Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày nữa thức đến ba giờ sáng, tôi đã chia tay với chị được một tuần rồi. Một tuần này không có cái gì thay đổi chỉ có nỗi đau và nỗi nhớ cứ chồng chất thêm. Nguyên bản là mỗi ngày ăn hai bát cơm để giảm cân vì chị, nhưng bây giờ thậm chí tôi còn không thèm ăn. Đôi lúc sẽ hứng lên nhồi một đống vào bụng có lúc sẽ tuyệt nhiên không đụng thứ gì.

Từ khi còn là trẻ nhỏ tôi đã bị mắc một bệnh liên quan đến đường tiêu hóa dù sao cũng đã qua phẫu thuật nên bệnh tình không sao. Nhưng dường như vì chính chế độ ăn thất thường của tôi bụng ngày một đau. Một hôm khi đang cố nhồi nén thức ăn sau hơn một ngày tuyệt thực, bỗng tôi nôn ra, nôn thốc nôn náo nôn đến nỗi dạ dày tôi phát đau.

Khi đi khám về mẹ liền ôm tôi vào lòng:" Không sao có lẽ do mệt mỏi bệnh tình lúc nhỏ tái phát, con chịu khó thay đổi đừng ăn lung tung nữa có được không?"Chỉ ậm ừ cho qua khi mẹ xuống tầng, tôi mới nhẹ nhàng đi đến trước gương ở tủ quần áo.

Nhìn chính mình trong đấy tôi không khỏi ngỡ ngàng rõ ràng khuôn mặt hai bên má có thịt phúng phính giờ đang hóp lại, mắt quầng thâm ngày một đen. Hóa ra lúc không để ý tôi từ 60kg chỉ còn lại là 47kg. Sờ chính mình trong gương mà nở nụ cười. Tôi vui quá hóa ra giảm được rồi bụng cũng không còn thấy mỡ nữa thậm chí còn nhìn thấy mấy đốt xương.

Vội vàng lấy máy muốn nhắn tin cho chị nói với chị rằng em giảm cân rồi em đã trở về một dáng hình hoàn mỹ em nhớ chị quá. Đột nhiên khựng lại, ồ sao tôi quên nhỉ tôi bị chị đá mất rồi.

Suốt mấy ngày sau đó tôi chỉ như con rối để mặc bố mẹ sắp xếp, từ việc ăn phải kiêng đủ thứ chỉ được ăn rau tôi cũng không thèm để ý. Thậm chí tôi còn không được uống thứ nước uống mà tôi yêu thích là trà sữa tôi cũng không để tâm. Bởi vì mỗi lần cầm cốc trà sữa lại nhớ đến chị, nhớ đến mỗi lần đi uống trà sữa chị sẽ nhẹ nhàng nhìn em mỉm cười, có khi sẽ chiếm đồ uống của em. Bây giờ chị đi rồi đi uống làm gì chứ nói đúng hơn là tôi sợ đến quán trà sữa ấy không kìm lòng được mà bật khóc.

Tôi như một xác khô trải qua từng ngày, đây là ngày thứ năm liên tiếp tôi thức đến 3h sáng. Không phải tôi không ngủ được mà bởi vì mỗi lúc nhắm mắt lại nhớ về bốn năm đã qua. Từng chút về chị đều quanh quẩn trong đầu tôi từ ánh mắt đến hương thơm tôi không thể quên. Cứ vậy mà thao thức

Hai tuần sau chia tay lúc này tôi được Liên hẹn đi xem phim. là một bộ phim mới ra. Là xem ở rạp mà ngày trước tôi với chị đi, chính là đột nhiên đang xem tai tôi ù đi thậm chí là không nghe thấy nhân vật nói gì.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là tai bị tắc để mấy ngày có khi sẽ hết, ai ngờ để sau hai ngày nó không giảm đi mà càng ngày càng đau thậm chí còn chảy máu. Mẹ vội đưa tôi đi khám, đến nơi phải đợi một lúc mới có kết quả bác sĩ thông báo rằng tai tôi có một nút tiểu bì sống ở trong. Nút tiểu bì này có lẽ đã có từ lâu, nó sinh sống bằng cách hút máu từ tai tôi rồi dần dần lấp kín tai tôi. Cách đơn giản để giải quyết là phải phẫu thuật.

Xong khi hoàn thành xong thủ tục bác sĩ liền để tôi ngồi vào ghế đủ mọi loại thiết bị chiếu vào mặt lờ mờ thấy hình ảnh bác sĩ dùng một dạng máy soi đưa vào tai rồi chuẩn bị tiến hành. Điều tôi ngạc nhiên ở đây là tôi không hề run sợ thậm chí không một chút phản kháng, không phải trong phim cảnh này nhân vật nữ chính sẽ khóc một hồi rồi nam chính xuất hiện bên cạnh có ấy cùng cô ấy vượt qua sao??

Liếc nhìn cả căn phòng trái tim tôi như bị khoét rỗng không có đại tỷ, không có chị ấy. Đột nhiên tai bị xâm nhập rồi cơn đau thấu tận trời dâng lên, tôi sẽ không bao giờ quên ba mươi phút trong phòng mổ ấy. Tôi cắn chặt răng không muốn kêu lên nhưng đau quá nhịn không được tôi hét ầm lên nước mắt tuôn rơi. Mà tôi cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi nữa, vì là phẫu thuật nhỏ bác sĩ không tiêm thuốc tê nên từng nỗi đau cứ thế truyền lên đỉnh não.

Mắt tôi nhòa đi nắm chặt tay vào thành ghế , thở dốc kì lạ là trước mắt tôi đại tỷ lại xuất hiện tôi liền cười ngu ngốc vội nắm tay chị à thì ra là mẹ tôi. Ngước lên tôi mới nhận ra khuôn mặt mẹ đang già đi thậm chí mẹ hình như đang khóc. Cuối cùng sau khi bác sĩ nghe mẹ tôi yêu cầu cũng cho tôi một liều thuốc tê cũng may sau khi tiêm liền lôi được nút tiểu bì ra nhanh chóng.

Băng bó lại tai xong mẹ đem cho tôi xem tiểu bì, thậm chí tôi còn đang thấy nó phập phồng phun ra máu to bằng một đốt ngón tay tôi. Thơ thẩn được mẹ dẫn về nhà nằm nghỉ cũng may tiểu bì ở ngay sát màng nhĩ của tôi nên tôi chưa bị điếc.

Đến tối sau khi tháo băng gạt ra để bôi thuốc máu cứ thế ào ạt tuôn ra, tôi lặng thinh nhìn mẹ với bố gấp gáp cầm máu trong tai tôi. Từng li từng tí nhỏ thuốc nhưng sao tôi vẫn không nghe được thế này, lại tỉnh dậy lúc 3h sáng có vẻ như từ khi chia tay không còn được nghe lời chúc ngủ ngon của chị tôi không thể có một giấc ngủ ngon.

Nhìn bên cạnh thấy mẹ vẫn đang túc trực bên mình tôi đột nhiên thấy có lỗi. Vì một người mà hành hạ chính bản thân ra như vậy, hại mình ngày một héo mòn đáng sao? Tôi chợt nhận ra vì tôi mẹ hình như càng già đi, đột nhiên sợ hãi liền ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở mẹ bị tôi dọa tỉnh chị nhẹ nhàng ôm lấy xoa đầu:" Còn đau sao? đừng lo mẹ hỏi bác sĩ rồi tạm thời chưa nghe rõ đợi vài ngày không còn chảy máu thì đi khám, rồi con sẽ khỏi thôi. Ngoan đói không?". Tôi nhẹ nhàng lắc đầu vùi sâu vào lòng mẹ phảng phất như trở về lúc còn nhỏ trốn trong lòng mẹ mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro