Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ chồng Phạm thị lần này ở Paris chờ đợi một tuần lễ mãi cho đến một ngày trước năm mới, mới mang Minh Triệu cùng Kỳ Duyên cùng nhau về nhà ở New York.

Từ Paris đến New York, Minh Triệu và Kỳ Duyên không có cơ hội để nói chuyện cùng nhau nửa câu. Trở lại Phạm gia, mẹ nàng mang nàng theo vì bảo bữa tiệc năm mới tối mai cần chuẩn bị. Chọn lễ phục, làm tóc, dưỡng da, ngày đi tối trở lại ngay cả mặt mũi Kỳ Duyên cũng không thấy đâu.

Mà mỗi lần nhắc đến chuyện hai người, mẹ đều dùng một giọng rất dịu dàng: "Ngoan, có chuyện gì chờ hết bận rộn rồi nói."

Hết bận rồi nói, hết bận rồi nói, Minh Triệu phát giận, mẹ liền dịu dàng nhìn nàng cười, không nói lời nào như đánh một phát thật mạnh vào mông, không có uy lực nào.

Minh Triệu chính là người nóng nảy bộp chộp, nàng làm việc rõ ràng rành mạch, muốn tất cả mọi chuyện phải rõ ràng mới thoải mái được. Nhưng chẳng làm gì cũng chẳng ai nói gì, quả thật sẽ làm cho nàng héo mòn mà chết. Mà nhất là người kia mãi không thấy, chỉ cần nhớ người ta cũng khiến nàng phát điên lên rồi. Nàng có nóng lòng cũng vô ích, dù sao cha mẹ cũng chẳng đồng ý để nàng và Kỳ Duyên cùng nhau.

Rốt cuộc gần tối ngày 1 tháng 1, con trai trưởng của Pham gia Phạm Đình Cát Nhã mang theo vị hôn thê và cũng là bạn tốt của cô Đồng Ánh Quỳnh trở lại Phạm gia.

Vừa mới về nhà, Phạm Cát Nhã liền bị cha mình hỏa tốc triệu đến thư phòng Đồng Ánh Quỳnh theo lệ đến phòng của Minh Triệu. "Minh Triệu, tao rất nhớ mày đó."

Minh Triệu đã thay bộ lễ phục màu đỏ, đang ngồi trước bàn trang điểm làm tóc. Trên đời này nếu như còn có ai khác có thể mặc váy màu đỏ động lòng người thì trừ Minh Triệu ra không còn ai khác, khỏi phải nghĩ nhiều.

Màu sắc xinh đẹp, nổi bật nếu không để ý sẽ dễ dàng thành tục khí nhưng Minh Triệu thì không, màu sắc này trời sinh để cho nàng mặc, đem da thịt nõn nà của nàng phô ra càng thêm lóa mắt.

Ngũ quan của Minh Triệu vô cùng tinh xảo, mái tóc xoăn dài được tết lên gọn gàng, đôi mắt to sáng ngời. Chỉ cần trang sức đơn giản tao nhã cũng đã tôn lên toàn bộ ưu điểm của cô, xinh đẹp không ai có thể tránh nổi.

"Mày tới rồi?" Minh Triệu miễn cưỡng liếc nhìn nàng ta một cái.

Đồng Ánh Quỳnh cũng là mỹ nữ hơn nữa cũng là đại mỹ nữ. Nhưng có xinh đẹp hơn nữa mà đứng cạnh Minh Triệu thì cũng sẽ bị kém sắc đi mấy phần. Mà điều này từ bé đến lớn ở bên cạnh Minh Triệu nên Đồng Ánh Quỳnh hiểu rõ cực kỳ. Nhưng có một điều Đồng tiểu thư vô cùng uất hận. Vì sao khi đứng cạnh cả Kỳ Duyên cô ta cũng thua kém?

"Mày làm sao vậy? Tinh thần không tốt lắm?" Đồng Ánh Quỳnh mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, cẩn thận vuốt làn váy ngồi xuống bên cạnh.

Minh Triệu nhìn bạn tốt khuôn mặt rạng rỡ, quả nhiên cô gái có tình yêu suôn sẻ sẽ khác. Đồng Ánh Quỳnh thật may mắn, từ nhỏ đến lớn có Phạm Cát Nhã chờ đợi, cưng chiều, bao dung bao nhiêu tính xấu của cô ta nhưng quan trọng nhất là Phạm gia và Đồng gia thân thiết bao nhiêu năm, họ đi lại với nhau thì trưởng bối vô cùng tán thành.

Kẻ đắc ý thì làm sao hiểu nổi người đang thống khổ? Mà ngoại trừ Kỳ Duyên, Minh Triệu không có thói quen chia sẻ bí mật tình cảm với người khác. Cho dù là chị em tốt từ nhỏ đến lớn như Đồng Ánh Quỳnh cũng không được. Cho nên nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, có thể do gần đây mệt mỏi quá thôi."

Thật mệt chết đi, nàng đếm đã chín ngày chưa nói cùng Kỳ Duyên câu nào, chỉ cần Kỳ Duyên bên cạnh nàng sẽ ổn nhưng mãi không thấy. Nàng nhớ Kỳ Duyên muốn điên lên nhưng mẹ thì luôn kè kè bên cạnh cho dù có việc cũng sai lái xe đưa đón, có muốn trốn cũng không được.

Trong tận đáy lòng Minh Triệu thừa hiểu, cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý chuyện nàng và Kỳ Duyên. Nếu như hiện tại nàng mà đối nghịch với bọn họ chỉ sợ là làm khó cho Kỳ Duyên. Cho nên nàng vì Kỳ Duyên mà chịu đựng, đồng thời trong lòng cũng lo lắng Kỳ Duyên có thể vì con đường phía trước quá gian nan mà không muốn đi tiếp nữa hoặc vì báo đáp ơn nuôi dưỡng của vợ chồng Phạm thị mười một năm mà lựa chọn buông tha nàng?

Cho dù Kỳ Duyên ở cùng với nầng nhiều năm, nàng cũng không thể khẳng định bên trong đó có vì phần cảm kích này hay không.

"Tao nói nha, tối hôm nay so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn nhiều. Bác trai và bác gái mời rất nhiều người đến, lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng đông vui."

Tài lực hùng hậu, bối cảnh cường thế như Phạm gia mỗi năm một lần đều tổ chức dạ tiệc. Những người ở tầng lớp thượng lưu ở New York đều được mời, chẳng qua Phạm Cát Nhã vốn trời sinh khiêm tốn nên hằng năm chỉ mời một số người cố định là bạn làm ăn và vài người bên chính phủ mà Phạm gia có quan hệ. Nhưng năm nay thì khác, do Phạm Đình Phong yêu cầu, Phạm Cát Nhã đương nhiên không dám từ chối. Cho nên năm nay Phạm gia đổi lại, rộng rãi mời khách từ thương giới nhất là những thanh niên tài năng tuấn tú đến tham dự tiệc.

Nhìn tình hình này, Đồng Ánh Quỳnh đoán nhất định là vì Minh Triệu còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp đại học, bác trai sợ cô ta có bạn trai ở Pháp sẽ ở lại đó không chịu về nhà nên dứt khoát giới thiệu đối tượng cho con gái, bắt con gái sau khi tốt nghiệp phải về New York làm việc.

Nhưng mà phải làm thật khéo, nếu không với tính khí của Minh Triệu như thế chỉ sợ sẽ huyên náo hỏng hết mọi chuyện. Phải biết cá tính Minh Triệu vừa kiêu ngạo lại độc lập, ghét nhất có ai đó sắp xếp cuộc sống của cô.

Nhưng mà, nếu như sau hôm nay Minh Triệu kiếm được người đàn ông tốt để qua lại cũng không tệ. Nhưng mà người đàn ông tốt nhất trên đời đã bị Đồng Ánh Quỳnh này tóm về rồi, ha ha. (Cười đi cưng, sau bị đá còn đau hơn đó).

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro