Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Weibo của Lạp Lệ Sa là bốn năm trước lúc mới vừa tiếp nhận Quang Ảnh Trần Nghiên giúp cô đi đăng ký chứng thực, sau khi làm xong Trần Nghiên liền đưa mật mã tài khoản cho cô.

Lạp Lệ Sa chưa bao giờ chơi Weibo, tài khoản kia một lần cô cũng không đăng nhập vào, Trần Nghiên vì đề phòng về sau dùng đến, vẫn luôn ghi chú trên sổ.

Lạp tổng luôn luôn không có hứng thú bát quái chuyện giới giải trí, đột nhiên tâm huyết dâng trào hỏi cô mật mã tài khoản, chuyện này quá kỳ quái.

Trần Nghiên không cho rằng Lạp Lệ Sa đang nhàm chán muốn tìm chút lạc thú, đặc biệt Lạp Lệ Sa vừa rồi còn hỏi tới Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa hỏi cô mật mã tài khoản, rất có khả năng chỉ là muốn vào xem tin đồn về Phác Thái Anh.

Cùng là vào trong giới giải trí, Lạp Lệ Sa đến chuyện em gái ruột của mình là Lạp Vi cũng không quan tâm, lại vì muốn xem Phác Thái Anh mà nhớ tới Weibo đã sớm bị quên lãng.

Nghĩ như vậy, Trần Nghiên hơi đồng tình với Lạp Vi.

Trần Nghiên càng thêm tò mò Phác Thái Anh rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể làm Lạp Lệ Sa tính tình lãnh đạm bắt đầu quan tâm đến bát quái.

Trần Nghiên nhanh chóng ăn cơm xong, trở về trước tiên giúp Lạp Lệ Sa tìm ra mật mã tài khoản.

Nhìn cô nhập vào một đám dãy số, Trần Nghiên nhắc nhở nói: "Ngài tốt nhất nên nhấn vào lưu mật mã trên điện thoại, như vậy sẽ không sợ quên mật mã."

"Không cần thiết, về sau sẽ không dùng nữa." Đăng nhập thành công, Lạp Lệ Sa nhìn giao diện xa lạ, vẻ mặt mờ mịt, "Chỗ nào xem hot search?"

Trần Nghiên trong lòng nói: Tôi vẫn cảm thấy ngài về sau sẽ còn dùng. Giúp cô click mở hot search.

Từ khóa #Phác Thái Anh hút thuốc# đã rớt xuống top 5, nhiệt độ đã giảm, nhưng bình luận vẫn còn gia tăng.

Lạp Lệ Sa xem xong video trên Weibo, cuối cùng biết Phác Thái Anh vì sao lại bị bôi đen, môi mỏng mím thành một đường thẳng, xụ mặt, nhìn không ra buồn vui.

Trần Nghiên xem mặt đoán ý, nói: "Phác tiểu thư trước kia có hút thuốc sao?"

Lạp Lệ Sa nhíu mày, nói: "Tôi không biết."

Quan hệ hai người ái muội như vậy, ngài đến việc cô ấy có hút thuốc lá không cũng không biết??? Trần Nghiên hoài nghi lại không dám hỏi.

Lạp Lệ Sa trầm ngâm một lát, lại nói: "Tôi chưa từng thấy qua."

Trần Nghiên châm chước nói: "Phác tiểu thư hiện tại không phải ở trong đoàn phim đóng phim sao? Có lẽ hút thuốc chỉ là để phục vụ cho kịch bản. Nếu không ngài gọi điện thoại cho cô ấy hỏi một chút chuyện là như thế nào?"

Nếu ngài quan tâm cô ấy như vậy, trực tiếp gọi điện thoại hỏi không phải là xong rồi sao. Trần Nghiên lén lút suy nghĩ.

Mí mắt Lạp Lệ Sa rung rung, ý vị không rõ nhìn nàng một cái, nói: "Cô gần đây có phải có chút nhàn rỗi hay không."

Trong lòng Trần Nghiên lộp bộp nhảy dựng, sợ hãi nói: "Lạp tổng, giờ tôi liền đi viết vài bài báo cáo, phân tích số liệu. Dự án sao trời bên kia hợp tác cùng chúng ta...."

Lạp Lệ Sa giơ tay ý bảo nàng dừng lại, đặt điện thoại lên trên mặt bàn, thân thể khuynh về phía trước, nhàn nhạt nói: "Cô là trợ lý, không phải người đại diện, làm tốt công việc được giao là tốt rồi."

Trần Nghiên nếu là lại nghe không hiểu liền có thể cuốn gói chạy lấy người, cúi đầu, cung kính mà nói: "Lạp tổng giáo huấn phải."

Trong lòng lại nhịn không được chửi thầm: Tôi còn không phải thấy ngài đối với nàng rất quan tâm mới lắm miệng gợi ý một câu, ngài trái lại còn trách tôi.

Về lần này Phác Thái Anh bị bôi đen, Chu Kỳ để Phác Thái Anh án binh bất động, lên Weibo đăng tải một bài viết: "Phác Thái Anh chưa bao giờ hút thuốc, luyện tập hút thuốc chỉ là vì có thể diễn tốt nhân vật Trần Sương này. Video đó là có người ác ý quay lén hắc Phác Thái Anh, về sau chúng tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý."

Bài viết lên tiếng này nói không tỉ mỉ, cư dân mạng tất nhiên không tin, đám "Cảnh sát chính nghĩa internet" kia lại chạy đến khu bình luận dưới Weibo Chu Kỳ ầm ĩ.

[ Đảng tiểu thuyết tỏ vẻ, sau khi Trần Sương làm lão bản xác thật nghiện thuốc lá rất nặng, dù tính là vì nhân vật, nhưng hành động ném tàn thuốc linh tinh như này thật sự không thể nhịn. ]

[ Nói là có ai khác ác ý quay lén, vậy các cô thả video hoàn chỉnh ra chứng minh a. ]

[ Chứng minh cái rắm, bọn họ chính là muốn kéo dài thời gian, chờ qua lúc ồn ào này ai còn nhớ rõ việc Phác Thái Anh không có nhân phẩm ném tàn thuốc. ]

[ Người đại diện đừng giải thích, nhanh chóng để @Phác Thái Anh đi xin lỗi. ]

[ Đúng, để Phác Thái Anh đi xin lỗi. ]

........

"Xin lỗi?" Phác Thái Anh cười ha hả, nói: "Làm sai chuyện gì mới phải xin lỗi, tôi dựa vào cái gì mà phải đi xin lỗi?"

Trừ bỏ chuyển tiếp bài viết của《 Người mỉm cười 》Official Weibo, Phác Thái Anh chưa từng đăng cái gì lên mạng, mặc kệ cư dân mạng tag như thế nào mắng như thế nào, nàng cũng không đáp lại.

Nàng chỉ muốn chuyên tâm đi quay phim, mấy cái loại tin đồn lung tung rối loạn này giao cho Chu Kỳ đi xử lý.

Phim trường có người trộm nghị luận chuyện Phác Thái Anh ném tàn thuốc linh tinh, Lương Dư Phỉ nghe được mà trong lòng vô cùng khuây khoả, bữa sáng ăn nhiều thêm hai cái bánh bao.

Tiểu Hạ từ sau khi biết được Phác Thái Anh cùng Lương Dư Phỉ từng có ân oán cá nhân, liền bắt đầu lưu ý đến Lương Dư Phỉ, nhìn thấy cô ấy giống như Hoa Hồ Điệp tung tẩy ở phim trường, nhỏ giọng nói: "Chị có cảm thấy hôm nay tâm tình của Lương Dư Phỉ hình như đặc biệt tốt hay không?"

Tầm mắt Phác Thái Anh từ trên kịch bản chuyển dời, nhìn về phía Lương Dư Phỉ trong đám người cười đến mức hoa chi loạn chiến*, ánh mắt sắc bén lên.

(*) Hoa chi loạn chiến [花枝乱颤]: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên. Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.

Lương Dư Phỉ xác thật vui vẻ đến mức tìm không ra nam bắc, cô ấy quyết định lát nữa đi phát sóng trực tiếp chúc mừng một chút, chúc mừng Weibo của cô ấy đã đạt đến 500 vạn fan.

Lúc giữa trưa, Lương Dư Phỉ phát sóng trực tiếp, nhéo giọng nói, gương mặt tươi cười chào hỏi với fan: "Đã lâu không thấy, mọi người nhớ tôi không?"

Fan điên cuồng spam:

[ Phỉ bảo bối rốt cuộc phát sóng trực tiếp, tôi rất nhớ cô rất yêu cô! ]

[ Phỉ bảo bối mặc trang phục diễn sao? Bộ đồng phục này rất đẹp. ]

[ Phỉ bảo bối của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp! ]

[ Ánh nắng mặt trời thật gắt, Phỉ bảo bối phải bôi kem chống nắng nha, nhất định phải uống nhiều nước. ]

[ Phỉ bảo bối có phải gầy đi hay không? Đóng phim nhất định rất vất vả đi, nhìn mà tim tôi xót quá a. ]

.......

Trước khi xuyên sách, Lương Dư Phỉ bị cả nhà ghét bỏ, bị bạn học xa lánh, thành tích học tập không tốt bị lão sư từ bỏ, không có người nào thích cô ấy. Cô ấy lắc mình biến thành nữ chính tiểu thuyết người gặp người thích, có 500 vạn fan trên Weibo, một đám tranh trước đoạt sau nói yêu cô ấy, sủng cô ấy như một công chúa.

Loại cảm giác được người khác chúng tinh phủng nguyệt* này quả thật rất, sảng!

(*) Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月]: Chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Lòng hư vinh của Lương Dư Phỉ từ trước đến nay chưa từng thỏa mãn như vậy, chỉ là cô ấy cảm thấy như vậy không đủ, xa xa không đủ.

500 vạn fan đối với cô ấy mà nói là quá ít, hiện tại thành tựu cũng quá nhỏ.

Sau khi nguyên nữ chính nổi tiếng, nhà nhà đều biết, còn là diễn viên được người xem yêu thích nhất, fan trên Weibo có hơn trăm triệu, Lương Dư Phỉ tin tưởng vững chắc rằng mình cũng có thể làm được, rốt cuộc cô ấy là tự mang bàn tay vàng, có ánh sáng của nữ chính che chở.

Có một fan nói muốn nhìn xem phim trường có bộ dáng gì.

Làm nữ chính được mọi người yêu quý, Lương Dư Phỉ tất nhiên muốn thỏa mãn yêu cầu của fan, cầm điện thoại di chuyển khắp nơi, vừa quay vừa nói: "Trên mặt đất toàn là dây điện, rất loạn.... Vị soái ca kia là Tiểu thịt tươi của Quang Ảnh a.... Cho mọi người nhìn xem cơm hộp của đoàn phim chúng tôi."

Lương Dư Phỉ muốn quay cơm hộp trong tay Hiểu Yến một chút, camera lại "Không cẩn thận" quét tới Phác Thái Anh đang ngồi ở trên ghế gấp nhỏ, bình luận dưới màn hình đột nhiên xôn xao hẳn lên.

[ Người kia là Phác Thái Anh? Mẹ kiếp nhìn thấy cô ta liền muốn nôn! ]

[ Phỉ bảo bối Phác Thái Anh này vừa nhìn là biết không phải người tốt, chị nên tránh xa cô ta ra một chút không cần chơi với cô ta a. ]

.........

Lương Dư Phỉ ra vẻ ngây thơ: "Mọi người đang nói gì vậy, Thái Anh làm sao a?"

Nghe được tên của mình, Phác Thái Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không gợn sóng nhìn điện thoại Lương Dư Phỉ đang chiếu về phía nàng.

Lương Dư Phỉ làm lơ cái nhìn chăm chú của nàng, chạy đến bên cạnh nàng, ra vẻ thân mật mà nói: "Thái Anh tôi đang phát sóng trực tiếp, mọi người khen chị rất xinh đẹp a."

Đâu mọi người mà cô nói đâu, cho rằng dùng ngữ khí như vậy là cô sẽ rất đáng yêu sao?

Trong lòng Phác Thái Anh xem thường, liếc mắt hướng về phía màn hình.

[ Xinh đẹp cái rắm, còn không bằng một sợi tóc của Phỉ bảo bối nhà chúng ta. ]

[ Tin xấu về Phác Thái Anh có quá nhiều không muốn nhìn thấy cô ta! ]

[ Nôn, tôi muốn nôn ra. ]

[ Phỉ bảo bối như thế nào lại không nghe a, chị không cần chơi cùng với người phụ nữ này! ]

[ Aiz, Phỉ bảo bối của chúng ta quá thiện lương. ]

.........

Thật là một đóa bạch liên hoa mỹ lệ ~ Phác Thái Anh ở trong lòng yên lặng nghĩ thầm.

Nhìn thấy fan của mình chán ghét Phác Thái Anh, trong lòng Lương Dư Phỉ vui vẻ không chịu được, chỉ là cô ấy còn phải duy trì nhân cách của nữ chính "Đơn thuần thiện lương", vô tội nói: "Mọi người không nên nói như vậy a, Thái Anh là người rất tốt."

Trong làn đạn lại có cư dân mạng phun hương thơm.

Trừ bỏ những fan về nhan sắc, đại bộ phận fan của Lương Dư Phỉ vẫn rất lý trí, sợ fan nhà mình chiêu hắc, sôi nổi bình luận, nói mọi người không cần mắng chửi người khác.

Làn đạn rất mau bị quét sạch, biến thành thống nhất: "Chào Phác Thái Anh, fan nhà chúng tôi có chút không hiểu chuyện, hy vọng cô không cần tức giận [ bắn tim ]."

Không thể không nói fan club của Lương Dư Phỉ rất lịch sự, lại rất đoàn kết ấm áp. Chỉ là bọn họ còn không biết thần tượng của bọn họ - Lương Dư Phỉ đã thay đổi rồi, bọn họ yêu sai người rồi.

Phác Thái Anh vốn dĩ bị làn sóng chửi rủa khiến cho có chút bực bội, nhìn thấy dòng bình luận spam này, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện thiên sứ chân chính đơn thuần thiện lương, vẫy vẫy tay với màn hình, mỉm cười nói: "Chào mọi người, tôi không tức giận."

Trong làn đạn bắt đầu xuất hiện một ít chân thành khích lệ, có người khen Phác Thái Anh đẹp, còn có người nói tính tình Phác Thái Anh tốt.

Phác Thái Anh trước sau đều bảo trì mỉm cười.

Sắc mặt Lương Dư Phỉ không quá đẹp, trong lòng đem những người khen Phác Thái Anh mắng một lần, một giây cũng muốn đem những người này khai trừ khỏi fan club.

Nhưng trước mặt màn hình, Lương Dư Phỉ không dám biểu hiện sự bất mãn nào, cô ấy không muốn lại nhìn thấy những fan ăn cây táo, rào cây sung vì Phác Thái Anh nói một câu lời hay, tươi cười vô hại mà nói: "Giờ tôi phải đi ăn cơm, hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, có thời gian lại cùng mọi người tán gẫu."

Fan rất săn sóc, bảo cô ấy nhanh chóng đi ăn cơm đừng để thân thể đói lả.

Lương Dư Phỉ khéo léo nói xong mấy câu đó liền rời đi.

Tiểu Hạ không nín được, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nói: "Trước kia em còn cảm thấy Lương Dư Phỉ thanh thuần không làm ra vẻ, hiện tại nhìn cô ấy sao lại dối trá như vậy, rõ ràng có xích mích với chị, còn cố ý ở trước mặt fan giả bộ giống như có quan hệ rất tốt cùng chị, những cái bình luận đó mắng lâu như vậy cô ấy cũng mặc kệ."

Tiểu Hạ nói một đống mà không được đáp lại, nghiêng đầu nhìn, phát hiện Phác Thái Anh đang ôm cơm hộp ngẩn người, chạm chạm nàng: "Chị đang suy nghĩ cái gì?"

Phác Thái Anh phục hồi lại tinh thần, đột ngột hỏi: "Hiện tại Weibo của tôi có bao nhiêu fan?" Nàng vội bổ sung thêm một câu, "Tôi có fan không?"

Tiểu Hạ đăng nhập vào Weibo xem xét giúp nàng, vui vẻ giống như là trúng được giải thưởng lớn nói: "Chị có 35 vạn theo dõi!"

Phác Thái Anh nhướng mày, nói: "Chị Kỳ mua fan giúp tôi?"

"Không có đi." Tiểu Hạ nói: "Dưới khu bình luận của hai bài Weibo mà chị chuyển tiếp kia có rất nhiều bình luận, đại bộ phận đều là fan nhan sắc của chị!"

Phác Thái Anh không hỏi cô ấy bộ phận còn lại là fan gì, trầm tư không nói.

Tiểu Hạ cho rằng nàng chê ít, vội an ủi nàng: "Chị còn chưa ra tác phẩm, chờ sau khi phim được lên màn ảnh, người thích chị sẽ có nhiều hơn, đến lúc đó chị sẽ có rất rất nhiều fan, chúng ta đi đến đâu cũng có người nhận ra, không cần khổ sở."

"Tôi không có khổ sở, chỉ là tôi nghĩ..." Phác Thái Anh nhìn Lương Dư Phỉ cách đó không xa đang bắt đầu ăn cơm hộp, trong mắt chợt lóe mũi nhọn, sâu kín nói: "Người với người sao lại có chênh lệch lớn như vậy."

Nguyên nữ chính cẩn trọng đóng phim, làm người thành thật kiên định, mới đổi được nhiều fan yêu thích như vậy, cô ấy cũng đủ tốt, cho nên đáng giá được nhiều người yêu mến.

Nhưng mà người xuyên sách này dựa vào cái gì?

Vì để nhục nhã nàng mà lợi dụng fan của nguyên nữ chính, một người tâm cơ như vậy lại không biết cảm ơn không biết quý trọng người khác, dựa vào cái gì chiếm cứ thân thể của nguyên nữ chính, yên tâm thoải mái hưởng thụ những đồ vật không thuộc về cô ấy?

Tiểu Hạ nghe không hiểu nàng có ý tứ gì, thấy nàng bẻ bẻ ngón tay kêu "Rắc rắc" mấy tiếng, hỏi: "Chị định làm gì?"

"Tay ngứa, muốn đi đánh người."

"Chị muốn đánh Lương Dư Phỉ?!" Tiểu Hạ hít hà một hơi, nhìn chung quanh, phát hiện bên cạnh không có ai, nói: "Đừng mà! Phim trường nhiều người như vậy, chị nếu là đi đánh cô ấy lại phải bị hắc!"

Phác Thái Anh nói vào lỗ tai cô ấy: "Nếu không thì chúng ta trùm bao tải lên cô ta rồi ra sức đánh một trận?"

Tiểu Hạ lắp bắp nói: "Chị, chị, chị nói giỡn với em đi?! Chị cùng cô ấy rốt cuộc có thù oán gì vậy..... Em cảm thấy đánh người khác không tốt lắm đâu, nhỡ bị phát hiện, chị về sau còn muốn lăn lộn như thế nào đây."

Đánh người khác xác thật không tốt lắm, nên tìm một ai đó đấm rồi trả tiền, tự mình động thủ lại dễ dàng có nhược điểm, quan trọng là còn chưa có quay phim xong.

Tính toán thời gian, kế hoạch đánh người của Phác Thái Anh chỉ có thể tạm thời gác lại.

Buổi tối không có phần diễn, sau khi Phác Thái Anh trở lại khách sạn tắm rửa xong xuôi rồi, mới gọi điện thoại cho Lạp lão phu nhân.

Chân Lạp lão phu nhân không tiện đi đứng, hàng năm ở nhà không cần điện thoại, Phác Thái Anh trực tiếp gọi đến máy bàn Lạp gia.

Mới vừa chuyển tiếp cuộc gọi, Lạp lão phu nhân nghe thấy nàng nói hiện tại không bận, liên thanh nói: "Tắt tắt, gọi điện thoại không thú vị, bà muốn cùng con gọi video."

Phác Thái Anh: "..."

Lạp lão phu nhân giống như là trẻ con lần đầu tiên được ăn kẹo, hứng thú bừng bừng tắt điện thoại của nàng, không đến một phút đồng hồ, điện thoại Phác Thái Anh "Leng ka leng keng" vang lên.

Nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh do dự.

Lần trước nàng còn thề son sắt nói không bao giờ muốn gọi video cùng với người phụ nữ này, hiện tại tiếp cuộc gọi chẳng phải là muốn vả mặt chính mình?

Nhưng mà không tiếp lại không được, bà nội còn đang chờ nàng.

Phác Thái Anh rối rắm một lát, linh cơ vừa động.

"Người đâu?" Video chuyển được, Lạp lão phu nhân nhìn chằm chằm màn hình đen như mực, nghi hoặc nói: "Kiều Kiều, con bên kia không bật đèn sao?"

Phác Thái Anh chỉ là đem điện thoại úp ở trên giường, gắt gao che lại, nói: "Bà nội, bên kia chỉ có một người là bà thôi sao?"

Lạp lão phu nhân không biết nàng đang định làm cái gì, nói: "Chỉ có một người là bà a."

"Vậy người kia đâu?"

"Người nào a?"

"...." Người kia còn đang xoa bóp tay chân cho Lạp lão phu nhân. Lạp Lệ Sa thấp giọng khụ một tiếng, nói: "Bà nội, cô ấy hẳn là nói con."

Lạp lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày hớn hở mà nói: "Kiều Kiều, con là muốn nói chuyện tư mật với Sa Sa sao?"

"Bà nội con không phải con không có!" Phác Thái Anh vội la lên: "Con cũng chỉ muốn gọi video với bà, bà bảo cô ấy lanh lẹ đi sang một bên đi!"

Lạp Lệ Sa: "..."

"Các con đang cãi nhau sao?" Lạp lão phu nhân nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Sắc mặt Lạp Lệ Sa bình thản: "Không có."

"Vậy con muốn gọi video cùng với Kiều Kiều không?"

"Không muốn."

Lạp lão phu nhân giống như nghe không thấy, ôm điện thoại nói: "Muốn cũng phải xếp hàng, bà tới trước rồi."

Lạp Lệ Sa: "..."

"Kiều Kiều xuất hiện đi, nó nhìn không tới."

Phác Thái Anh khẽ giơ điện thoại lên, phát hiện người nào đó không ở trong video, nhẹ nhàng thở ra, ôm điện thoại hung hăng hôn một cái, làm nũng nói: "Bà nội con rất nhớ bà a."

"Bà cũng rất nhớ con." Lạp lão phu nhân nói: "Nếu không bà đi thăm con nhé?"

"Đừng đừng đừng!" Phác Thái Anh cũng không dám làm nũng nữa, vội không ngừng nói: "Con rất mau là về rồi."

"Rất mau là bao nhiêu mau?"

"Hai tháng.... Đi."

Phác Thái Anh đột nhiên hối hận nói cái gì mà nhớ bà. Thân thể Lạp lão phu nhân không tốt, hơn nữa chân cẳng không tiện, mỗi ngày phải đi mát xa, còn phải dùng nước thuốc ngâm chân, muốn lặn lội đường xa bay qua thăm nàng, nhỡ có cái gì sơ xuất thì tội lỗi của nàng sẽ rất lớn.

Khuyên can mãi, Phác Thái Anh cuối cùng cũng đánh mất ý niệm Lạp lão phu nhân muốn tới thăm nàng.

Hai người nói đông nói tây hàn huyên rất lâu, cuối cùng Lạp lão phu nhân đưa điện thoại cho Lạp Lệ Sa, nói: "Con nói chuyện cùng với Kiều Kiều đi.... Ơ, như thế nào lại đen rồi?"

Phác Thái Anh kịp thời úp điện thoại xuống, nói nhanh: "Bà nội giờ con phải đi xem kịch bản, lần sau lại gọi video với bà, bà đi ngủ sớm một chút đi ạ, bái bai!"

Không đợi bên kia đáp lại, nàng dứt khoát lưu loát kết thúc cuộc gọi video, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền vả mặt.

Lạp Lệ Sa nhìn màn hình tối xuống như suy tư điều gì.

Phác Thái Anh hôm nay có chút khác thường, giống như cố ý trốn cô.

Vì sao?

Lạp Lệ Sa không suy nghĩ nữa, sau khi đưa bà nội trở về phòng, cô cùng mấy tập bưu kiện cứng nhắc trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sau khi Phác Thái Anh vào đoàn đóng phim, Lạp Lệ Sa liền dọn về ở Lạp gia.

Lúc ăn bữa sáng, nhìn thấy Lạp lão phu nhân đeo kính viễn thị, cúi đầu cùng bảo mẫu lẩm nhẩm lầm nhầm nghiên cứu cái gì đó, Lạp Lệ Sa đi qua hỏi: "Bà nội, bà đang xem cái gì?"

"Xem ngày." Lạp lão phu nhân nói.

Lạp Lệ Sa khó hiểu nhìn về phía đồ vật trong tay bà, phát hiện là quyển lịch bàn: "Ngày gì?"

Lạp lão phu nhân thở ngắn than dài, nói: "Tết Trung Thu sắp tới rồi, không biết lúc ấy Kiều Kiều đã đóng phim xong chưa."

Động tác cầm chén của Lạp Lệ Sa dừng lại.

"Trung Thu thì đoàn phim hẳn là cho nghỉ đi?" Lạp lão phu nhân hỏi.

Lạp Lệ Sa uống một ngụm nước canh, nói: "Trong tình hình bình thường thì không được nghỉ, chi phí chế tác điện ảnh rất cao, nghỉ một ngày đoàn phim sẽ tổn thất rất nhiều tiền."

Ánh mắt Lạp lão phu nhân ảm đạm, nói: "Không nghỉ thì không thể về nhà, Kiều Kiều một người ăn tết ở bên ngoài, quá đáng thương."

Lạp Lệ Sa sợ bà khổ sở, muốn nói "Nếu bà nhớ nàng, con có thể để đạo diễn cho nàng nghỉ", kết quả không chờ cô mở miệng, Lạp lão phu nhân đã nói: "Không thể để Kiều Kiều một mình ăn tết ở bên ngoài, Sa Sa, con đi bồi nàng đi."

Lạp Lệ Sa: "..."

"Để bà nhìn xem ngoại trừ Trung Thu còn có ngày gì." Lạp lão phu nhân cúi đầu tiếp tục nghiên cứu lịch bàn, sau đó chính là Tết Âm Lịch đông chí, quá xa xôi. Bà lại lật một tờ phía trước, lẩm bẩm: "Tháng bảy âm lịch hình như không có ngày hội gì nữa, chỉ có Trung Thu, nhưng mà không sao cả....."

"Lão phu nhân, còn có Thất Tịch." Bảo mẫu chỉ vào ngày nào đó để bà chú ý.

Ánh mắt Lạp lão phu nhân sáng lên, vỗ đùi hưng phấn nói: "Đúng vậy, chính là Thất Tịch! Lễ Tình Nhân Trung Quốc! Sa Sa, con nhớ rõ phải mua quà tặng cho Kiều Kiều, thuận tiện đi qua đó ăn tết cùng nàng, tốt nhất là phải lãng mạn một chút."

Lạp Lệ Sa: "..."

Lạp lão phu nhân hoàn toàn không hỏi hai ngày kia cô có thời gian hay không, cũng mặc kệ cô có nguyện ý hay không, chuyên quyền độc đoán mà giúp cô định ra hai cái nhật trình tương lai.

Lạp Lệ Sa không còn lời gì để nói.

Kỳ thật ở lần đầu tiên Lạp lão phu nhân gọi video với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đã đoán được dụng ý của bà nội. Cự tuyệt cô không để cô giúp bà mua điện thoại cài đặt WeChat, mỗi lần gọi video với Phác Thái Anh đều phải đi tìm cô, còn bá đạo ra lệnh cho cô đi tìm Phác Thái Anh, tất cả những chuyện này đều là vì muốn tác hợp cô cùng với Phác Thái Anh.

Lão nhân gia có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Lạp Lệ Sa thật sự không đành lòng nói cho Lạp lão phu nhân biết, cô cùng Phác Thái Anh chỉ là hợp đồng kết hôn, hai người không có nửa điểm tình cảm.

Nếu nghe lời là có thể khiến Lạp lão phu nhân vui vẻ, Lạp Lệ Sa tất nhiên sẽ nguyện ý ủy khuất mình để làm một ít chuyện không muốn làm.

Ngày 7 tháng 7 âm, Thất Tịch.

Phác Thái Anh vội vàng đi đóng phim, căn bản không chú ý đến ngày hội, đi đến phim trường, nhìn thấy nữ diễn viên nào đó ôm một bó hoa hồng tươi thắm, nghe thấy đối phương hạnh phúc giải thích cùng người khác: "Bạn trai mình đưa."

Nàng mới biết được hóa ra Lễ Tình Nhân tới rồi.

Đoàn phim có nam nữ bằng hữu, kết hôn rồi cũng thu được quà tặng Lễ Tình Nhân, nào là hoa, chocolate, trang sức, không có quà tặng cũng có bao lì xì. Phác Thái Anh cái gì cũng không có.

Lương Dư Phỉ ôm một bó hoa bách hợp lập tức đi tới chỗ nàng, đôi mắt thanh thuần vô địch trừng lớn, nói: "Thái Anh, hôm nay là Lễ Tình Nhân, chị không được tặng hoa sao?"

Phác Thái Anh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Như thế nào, cô muốn tặng cho tôi?"

Lương Dư Phỉ mím mím môi, bộ dáng giống như là rất khó xử, nói: "Thật xin lỗi a, bó hoa này là fan của tôi tặng cho tôi. Ừm.... Để tôi bảo Hiểu Yến đi mua hoa đưa cho chị đi!"

Phác Thái Anh không tự chủ được mà vỗ tay vì cô ấy, nói: "Cô thật là người thiện lương nhất săn sóc nhất đơn thuần nhất không làm ra vẻ nhất mà tôi từng thấy, không gì sánh nổi. Nếu không cô tặng tôi một xe hoa hồng đỏ đi, tôi lại tặng cho cô một cái cờ, mặt trên viết là 'Tôi là Lôi Phong* sống', cô thấy thế nào?"

(*) Lôi Phong: Là một chiến sĩ nổi tiếng của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Giống như Phan Đình Giót bên mình.

..... Còn một xe hoa hồng đỏ, chị dứt khoát đi làm thổ phỉ đi!

Lương Dư Phỉ mới không ngốc như vậy, lưu lại một câu "Chị không muốn thì thôi", vẻ mặt bi thương rời đi.

Tiểu Hạ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nói bậy một câu "Mẹ kiếp", nói: "Như này cũng quá giả tạo đi!"

Phác Thái Anh không bày tỏ ý kiến, châm chọc mà khẽ nhếch khóe miệng.

Trừ bỏ một bó hoa bách hợp, Lương Dư Phỉ nhân duyên tốt tiếp theo lại thu được không ít quà tặng nhỏ.

Đối lập như vậy, hai tay trống trơn của Phác Thái Anh hiện vẻ thê lương.

Tiểu Hạ nói: "Nếu không em tặng cho chị bao lì xì?"

Phác Thái Anh dở khóc dở cười, nói: "Em là trợ lý của tôi, nào có đạo lý tôi thu bao lì xì của em."

Điện thoại bỗng "Leng keng" vang lên một tiếng.

Phác Thái Anh cầm lấy xem, nhìn thấy một bao lì xì, nàng kinh ngạc nhìn về phía Chu Kỳ đang đứng ở bên người.

Chu Kỳ thương hại nhìn nàng, nói: "Đừng khách khí, nhận đi."

Phác Thái Anh: "..."

Phác Thái Anh vốn dĩ không quá coi trọng Lễ Tình Nhân, bị các cô làm như vậy, cũng cảm thấy mình thật đáng thương. Nàng nhìn avatar ai đó ở trên dòng đầu tiên của WeChat, nghiến răng.

Quả nhiên là vợ vợ trên plastic, Lễ Tình Nhân cũng không biết tặng bao lì xì cho nàng!

Dù tính là không có bao lì xì, tốt xấu gì cũng phải có một câu chúc chứ!

Thời điểm suy nghĩ như vậy, điện thoại "Leng keng" lại vang lên một tiếng.

Bên cạnh avatar của Lạp Lệ Sa ở dòng đầu tiên nhiều thêm một con số màu đỏ "1".

Ông trời mở mắt???

Phác Thái Anh click mở tin nhắn kia.

Lạp Lệ Sa: "Buổi tối có thời gian không?"

Phác Thái Anh tưởng Lạp lão phu nhân lại muốn gọi video với nàng, theo bản năng nhìn nhìn Chu Kỳ cùng Tiểu Hạ đứng ở bên cạnh, đưa lưng về phía các cô, giống như làm ăn trộm nhanh chóng gõ chữ: "Hôm nay có phần diễn buổi đêm, khả năng sẽ về khuya."

Lạp Lệ Sa: "Xin nghỉ với đạo diễn."

Xin nghỉ chỉ vì call video?

Phác Thái Anh cảm thấy không quá ổn, nghĩ nghĩ, trả lời cô: "Ngày mai đi."

Lạp Lệ Sa: "Liền đêm nay, quá thời hạn không chờ."

Phác Thái Anh kinh ngạc: "Bà nội gấp như vậy sao?"

Lạp Lệ Sa: "Không phải bà nội, là chuyện của tôi và cô."

Phác Thái Anh: "Tôi và cô có thể có chuyện gì???"

Lạp Lệ Sa: "Hẹn hò."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro