Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thủy tạm biệt Tiểu Vy, cô trở về đến nhà đã 1h chiều.

"Dậy rồi à, còn đau đầu không? Chị đói bụng không?", vừa vào nhà đã thấy Ngọc Thảo đang ôm laptop làm việc.

"Vừa dậy không lâu, không đói nha. Em đi đâu vậy?"

Ngọc Thảo ngủ tầm 2 tiếng liền dậy cũng thấy khá hơn, đầu đỡ đau nên cô đang ngồi xem công việc.

"Em đi siêu thị cùng Tiểu Vy lại phải dắt tên đó đi uống trà sữa" Cô vừa nói vừa sắp xếp đồ vào tủ lạnh. Bình thường ở 1 mình nên dù có nấu ăn ngon cũng ăn uống khá tuỳ tiện. Bây giờ có Ngọc Thảo ở đây nên hôm nay mua nhiều đồ hơn.

Thanh Thủy sắp xong đồ ăn vừa mua, đi ra sofa ngồi bên cạnh Ngọc Thảo, đặt xuống bàn 1 dĩa đồ ngọt

"Cái này là bánh kem phô mai dâu tằm, có sốt mứt dâu, cả kem vani nữa. Thấy trong tiệm bán nhìn ngon nên mua, tuy là chị lúc sáng không khoẻ nhưng ăn một tí cũng không sao đâu, ăn đồ ngọt làm mình vui vẻ hơn mà."

Bạn Tít cảm thấy Ngọc Thảo hôm nay đặc biệt không vui, nghĩ do không khoẻ nên mua đồ ngọt nàng thích dỗ nàng.

Ngọc Thảo nhìn đồ ngọt, lại nhìn bạn bên cạnh. Lo người khác không vui còn bản thân thì tỏ ra vui à? Biết ăn món ngọt giúp vui vẻ hơn nhưng ghét món ngọt à? Đứa nhỏ này thật là!!!!

"Mỗi người 1 nửa, nếu không không ăn."

"Được, cô Nguyễn. Ăn đi còn lại em ăn" Thanh Thủy chiều theo ý nàng, người bệnh thật sự khó dỗ.

"Ngày mai mấy giờ chị về?" Thanh Thủy vừa lướt điện thoại xem lịch làm thêm vừa hỏi Ngọc Thảo. Cô nghĩ muốn tìm thêm 1 công việc nữa, phải chăm chỉ kiếm tiền để có thể mua vé đến gặp chị ấy, còn sâu xa nghĩ vào những ngày kỷ niệm muốn mua đồ tốt 1 chút cho Ngọc Thảo.

"10h sáng, cỡ 8h ra sân bay nha. Ngon không?" Ngọc Thảo múc một miếng bánh phô mai đưa đến môi bạn ngồi cạnh.

"Ừm khá ngon vị phô mai với dâu. À đợt chút" Thanh Thủy nếm bánh lại nhớ ra gì đó liền bước ra ngoài, lấy túi đồ lúc nãy mua mang vào đưa Ngọc Thảo.

"Này là gì vậy?"

"Một ít quà cho An An, đưa giúp em", vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra cho nàng xem.

"Một ít của em?" Ngọc Thảo trợn mắt nhìn đống đồ Thanh Thủy gọi là "một ít", là chục que kẹo mút hình hoạt hình, 4-5 gói bánh ngọt, vài thanh kẹo trái cây, lại có mấy túi thạch rau câu trẻ em, 3 con gấu bông, 1 cây súng bắn ra que kẹo, 1 chiếc xe ô tô đồ chơi làm từ socola!!! Nàng trộm nghĩ lần này An An không béo lên cũng uổng.

"Đồ của con nít đáng yêu lắm, không nhịn được nên mua mỗi thứ một xíu ấy mà"

"Tít, em không thấy thân hình An An quá béo hả?"

"Không được nói béo, nhớ không. Chỉ hơi tròn 1 chút xíu, rất đáng yêu" Thanh Thủy nhíu mày sửa lời của nàng.

"Hèn gì An An lại luôn bám lấy em như vậy. Sáng nay lúc em ra ngoài, dì Hương có điện cho chị An An đòi nghe, câu đầu tiên liền hỏi chị có thể cho dì Hương số của em, để nhờ dì Hương gọi gặp em không." Ngọc Thảo lắc đầu với con trai mình, thế nào lại bám Thanh Thủy như vậy. Thì ra từ đầu đã được người này chiều hư.

"Thật á? Lần tới có thời gian phải đến thăm em bé một chút."

"Rất thích An An?"

"Thích, rất đáng yêu." Thanh Thủy quay qua nhìn Ngọc Thảo, nghĩ tới cục bông nhỏ liền cười đến đuôi mắt cũng cong lên.

"Thủy, nếu chị nói An An không phải con trai của chị, em vẫn thích sao?" Ngọc Thảo hỏi, nàng nghĩ nên nói ra thành thật với nhau.

Nàng biết Thanh Thủy chưa bao giờ hỏi nàng, nhưng không có nghĩa trong lòng em ấy chưa từng nghĩ đến liệu nàng đã kết hôn ra sao? Người chồng trước là ai? Hay là chưa kết hôn nhưng có con trai nhỏ?,....

Ngọc Thảo vẫn luôn nhìn Thanh Thủy, nàng vừa nói xong thấy Thanh Thủy khựng lại một chút trông rất bất ngờ.

"Ừm, nếu em không biết Ngọc Thảo gặp được em bé như Khánh An cũng sẽ yêu thích. Nếu em không biết Khánh An, gặp được Ngọc Thảo cũng sẽ yêu Ngọc Thảo."

Thanh Thủy trả lời nàng, cô vốn dĩ còn yêu mến em bé trước khi đem lòng yêu mẹ em ấy.

Ngọc Thảo nhìn người bên cạnh chân thành trả lời, ấm áp dâng lên trong lòng hoà tan lấy nàng, nàng tiến lên ôm lấy người bên cạnh, nàng nghe hiểu được câu trả lời của em ấy.

"An An là con trai của chị gái chị, chị ấy gọi là Nguyễn An. Nguyễn Khánh An nghĩa là ký ức về Nguyễn An."

Cô tựa đầu vào vai Thanh Thủy, nhẹ giọng kể cho em ấy nghe mảng ký ức xa xưa đã bị phủ đi một tầng sương mờ che lại.

Ngọc Thảo tiếp tục nói "Lúc còn nhỏ bố chị mất, một mình mẹ nuôi cả 2 chị em. Năm chị 15 tuổi mẹ cũng mất, sau đó cả cái nhà đều do một mình chị gái gánh vác.
Chị ấy nghỉ học để đi làm nuôi chị ăn học. Chị rất nhiều lần xin chị ấy cho phép mình được nghỉ, không muốn làm gánh nặng nhưng chị gái không cho phép. Chị gái là một người phụ nữ rất vĩ đại, tài giỏi nhất trong đời chị, cũng là là...là người phụ nữ ....bất hạnh"

Bóc ra vết thương ký ức năm đó, người chị gái vừa làm mẹ, vừa làm bố lại làm chị, Ngọc Thảo bật khóc nhớ đến chị.

Nàng đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi vì sao một vài người khi tham gia tang lễ lại nói cùng nàng là "người tốt sẽ gặp điều lành không nên quá đau lòng, kiếp sau cô ấy sẽ sống phú quý sang giàu".

Nhưng kiếp sau là gì? Có ai biết không? Kiếp sau Ngọc Thảo nàng biết Nguyễn An ở đâu mà tìm? Nực cười, con người chỉ dùng "kiếp sau" để an ủi cho những người tốt không được cứu rỗi ngay tại kiếp sống này, thật trào phúng.

Thanh Thủy không nói gì, chỉ biết ôm người phụ nữ đang khóc trong lòng mình an ủi. Lật lại quá khứ - chưa bao giờ là điều dễ dàng với bất cứ ai.

Ngọc Thảo bình tĩnh hơn lại tiếp tục kể:
"...Sau này chị ấy rất giỏi làm ăn nên cuộc sống của cả 2 khá lên. Chị tốt nghiệp liền về phụ giúp chị gái quản lý cửa hàng. Chị đã nghĩ cuộc sống rất rất rất tốt đẹp.
Năm sinh nhật chị 25 tuổi, chị gái dẫn theo 1 người đàn ông về ra mắt, chị nhìn thấy ánh mắt chị gái rất lấp lánh rất hạnh phúc cũng vui vẻ theo. Chị gái mang thai, mọi người đều chúc phúc và mong đợi đứa nhỏ chào đời. Nhưng gã đàn ông khốn nạn kia hắn lại ngoại tình......chị gái chị biết được ngất xỉu dẫn đến sinh non.

Chị không bao giờ quên được buổi tối tại hành lang bệnh viện năm đó, chị đã cầu xin ông trời rất nhiều lần đừng mang An đi được không? Xin ông ấy lấy Ngọc Thảo đi đi, đổi lại Nguyễn An cuộc đời mạnh khoẻ...nhưng ông ấy nhẫn tâm không nghe thấy...."

"An An sinh non phải ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chị nhiều lần nghĩ tự sát, nhưng nhìn đứa nhỏ - món quà duy nhất chị gái để lại cho chị, thì không nhẫn tâm rời đi. Nếu chết rồi xuống dưới gặp lại không biết ăn nói như thế nào với chị gái, chị phải tiếp tục sống còn phải nuôi An An khoẻ mạnh khôn lớn. Đoạn thời gian đó, may mắn có Thùy Tiên, Bảo Ngọc, Phương Anh và Jay vừa hỗ trợ chăm sóc em bé, lo tang sự, lại lo cửa hàng nếu không thật sự không biết chống đỡ như thế nào."

"Vất vả rồi, chị rất giỏi Ngọc Thảo." Thanh Thủy cảm giác mắt mình nhoè đi, ôm chặt người phụ nữ trong lòng xoa dịu nàng, cảm ơn vì cô ấy đã mạnh mẽ đi qua những ngày tang thương đó, cho bản thân có cơ hội gặp được một Ngọc Thảo vẫn sống đầy ngoan cường.

"Chị đã tìm người đánh tên đàn ông kia tàn phế 1 bên chân, phá đến công ty hắn tan nát. Chị đã nói với hắn chỉ cần hắn ở trong nước, gặp 1 lần chị sẽ đánh tàn phế 1 nơi, bộ dạng sợ đến quỳ xuống dập đầu van xin của hắn rất hài hước, đâu còn là người đàn ông lịch sự nghiêm trang đứng bên cạnh chị gái năm đó.

Chị đuổi hắn đi, hắn liền vội vàng lê theo chân vĩnh viễn tàn tật đó bỏ chạy. Có phải chị rất tàn nhẫn, rất ác độc không Thủy?"

Ngọc Thảo nói ra tất cả, lại lo lắng nhìn Thanh Thủy, sợ em ấy sợ nàng, lại nghĩ mình rất độc ác. Nàng không chối bỏ việc nàng đã từng làm, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận về việc đã làm.

"Không có, đánh rất đúng. Còn nhẹ tay lắm"
Thanh Thủy trấn an nàng. Cô nghĩ chỉ lấy của hắn 1 cái chân, làm sao đủ để đổi lại 1 mạng sống, 1 cái nhà, những nỗi đau được.

"Cảm ơn em, Thủy" Ngọc Thảo chân thành nói. Cảm ơn vì em luôn đứng về phía chị, bao dung như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro