Hoan từ chỗ của hắn trở về cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều sụp đổ: "Hắn bảo ta tuần này đi qua chỗ làm việc với hắn."

Tiêu Ái Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như trong lòng buông xuống một tảng đá lớn: "Đi đi, biểu hiện tốt một chút."

Từ Giang Hoan cúi đầu nói lầm bầm: "Quản lý, ngươi vui vẻ biểu hiện quá rõ ràng."

Tiêu Ái Nguyệt kịp thời thu liễm lại nụ cười trên mặt: "Vậy sao? Đi đi, tạm biệt."

Cái này tiểu Từ đồng chí là kẻ gây họa, Tiêu Ái Nguyệt hiện tại không dám tùy tiện trêu chọc nàng, nàng luôn cảm thấy Từ Giang Hoan là nữ nhân xấu bụng, coi như Tiêu Ái Nguyệt giúp nàng đạt thành nàng mục đích, nàng cũng chưa chắc sẽ thật sự thực hiện lời hứa của mình.

Nàng không biết ở nơi nào cầm bảng báo cáo của tài vụ tới, đem bảng báo cáo năm cùng báo cáo ước tính tài sản cố định giao tất cả cho Tiêu Ái Nguyệt, để nàng nhớ kỹ nội dung nên nhớ, đến thứ năm tuần sau hảo hảo biểu hiện ở trước mặt mẹ của nàng.

Thứ năm tuần sau đến trong nháy mắt, lúc Giang lãnh đạo đến, Hoàng lão bản còn cho công ty treo một băng rôn lớn: Hoan nghênh lãnh đạo quang lâm.

Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười, xa xa nhìn thấy Từ Giang Hoan cùng Hoàng lão bản đứng tại cửa ra vào nghênh đón mẹ của nàng, trên mặt biểu lộ giống như cũng không vui vẻ gì lắm.

"Ngươi biết nàng là nữ nhi của Giang lão bản sao?" Tiêu Ái Nguyệt còn đang chú mục tình huống bên kia, nghe được có người sau lưng đang hỏi nàng: "Cho nên ngươi ngày đó cố ý đi bắt ta, đóng vai người lãnh đạo tốt."

Xoay người, cái này nam nhân vẻ mặt buồn thiu không phải là Trình phó quản lý sao? Tiêu Ái Nguyệt hôm qua nhận được đơn từ chức của hắn, trong nội tâm cũng nhiều điểm cảm xúc: "Không phải tất cả mọi người giống như ngươi nghĩ tinh thông tâm kế như vậy."

"Ngày đó là chính nàng muốn cùng ta." Trình phó quản lý cười khổ nói: "Nguyên lai là ngươi an bài, ngươi biết tính cách của ta, để ta đắc tội người không nên đắc tội, hiện tại ngay cả lão bản đều không tha cho ta, Tiêu lái xe, ngươi thật là ác độc."

Tiêu Ái Nguyệt muốn phản bác hắn vài câu, một sát na lại cho rằng không có ý nghĩa, trời mới biết hắn có phải hay không đang khích bác ly gián, Hoàng lão bản mang theo Giang lãnh đạo đi về phía nàng, Từ Giang Hoan đi theo phía sau bọn họ, lúc đi ngang qua bên cạnh nàng còn lè lưỡi làm mặt quỷ với nàng.

Nàng không phải loại người này a? Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Từ Phóng Tình, lần kia Đại Hải uống rượu nháo sự, Từ Phóng Tình nói, ở chỗ này, ta không hiểu rõ bất luận kẻ nào.

Bất luận kẻ nào, đều không đáng giá được tín nhiệm, đây mới là nguyên nhân Từ Phóng Tình đứng ở vị trí bất bại, Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quay người, dưới ánh mắt oán độc của Trình phó quản lý, hạ từng bước từng bước đi vào phòng họp.

Giang lãnh đạo bọn hắn còn không có vào, Tiêu Ái Nguyệt một người ngồi ở trong phòng họp trầm tư, nghe được tiếng giày cao gót "Cạch" "Cạch" "Cạch" từ bên ngoài vang lên, ngẩng đầu, Từ Giang Hoan đã đẩy cửa tiến đến: "Quản lý, quản lý, mẹ ta nói, ngươi ở đây làm xáo trộn là được rồi, cái khác không cần phải nói cái gì."

Làm rối cái gì a? Tiêu Ái Nguyệt vừa định hỏi nàng, đáng tiếc không còn kịp rồi, Hoàng lão bản theo sát phía sau Từ Giang Hoan, hắn cùng Giang lãnh đạo và một nam nhân khác không biết tên đi đến, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng ở đây, không vui hỏi: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"

"Tiêu quản lý lưu lại." Giang lãnh đạo không có nói thêm lời thừa thãi, nàng ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt, con mắt tùy ý liếc qua Từ Giang Hoan ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt.

"Vậy bắt đầu đi." Đại lão bản lên tiếng, Hoàng lão bản dù cho có ý kiến cũng không thể nhắc lại, hắn phát cho mỗi người ở đây một phần văn kiện, ngoại trừ Tiêu Ái Nguyệt, hắn đối với sự xuất hiện của Tiêu Ái Nguyệt là bài xích, nhưng vẫn là làm bộ giải thích một câu: "Tính toán thiếu một phần, Tiêu quản lý, ngại quá."

Từ Giang Hoan đem văn kiện trước mặt mình chuyển qua cho Tiêu Ái Nguyệt, khéo hiểu lòng người mà nói: "Không có việc gì, ta cho nàng, dù sao ta cũng xem không hiểu."

Giả bộ a, ngươi mà xem không hiểu, Tiêu Ái Nguyệt trong lòng yên lặng phỉ nhổ nàng một câu, Từ Giang Hoan đem ghế chuyển tới bên cạnh ngồi sát cạnh nàng, cười ngọt ngào nói: "Các ngươi tiếp tục a, ta làm người qua đường."

"Ừm." Hoàng lão bản muốn nói lại thôi, nhìn thấy Giang lãnh đạo không có lên tiếng, chỉ đành chính mình trước đứng lên, chậm rãi nói: "Giang tổng tốn nhiều thời gian lâu như vậy đến quan sát công ty của chúng ta, đây là vinh hạnh của công ty chúng ta, không nói chuyện đến chính đề, công ty này, Giang tổng ngài cũng biết qua, thậm chí còn an bài thiên kim tiểu thư của ngài đến công ty của chúng ta đến thực tập, công ty của chúng ta thế nào, mọi người tâm lý nắm chắc, đúng không, Từ tiểu thư?"

Từ Giang Hoan biểu lộ vô tội, giả bộ ngu nói: "Cũng được, không có gì đặc biệt để cho người ta đã gặp qua là không quên được."

Tiêu Ái Nguyệt nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ vẻn vẹn Từ Giang Hoan nghe thấy, tay Từ Giang Hoan một cách tự nhiên đặt lên đùi nàng, Tiêu Ái Nguyệt toàn thân cứng đờ, lập tức không cười được.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

@ Từ Phóng Tình: chó săn của ngươi bị người khác ôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro