Chap 11: Chúng ta cùng nhau cố gắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân Kim Duyên khẽ run lên, nước mắt lại một lần nữa dâng lên hốc mắt, em biết, biết tình yêu của cô, cũng biết cả sự đau khổ của cô.

- Em rời xa chị nhiều năm như vậy, thậm chí trước kia khi em còn ở bên cạnh chị cũng không có một ngày yên ổn, chị thật sự hy vọng trong những năm tháng sau này, em có thể không buồn không lo, có thể trải qua những ngày thoải mái vui vẻ, không cần phải bận tâm về mọi thứ...



Xoa nhẹ khuôn mặt em :

- Đây là lý do vì sao bao năm nay chị nỗ lực giúp công ty phát triển, chờ đến khi em trở về bên chị, chị đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty, có thể không cần em lo lắng vì mình...làm cho em vui vẻ hạnh phúc
.


- By...- Đôi mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.

- Cho nên chị không hy vọng lại xảy ra biến cố gì làm tổn thương đến em nữa, Kim Duyên... Tha thứ cho chị, tha thứ cho hành động của chị...

Kim Duyên ôm Khánh Vân không ngừng nỉ non,em biết rằng cô cũng có nỗi khổ riêng, trong lòng còn mang theo gánh nặng lớn hơn nữa, em không phải là đang trách cô... Muốn trách, thì chỉ trách thân thể của chính mình:

- Nhưng By à, chị biết không... Em cũng như chị, cũng sẽ chọn chị, mà đứa bé là con của chị... Đứa bé này là món quà lớn nhất mà chị dành tặng cho em, là niềm hạnh phúc lớn nhất. Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, chúng ta không trải qua cái gì gọi là vui vẻ chân chính, chỉ có đứa bé này mới khiến cho em cảm nhận được cuộc sống này vui vẻ, cảm nhận được hy vọng. Đứa nhỏ này là sinh mệnh tiếp theo của chị và em, đương nhiên cũng là một phần sinh mệnh của chúng ta, em không thể nào có khả năng vứt bỏ nó, không thể nào vì bản thân mà vứt bỏ nó. Em thà rằng không cần bản thân mình nhưng cũng muốn giữ lại đứa bé, bởi vì giữa chị và những thứ khác, em sẽ chọn chị, mà đứa bé cũng chính là chị...


Khánh Vân mở to mắt, không có cách nào kìm chế được nước mắt của chính mình, nhẹ nhàng chảy xuống hai bên gò má, cô nhìn em, em cũng chăm chú nhìn cô, tầm mắt của hai người, đều không thể dời đi.

Khánh Vân nghe em nói, nội tâm nảy lên dữ dội, không có cách nào bình ổn, em vẫn lựa chọn người khác, cũng không lựa chọn vì bản thân mình, cái người phụ nữ ngốc nghếch này... Gạt đi nước mắt của mình, cũng lau đi nước mắt của em :

- Đừng khóc, khóc không tốt cho đứa bé... Đã như vậy thì chúng ta cứ chào đón nó đi.

Kim Duyên cười cười, lau khô nước mắt, xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình, trải qua những ngày mưa gió, đứa bé dường như lại lớn thêm một chút rồi.

Khánh Vân nói với cái bụng của em:

- Bé con, phải biết hỗ trợ cho mẹ nhé.


Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng trong lời nói lại cất giấu một nỗi đau vô cùng sâu sắc.

Kim Duyên sẽ phải bắt đầu đánh trận đánh này rồi, cô rất muốn thay em chống đỡ, cô rất muốn bị bệnh thay cho em, nhưng...cô hoàn toàn bất lực. Cô chỉ có thể giúp em, giúp em đánh một trận.

Cô tuyệt đối sẽ không rời đi, cũng tuyệt đối không nhận thua, cô tuyệt đối sẽ không để cho em trải qua nhiều năm như vậy mới trở về bên cạnh mình, lại một lần nữa rời đi.



Nắm lấy tay Kim Duyên:

- chúng ta cũng không cần phải tuyệt vọng nhanh như vậy, bác sĩ đã nói, sự tình vẫn chưa đi đến mức cuối cùng.


Kim Duyên gật gật đầu:

- Em biết, em không tuyệt vọng, em còn có đứa bé...

- Em cũng không thể sinh đứa bé rồi phó thác cho chị, chị không muốn lần nữa chăm sóc đứa trẻ một mình, em phải chịu trách nhiệm đấy!- Khánh Vân cười cười, bầu không khí cũng trở nên thoải mái một chút.

Kim Duyên cũng cười cười:

- Em không có kinh nghiệm đâu! Nhưng em cảm thấy cục cưng nhất định sẽ rất ngoan, nó cũng không hề đá em, hơn nữa, mỗi khi em nói chuyện với nó, nó sẽ luôn có phản ứng nha!

- Thật vậy sao? - Khánh Vân nghi ngờ hỏi.

- Thật đó!

- Tốt lắm! Bé à, vì đứa bé, từ giờ trở đi, em nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, biết không? Bác sĩ đã dặn dò, em phải nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, dinh dưỡng phải cân đối, tâm tình phải luôn hạnh phúc và thoải mái...



Kim Duyên gật đầu, gật đầu thật mạnh, vì cục cưng, hơn nữa cũng không muốn khiến cho cô thất vọng, em hạ quyết tâm, nhất định sẽ tuân thủ theo đúng lời dặn của bác sĩ.



Mỗi ngày em nhất định sẽ cố gắng ăn uống, cố gắng vận động, sau đó ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh, giống như lời nói của bác sĩ, em phải chuẩn bị chiến đấu cùng với ma bệnh.



Hơn nữa, đứa bé trong bụng sẽ giúp em, Khánh Vân sẽ càng giúp em. Nhiều người giúp em như vậy, không có lý nào mà em có thể nhận thua.



Có lẽ ông trời đã thật sự bạc đãi em, nhưng không sao, luôn có người sẽ đối xử tử tế với em, em bây giờ cái gì cũng có, người con gái em yêu sâu đậm, còn có đứa bé, thật sự đã khiến cho cuộc đời này của em trở nên hoàn chỉnh rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro