Chương 4: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ 3 mở mắt ra vẫn là khung cảnh bệnh viện, Lam Duẫn Ninh thở dài ngao ngán." Ở đây chán quá đi mất thôi! Kiếp trước mình ghét nhất là ở bệnh viện". Lê chân vào toilet, Lam Duẫn Ninh suýt chút chết đứng vì khuôn mặt trong gương. Người trong gương có gương mặt thon gọn, mày kiếm anh khí, đôi mắt đào hoa, môi mỏng bạc tình. Nếu chỉ nhìn vào những điều trên thì không có gì phải bàn cãi nhưng điều làm Lam Duẫn Ninh hoảng hốt chính là bộ tóc tổ quạ rối bù, dài đến chấm vai, nhuộm các loại màu sắc." Thật kinh khủng! Không ngờ kiếp trước làm đặc công nghiêm túc kiếp này lại làm tên phá gia chi tử"- cô não nùng than thở. Mở cửa ra khỏi toilet, Lam Duẫn Ninh bất ngờ trước sự xuất hiện của 1 người phụ nữ." Bà ấy thật đẹp"- cô nghĩ. Phải nói người phụ nữ này rất đẹp, không phải vẻ đẹp quyến rũ của Sở Thiên Ngưng mà là vẻ đẹp của sự sang trọng, quý phái. Mái tóc màu bạch kim kết hợp với bộ vest nữ màu đỏ khiến bà giống như 1 đóa hoa mẫu đơn rực rỡ giữa những loài khác. Thấy Lam Duẫn Ninh trơ mắt nhìn mình, bà liền chạy lại ôm lấy cổ cô:
- Con tỉnh rồi Ninh Nhi, mẹ rất lo cho con đấy biết không?
Lam Duẫn Ninh lúc đầu ngây ngốc trước hành động của người phụ nữ này nhưng sau đó liền bình tâm lại." Đây là mẹ của nguyên chủ- Liễu Nhược Y a, bà ấy vẫn không biết con mình đã thăng thiên rồi. Thật tội nghiệp. Nguyên chủ thân mến từ giờ tôi sẽ thay cậu báo hiếu cho cha mẹ cậu nhé". Cô mỉm cười ôm lấy bà nhẹ nhàng nói:
- Con xin lỗi mẹ. Từ giờ con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Bà ngạc nhiên đẩy cô ra quan sát: sờ đầu , mặt mũi, chân tay, đúng là con mình nhưng cứ như thay đổi thành con người khác vậy. Bình thường khi ôm nguyên chủ bà luôn bị lạnh lùng đẩy ra nhưng hôm nay tên này lại xin lỗi bà. Bà lo lắng hỏi:
- Con có làm sao không? Còn bị mệt ở đâu không?
Mỉm cười hạnh phúc, cô ôm lấy bà thỏ thẻ:
- Đấy là ngày trước không hiểu chuyện. Từ giờ con sẽ thay đổi. Mẹ có vui không?
- Mẹ vui chứ! Rất vui là đằng khác. Bà mỉm cười trong khi nước mắt lăn dài trên má.
Hình bóng 2 người in lên rèm cửa trong nắng sớm của buổi bình minh bắt đầu 1 ngày mới cũng như sự trở lại của 1 con người mới với tương lai tươi sáng hơn. Ánh nắng dịu dàng len lỏi vào căn phòng mang đến sự ấm áp như tình mẫu tử thiêng liêng. Lam Duẫn Ninh cười híp mắt, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai bà:
- Con yêu mẹ. Từ giờ con sẽ lại là con trai mẹ. 1 Lam Duẫn Ninh hoàn toàn mới. Con hứa với mẹ đấy.
- Ân. Mẹ tin con.
Không khí hạnh phúc bao trùm cả căn phòng xua tan đi mùi thuốc sát trùng, lạnh lẽo của phòng bệnh. Trong lúc 2 mẹ con đang tình cảm thắm thiết thì tiếng mở cửa thô bạo đã phá tan bầu không khí vui vẻ.
RẦMMMM
Một người bước vào với giọng nói tràn đầy sự khinh miệt:
- A! Phế vật đã tỉnh lại rồi ư?
Bà Liễu Nhược Y quay sang đầy tức giận mắng mỏ:
- Ngài đến để làm gì vậy? Ngài Đại tướng.
- Em vẫn còn giận tôi à? Tôi chỉ giúp nó mạnh mẽ hơn thôi.
Người này trả lời bà. Câu trả lời khiến bà Liễu phát hỏa:
- Ông giúp nó ư? Ông giúp cái gì? Ông chỉ biết làm bạn với mấy khẩu súng lạnh còn bắt con theo ông vào Quân đội. Nếu không phải tại ông nó cũng không bỏ đi rồi phải nhập viện. Ông mà là cha nó ư? Ông chỉ là ngài Đại tướng cao cao tại thượng thôi. Ông không phải là cha nó vậy xin ông hãy tránh xa mẹ con tôi ra.
Lam Duẫn Ninh trố mắt nhìn đôi vợ chồng già đầu mà con như trẻ con đang cãi cọ om sòm. Người này chính là Lam Duẫn Nhân- cha của Lam Duẫn Ninh. Ông rất thương con nhưng lại không hề chiều con. Vì vậy với biện pháp huấn luyện khắc nghiệt trong Quân đội, nguyên chủ đã không chịu được mà bỏ trốn. Nhìn 2 người mà cô thấy thật đau đầu:
- Được rồi! Cha mẹ đừng cãi nhau nữa. Cha! Con muốn vào quân đội 1 lần nữa.
Đang bận cãi nhau với thê tử liền kích động chạy lại chỗ con trai:
- Thật à? Con nói thật sao?
Lam Duẫn Ninh gật đầu chắc nịch. Lam Duẫn Nhân mừng rỡ:
- Được lắm! Nghỉ ngơi cho khỏe đi. 1 tháng sau cha sẽ đón con vào quân doanh.
Nói rồi quay lưng vui vẻ huýt sáo đi ra còn không quên hướng thê tử mình nháy mắt. Bà Liễu chỉ biết tức giận đỏ mặt trừng mắt trượng phu mình. Cô bất lực thở dài trước hai người này: "Thật là không biết nói sao nữa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro