Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thước Hi như thường lặng im thư giãn ngồi trên ghế sofa, trong phòng toàn bộ rèm cửa bị kéo lại, đèn bàn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, nàng cúi đầu lật qua lại tài liệu trong tay, thỉnh thoảng nhíu mày. Không trải qua xem xét tìm hiểu trước rõ ràng mà như vậy nhận người không phải là thói quen của nàng, nhưng vấn đề nan giải chính là người mà nàng sinh theo đuổi, khi cả hai người hoàn mỹ kết hợp với nhau, thói quen không thể không nhượng bộ đối tượng.

Hạ Nhân đeo kính râm đi tới liền thấy một màn như vậy, khóe miệng của nàng nhếch lên một cái khinh thường cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ tâm lý trị liệu? Loại này bất quá là dùng miệng gạt người mà thôi. Nàng xuyên qua kính râm đánh giá chung quanh, ở trong ấn tượng của nàng, phòng trị liệu không phải luôn là cái dạng rất âm trầm, mang lại cảm giác rất áp lực sao? Tại sao nơi này đều trang trí là màu sáng, nhưng như là đã là màu sáng, vì sao còn muốn làm ra vẻ huyền bí kéo hết rèm cửa lại? Còn có, bác sĩ tâm lý trị liệu không phải là lão già hay lão thái thái sao? Thế nào hôm nay lại là một mỹ nữ xinh đẹp? Có ý gì? Không biết là nàng nhất định không gặp nữ nhân xinh đẹp sao?

Thẩm Thước Hi buông xuống tài liệu, nàng đứng lên, nhìn Hạ Nhân. Lười biếng yêu mị, cợt nhã xem thường, dáng người nổi bật với bộ váy đen, khuôn mặt như vẽ, Thẩm Thước Hi thầm nghĩ, nếu như đem cặp mắt cao cao tại thượng kia bỏ xuống, toàn bộ người coi như nhìn thuận mắt.

Hạ Nhân tháo xuống kính râm, nàng nhíu mày, quan sát Thẩm Thước Hi từ bộ ngực đến bờ mông lại đến mặt. Lớn lên bộ dạng cấm dục này thật là bác sĩ tâm lý sao?

Thẩm Thước Hi bất động thanh sắc nhìn Hạ Nhân, con ngươi đen láy, ánh mắt sắc bén, như tia sáng xâm nhập lòng người, cho dù không nói lời nào cả người cũng tản ra khí tràng cường đại.

Điều này làm cho Hạ Nhân có chút kinh ngạc, nàng chống lại ánh mắt Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi có hơi cười:

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Thẩm Thước Hi."

Hạ Nhân mấp máy môi nhìn Thẩm Thước Hi, nàng cũng không phải là bác sĩ tâm lý lần đầu tiên mà Hạ Nhân tiếp xúc, dựa theo thói quen thường ngày, nàng không phải là nên đưa tay ra bắt tỏ vẻ thân thiện sao? Mặt khác, không phải là nên giới thiệu bác sĩ Thẩm sao?

Thẩm Thước Hi duy trì dáng vẻ mỉm cười, nàng nhàn nhạt cười: "Xem ra cô đối với trị liệu trong lòng có kháng cự nhất định, thế nào, hẳn là đã qua không ít nơi?"

Thái độ của nàng rất nhẹ nhàng, thanh âm dịu dàng có thể làm cho người buông xuống nội tâm mâu thuẫn. Hạ Nhân trực tiếp đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, nàng bắt chéo chân nhìn Thẩm Thước Hi, cợt nhã nói: "Tôi đúng là đã gặp qua không ít, nhưng cô... Tương đối đặc biệt."

Lăn lộn trên thương trường, có mấy người sẽ không biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện? Thẩm Thước Hi đang quan sát Hạ Nhân, đồng thời Hạ Nhân cũng quan sát nàng.

Thẩm Thước Hi trên mặt thủy chung duy trì dáng tươi cười, "Như vậy, chúng ta bây giờ có thể trao đổi rồi?"

Hạ Nhân không nói gì, trầm mặc nhìn Thẩm Thước Hi ngồi ở đối diện với của nàng, không thể không nói, Thẩm Thước Hi thật là một mỹ nữ. Hạ Nhân trời sinh đối mỹ nữ là có địch ý, nhất là loại xinh đẹp không cần trang điểm vẫn có thể như vậy thanh lệ thoát tục, nhưng Thẩm Thước Hi bất luận là tứ chi hay là ngũ quan đều không có làm cho người ta một chút cảm giác bị áp bách, giống như một đóa Thanh Cúc, từ từ nở rộ, không màn chung quanh lây nhiễm bùn lầy như thế nào, cũng không liên quan hệ bản thân.

Thẩm Thước Hi liếc nhìn tài liệu, nàng cúi đầu hỏi: "Trên tư liệu nói, cô đã rất lâu rồi ngủ không ngon giấc, phản ứng sinh lý vẫn có, cô cũng đã gặp nhiều bác sĩ tâm lý có kinh nghiệm, nhưng đều không có hiệu quả. Tuổi còn trẻ du học sau khi về nước tiếp nhận công ty của gia đình, có tiền, có quyền mà bao nhiêu người mơ ước, vốn đang đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, thế nào vô duyên vô cớ bỗng nhiên "Phát bệnh"?

Hạ Nhân căn bản không có lòng dạ nào để nghe Thẩm Thước Hi nói, ánh mắt của nàng dán tại đôi chân dài của Thẩm Thước Hi, chân của nàng nhìn rất đẹp, thon dài thẳng tắp, thậm chí lại còn đang mang vớ đen, sờ vào khẳng định sẽ có cảm giác mát lạnh trơn mượt.

Thẩm Thước Hi tiếp tục lật tài liệu. "Thuốc cũng đã dùng qua, đều là một ít thuốc ngủ, cô hoài nghi bởi vì sử dụng thuốc đã gây kích thích thần kinh, khiến cho bản thân lệ thuộc vào...."

Bỗng dưng, Thẩm Thước Hi nhíu mày, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Nhân, đối diện nàng là cặp mắt không chút che giấu dán trên chân nàng.

Hạ Nhân ánh mắt còn rơi trên đùi của nàng, Thẩm Thước Hi dĩ nhiên là phát hiện, nàng biểu lộ như trước, chẳng qua là ánh mắt đã có chút biến hóa, ngọn lửa đi qua bất động thanh sắc chế nhạo, ngay sau đó, ánh mắt như có giống như không rơi vào ngón tay Hạ Nhân.

Tay Hạ Nhân rất đẹp, ngón tay thon dài như hành trắng, ngày thường vô cùng chú trọng bảo dưỡng, móng tay dài sơn màu đỏ ở dưới ánh đèn trông mê người, giống như tính tình của nàng dụ người chú ý.

Hạ Nhân coi như bị ép buộc ngẩng đầu lên, nàng vừa đúng lúc đối mặt ánh mắt tựa tiếu phi tiếu có chút nhạo bán của Thẩm Thước Hi.

Hạ Nhân ánh mắt cũng không có trốn tránh, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi mấp máy khóe miệng: "Rất tốt."

"Cái gì?" Hạ Nhân không rõ ràng cho lắm nhìn Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi nhàn nhạt cười, nhưng cũng không nói chuyện. Đối chọi gay gắt vốn là thứ không nên có trong nghề tâm lý, Thẩm Thước Hi đã từng gặp không ít bệnh nhân có tính khí giống với Hạ Nhân, dù sao, phần lớn mọi người đều cảm thấy bệnh tật trên cơ thể còn dễ chịu hơn tâm bệnh, tâm bệnh thường rất khó khống chế. Dựa theo tư liệu có sẵn về Hạ Nhân, Thẩm Thước Hi cảm thấy tình trạng của Hạ Nhân không lạc quan cho lắm, nhưng hiện tại nhìn nàng còn có tâm tình nhìn loạn xung quanh, nói vậy tình trạng cũng không tệ lắm.

"Tôi nghe nói cô trong lĩnh vực thôi miên rất giỏi." Chiếm không được tiện nghi, Hạ Nhân chỉ có thể chủ động xuất kích.

Thẩm Thước Hi nhíu mày, đối với lời nói của nàng từ chối cho ý kiến.

Hạ Nhân đáy lòng âm thầm khinh bỉ nàng một phen, nói cho cùng vẫn là một nữ nhân kiêu ngạo. Những lời này coi như là chủ động xuất kích rồi, Hạ Nhân lẳng lặng chờ đợi Thẩm Thước Hi trả lời, nhưng Thẩm Thước Hi một câu cũng không nói, như cũ nhìn nàng chằm chằm.

Hạ Nhân hít sâu một hơi. "Tôi đối với thôi miên cảm thấy tương đối hứng thú."

Thẩm Thước Hi gật đầu, chỉ chỉ một giá sách lớn bên tường: "Bên trong tất cả đều là sách có liên quan đến thôi miên, cứ tùy tiện nhìn."

Hạ Nhân:...

Đã bao lâu, nàng còn không có bị người khác làm cho không nói nên lời. Hạ Nhân cắn môi dưới, nháy mắt:

"Ta đến là muốn biết cô có hay không thần kỳ như trong lời đồn."

Thẩm Thước Hi đột nhiên có động tác, nàng giơ tay lên chỉ vào mặt Hạ Nhân, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cắn môi dưới, biểu hiện lo lắng, bất an, nháy mắt nhưng ánh mắt nhìn hướng nơi khác, tự nói với bản thân mình lời nói không tín nhiệm, Hạ tổng, tôi nghĩ cô còn chưa có hiểu rõ mục đích của bản thân khi đến đây hôm nay, hôm nay liền dừng ở đây thôi."

............

******

Đối với lần đầu tiên trong đời bị thua cuộc, Hạ Nhân dùng một tuần để đi tiêu hóa.

Trợ lý A Anh tận tình khuyên bảo: "Tỷ tỷ, tổ tông, Hạ tổng, cậu cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, tôi đây vận dụng hết tất cả các mối quan hệ mới có thể liên lạc được với bác sĩ Thẩm đấy, cậu không thể nói không đi sẽ không đi a."

Hạ Nhân để hai chân trên bàn làm việc, nàng một bên vừa sơn móng tay vừa nói: "Bác sĩ Thẩm của cậu khí thế quá mạnh mẽ, tôi tiêu hóa không nổi."

"Đừng a." A Anh cấp bách, "Cái này nếu là nói nam nhân, cậu tiêu hóa không được coi như tạm chấp nhận, nhưng đây là nữ nhân a~"

A Anh nóng nảy phản bác. Lời này ngược lại vào tai Hạ Nhân có chút không muốn nghe, Hạ Nhân nhíu mày: "Không phải tôi không phối hợp trị liệu, mà là do cái bạch y thiên sứ kia quá cao cao tại thượng đi. Nói một câu liền hạ lệch trục khách, làm cho tôi một đại lão bản làm sao chịu nổi? Người ta dù gì cũng là đại nhân vật không thiếu thốn gì."

A Anh thở dài, "Nhân Nhân, người ta cùng chúng ta không giống với, ba của cậu bên kia đã biết tình huống cụ thể cũng đã nắm rõ, hiện tại tỷ tỷ, cậu lại như vậy đè ép, cứ tiếp tục như vậy nữa, công ty..."

Hạ Nhân hơi có vẻ bực bội, "Ta đã biết rồi."

A Anh biết rõ tính khí Hạ Nhân, nàng thở dài, đẩy cửa đi ra ngoài. Có nên hay không gọi điện cho bác sĩ Thẩm một cú điện thoại? Nếu có việc cầu người dĩ nhiên cần hạ thấp tư thái, chẳng qua là thái độ Hạ Nhân bây giờ...

A Anh suy nghĩ, một cỗ nhàn nhạt mùi thơm chợt bay vào mũi nàng, nàng ngơ ngác một chút, ngẩng đầu, con mắt bỗng dưng trợn to: "Thẩm, bác sĩ Thẩm!"

Thẩm Thước Hi khẽ mỉm cười: "Kinh ngạc như vậy? Nói vậy Hạ tổng của cô mới vừa oán trách tôi xong."

"Không có không có..." A Anh âm thầm lau mồ hôi, sắc bén như thế, chả trách không được Hạ Nhân trốn tránh.

"Cô tới đây là?" Tuy rằng không tin, nhưng mà A Anh vẫn là mang theo một chút hy vọng hỏi, Thẩm Thước Hi ngược là không có giấu giếm, trên mặt nàng bảo trì mỉm cười: "Tôi là đến xem một chút môi trường làm việc chung quanh Hạ tổng."

"A a." A Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, biết rõ sự tình còn có vãn hồi ."Vừa đúng lúc, tôi trước mang theo cô đi xung quanh nhìn một chút?"

Thẩm Thước Hi gật đầu. "Làm phiền cô rồi."

Trong giới giải trí, Hạ Hoa của Hạ Nhân cùng Thánh Hoàng và Nam Dương tựa như tam đại Cự Đầu, chẳng qua là mấy năm này bởi vì tình trạng kinh doanh có chút xuống dốc nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nên thoạt nhìn vẫn như cũ, người người náo nhiệt, trao đổi ồn ào, liên miên không dứt.

Thẩm Thước Hi đối giới giải trí không có nhiều hiểu biết, nhưng đi ngang qua trông thấy những khuôn mặt thường xuyên xuất hiện ở trên màn hình nàng nhìn cũng có chút quen thuộc, A Anh vừa đi vừa giới thiệu về tình huống cơ bản công ty, Thẩm Thước Hi một mực lẳng lặng nghe không nói gì. Cho đến khi A Anh nói đến bây giờ Hạ Nhân chỗ ở là đang ở cùng với mấy ca sĩ thần tượng của công ty, Thẩm Thước Hi không đếm xỉa tới hỏi một câu: "Đều là nữ?"

A Anh một chút kích động dừng lại, nàng khẩn trương nhìn Thẩm Thước Hi: "Vâng... Là Hạ tổng đối với cô???"

Vừa nói nàng vừa nhìn trên dưới Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi bất động thanh sắc nhìn nàng, cười nhẹ: "Thế nào?"

A Anh mấp máy môi, nếu người bình thường nàng còn có thể tùy ý hỏi ra chút gì đó, nhưng mà nữ nhân đứng trước mặt nàng rất thông minh, nàng thật đúng là không dám hành động thiếu suy nghĩ, "Ân... Hạ tổng là du học trở về... đối với vấn đề này nàng tương đối cởi mở... Bất quá, theo tôi được biết, nàng ở phương diện này vẫn là rất cẩn thận, trước mắt vẫn là độc thân một người."

A Anh nói trong do dự.

Thẩm Thước Hi gật đầu: "Tôi biết rõ nàng độc thân."

"Biết rõ?" A Anh càng thêm kinh ngạc, "Làm sao biết được?"

Thẩm Thước Hi biểu lộ để cho người ta không nắm được, ánh mắt của nàng nhìn về hình bóng phía trước cách đó không xa, dáng người yểu điệu, hừng hực khí thế, dương dương tự đắc , hời hợt nói: "Tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz