Chap 16: "Chị ấy đang đợi tôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do sức mạnh từ đứa bé nên cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, từ sinh con đến phẫu thuật cắt bỏ khối u, từ buổi sáng ngày hôm trước đến đêm hôm sau, cho tới tận sáng ngày hôm nay, rồi lại đến đêm thì cuộc giải phẫu mới hoàn thành.



Bác sĩ nói, khối u của Kim Duyên phát triển không nhanh. Năm tháng trước là 2 đến 3cm bây giờ thành 4 đến 5cm, phát triển cũng tương đối chậm.



Vì mục đích an toàn, bọn họ đã cắt bỏ một phần ba lá gan, hơn nữa còn yêu cầu Kim Duyên nằm viện để tiến hành kiểm tra toàn thân, sợ tế bào ung thư sẽ lan rộng đến nơi khác.



Mà bây giờ đứa bé sinh ra cũng rất khỏe mạnh, sau khi không còn việc gì đang lo ngại nữa thì bọn họ quyết định tiến hành phương thức trị liệu, bao gồm cả việc sử dụng thuốc.



Khi Khánh Vân gặp em thì đã là buổi tối của hai ngày sau. Cô nhìn thấy em nằm trên giường của phòng điều trị, miệng mũi chụp mặt nạ dưỡng khí, ngủ say sưa.



Ở bên cạnh giường là một chiếc nôi, bên trong là đứa con trai mới sinh của hai vợ chồng họ. Cô đã yêu cầu bệnh viện để cho gia đình họ được ở cạnh nhau.

Cô muốn khích lệ Kim Duyên, nhất định phải nỗ lực tỉnh lại. Đứa bé còn đang đợi mẹ, chồng đang đợi vợ, xin em đừng để cho hai người mà em yêu thương nhất phải thất vọng.

Em rất mệt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng hô hấp có vẻ đã ổn định, bộ ngực chậm rãi phập phồng. Xem ra sự đau đớn đã không còn làm phiền em rồi.



Hốc mắt của Kim Duyên ẩm nóng, cô cố gắng đè nén cảm xúc bi thương của mình. Bây giờ tình huống đã tốt rồi, cơ hội hồi phục của Kim Duyên rất cao, cô không nên khóc.



Nhưng mà cô đau lòng cho em, đi một đoạn đường xa như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, lại còn bệnh như thế, rốt cuộc thì làm sao em có thể sống đến bây giờ?



Lúc này, trong nôi truyền đến tiếng khóc của đứa bé, Khánh Vân cười khổ một tiếng, đến bên cạnh hộp giữ nhiệt nhìn con trai, thấy tiểu tử này đang hơi mở mắt,

- Con trai, con khóc gì thế?

- Oa...

Tất nhiên đứa bé sơ sinh sẽ không thể nói chuyện, chỉ biết khóc.



Người mẹ mới đã được y tá dạy dỗ qua, có lẽ là đứa nhỏ đang đói bụng, rất tự nhiên ôm lấy đứa bé vừa mới sinh được mấy ngày, cầm bình sữa ấm mà y tá đã để sẵn ở bên cạnh.

- Có phải là con đói bụng rồi không...


Đứa nhỏ không nói nhưng vội vàng mút sữa, có thể thấy được nó đang rất đói.

Khánh Vân thuần thục cho con uống sữa, động tác thuần thục không giống người mới chút nào bởi vì cô đã một mình chăm sóc Khánh An khi không có em bên cạnh.



Trong khoảng thời gian này, Kim Duyên nhất định phỉa nghỉ ngơi thật tốt cho nên cô phải chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé.



Em bé ngoan ngoãn uống sữa, hai tay còn nhích tới nhích lui, hì:

- Tiểu tử, uống thì cứ uống đi, con an phận một chút được không?



Tất nhiên là đứa bé mặc kệ, chỉ lo uống sữa của nó, tay vung lên vung xuống. Chỉ một lúc là đã uống xong, Khánh Vân theo cách mà y tá đã dạy cô, ôm đứa nhỏ vỗ vỗ lưng đến khi đứa nhỏ ợ một hơi.



Nhưng mà lúc này trên giường bệnh lại có âm thanh. Khánh Vân quay người lại xem thì thấy dường như Kim Duyên có động tĩnh.



Cô không kịp đặt con xuống, ôm cục cưng đến bên cạnh giường bệnh, nhìn, quả nhiên là Kim Duyên tỉnh lại.

Em chớp chớp mắt, toàn thân suy yếu không thể cử động chỉ có thể nằm yên trên giường, nhưng mà em nhìn thấy cô!



Khánh Vân kích động, giọng nói run run, ôm đứa bé nhìn em:

- Kim Duyên, em khỏe không? Em cảm thấy trong người như thế nào?

Em cố gắng nở nụ cười an ủi cô, Khánh Vân không thể kiềm chế nước mắt vui mừng. Lúc này, Kim Duyên đã nhìn thấy đứa bé.



Trong ánh mắt suy yếu của em ngập tràn khát vọng, cô biết, cô đặt đứa bé vào chỗ trống bên cạnh em trên giường bệnh.



Đầu của nó đầy tóc, dựa vào bờ vai của Kim Duyên như đang dựa vào mẹ, cũng như đang làm nũng với mẹ.



Em rất cảm động, em vẫn có cơ hội ở gần con, con đang ở bên cạnh em, dựa vào em... đứa bé của em... Khánh Vân cũng cúi đầu, dán vào mặt vợ của mình, sờ sờ đứa bé. Một nhà ba người dựa vào nhau, hưởng thụ không khí khó có được này.

- Kim Duyên, cảm ơn em... Cảm ơn đã vì mẹ con chị mà nỗ lực sống.

Khánh Vân cảm động nói, giọng nói cũng khàn khàn nghẹn ngào.



Hốc mắt Kim Duyên cũng ẩm ẩm, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.


Em giống như đã chết một lần nhưng chắc ông trời đã quên không dẫn em đi nên em lại quay trở về. Hai ngày nay em đều có ý thức, biết bản thân vẫn không ngừng giãy dụa giữa sự sống và cái chết.



Nhưng mà em vẫn nhớ được lúc đứa bé ra khỏi cơ thể, khóc lớn lên nói với mọi người là bé đã được sinh ra rồi!



Lúc đó em ước gì bản thân mình không có bệnh tật để có thể được ôm con mình, hôn bé, yêu thương bé, nhưng mà em không có thời gian bởi vì em đã ngất đi.



Sau đó bác sĩ làm gì trên người em, em đều không cảm nhận được. Chỉ nhớ đến chồng của em, con của em, em còn phảng phất nghe được tiếng nỉ non của hai người.

Kim Duyên muốn xuống dưới, em muốn liều mạng xuống dưới, em không thể mặc kệ bọn họ!



Bọn họ là người một nhà, không ai có thể ly khai. Nếu như em đi rồi thì bọn họ sẽ chìm trong thương tâm và tuyệt vọng.

Em vượt qua đường hầm chết chóc, vượt qua thân thể ốm đau, vượt qua đoạn thời gian trưởng thành gian khổ, rốt cuộc cũng đến được đây. Nói thật ra, em không biết kết quả bệnh của bản thân nhưng mà em biết em sẽ không nhận thua dễ dàng như thế.


Khánh Vân nhìn em, tình yêu dành cho em như phình lên ngực nhưng mà cô vẫn không hiểu, rốt cuộc cũng hỏi lên nghi ngờ nhiều năm trong lòng:

- Kim Duyên, chị không hiểu, rốt cuộc làm sao em có thể sống được?


Cô cười trong nước mắt:

- Từ sau khi biết chị, hình như chị chưa từng cho em cái gì, rốt cuộc em... vì sao em lại yêu chị lâu như vậy?


Kim Duyên cười cười, dùng hết khí lực vươn tay muốn kéo mặt nạ dưỡng khí ra. Em muốn mở miệng lại không tìm được giọng nói, dùng hết sức để có thể nói ra lời bản thân muốn nói.



- ...

Khánh Vân dựa vào gần em, giọng nói yếu ớt, dường như dán lỗ tai vào mới có thể nghe được rõ ràng.



Cô rơi nước mắt, cô gái ngốc này, sao trên đời này lại có người ngốc như cô ấy... Ông trời!



Cô thật sự rất may mắn mới có được em.



Câu trả lời của em làm cô chấn động, làm cho cô cảm động, làm cô kích động, cuộc đời này có em... Trừ việc yêu cô cả đời, theo em cả đời, cô không có cách nào khác rồi.



Rốt cuộc Kim Duyên cũng tìm được giọng nói của em, sau đó câu nói đầu tiên của em:

- Em rất mệt...

Khánh Vân vuốt ve khuôn mặt em, ôm đứa nhỏ bỏ vào trong nôi, sau đó trở về bên cạnh giường, mỉm cười với em:

- Nếu em mệt thì ngủ đi, từ hôm nay trở đi em không cần vất vả nữa... Rốt cuộc chúng ta cũng tốt rồi



Khánh Vân cười cười:

- Chị sẽ đi cùng em, em không phải sợ, chị vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em, đợi đến khi em tỉnh lại thì ổn cả rồi...



-Em muốn ngủ...



-Ngủ đi!

- ....Khánh Vân...



-Sao?

- Chị phải gọi em dậy nhé...



Cô gật đầu, hốc mắt lại ướt đẫm, Khánh Vân không nói nên lời, chỉ có thể cầm chặt lấy tay em, nhìn em ngủ...



- Em không thể ngủ... lâu... Cục cưng đang đợi em...

Khánh Vân chờ tôi, bọn họ đều đang đợi tôi, đang đợi tôi...


_______________________________________
Kết mở nha🤭🤭🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro