Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Minh Triệu ." Kỳ Duyên bám sát theo muốn lấy di động lại bị Minh Triệu đạp cho một phát vào chân.

"Còn Gấu nữa, đại ma đầu đáng chết, lại dám nghe lời anh ta hả?"

Ai muốn ngăn cản bị lửa giận thiêu đốt thì chỉ có thể bị bỏng nặng thôi, Kỳ Duyên chính là bị như vậy.

"Chờ khi nào em tỉnh táo lại thì nói chuyện với anh sau." Chủ tịch Phạm không có hứng thú xem náo nhiệt, định ngắt điện thoại.

"Em còn chưa nói hết!" Biết tính anh trai nói một không nói hai, Minh Triệu lập tức áp chế lửa giận: "Anh không giải thích ngọn ngành cho em thì không được ngắt máy, nếu không anh có tin em lập tức mua vé máy bay đến New York tìm anh?"

Tin, sao lại không tin được? Nếu Minh Triệu có làm thì cũng không thấy lạ.

"Không liên quan đến anh trai." Kỳ Duyên hiểu rất rõ ràng: "Là tôi tự mình quyết định, không liên quan đến ai cả."

"Chính Gấu quyết định? Làm sao Gấu lại đột nhiên học cái ngành Tài Chính chết tiệt kia, nếu không phải là….."

"Bởi vì nó nhanh nhất!"

"Nhanh nhất thì như thế nào?"

"Thành công nhanh nhất."

Bốn chữ rất nhẹ nhàng, rất đơn giản nhưng khiến Minh Triệu sửng sốt: "Thành công?"

"Đúng, học cái này đối với tôi về sau vào công ty có ích nhất."

"Vào công ty. . . . . ."

"Cô rất có thiên phú." Phạm Cát Nhã ở bên kia lạnh nhạt nói, thuận tay ký tên ở trên văn kiện "Anh chỉ dạy cô ấy một lần mà cô ấy có thể thực hành rất tốt trên thị trường chứng khoán, hơn nữa thu vào rất khả quan."

"Thị trường chứng khoán?" Minh Triệu phát hiện ra mình ngớ ngẩn, nàng hoàn toàn không thể tiếp thu được lời của bọn họ.

"Mua cổ phiếu." Phạm Cát Nhã gật đầu một cái, rất tán thưởng. "Nha đầu này học được rất nhanh."

Là thiên tài thì sẽ có thu hoạch trên cổ phiếu, hơn nữa rất dễ dàng. Đây là điều mà Phạm Cát Nhã trong quá trình dạy đã rút ra.

"Tại sao lại nóng lòng muốn kiếm tiền như vậy?" Minh Triệu nghĩ mãi không ra.

"Nếu như học kiến trúc thì trong thời gian ngắn không thể đạt được mục tiêu của tôi cho nên tôi mới chọn tài chính. Với lại tôi còn phải nuôi em"

Phạm Cát Nhã cũng đồng ý gật đầu, "Kỳ Duyên tất nhiên vì tương lai của hai người mà cố gắng."

Minh Triệu lầm bầm nói: "Mua cổ phiếu, học tài chính, vào công ty? Vợ?" Sau đó Minh Triệu hét lên như núi lửa phun trào: "Bà đây có tiền, bà đây có thể tự nuôi mình!"

Hai người này đồng thời sững sờ.

Minh Triệu nổi điên mà đem điện thoại di động vứt xuống đất, nhào tới đấm đá Kỳ Duyên: "Người ta không có tay có chân nên muốn Gấu nuôi sao? Gấu bỏ lý tưởng của mình, học cái tài chính quái quỷ gì đó, Gấu lại còn theo anh trai đi học chơi cổ phiếu? Gấu đem em thành cái gì hả?"

Kỳ Duyên ôm lấy Minh Triệu vừa phải cẩn thận không để cho nàng làm tổn thương chính mình lại phải ôm vững để cho nàng khỏi ngã, trong khoảng thời gian ngắn đã thành ra mấy phần nhếch nhác.

"Gấu béo, Gấu xem em là cái gì, xem mình thành cái gì?" Minh Triệu nắm lấy cánh tay Kỳ Duyên cắn mạnh, hận không chịu nổi.

"Thật xin lỗi." Chỉ là Kỳ Duyên thấy mỗi ngày Minh Triệu bận mù mịt ngay cả thời gian ngủ cũng không có nên không muốn để chuyện nhỏ như thế này làm phiền nàng. Hơn nữa chuyện của Kỳ Duyên từ trước đến giờ đều do cô quyết định, Minh Triệu  vẫn chưa từng hỏi đến nên không thể ngờ được phản ứng của Minh Triệu lại dữ dội như vậy.

Minh Triệu thấy mùi máu tươi trong miệng mình đột nhiên khóc rống lên.

Kỳ Duyên giật mình, giờ cô mới thật sự lo lắng. Minh Triệu của cô luôn là cô gái dũng cảm bá đạo, cho tới giờ dù có gặp bất kỳ chuyện gì cũng là bản mặt Đại tiểu thư phách lối không thèm để vào mắt. Nhưng hôm nay nàng lại khóc, quen biết nàng nhiều năm giờ cô mới thấy nàng không thể khống chế được mình.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Kỳ Duyên sợ đến mức tay chân luống cuống, đưa tay lau nước mắt của Minh Triệu. Nhưng mà lau càng nhiều thì nước mắt càng chảy ra, tim Kỳ Duyên vừa đau vừa chua xót, không biết làm thế nào mới tốt chỉ biết liều mạng xin lỗi.

"Gấu sao có thể như vậy!" Minh Triệu nằm trong lòng Kỳ Duyên liều mạng đấm cô: "Tại sao có thể!"

"Là tôi không đúng, em đừng khóc, nói cho tôi biết rốt cuộc thế nào, được không?" Dịu dàng dụ dỗ, chỉ cần Minh Triệu không khóc, dù là để cho cô sang năm nữa học lại đại học cũng có thể được.

Minh Triệu nằm ở trong ngực của Kỳ Duyên khóc đến vô cùng thương tâm, như đưa đám, giống như là mất đi cái gì quan trọng nhất mà Kỳ Duyên chỉ có thể ở vừa dụ dỗ, nói xin lỗi, an ủi, van xin tất cả có thể làm cũng làm, lại không làm Minh Triệu ngừng khóc được.

"Vì sao phải như thế này, từ nhỏ đến lớn những cái gì Gấu thuận theo đều là vì em mà thuận theo. Nếu ban đầu không bị nhà em nhận nuôi thì có phải tốt hơn sao?" Khóc đủ rồi, mắt cũng khóc sưng lên, lòng của Minh Triệu giống như bị cái gì đó hung hăng lăn qua một lần, tan nát hết thảy.

"Làm sao biết chứ?" Kỳ Duyên lắc đầu cười khổ, "Tôi lúc đó vừa cô độc lại ít nói, còn không vui vẻ, cơ hội nhận nuôi rất nhỏ."

"Nhưng nếu không bị nhận nuôi, Gấu có thể vô ưu vô lo, muốn làm gì thì làm rồi." Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Cũng vì em cho nên từ nhỏ đến lớn Gấu phải ở bên cạnh em. Em đi nơi nào Gấu cũng phải theo đó, vì em đi Pháp nên Gấu cũng phải vội vàng mà tới đây. Ngay cả cái đêm sinh nhật đó, nếu như không phải em chủ động thì chắc chắn Gấu sẽ không cùng với em. Nhưng bây giờ vì em mà cả mơ ước từ nhỏ đều bỏ qua."

Minh Triệu hung hăng thút thít tiếp: "Cho tới bây giờ đều là như vậy, bởi vì em muốn cho nên Gấu làm, vậy mong muốn của Gấu đâu? Không ai hỏi Gấu năm đó có muốn nhận nuôi, có muốn đến Phạm gia, có muốn ở bên cạnh em, có muốn đến Pháp. Thậm chí em cũng không hỏi Gấu là Gấu có muốn cùng sống cùng với em không?"

Kỳ Duyên vừa định mở miệng liền bị Minh Triệu đưa tay che miệng: "Em xem như Gấu nếu không yêu em, chỉ cần em đối xử tốt với Gấu, nghiêm túc yêu Gấu thì một ngày nào đó Gấu sẽ yêu em, sẽ đáp lại em. Nhưng bây giờ Gấu vì em mà buông tha cho tất cả thậm chí cả ước mơ của mình. Em thật sự không thể giả vờ tất cả đều rất tốt, tất cả đều hoàn mỹ. Để rồi em sẽ hối hận…."

Thì ra là Minh Triệu vì điều này mà khóc

Kỳ Duyên cầm lấy tay Minh Triệu: "Thế bây giờ em có muốn hỏi tôi?"

Minh Triệu ngẩng đầu nhìn Kỳ Duyên

"Hỏi tôi có muốn chung sống cùng em hay không?"

"Còn hỏi cái gì, Gấu vẫn luôn bị em bắt buộc……"

"Có lẽ không phải!" Kỳ Duyên cắt đứt lời Minh Triệu: "Chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, tính cách của tôi như thế nào, em là người rõ ràng nhất. Nếu như mà không muốn, ai có thể bắt buộc được tôi? Từ nhỏ đến lớn chỉ có mình em tốt với tôi mà thôi."

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro