Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa mang theo đơn thỏa thuận ly hôn cùng hồ nghi đầy bụng rời đi.

Phác Thái Anh ngồi yên ở trên giường, hốt hoảng suy nghĩ: Tác giả đối với nữ thứ hai Lạp Lệ Sa là chân ái không thể nghi ngờ, vậy mà có thể "viết" Lạp Lệ Sa đến mức mỹ diễm tuyệt luân như vậy. Cũng chỉ là ở trong tiểu thuyết mới dám có ý tưởng YY* như này, ngoài đời nào có người nào lớn lên hoàn mỹ như vậy?

(*) YY: Tự sướng.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị đẩy cửa tiến vào.

Phác Thái Anh ngồi thẳng lưng, đang muốn hỏi đối phương là ai, trong đầu liền vang lên thanh âm của Tiểu B: "Người này là dì Triệu giúp việc cho nhà các cô."

Phác Thái Anh hiểu rõ, mím môi, nói: "Dì Triệu."

Dì Triệu bước nhanh đi đến, vẻ mặt quan tâm mà nói: "Phác tiểu thư, cô không sao chứ?"

Cái vấn đề này có chút đột ngột, Phác Thái Anh không rõ nguyên do, trái lương tâm mà nói: "Tôi.... Khỏe lắm."

Thật ra một chút cũng không khỏe, vừa bị xe đâm chết, lại xuyên vào trong sách, nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Dì Triệu xoa bóp cánh tay nàng, lại sờ sờ đầu nàng, nói: "Đêm qua cô đi tham gia yến tiệc, sao lại bị rơi xuống nước? Cô cũng không biết bơi lội, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ! May mắn có người kịp thời phát hiện cứu lên, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Dì Triệu tự nói tự trả lời, nghe thấy ba chữ "rơi xuống nước", Phác Thái Anh đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua xảy ra ở bể bơi: Nữ phụ ác độc "Thái Anh" đẩy nữ chính xuống bể bơi, bị nàng thấy được nhảy xuống muốn cứu người, kết quả lại phát hiện ra thân thể này vốn dĩ không biết bơi! Còn hại nàng thiếu chút nữa bị chết đuối!

Hiện tại ngẫm lại, hẳn là do thân thể này không biết bơi lội, cho nên mới ảnh hưởng đến việc nàng cứu người.

Rơi xuống nước không bao lâu sau, Phác Thái Anh bởi vì đuối nước nên hôn mê, nàng không biết mình là được ai cứu lên, lại là như thế nào trở về chỗ này, suy nghĩ: Nữ chính chắc là không bị làm sao nhỉ?

Trong nguyên tác nữ chính phúc lớn mạng lớn được người khác cứu lên, nếu mà nữ chính chết dễ dàng như vậy, về sau cốt truyện sẽ phát triển như thế nào?

Nghĩ lại, nếu nữ chính thực sự có mệnh hệ gì, cảnh sát đã sớm tới tìm nàng.

"Thái Anh" kia xuống tay quá nhanh, nàng cũng chưa thấy rõ nữ chính trông như thế nào.

Phác Thái Anh đang thất thần, lại nghe thấy dì Triệu nói: "Lệ Sa tiểu thư đi rồi, tôi thấy biểu tình cô ấy có chút kỳ quái, cô ấy cùng cô nói gì thế?"

"Nói chuyện ly hôn." Phác Thái Anh thu hồi tâm trí, không chút nào để ý mà nói.

"Cái gì!" dì Triệu ngay lập tức đứng lên, "Lệ Sa tiểu thư muốn ly hôn với cô?"

"Đúng vậy." Ngữ khí Phác Thái Anh bình thường: "Đơn thỏa thuận ly hôn cũng đã ký, ngày mai đi đến Cục Dân Chính lãnh giấy chứng nhận ly hôn xong mới tính là chính thức ly hôn."

Dì Triệu không thể tưởng tượng được nhìn nàng: "Không phải là cô rất yêu Lạp Lệ Sa tiểu thư sao? Sao cô lại đồng ý ly hôn với cô ấy?"

"Ôi..." Phác Thái Anh lắp bắp mà nói: "Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, cô ấy không yêu tôi, tôi còn luôn bám lấy cô ấy, chuyện này đối với cô ấy không công bằng. Có một vị danh nhân đã từng nói, yêu một người là phải cho người ấy sự tự do. Tôi thành toàn cho cô ấy."

"Đây....."

Phác Thái Anh nháy mắt với dì Triệu: "Dì cảm thấy tôi nói không đúng sao?"

Dì Triệu: "...."

Dì Triệu không biết nên nói tiếp như thế nào, nửa ngày đều là vẻ muốn nói lại thôi, chuyển chủ đề, hỏi: "Tôi đi nấu canh gà, cô có muốn uống không?"

"Cũng được." Phác Thái Anh vừa khéo đang đói bụng.

Dì Triệu đỡ nàng lên, hai người ra khỏi phòng.

Phác Thái Anh nhớ tới lời cảnh báo của Tiểu B, hỏi: "Không phải nói là tôi sẽ bị xui xẻo sao, trừng phạt gì thế?"

Nàng cảm thấy Tiểu B là đang hù nàng.

Nàng lại đi về phía trước một bước, đột nhiên một chân dẫm vào trong không khí. Xúc cảm không trọng lượng mãnh liệt làm cho Phác Thái Anh theo bản năng kinh hô thành tiếng, không kịp phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, thân thể đã đổ về phía trước, "Rầm" một tiếng ngã vào trước cầu thang.

"..... Phác tiểu thư!" dì Triệu kinh hãi thất sắc, vội nâng nàng dậy, "Đang êm đẹp tại sao lại bị ngã, cô không sao chứ?"

Lúc rơi xuống đất, Phác Thái Anh theo phản xạ có điều kiện mà dùng bàn tay chống đất, không nói tới mặt, hai bàn tay đã nóng rát đến phát đau. Nàng gian nan từ trong khớp hàm phun ra hai chữ: "Không sao."

Mới là lạ!

Sàn nhà bằng phẳng như vậy, nàng lại không có vướng chân cái gì, đột nhiên ngã một cái trên đất bằng, chỉ có một giải thích...

"Đây là trừng phạt." Tiểu B nói: "Chống lại mệnh lệnh đều sẽ phải chịu tùy cơ trừng phạt."

Còn con mẹ nó tùy cơ trừng phạt?

Khóe miệng Phác Thái Anh hung hăng giật giật, nói: "Cậu không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?"

Tiểu B: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là một người máy có trí tuệ nhân tạo, theo mệnh lệnh làm việc. Rất đau đi, ngài lần sau không cần phải như vậy."

"...." Phác Thái Anh rất muốn mắng chửi.

Dì Triệu không nghe thấy cuộc đối thoại của nàng với Tiểu B, chỉ nhìn thấy sắc mặt nàng từ hồng đổi sang trắng, lo lắng lại hỏi thêm một lần nữa: "Thật sự không sao chứ?"

"...." Phác Thái Anh cắn răng, lắc đầu.

Dì Triệu nấu canh rất ngon, Phác Thái Anh lại uống mà không biết mùi vị gì, hỏi Tiểu B rất nhiều vấn đề.

"Tôi chết rồi sao?"

"Đúng vậy." Tiểu B nói: "Ngài bị chiếc xe Minibus kia đâm chết, chết rất thảm. Ngài muốn xem không?"

Trong dạ dày nổi lên một trận sông cuộn biển gầm, Phác Thái Anh che lại ngực, nghiêm túc nói: "Không cần."

Ai lại nguyện ý đi nhìn dáng vẻ lúc mình chết. Nàng chỉ là đang suy nghĩ, nàng không có người thân, người kia có thể thay nàng nhặt xác không?

Phác Thái Anh định thần lại, hỏi: "Vì sao tôi lại biến thành 'Phác Thái Anh' trong truyện? Là bởi vì tôi trùng tên hay là bởi vì tôi đã từng ở dưới mục bình luận truyện nói rất hâm mộ cô ấy?"

Tiểu B: "Ngài thật thông minh, chính là như vậy!"

Phác Thái Anh: "...." Thông minh con bà mi.

Phác Thái Anh một chút vui vẻ cũng không có, lại hỏi như thế nào để giải trừ trừng phạt.

Tiểu B nói: "Ngài không thể cãi mệnh lệnh, lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu thật sự ly hôn, ngài ở thế giới này sẽ phải chết."

Phác Thái Anh: "...."

Tiểu B nói cho nàng biết, nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, là có thể trở về thế giới cũ. Đây là khen thưởng.

Hồi sinh, điều kiện này quá mê người.

Bất luận là có thể trở về hay không, vấn đề hiện tại là, nàng không thể ly hôn Lạp Lệ Sa, nếu không thì tính mạng ở thế giới này khó mà giữ được.

Nhưng nếu không rời đi, nguyên nữ chính phải làm sao bây giờ?

Không thể hiểu được vì sao chết đi lại tiến vào thế giới xa lạ này, lại nhận được nhiệm vụ từ hệ thống không nói đạo lý như này, trong lòng Phác Thái Anh rất bất bình.

Buổi tối, nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

"Tiểu B." Nàng gọi hệ thống ra, bực bội nói: "Nhiệm vụ của tôi là làm cho Lạp Lệ Sa yêu tôi, đúng không?"

Làm một hệ thống không cần nghỉ ngơi, Tiểu B gọi là có mặt, nói: "Đúng vậy, chỉ cần công lược đối tượng hoàn toàn yêu ngài, là ngài có thể trở về thế giới cũ."

"Vậy nếu Lạp Lệ Sa yêu tôi, nguyên nữ chính chẳng phải sẽ rất đáng thương sao?"

Tiểu B dừng một chút, nói: "Tôi cảm thấy hiện tại ngài so với cô ấy còn đáng thương hơn, ngài vẫn là nên lo lắng vấn đề an toàn của ngài một chút."

Nghĩ đến chuyện mấy giờ trước trải qua, Phác Thái Anh trầm mặc.

Tiểu B cũng trầm mặc.

Một lát sau, Phác Thái Anh nhịn không được hỏi: "Trong sách Lạp Lệ Sa vốn dĩ chính là nữ chính, tôi bám lấy Lạp Lệ Sa không bỏ như vậy, không phải sẽ biến thành người thứ ba sao?"

"Ngài thật ngốc, ngài cùng đối tượng công lược cũng chưa ly hôn, muốn làm tiểu tam sợ là không cơ hội!" Tiểu B dùng thanh âm điện tử không phập phồng của nó không nhanh không chậm mà nói.

Phác Thái Anh nghẹn lại, nói: "Có phải cậu đang cười nhạo tôi hay không?"

"Đương nhiên là không có." Tiểu B nói: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở ngài, hiện tại đối tượng công lược đối với nữ chính còn chưa có hảo cảm, đúng là một thời cơ tốt để ngài công lược. Ngài là người lương thiện, nhưng mà lương thiện cũng không thể cứu lấy cái mạng của ngài, ngài còn đang do dự cái gì?"

"...." Phác Thái Anh cũng không biết chính mình đang do dự cái gì.

Lúc trước khi kiểm tra bài cũ cũng chưa từng lo âu như vậy, trong đầu Phác Thái Anh bây giờ là một đống rối tinh rối mù, tâm tình bất ổn, thế mà cuối cùng còn có thể ngủ.

Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, nàng quá mệt mỏi.

Buổi sáng Phác Thái Anh bị dì Triệu đánh thức.

Dì Triệu thần sắc ngưng trọng nói: "Lệ Sa tiểu thư để tôi nói với cô, ăn bữa sáng xong cô ấy cùng cô đi đến Cục Dân Chính, bảo cô trước khi đi chuẩn bị sẵn giấy tờ."

Lạp Lệ Sa đã trở lại?

Tối hôm qua Phác Thái Anh ngủ không trầm lắm, nhưng cũng không biết Lạp Lệ Sa trở về lúc nào. Nàng nhìn về căn phòng phía cuối hành lang đang đóng chặt cửa kia... Đó là phòng Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh uể oải ỉu xìu "Vâng" một tiếng, chậm rì rì đi vào toilet.

Trong sách tác giả không có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ nữ phụ trông như thế nào, tối hôm qua lúc Phác Thái Anh soi gương, hỏi Tiểu B: "Vì sao nữ phụ ác độc này lại giống tôi như đúc?"

Tiểu B nói: "Như vậy thì ngài mới không cảm thấy xa lạ."

..... Thật đúng là săn sóc chu đáo.

Phác Thái Anh để dì Triệu đi thay đổi đồ dùng rửa mặt cho nàng, lúc nàng đang đánh răng còn thất thần suy nghĩ: Làm thế nào mới có thể không ly hôn?

Qua một đêm, quan niệm của Phác Thái Anh đã từ "Tôi phải làm Lôi Phong thành toàn cho Lạp Lệ Sa cùng nữ chính", biến thành "Cuộc hôn nhân này không thể ly hôn, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ". Nàng cảm thấy mình thật vô sỉ.

Nhưng mà biết làm sao bây giờ?

Ngày hôm qua lúc trên đường trở về nàng cùng Tiểu B nói chuyện, nói cuộc hôn nhân này cần thiết phải ly hôn, kết quả vào cửa thì bị cửa kẹp tay; ăn cơm lúc đang nói chuyện, kết quả cắn được đầu lưỡi; khi tắm, bởi vì nàng nói với Tiểu B: "Không ly hôn thì nữ chính sẽ rất đáng thương, tôi không thể làm kẻ ác như vậy", giây tiếp theo nàng liền bị nước lạnh phun lên trên người.

Tiểu B nói đây chỉ là trừng phạt nhỏ.

Vậy trừng phạt lớn là cái gì? Làm cho nàng thiếu cánh tay gãy chân, hay là làm cho nàng ăn phải lưỡi dao, trực tiếp hắt bát nước sôi lên trên người nàng sao?

Mới chỉ tưởng tượng mấy hình ảnh như vậy, Phác Thái Anh đã nhịn không được run lên bần bật.

Lúc tính mạng bị uy hiếp, tính ích kỷ của con người sẽ bộc lộ ra là điều không thể nghi ngờ.

"Haiz..."

Vì cái mạng nhỏ này, Phác Thái Anh không thể không cùng hiện thực thỏa hiệp.

Rửa mặt xong, xuống lầu.

Dì Triệu đã bày biện bữa sáng xong.

Phác Thái Anh nhìn quanh một vòng, không tìm được mục tiêu, hỏi: "Cô ấy đâu?"

Dì Triệu chỉ chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: "Đã hỏi qua, nói không muốn ăn."

Là không muốn ăn, hay là không muốn ngồi ăn với nàng? Phác Thái Anh không rảnh suy nghĩ chuyện này, toàn bộ đầu óc đều đang cân nhắc chờ lát nữa nên mở miệng như thế nào.

Ngày hôm qua nàng còn nói ly hôn vui vẻ, hôm nay liền đổi ý nói không ly hôn, Lạp Lệ Sa sẽ nghĩ như thế nào?

Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ không chịu a! Nói không chừng còn muốn mắng nàng bị bệnh tâm thần.

Lật lọng, đây là tác phong làm việc của mình? Phác Thái Anh ở trong lòng hung hăng thóa mạ chính mình một lần, mắng xong lại mắng Tiểu B. Ngay sau đó nghĩ đến Tiểu B chỉ là máy móc tuân theo mệnh lệnh không có cảm tình, liền thay đổi đối tượng mắng hệ thống xuyên sách rác rưởi.

Tiểu B: "Con gái không nên nói tục."

Phác Thái Anh: "Tôi cứ nói đấy, có một tí thôi, ngon thì tới cắn tôi đi."

Tiểu B: "...."

Trừ phi chống lại mệnh lệnh, Tiểu B không thể tùy tiện trừng phạt ký chủ, chỉ có thể yên lặng nghe nàng mắng năm phút đồng hồ.

Chửi xong, mắng xong, Phác Thái Anh ở trong lòng thoải mái, lại bắt đầu phát sầu.

Bữa sáng rất phong phú, nàng ăn thật sự chậm, nghe thấy tiếng bước chân, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lạp Lệ Sa ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới, tóc dài lưu loát vén đến sau tai, áo trắng quần đen, nhan sắc không thay đổi, chỉ là kiểu dáng không giống ngày hôm qua. Trang điểm khá đơn giản, có điều khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm kia có thể khiến người khác xem nhẹ những thứ đó.

Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến một câu: Tú sắc khả xan*.

(*) Tú sắc khả xan: Chỉ nhan sắc có thể ăn được.

Nếu Lạp Lệ Sa xuống dưới sớm hơn vài phút, nàng cũng không cần ăn sáng nữa, cũng không cần nghẹn một bụng lửa mắng hệ thống lâu như vậy.

"Ăn xong chưa?" Lạp Lệ Sa đứng ở cầu thang nhìn về phía bên này.

Phác Thái Anh ý thức được mình đã nhìn cô rất lâu, vội nuốt miếng trứng gà trong miệng xuống, làm bộ như không có việc gì mà nhìn sang chỗ khác, phủi vỏ trứng gà dính trên tay, lau miệng, đứng lên, nói: "Rồi."

"Đi thôi, đến Cục Dân Chính."

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!!

"Tôi hôm nay..... Có chút không thoải mái, có thể để hôm khác đi không?" Phác Thái Anh còn chưa có nghĩ ra phương pháp ứng đối cho tốt, thuận miệng nói dối.

Đôi mắt hẹp dài của Lạp Lệ Sa híp lại, nói: "Cô đổi ý?"

Phác Thái Anh khẽ cắn môi, gật đầu.

"Không hài lòng với đơn thỏa thuận?" Lạp Lệ Sa tựa hồ đối với việc nàng đổi ý cũng không ngoài ý muốn, khóe môi giương lên, chế nhạo: "Thái Anh, điều kiện trên đơn thỏa thuận kia viết đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, cô không cần phải được một tấc lại muốn tiến một thước."

Trên giấy thỏa thuận đó viết cái gì Phác Thái Anh căn bản chưa nhìn qua, nàng cũng không để bụng, nàng chỉ quan tâm cái mạng nhỏ này.

Loại người cao lãnh giống như Lạp Lệ Sa, mạnh bạo khẳng định là không được.

Phác Thái Anh chậm rãi đi qua, ngắn ngủi vài bước, trong lòng nàng đã ấp ủ ngôn từ thật tốt, mặt mày trầm xuống, vô cùng thâm tình nói: "Tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ muốn cô."

Lạp Lệ Sa: "...."

"Ngày hôm qua là do tôi quá xúc động, tôi hối hận rồi." Phác Thái Anh chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, ôm lấy Lạp Lệ Sa, nói: "Vợ ơi, chúng ta không ly hôn được không?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro