Chương 53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Phác Thái Anh tỉnh lại trước. Nàng nhắm hai mắt, từ từ hưởng thụ cái ôm của Lạp Lệ Sa. Trời bên ngoài đầy mây, Lạp Lệ Sa vẫn đang ngủ rất say. Những ngày này chắc là mệt muốn chết rồi.

Bỗng nhiên di động kêu lên, là Fanny, Phác Thái Anh bắt lên.

"Thái Anh, đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Ở một mình?"

Phác Thái Anh cảm thấy có chút khó xử. Có nên nói cho nàng biết Lạp Lệ Sa cũng ở đây không? Quan hệ của Fanny và Lạp Lệ Sa không tệ. Fanny cũng đã giúp đỡ party sinh nhật của nàng lần trước. Về sau, Phác Thái Anh cảm thấy Fanny đối với nàng tỏ ra rất bảo vệ. Các nàng lúc đầu cũng khen ngợi năng lực của đối phương, vì Lạp Lệ Sa, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều.

"Ừ, Lạp Lệ Sa cũng đang ở đây."

"Ồ, vậy là tốt rồi."

Fanny nhẹ nhàng thở ra. Lạp Lệ Sa trở về, như vậy tốt hơn rất nhiều.

"Sao rồi chị?"

"Ừ, cấp trên quyết định để em tạm thời ngừng bay, phối hợp điều tra."

Trong lòng Phác Thái Anh trầm xuống. Trước đó đã có chuẩn bị tâm lý với việc này, nhưng Hứa Phóng Nhân đã nói việc này để anh ấy xử lý. Hiện tại vẫn bị cách chức tạm thời, hiển nhiên người viết thư cũng có bối cảnh không nhỏ.

"Thái Anh, đừng lo lắng. Chị đang tranh thủ tích cực giúp em. Cấp trên đi tìm chị nói chuyện, chị nhất định không để có vấn đề gì. Mặt khác, chị cũng sẽ nghĩ cách, em cứ coi như không có gì. Đúng lúc Lạp Lệ Sa cũng đang ở đây, mấy ngày trước chị có gọi điện thoại cho cậu ấy. Âm thanh cậu ấy nghe giống như là đang bị cảm, mà lại còn nhiều việc bề bộn. Cậu ấy trở về cũng có thể nghỉ ngơi, hai người các em có thể cùng đi du lịch, có lẽ khi chuyến đi du lịch kết thúc, bên này cũng điều tra xong, khôi phục chức vị."

"Cám ơn chị Fanny. Em không sao đâu, chị không phải cần lo lắng."

"Thái Anh, em không nên quá lo lắng, ngừng bay cũng là làm theo luật."

"Em hiểu rồi."

"Ừ, em tuyệt đối đừng chui đầu vào rọ.''

Phác Thái Anh sửng sốt một chút rồi lập tức bật cười.

"Là đi tự thú sao?"

"Không giống nhau a?"

"Ha ha, có chút khác nhau."

Fanny là người nước ngoài, mặc dù ở trong nước thật nhiều năm, nhưng khi nói chuyện những từ ngữ sẽ dễ lẫn lộn.

"Anyway, em đừng quá lo lắng được không?"

"Thật cám ơn chị, Fanny. Em sẽ không lo lắng, cấp trên đã nói như vậy, em coi như là được nghỉ ngơi tốt vậy."

"Yên tâm đi, đã có chị ở đây."

"Fanny, đừng nói cho Lạp Lệ Sa biết."

"Vì sao? Cậu ấy có thể sẽ có cách giải quyết tốt hơn."

"Em không muốn để cho chị ấy lo lắng, trong khoảng thời gian này chị ấy có nhiều chuyện rất bận rộn. Chuyện bài báo đăng tin cấp trên cũng sẽ điều tra, cũng sẽ có kết quả."

"Vậy được rồi, chị không nói cho cậu ấy. Nhưng là cậu ta sau khi biết nhất định sẽ trách chị."

"Em sẽ thuyết phục chị ấy không cho trách chị."

"Đến lúc đó, em nhất định phải thay chị nói chuyện. Lạp Lệ Sa nói chuyện quá lợi hại, chị nói không lại cậu ấy."

Phác Thái Anh cười cam đoan mình sẽ thuyết phục Lạp Lệ Sa.

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Phác Thái Anh dần dần biến mất. Từ lúc bắt đầu đi làm đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng bị tạm thời cách chức. Vì một bức thư tố cáo. Hiện giờ, trên dưới hãng hàng không đều biết chuyện này. Phác Thái Anh không so đo cái nhìn của người khác nhưng cũng cảm thấy khó chịu. Nàng nghĩ không ra là vì sinh nhật party quá kiêu căng, hay là vì bị người ta ghen ghét, hoặc là lý do khác. Tóm lại, nghề nghiệp của Phác Thái Anh đang gặp nguy cơ.

Cắt chức tạm thời cũng không phải dễ dàng như vậy. Trước tiên, mình phải gặp tổ điều tra của hãng hàng không chất vấn. Sau đó, mới đem tình huống viết thành một văn bản tài liệu y theo lời nói của nàng và vị khách trên máy bay. Trung Quốc là một xã hội có tình người, rất nhiều thời điểm đều cần đem quan hệ cân đối ra nhờ vả. Sao mình có thể đem hết mọi chuyện này giao cho Hứa Phóng Nhân? Việc này đã làm như vậy, thì nhất định phải đạt được mục đích ban đầu. Nên, Bây giờ khó khăn nhất là vẫn muốn giấu Lạp Lệ Sa. Cô thông minh như vậy, nàng nên kiếm cớ gì đây?

Nếu chuyện này để Lạp Lệ Sa biết. Lạp Lệ Sa nhất định sẽ dùng các mối quan hệ tìm ra người viết thư. Và muốn dùng tất cả các biện pháp để đảm bảo nàng không có việc gì. Nhưng, như vậy, cần phải dùng rất nhiều tinh lực. Phác Thái Anh không thể không đề phòng việc này chính là do đối thủ của Lạp Lệ Sa đang cố ý tạo ra chướng ngại. Coi như việc làm không có, Phác Thái Anh cũng không sợ, dựa vào năng lực của bản thân, vẫn sẽ có công ty tìm mình.

Huống chi, Phác Thái Anh cũng có học thêm tâm lý học. Hiện tại, công ty hàng không Việt Trọng càng ngày xem trọng sức khoẻ tâm lý của các nhân viên, hàng không ở phương diện này xem như phải có tài năng xuất chúng.

Năm ngoái hãng hàng không vừa mới cùng Đại học U của New Zealand chuyên về tâm lý học ký kết thoả thuận hợp tác. Đại học U, mấy năm gần đây, nhắm vào sức khoẻ tâm lý của các nhân viên công ty hàng không để nghiên cứu để lấy được kết quả. Hãng hàng không quyết định, mỗi năm chọn ra những nhân viên ưu tú phái đi công tác ở Đại học U để học tập. Sau khi trở về, có thể tiếp tục làm lại chức vụ của mình, cũng có thể tiến vào làm trong văn phòng. Những nhân viên làm công việc an nhàn trong văn phòng đều được đối đãi đặc biệt từ ban quản trị của hãng hàng không.

Phác Thái Anh đối với môn tâm lý học rất hứng thú. Năm trước, khi biết công ty quyết định lập phòng làm việc an toàn, cùng phía New Zealand tiến hành tích cực kết nối, nàng liền bắt đầu học thêm tâm lý học, tranh thủ cùng một số người đi New Zealand.

Dù sao cái nghề tiếp viên hàng không này với tuổi tác vẫn có giới hạn nhất định. Mặc dù hiện tại, các công ty hàng không lớn ngày càng xem trọng việc có kinh nghiệm không thừa, nhưng cũng muốn làm đến khi lên được vị trí lớn mới có thể tiếp tục ở trên máy bay. Cho dù như thế, cũng chỉ còn ở trên đó được mấy năm. Cuối cùng, một là từ chức, hoặc là làm phục vụ ở dưới đất.

Bản thân Phác Thái Anh đã có kế hoạch, nhưng vì Lạp Lệ Sa xuất hiện, đã thay đổi rất nhiều ý tưởng. Nàng đôi lúc cảm thấy, trong tình yêu mình đang dần từ từ đánh mất chính đi chính mình. Mặc dù không chủ quan vui lòng, nhưng Phác Thái Anh không thể không thừa nhận, với Lạp Lệ Sa, nàng ngày càng yêu sâu sắc hơn.

Lạp Lệ Sa cảm thấy lạnh, nhắm mắt sờ sờ kế bên người, không có ai. Nghe loáng thoáng tiếng nói của Phác Thái Anh ở phòng khách. Cô dụi dụi mắt, hít sâu một hơi.

Tối hôm qua có một lúc không ngủ được. Phác Thái Anh cực kỳ mệt mỏi đã sớm ngủ say. Lạp Lệ Sa dựa theo ánh trăng ngoài cửa sổ để nhìn lấy nàng. Biết cả hai bây giờ, về phần cuộc sống vật chất cô không có cho nàng gì nhiều, lúc này nếu như tách khỏi Hành Nhất, rất nhiều thứ đang có sẽ mất theo. Phác Thái Anh sẽ đi cùng với cô chứ? Lạp Lệ Sa một bên rất tin tưởng Phác Thái Anh không phải là người ham mê hư vinh, một bên vì lý do chức vụ của mình đã làm lâu rồi, gặp qua nhiều người chức lớn hiện tại, trong lòng cũng có một chút không xác định được. Nhưng mà lại cảm thấy mình nghĩ nàng như vậy, là rất khinh thường chính mình, Lạp Lệ Sa bắt đầu lo được lo mất.

Lạp Lệ Sa rất muốn cùng người trong ngực ở cùng một chỗ. Cô hy vọng cuộc sống của hai người có thể được tự do thoải mái. Cô không hỏi qua Phác Thái Anh, nhưng chính cô tha hồ suy nghĩ, chính là hi vọng hai người có thể thường xuyên ra ngoài du lịch, đi khắp nơi tham quan.

Tương lai, nếu như Phác Thái Anh ưa thích em bé. Hai người suy nghĩ thêm là nhận nuôi hoặc là làm cách nào để sinh đẻ ra một đứa bé. Đương nhiên, tất cả nhừng chuyện này cũng phải có điều kiện vật chất làm cơ sở.

Đã gặp người trong định mệnh, Lạp Lệ Sa nhất định phải vì tương lai mà chiến đấu. Biện pháp tốt nhất chính là mình làm, như vậy không cần ở trước bất kỳ ai phải giải thích vì sao người yêu của mình là con gái, và vì cái gì mình yêu người con gái này.

Khi ủ rũ kéo tới, trong đầu Lạp Lệ Sa hiện lên hình ảnh, hai người tay trong tay đi bộ trên bờ biển, đi theo phía sau là một em bé nhỏ, còn có một con chó to lớn, người một nhà ở cùng một chỗ...

Lạp Lệ Sa nghĩ, cô ở sinh nhật party của Phác Thái Anh lên giọng thể hiện thái độ, Phác Thái Anh cũng không có chút ý kiêng dè chút nào. Cô bên này cũng gặp phải chuyện bị nghi ngờ giới tính, công ty hàng không như vậy, khó giữ nổi không có lời đồn đãi vô căn cứ truyền đi. Vì Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cảm thấy nhất định phải tính toán trước. Nhưng cô không nghĩ đến mối nguy của Phác Thái Anh đã đến rồi.

Hôm nay, muốn đi gặp Ngô Linh Nam. Dù sao nàng vì cô cùng ba nàng cãi nhau rất lớn. Mặc dù biết bọn họ là cha con, cuối cùng nhất định sẽ không có chuyện gì, dù sao cũng là người một nhà. Nhưng trước mắt, cô vẫn muốn quan tâm Ngô Linh Nam thật tốt. Cũng phải giúp bọn họ, hai cha con giữ quan hệ sớm quay về ở chung.

Nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa đứng dậy, đi tắm rửa.

Phác Thái Anh nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước, có chút buồn bực, Lạp Lệ Sa làm sao dậy sớm như vậy. Không phải nói hôm nay không đi công ty sao?

Một bên buồn bực, Phác Thái Anh vừa đi về phía phòng bếp, đi nấu cháo cho Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh tắt lửa, hướng phòng ngủ đi đến. Nghe thấy Lạp Lệ Sa ở bên trong đang nói chuyện điện thoại,

"Tôi một tiếng nữa sẽ tới. Cô ăn cơm sao? ... A, vậy cùng nhau đi ăn đi... Tốt... Lát nữa gặp."

"Phải đi ra ngoài?"

Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh thay quần áo đáp lại:

"Đúng vậy a. Cùng người đã hẹn."

"Em nấu cháo, chị không ăn một chút sao?"

Lạp Lệ Sa thay quần áo động tác dừng một chút, quay người đem Phác Thái Anh kéo vào trong ngực, nắm chặt tay Phác Thái Anh lại, có chút lạnh.

"Sau này chị ở nhà, buổi sáng hãy để chị nấu cơm. Em ngủ thêm một hồi."

Phác Thái Anh dựa trong ngực Lạp Lệ Sa, nhếch miệng lên, Lạp Lệ Sa trên người sạch sẽ hơi thở thật tốt.

Không nghe thấy người trong ngực trả lời, Lạp Lệ Sa lắc nàng,

"Có nghe không?"

"Chị có việc gì sao?"

"Trừ khi rất khẩn cấp, nếu không chị sẽ trước tiên sẽ mang bữa sáng đi làm tốt lại."

"Chị lúc nào đã học được nấu cơm?"

"Cũng không có cố ý học, là Amy cho chị một cuốn sách dạy nấu ăn, lúc có thời gian rảnh chị mang ra đọc."

"Đây là giai đoạn thử nghiệm?"

"Đúng vậy, em chính là chuột bạch của chị."

Trong cuộc sống, có một người, tự nguyện vì mình học nấu cơm, đây chính là hạnh phúc.

Lúc hai người ăn điểm tâm, Lạp Lệ Sa hỏi Phác Thái Anh gần đây lịch làm việc sắp xếp như thế nào. Phác Thái Anh nói đã thay đổi lịch làm việc với người khác, vì gần đây nàng hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút. Lạp Lệ Sa gật gật đầu.

Hôn Phác Thái Anh một chút, rồi dặn dò vài câu, Lạp Lệ Sa liền đi ra khỏi nhà. Phác Thái Anh cảm thấy trong phòng lại trở nên trống rỗng. Có điều là cũng may Lạp Lệ Sa đã trở về. Tối hôm qua Lạp Lệ Sa nói, sẽ không đi đâu, trừ khi có chuyện quan trọng. Tin tức này làm cho Phác Thái Anh vui vẻ vô cùng.

Lạp Lệ Sa đi vào nhà hàng, chỗ nhà khách của Ngô Linh Nam.

"Cô tới rồi!"

"Chờ sốt ruột rồi hả?"

"Không có!"

"Cô ăn đi."

"Cô không ăn sao?"

"Tôi đã ăn xong, phụ cô ăn là được."

Ngô Linh Nam gật gật đầu, ngẩng khuôn mặt lên tươi cười,

"Lệ Sa, đây là lần thứ nhất cô theo tôi ăn điểm tâm nha!"

"Ha ha. Mau ăn đi!"

Ngô Linh Nam đưa cho Lạp Lệ Sa chén nước trái cây,

"Cám ơn."

"Cô từ chỗ nào tới đây?"

"À từ nhà."

"Cô mua nhà ở thành phố T rồi?"

"Là của Thái Anh ."

Ngô Linh Nam gật gật đầu.

"Lát nữa cô có làm gì không? Theo tôi đi mua sắm đi. Lúc bỏ nhà đi, tôi không mang theo gì cả, tôi phải mua một số đồ."

"Được."

Lạp Lệ Sa nhìn đối diện Ngô Linh Nam, đồ trang sức trang nhã, một cái búi tóc đơn giản, ăn mặc đồ bình thường. Và trước đó đã thấy qua, kiểu dáng một trời một vực. Cảm thấy khoảng cách giữa hai người bớt lại, nhìn phong cách cô gái nhà hàng xóm thấy thân thiết.

"Cô hại tôi, tôi ăn không vô nữa."

Ngô Linh Nam ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, cười nói.

Lạp Lệ Sa cười nói,

"Tôi thấy bộ dáng của cô thấy rất thân thiện, rất tốt."

"Cô thích như vầy?"

"Hả?"

"Lúc học đại học tôi đại khái chính là như vậy. Nhưng mà cô cho tới bây giờ không nhìn qua tôi. Về sau tôi nghĩ có lẽ mình ăn mặc quá tùy ý, thế nhưng là bất luận ăn mặc như thế nào, cô vẫn không nhìn..."

"Linh Nam, có phải cô đang trách tôi không?"

"Ừ... Phải nói sao đây? Tôi không cam tâm."

Hai người bật cười.

"Chị!"

Ngô Linh Nam và Lạp Lệ Sa cùng lúc ngẩng đầu, là Tô Thiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro