Chương 4: Buổi ăn tối bất ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại White Whale.

Một khung cảnh hỗn độn vừa được diễn ra, vô số khách hàng đang dùng bữa tối tại đây cũng vì vụ việc đó mà rời đi.

Người đại diện của White Whale phải đứng ra xin lỗi và hứa với mọi khách hàng đang có mặt ngay tại nhà hàng White Whale rằng, mọi dịch vụ trong tối nay đều hoàn toàn miễn phí và bọn họ có thể thoả thích sử dụng những dịch vụ khác, bao gồm cả rượu whisky và nho, những thứ được coi là đắt đỏ nhất trong giới thượng lưu.

Trang Nhã Nghiêm ngồi đó, ngay tại bàn xảy ra vụ việc, Giang Mị Vân đã đỡ giúp cô dĩa cari gà do phục vụ bưng đến, và cô ấy vô tình làm đổ chúng lên người Giang Mị Vân.

"..."

Sắc mặt của Giang Mị Vân thật sự không tốt, khó có một từ nào có thể miêu tả sắc mặt của Giang Mị Vân ngay bây giờ.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này ạ!"

Nữ phục vụ kia nước mắt lưng tròng, liên tục chấp tay xin lỗi.

Giang Mị Vân rút ra trong túi chiếc khăn tay, gạt hết cặn đồ ăn trên người, Giang Mị Vân không khỏi nhíu mày, vết bẩn trên người vẫn còn, khó có thể lau sạch nổi.

"Lúc nãy là cô cố ý phải không? Tại sao lại nhắm đến Trang Nhã Nghiêm?"

Đối mặt với câu hỏi của Giang Mị Vân, nữ phục vụ khó trả lời.

"Tôi không hiểu ngài đây đang muốn nói gì, tôi..."

"Đánh đổ đồ ăn vào người khách, kêu quản lý của cô đến đây."

Giang Mị Vân không định bỏ qua cho nữ phục vụ, bước ra khỏi chỗ ngồi Giang Mị Vân đi đến trước mặt một vị khách khác đang ngồi dùng bữa tại bàn đối diện.

"Mị Vân, đã lâu không gặp, ngài còn nhớ tôi chứ?"

Vị khách kia ngồi bắt chéo đùi, chóng cằm nhìn Giang Mị Vân.

"Hạ Dĩ Đào, cô đang làm gì ở đây!?"

"Hừ, Giang tổng còn nhớ tên tôi sao? Ngài đây có muốn uống một ly với tôi không? Và cả cô gái kia nữa?"

Hạ Dĩ Đào nhìn sang Trang Nhã Nghiêm, mỉm cười với cô một cái, này có thể xem như là lời chào hỏi.

Vị khách tên Hạ Dĩ Đào nhìn qua giống hồ ly tinh, cô ta mang vẻ đẹp bí ẩn cùng với nụ cười mỉa mai kia, hiển nhiên cái danh mỹ nhân trong giới showbiz của cô ta không phải là hư danh.

Đúng vậy Hạ Dĩ Đào là một diễn viên nổi tiếng và cô ta cũng từng là bạn tình của Giang Mị Vân.

Trên danh nghĩa bọn họ là quan hệ hợp tác làm ăn, Giang Mị Vân giúp Hạ Dĩ Đào có chỗ đứng trong nghành giải trí, còn cô ta thì giúp Giang Mị Vân trải qua kỳ phát tình, bọn họ chỉ có lợi ích không có hai từ tình cảm bên trong.

Nhưng Hạ Dĩ Đào cay cú vì bị Giang Mị Vân cho ăn bơ hai tháng.

Muốn cắt đứt mối quan hệ thì nói thẳng, đừng chơi trò im lặng, đó là tin nhắn cuối cùng Hạ Dĩ Đào gửi cho Giang Mị Vân.

Đáp lại đoạn tin nhắn đó, Giang Mị Vân chỉ seen chứ không rep.

Đỉnh điểm của cơn tức giận cũng do đó mà thành, Hạ Dĩ Đào nhân cơ hội Giang Mị Vân đi ăn với tình mới liền mua chuộc nữ phục vụ, định khiến cả hai người Giang Mị Vân và Trang Nhã Nghiêm bẽ mặt.

"Cô gái đó nhìn được đấy! Giang tổng rời bỏ tôi để đến với cô gái đó ư? Đắng lòng thật."

Ly rượu vang được Hạ Dĩ Đào điêu luyện lắc nhẹ, thứ nước đỏ bên trong óng ánh xoay theo chiều kim đồng hồ. Vị đắng trên đầu lưỡi của Hạ Dĩ Đào vẫn còn, đêm nay lại có một người nữa ngất dưới thân thể cô ta.

Rời khỏi ghế, Hạ Dĩ Đào tiến đến áp sát Giang Mị Vân, hai người cứ thế mắt đối mắt nhìn nhau.

"Tôi phải đi rồi thưa Giang tổng, chúc ngài tối nay ăn ngon miệng!"

Nói xong Hạ Dĩ Đào cố tình chọc tức Trang Nhã Nghiêm bằng cách hôn phớt lên má Giang Mị Vân một cái, sau đó liền rời đi.

"Chị Giang, người vừa rồi?"

Khác với cảnh tượng Hạ Dĩ Đào suy diễn, Trang Nhã Nghiêm hiện tại vẫn chưa có tình cảm nhất định với Giang Mị Vân nên đối với hành động khi nãy của Hạ Dĩ Đào, cô hoàn toàn cảm thấy bình thường, không hề tức giận, ghen tuông như Hạ Dĩ Đào nghĩ.

"Chỉ là một người qua đường không đáng để chúng ta bận tâm."

Giang Mị Vân xoay người nói với Trang Nhã Nghiêm, lo sợ Trang Nhã Nghiêm nghi ngờ mình là người không đàng hoàng.

"Em hiểu mà, người như chị Giang chắc hẳn phải có nhiều người theo đuổi và cô ấy là một trong số họ, ngưỡng mộ chị thật ấy chị Giang!"

Trang Nhã Nghiêm ngây thơ, cười nói.

"..."

Chuyến này Giang Mị Vân sẽ khá vất vả trên con đường theo đuổi bé mèo nhỏ của cổ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro