Chương 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông vang lên, là Sùng Hân gọi.

"Sùng Hân."

"Chị Thái Anh, chị ở đâu?"

"Ở sân bay, chị mới vừa được một người bạn đưa tới. Em thì sao?"

"Em cũng ở đây, em thấy chị rồi!"

"Hả? Em ở đâu?"

"Em ở lầu hai."

"Chị đi tìm em nha?"

"Chị ở yên đó chờ em đi, em đi tìm chị. À, chị ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có, em xuống đây đi, chị mời em ăn cơm."

"Vậy chị nhất định phải mời em ăn một bữa thật ngon nha!"

"Không thành vấn đề."

Quãng thời gian trước, bác của Sùng Hân đến thành phố T khám bệnh, hôm nay Sùng Hân đến để tiễn gia đình bác trở về. Cô cùng anh họ đang thảo luận về hình mẫu lý tưởng, anh họ liền chỉ xuống lầu, nói với Sùng Hân,

"Ầy, kiểu đó! Anh thích mỹ nữ lạnh lùng cao ngạo!"

Sùng Hân nhìn xuống, mỹ nữ được anh họ nhắc đến chính là Phác Thái Anh. Còn người đi bên cạnh nàng chính là Lạp Lệ Sa. Sùng Hân trong lòng tê rần, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc.

Mặc dù cô có chút hâm mộ và đố kị đối với Phác Thái Anh, nhưng tuyệt đối không có oán hận. Bởi vì đối với cô Phác Thái Anh không chỉ là một bạn tốt mà còn giống như một người chị gái.

Sùng Hân là một người dám yêu dám hận, khi còn học đại học, cô từng hẹn hò với một học tỷ học viện ngoại ngữ, quá trình từ lúc mới quen đến khi yêu nhau cũng coi như oanh oanh liệt liệt, nhưng sau khi tốt nghiệp học tỷ nghe theo sự an bài của gia đình ra nước ngoài sinh sống, hai người bị ép rời xa nhau. Tuy rằng cuối cùng hai người không đến bên nhau được, thế nhưng đoạn tình cảm đó đối với Sùng Hân vẫn là một phần ký ức quý giá.

Sau khi tốt nghiệp Sùng Hân liền thi vào hàng không, trở thành một nữ tiếp viên hàng không ưu tú. Thế nhưng đoạn thời gian đó cũng là thời điểm mà cô đau lòng nhất, đối mặt với không ít người khác phái theo đuổi, Sùng Hân thực sự không có tinh thần ứng phó, sau đó cô đành quyết định dứt khoát công khai xu hướng tính dục của mình.

Sùng Hân không thèm để ý ánh mắt của người khác, cô cảm thấy đời người ngắn ngủi vô thường, có thể gặp được tri kỷ vốn đã không dễ, cũng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ. Vì vậy quý trọng duyên phận mới coi như không uổng một đời. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người xem cô như kẻ 'lạc loài', Sùng Hân vốn dĩ đã có dung mạo xinh đẹp, tố chất tốt, điều này dễ dàng khiến người khác đố kỵ, huống chi cô còn công khai xu hướng tính dục của mình, tự nhiên trở thành đề tài của không ít người.

Có một lần, ở trên chuyến bay Sùng Hân bị hành khách hung hăng khi dễ. Lúc đó Sùng Hân là nữ tiếp viên hàng không thực tập, theo quy định phải đi theo tiếp viên trưởng học tập. Chuyến bay lần đó là máy bay loại nhỏ, hành trình cũng không được coi là xa, bởi vậy cô được sắp xếp đi theo tiếp viên trưởng lưỡng khoang* Vu Lan Miểu thực tập. Vu Lan Miểu là một người nổi tiếng thích nhiều chuyện, Sùng Hân cũng biết, thế nhưng đành hết cách, chỉ có thể tận lực hoàn thành tốt công việc của mình, ít gây phiền toái.

*tiếp viên trưởng lưỡng khoang: tiếp viên trưởng của hai khoang hành khách.

Kết quả, Vu Lan Miểu cố tình để Sùng Hân đưa cà phê cho một hành khách dị ứng cà phê, hành khách này thực ra nằm trong danh sách đặc biệt bị đánh dấu, tính tình rất kén chọn. Kết quả có thể tưởng tượng được, vị khách đó la hét giận dữ, không những mắng Sùng Hân từ đầu đến chân một trận, mà còn tuyên bố muốn khiếu nại.

Vu Lan Miểu chỉ đứng ở một bên, mặt ngoài như đang trấn an hành khách, nhưng thật ra là đang quở trách Sùng Hân không đúng. Lúc đó dù sao cô cũng còn trẻ tuổi, biết rõ là bị hãm hại, nhưng cũng không nhịn được khi bị nhục mạ, Sùng Hân quyết tâm thà rằng bị đình chức cũng phải trút giận. Trong lúc cô chuẩn bị tháo bảng tên thực tập xuống để cùng vị khách nọ đôi co, thì bên cạnh có một người đè tay cô lại, đó chính là Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh khi đó còn chưa thăng chức lên tiếp viên trưởng lưỡng khoang, hôm đó nàng chỉ đi thay ca của người khác. Sùng Hân biết Phác Thái Anh là đệ nhất mỹ nữ của hãng hàng không, hơn nữa còn là một mỹ nhân lạnh lùng. Nhưng bởi vì cô chưa từng được tiếp xúc với Phác Thái Anh, nên không thể tính là quen biết nhau.

Phác Thái Anh đè tay Sùng Hân xuống, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô rời đi, khi đó Sùng Hân còn tức giận, con mắt đỏ bừng, ngoan cố không chịu đi. Phác Thái Anh dùng sức đẩy cô một hồi, rồi đứng đối diện Vu Lan Miểu ở một bên nói,

"Tiếp viên trưởng, ngài ngày đầu hướng dẫn Sùng Hân đã xảy ra chuyện như vậy sợ là cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em ấy lên máy bay, có thể do quá khẩn trương không nghe rõ lời của tôi nói, tôi bảo em ấy giúp tôi đem cà phê đưa cho nữ hành khách kia, em ấy đã nhớ nhầm chỗ ngồi."

Vu Lan Miểu trong rất không thoải mái, cô ta dạy dỗ người khác, khi nào đến lượt Phác Thái Anh ra mặt. Vẻ mặt cô ta tối sầm lại, cười gằn không lên tiếng. Phác Thái Anh không để ý đến cô, quay sang nói với vị hành khách nọ:

"Vị tiên sinh này, vừa nãy có một vị khách khoang phổ thông đột ngột phát bệnh, phần lớn tiếp viên đều đến đó chăm sóc. Để không ảnh hưởng các hành khách khoang hạng nhất, chúng tôi mới tạm thời sắp xếp nhân viên thực tập đưa cà phê đến chỗ ngài, có thể do cô ấy quá căng thẳng, nhớ nhầm vị trí, mong ngài thứ lỗi."

"Mệnh của hành khách khoang phổ thông là mệnh, còn của tôi thì không phai sao? ! Tôi bỏ tiền ra là để trải nghiệm phục vụ tốt! Kết quả các người đang làm gì ở đây? Để một thực tập sinh đến chăm sóc tôi? !"

Phác Thái Anh bình tĩnh nhìn về phía Vu Lan Miểu, Vu Lan Miểu ý thức được Phác Thái Anh đang mang rắc rối tới cho cô, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vẻ mặt nhanh nhẹn an ủi khách hàng, giải thích nói là công ty quy định, nữ tiếp viên thực tập lên máy bay phải đi theo tiếp viên trưởng.

Phác Thái Anh quay lại khoang công tác, sau khi chuẩn bị kỹ một phần thức uống xong, thì đưa cho Sùng Hân bảo cô mang cho vị hành khách nọ một lần nữa.

Sùng Hân biết Phác Thái Anh đang giúp cô, cũng không tiếp tục ngoan cố, sau khi nhận trà, Phác Thái Anh thì thầm với cô:

"Nhớ phải mỉm cười. Còn có, nói với vị hành khách đó, trong cốc trà có một lát chanh."

Sùng Hân cảm thấy hơi khó hiểu, thế nhưng không nhiều lời. Cô nghe theo lời Phác Thái Anh dặn dò mang cốc trà bỏ thêm một lát chanh cho vị hành khách kia, điều thần kỳ chính là, vị hành khách kia sau khi nghe xong lời Sùng Hân nói có chút ngẩn người, sau đó nói một câu:

"Lần sau chú ý một chút! Không cẩn thận có thể làm chết người! Cô còn trẻ tuổi, sau này cũng không nên bất cẩn như thế!"

Sùng Hân rất ngạc nhiên, Vu Lan Miểu càng ngạc nhiên hơn. Sau khi hai người quen biết, nhắc tới việc này, Phác Thái Anh mới nói cho cô biết, kỳ thực lần đầu nàng làm việc ở khoang hạng nhất đã từng gặp vị hành khách này. Khi đó ông ta bởi vì không hài lòng với thức ăn trên máy bay, mà muốn gây khó dễ cho Phác Thái Anh, sau đó con gái ông ấy đã nhỏ giọng nói với Phác Thái Anh, nàng chỉ cần chuẩn bị cho ông ấy một chén trà với một lát chanh thì sẽ không sao. Quả nhiên, sau đó cảm xúc của ông ấy đã được trà dược trấn an rất nhanh, sau lần đó nàng liền nhớ kỹ người này.

Khi xuống máy bay, Sùng Hân muốn cám ơn Phác Thái Anh. Cô cũng biết nếu như lần đầu lên máy bay mà nhận trách cứ, tất nhiên sẽ ảnh hướng lớn đến công việc chính thức và thăng chức sau này. Phác Thái Anh với cô không quen biết, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt Phác Thái Anh đã đứng ra thay cô ra mặt, còn vì vậy mà đắc tội Vu Lan Miểu. Được đệ nhất mỹ nữ quan tâm như vậy, Sùng Hân không chỉ có cảm giác thụ sủng nhược kinh, còn có cả sự cảm kích sâu sắc.

Từ đó về sau, Sùng Hân nhìn thấy Phác Thái Anh liền như động vật nhỏ nhìn thấy chủ nhân, vừa nghe lời lại vừa vui vẻ. Phác Thái Anh cũng tận tâm tận lực mang kinh nghiệm làm việc dạy cho Sùng Hân, giúp cô mau chóng trở thành nhân viên chính thức. Sùng Hân chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ nói cho Phác Thái Anh, ở trước mặt nàng hệt như một đứa trẻ. Phác Thái Anh cũng vô cùng cưng chìu cô, bất luận Sùng Hân lải nhải bao nhiêu, nàng đều sẽ kiên trì lắng nghe.

Sùng Hân kính nể Phác Thái Anh tuyệt đối, thậm chí còn có hơi hướng sùng bái. Càng quen biết nhau lâu, Sùng Hân càng cảm thấy Phác Thái Anh bất luận là nhân phẩm hay năng lực làm việc đều tốt đến không thể chê trách. Dù Phác Thái Anh đối với người khác luôn lạnh lùng, nhưng nàng chưa bao giờ chân chính làm tổn thương bất kỳ ai. Đương nhiên, đối với những người theo đuổi mà nàng không thích, Phác Thái Anh sẽ luôn quả quyết cự tuyệt, không dây dưa dài dòng chút nào. Phác Thái Anh từng nói, đừng để đối phương lưu lại hi vọng không cần thiết, tránh cho hại người hại mình.

Nhưng Phác Thái Anh lại luôn đối xử chân thành với Sùng Hân, nhiều lần cũng khiến Sùng Hân vô cùng cảm động. Lâu ngày, Sùng Hân cũng dốc lòng đối xử tốt với Phác Thái Anh, báo đáp lại sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng đối với cô.

Có điều, dù Phác Thái Anh thật sự rất đẹp, Sùng Hân cũng công khai xu hướng tính dục, thế nhưng hai người thật sự chỉ đơn giản thăng cấp tình cảm bạn bè lên tình cảm chị em, một chút khuynh hướng tình yêu cũng không hề có. Đối với điểm này, Sùng Hân cũng có chút khó hiểu.

Lúc bắt đầu Sùng Hân không dám tiếp cận Phác Thái Anh, không vì bất cứ điều gì, mà chỉ vì cô sợ xu hướng tính dục của mình ảnh hưởng đến nàng. Thế nhưng Phác Thái Anh rất nhanh đã phát hiện sự lo lắng của cô, thẳng thắn nói với Sùng Hân, cái nhìn của người khác là của người khác, chỉ cần hai người tự mình biết bản thân đang làm gì, có quan hệ thế nào là được.

Từ đó, hai người liền bắt đầu các hành động "thân mật" như chị em thân thiết. Lâu dần, mọi người cũng nhìn ra hai người không phải quan hệ tình nhân, từ từ, những lời đồn đại cũng không còn.

Mãi đến tận lúc gặp Lạp Lệ Sa, Sùng Hân thật sự vừa nhìn đã thích Lạp Lệ Sa. Cô thích cảm giác, thành thục, ổn trọng và khí thế toát ra từ người Lạp Lệ Sa. Tướng mạo Lạp Lệ Sa không tính là xinh đẹp, thế nhưng có sức quyến rũ, điều này kết hợp với khí chất của cô, biến thành một loại khí chất đầy hấp dẫn.

Sau vài lần tiếp xúc, Sùng Hân biết rõ mình không phải là kiểu người Lạp Lệ Sa thích. Chuyện gì đều có thể tranh giành, chỉ có tình cảm thì không thể. Sùng Hân cảm thấy rất mất mác, đặc biệt là lúc Lạp Lệ Sa hỏi cô có thể làm em gái không. Khi đó Sùng Hân thật sự muốn khóc, nhưng cô vẫn nhịn được. Cô ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa thật lâu, cả hai không ai nói tiếng nào, Sùng Hân liên tục gửi tin nhắn oán giận tới Phác Thái Anh, nhưng thật ra là để phân tán sự chú ý của chính mình, cô sợ mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Lạp Lệ Sa.

Lúc đó trong lòng Sùng Hân vừa tức giận lại vừa do dự không biết nên làm gì. Nên buông tay hay tiếp tục kiên trì? Mãi đến khi Phác Thái Anh sắp xếp nữ tiếp viên đến khách sạn nghỉ ngơi, Sùng Hân vốn đã cùng đồng nghiệp đi trước, nhưng sau đó vì nghĩ có thể tiện tay mang hành lý của Phác Thái Anh tới khách sạn trước, mà quyết định quay trở lại sân bay.

Sùng Hân từ xa nhìn thấy Phác Thái Anh, vừa muốn gọi nàng lại phát hiện Lạp Lệ Sa cùng trợ lý đã đứng ở đó từ trước. Bọn họ nói chuyện một lúc thì thấy gã trợ lý cầm hành lý của Phác Thái Anh, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn từ xa, Lạp Lệ Sa cố gắng bảo vệ Phác Thái Anh trong lòng, thay nàng che chắn gió tuyết. Khoảnh khắc đó, Sùng Hân rốt cuộc cũng không khống chế được nước mắt. Cô nhớ tới lần đầu gặp mặt, Lạp Lệ Sa đã từng hỏi cô, tiếp viên trưởng của cô có phải tên là Phác Thái Anh hay không. Trực giác nói cho cô biết đối tượng Lạp Lệ Sa chú ý đến chính là Phác Thái Anh. Cô đối với Lạp Lệ Sa mà nói, e rằng chỉ như một cô em gái mà thôi. Sùng Hân về khách sạn, trốn ở trong chăn lẳng lặng khóc thật lâu.

Sùng Hân mệt mỏi cả đêm căn bản không hề ngủ, trong đầu không ngừng tái hiện hình ảnh trong gió tuyết đó. Cũng may Sùng Hân là người thoải mái, dưa hái xanh thì không ngọt, cùng lắm thì buông tay. Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là Lạp Lệ Sa phải thật lòng thích Phác Thái Anh.

Khi đó, Sùng Hân mới ý thức được cô quan tâm Phác Thái Anh nhiều tới mức nào, cô tình nguyện từ bỏ Lạp Lệ Sa cũng không cam lòng để Phác Thái Anh khổ sở. Cùng Phác Thái Anh quen biết nhiều năm, thổ lộ tâm tình như chị em, Sùng Hân càng thấy rõ một chuyện: Lạp Lệ Sa quen biết Phác Thái Anh chưa tới 24 giờ, nhưng lại có thể thuyết phục Phác Thái Anh đi cùng cô, thậm chí có thể ôm Phác Thái Anh vào trong lòng, thay nàng chắn gió. Nếu không phải Phác Thái Anh cũng có hảo cảm với cô, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Cẩn thận so sánh một chút, Sùng Hân phát hiện Phác Thái Anh hợp với Lạp Lệ Sa hơn cô. Phác Thái Anh bề ngoài tuy lạnh lùng, thế nhưng nội tâm rất mẫn cảm, hơn nữa còn có chút bảo thủ. Nàng là một người thà uỷ khuất chính mình, cũng không làm tổn thương người khác. Sự lạnh lùng của Phác Thái Anh chỉ là một cách tự bảo vệ, bởi vì nàng không muốn hại người hại mình.

Có đôi khi Sùng Hân đặc biệt yêu thương Phác Thái Anh, nàng mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Vì lẽ đó Sùng Hân đặc biệt mong Phác Thái Anh có thể gặp được một người thật tâm đối xử với nàng, có thể vì nàng che gió che mưa bầu bạn.

Dù người này là Lạp Lệ Sa, dù người này là người cô thích trước, thế nhưng cảm tình từ xưa đến nay đã không phân biệt trước sau. Huống hồ Lạp Lệ Sa từ lúc mới bắt đầu đã tỏ rõ thái độ. Dù Lạp Lệ Sa không ghét cô, thì cô cũng có thể nhận ra đó cũng không phải tình yêu. Điều này có thể nhận biết dễ dàng từ ánh mắt của Lạp Lệ Sa.

Sùng Hân quyết định buông tay. Nếu như Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh có hi vọng, như vậy cô nhất định sẽ hỗ trợ, không thể trở thành người yêu, có thể trở thành người nhà mà.

Hừng đông sáng hôm đó cô đã gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, thế nhưng lại gọi không được, điện thoại Lạp Lệ Sa cũng vậy. Sùng Hân đoán chắc hẳn là hai người đang ở bên nhau, nhưng lại có chút không cam tâm và khó chịu, nên cô cố ý gởi hai tin nhắn khác nhau cho hai người. sau khi điện thoại được câu thông, Phác Thái Anh nói nàng đang ở nhà một người bạn, không hề nhắc tới hai chữ Lạp Lệ Sa, kỳ thật khi ấy nội tâm Sùng Hân có chút mất mát, nhưng cô cũng hiểu được vì sao nàng làm vậy. Cô biết Phác Thái Anh nhất định là sợ cô suy nghĩ nhiều nên mới nói như vậy.

Về sau cô lại gửi một tin nhắn ngắn cho Lạp Lệ Sa:

"Chị Thái Anh là người phụ nữ tốt, chị phải chăm sóc chu đáo."

Lạp Lệ Sa trả lời:

"Em cũng vậy, em ấy thích hợp làm bạn gái, em thích hợp làm em gái. Chúng ta cùng trở thành người nhà, được không?"

Sùng Hân nhìn tin nhắn của Lạp Lệ Sa, lại không nhịn được rơi lệ. Sùng Hân tự nhận mình không phải người hay khóc, bao nhiêu oan ức đều có thể nhịn mà không rơi một giọt lệ nào, thế nhưng Lạp Lệ Sa lại khiến cô khóc đến hai lần! Từ khi cô biết Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh là lưỡng tình tương duyệt, thì không quấy rầy hai người ấy nữa, một bên yên lặng chúc phúc, một bên tự mình chữa thương.

Đúng lúc bác của cô khám bệnh xong phải đi về, thế là Sùng Hân tích cực an bài, để bản thân bận bịu đến không có thời gian thương tâm. Sáng hôm nay, khi đưa gia đình bác đến sân bay, thì lại nhìn thấy Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa bay đi Đài Bắc, Sùng Hân nhìn hai người lưu luyến không rời, Lạp Lệ Sa ở Phác Thái Anh bên tai thì thầm nói, trong lòng cô âm thầm vì hai người mà vui vẻ, lại vì bản thân mà cảm thấy khổ sở. Nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt với sự thật, nếu bảo cô từ bỏ tình cảm chị em với Phác Thái Anh, thì chẳng bằng kêu cô từ bỏ tình cảm của cô với Lạp Lệ Sa còn hơn!

Sùng Hân quyết định nói ra hết sự tình, miễn cho Phác Thái Anh một mình vướng bận, nên cô đã gọi điện thoại cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro