28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện thực tuy rằng rất tàn khốc, thế nhưng người chung quy phải có hi vọng. Phải tin tưởng trên thế giới này nhất định có người yêu của ngươi, bất luận ngươi giờ khắc này đang bị ánh sáng vờn quanh, hoặc là ngươi đang hướng đi con đường lạnh giá. Bất kể là buổi sáng tuyết rơi, hay là mưa to giàn giụa sau giờ ngọ, cũng hoặc là hoàng hôn lạnh giá, nàng / hắn nhất định sẽ vượt qua những người này, từng người đi qua bọn họ, hướng đến ngươi.

Tô Nhiễm lúc này cảm giác đã là như thế, nhìn Lạc Ngôn, cảm thấy khoảng cách lẫn nhau gần rồi, mật, không hề mơ hồ, không sợ hãi, mặc dù cô không cho mình một thân phận rõ ràng, nhưng cô càng ngày càng kề cận mình, nàng cảm giác mình có tư cách đi chiếm cứ thời gian của cô ấy.

Buổi tối

Lạc Ngôn mặc áo tắm ngồi ở trên ghế salông đánh máy tính, công ty gần đây bận bịu lên, mình lười biếng nhưng vẫn phải chăm chỉ một hồi nha.

Tô Nhiễm ngồi ở bên người Lạc Ngôn , lột vỏ nho, thỉnh thoảng hướng đưa lên miệng Lạc Ngôn, Lạc Ngôn ngậm ngón tay Tô Nhiễm , nghịch ngợm dùng đầu lưỡi liếm láp đầu ngón tay ngọt ngọt của Tô Nhiễm . Tô Nhiễm mặt đỏ lên, xấu hổ hờn dỗi một tiếng.

Lạc Ngôn ở trong lòng cười quyến rũ: Chặc chặc, cừu nhỏ thực sự là càng ngày càng có vị, ha ha.

"Coong coong coong coong. . . Ong ong ong. . ." điện thoại Tô Nhiễm ở trên bàn rung động, Lạc Ngôn liếc mắt nhìn, liếc mắt một cái, màn hình hiển thị là "Chị" .

Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn một chút, thấy Lạc Ngôn như không có chuyện gì xảy ra, liền cầm điện thoại di động lên nghe: "Chị. . ."

"Tiểu Nhiễm, chị mới vừa xuống xe lửa "

"Chị, chị chờ chút, em đi đón chị "

Tô Duy kéo hành lý, trong đám người đi ra, "Không cần, chị trước về phòng làm việc, đem công tác xử lý tốt, em có chuyến bay không?"

"Không có "

"Vậy em chờ điện thoại của chị, chúng ta cùng đi ăn cơm tối "

"Tốt!" Tô Nhiễm mừng tít mắt, đáp lại, quên đi sắc mặt yêu tinh bên cãnh lặng lẽ biến.

Tô Nhiễm cùng Tô Duy hàn huyên một hồi, để điện thoại xuống, phát hiện Lạc Ngôn bên người yên tĩnh lạ kỳ, cẩn thận hỏi: "Ngôn?"

"Ừm, chị của em trở về?" Lạc Ngôn ngữ khí bình thản.

"Ừm, vừa trở về "

"Hôm nào chị ấy rãnh rội, tôi mời đến Elgant ăn cơm "

Tô Nhiễm có chút kinh ngạc, trong lòng loạn tung tùng phèo: "Chuyện này. . . Chuyện này. . ."

Lạc Ngôn ngón tay động một chút, click "Save", đóng lại máy tính: "Làm sao? Không vui? Tôi không được gặp?"

Lạc Ngôn trong mắt hơi có chút bất mãn, Tô Nhiễm rụt cổ một cái, một hồi không biết nên giải thích như thế nào: "Không. . . Không phải. . . Em không phải ý này "

Lạc Ngôn ôm lấy Tô Nhiễm, ở trên mặt nàng hôn một cái: "Em là của tôi, chị của em cũng chính là chị của tôi, gặp mặt là chuyện sớm muộn, lẽ nào chị của em em cũng gạt sao?"

Tô Nhiễm đem đầu tựa ở trên vai Lạc Ngôn : "Ừm, em nghe lời chị", trong lòng nửa buồn nửa vui, vui chính là Lạc Ngôn không chán ghét gặp chị mình, cô lại không giống như đối với mình như những nữ nhân trước kia mà cô vui đùa , chứng tỏ mình trong lòng cô vẫn có địa vị, nhưng là chị mình và Ngôn khí lực rất lớn , gặp mặt, là hợp hay là đấu đây? Khiến người ta cảm thấy có chút sởn cả tóc gáy.

Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm, chóp mũi tại nơi da thịt lộ ra của Tô Nhiễm, hít vào mùi sữa nhàn nhạt trên người nàng, khẽ cắn, ha ha, cuộc chiến ám muội sắp bắt đầu rồi. . .

Tối hôm sau

"Tiểu Nhiễm, chị không bận, chúng ta đêm nay đi ăn nơi nào?"

"Ừm. . ." Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn một chút: "Nhà hàng Elgant đi"

"Được rồi, nhà hàng này đúng là rất nổi tiếng, em đi trước đi, chị sau đó sẽ đến"

"Được", Tô Nhiễm cúp điện thoại, hướng Lạc Ngôn nói: "Ngôn, chúng ta đi"

Lạc Ngôn soi gương, áo lộ lưng màu xanh ngọc sắc bạc, thần bí gợi cảm, quần jean ngắn rách màu xám nhạt , trẻ trung nóng bỏng. Lạc Ngôn khóe miệng đắc ý giương lên, đi tới bên người Tô Nhiễm , dắt tay nàng, cười nói: "Bảo bối, chúng ta vậy thì đi"

"Tốt" Tô Nhiễm trong mắt lóe lên sắc thái rực rỡ , nàng thật sự rất động lòng người, không trách có nhiều nữ nhân tự động đưa tới cửa như vậy, ngay cả mình cũng trốn không thoát, lúc trước một nửa cũng là cam tâm tình nguyện.

Mới vừa đóng cửa lại, Lạc Ngôn di động vang lên

"Ừ. . . em gái, chuyện gì a?"

"Chị chỉnh sửa tài liệu kia chưa?"

"Tối hôm qua làm tốt rồi, thật là, chị lười nhác như vậy sao? Lúc hối lúc thỉnh "

Diệc Nhiên ở đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ hừ hừ, chẳng lẽ không, thời gian có đều nói chuyện yêu đương: "Vậy thì tốt, ăn cơm chưa, nếu chưa ăn, cùng ăn đi, đều chừng mấy ngày không thấy bóng dáng chị"

Lạc Ngôn đột nhiên nổi lên tà tâm: "Tốt, chị và Tiểu Nhiễm đang muốn đi Elgant ăn cơm, em bây giờ đi đi, nhân tiện cho em gặp người nổi tiếng, ha ha "

"Người nổi tiếng?"

"Ừ, như vậy nha, nhanh lên một chút a", Lạc Ngôn một mặt tà ác tắt điện thoại, ha hả, Chu Lạc Ngôn tôi xưa nay cũng không biết cái gì là công bằng, Tô Duy, ha ha, cũng đừng nói chị em chúng tôi bắt nạt cô.

Chu yêu tinh, người lúc nào cũng muốn tính kế, nhưng đã quên Diệc Nhiên vẫn luôn là sứ giả hòa bình , chuyện lớn biến nhỏ việc nhỏ biến mất, chỉ có thể lắng lại bão táp, sẽ không nổi lên chiến tranh, sợ là yêu tinh mỹ lệ của chúng ta lần này là tự lấy đá đập chân mình, thông minh một đời hồ đồ nhất thời.

Elgant

Lạc Ngôn, Tô Nhiễm và Diệc Nhiên ngồi ở vị trí sát cửa sổ , chờ Tô Duy đến.

"Chị hai, đến cùng là người nổi tiếng nào, thần bí như vậy?", Diệc Nhiên ngạc nhiên nói.

"Là chị Tô Nhiễm ", Lạc Ngôn nhíu nhíu mày, có một tia giả dối.

Diệc Nhiên nhìn về phía Tô Nhiễm: "Chị của cô? Người có tiếng?", được rồi, Diệc Nhiên không như Lạc Ngôn người thích điều tra người bên cạnh.

Tô Nhiễm nhìn biểu hiện của Lạc Ngôn , biết cô lại muốn vui đùa, không thể làm gì khác hơn là khoát tay một cái nói: "Ừm, cô sau đó sẽ biết"

"Ai! Hai người " Diệc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi đi toilet "

Diệc Nhiên mới vừa đi không lâu, Tô Duy đến rồi, thế giới chính là thần kỳ như vậy, rất nhiều chuyện đều là khoảng cách gần gũi như vậy. Tô Nhiễm thấy chị của mình, vẫy tay ra hiệu.

Tô Duy cười nhạt, hướng vị trí Tô Nhiễm đi đến, đi vào, mới nhìn thấy, Tô Nhiễm bên cạnh còn ngồi một người, một người xinh đẹp đến không dung tục, đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Duy đối với Lạc Ngôn .

Lạc Ngôn khẽ hất lông mày, cô bình thường không hay xem tin tức, Tô Duy vẫn là lần đầu gặp, cũng thật là một người làm nghệ thuật không khiến người khác ghét bỏ được , đây là ấn tượng đầu tiên của Lạc Ngôn đối với Tô Duy .

Tô Duy thong dong ngồi xuống, Tô Nhiễm giới thiệu cho chị mình : "Chị, đây là Lạc Ngôn "

"Ừm, cô khỏe" Tô Duy khẩu khí không nhìn ra có một chút sóng lớn, không có căm ghét cũng không có nhiệt tình.

Tô Duy không có đưa tay, Lạc Ngôn càng là kiêu ngạo dựa vào ghế, uống một hớp nước, cười nói: "Nhiễm nhi nhà tôi vẫn là không giới thiệu tôi đàng hoàng, tôi xem ra vẫn là tự mình giới thiệu bản thân thôi "

Lạc Ngôn thả xuống ly nước, yêu mị con mắt thả ra hào quang: "Tôi, Chu Lạc Ngôn, Daisy công ty tổng quản lý, Đồng sở hữu nhà hàng này, có điều những hư danh này không đáng nhắc đến, quan trọng nhất chính là ——" Lạc Ngôn hướng về trước nhích lại gần, con mắt nhìn thẳng Tô Duy: "Tôi là —— bạn gái của em ruột cô Tô Nhiễm !" Lạc Ngôn trong mắt vẽ lên khiêu khích.

Tô Duy nghe Lạc Ngôn nói mấy câu, nhẹ cau mày, nhưng không lộ ra vẻ gì, lạnh nhạt nói: "Thật không, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bạn gái Tiểu Nhiễm ? Tiểu Nhiễm ánh mắt luôn luôn rất tốt, không biết lúc nào thay đổi?" Tô Duy chuyển biến mắng Lạc Ngôn, ngồi xuống, liền khai chiến. Tô Duy quay đầu hỏi Tô Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, em đến nói với chị, xảy ra chuyện gì?"

Lạc Ngôn khiêu khích ánh mắt từ từ chuyển sang phẫn uất, khá lắm Tô Duy, đang muốn đáp trả, Tô Nhiễm đã mở miệng: "Chị... Ngôn... Ngôn chính là nói thật, em cùng với chị ấy, em..."

"Không có gì, tỷ biết rồi", Tô Duy không chỉ trích cũng không bất mãn, cô luôn luôn điềm tĩnh như vậy, dù cho trời sập xuống.

Tô Nhiễm có chút hoảng sợ mà cúi thấp đầu, Lạc Ngôn nhìn Tô Duy một chút, đột nhiên thay đổi mặt, gương mặt xinh đẹp dụ người mỉm cười, nâng cằm Tô Nhiễm : "Bảo bối, không cần thẹn thùng, chị của em rất hiểu chuyện đây", nói xong ngay ở trước mặt Tô Duy, hôn lên đôi môi kiều diễm của Tô Nhiễm.

Tô Duy sắc mặt hơi khó coi, nhưng không phiền không nhăn nhó, lạnh lùng vẻ mặt đem nội tâm tức giận che lấp: "Chu quản lí vừa cùng em gái tôi thân thiết trước mặt mọi người, thấy thế nào cũng giống như đùa giỡn, Chu quản lí không cảm thấy nên thay đổi hình tượng hèn mọn của mình sao, em gái tôi cũng là bộ mặt của hãng hàng không XX , cô cũng không nên phá hư đi"

Lạc Ngôn dừng lại miệng, chỉ cảm giác mình lồng ngực sắp nổ tung,Tô Duy này mắng người vẫn đúng là không mang theo chữ thô tục, trong đôi mắt sắc bén bắn thẳng đến Tô Duy.

Tô Duy không sợ hãi chút nào, tiếp tục nói: "Chu quản lí, tôi bình thường rất ít nói, thế nhưng cô là thượng lưu , lại là bạn gái của em gái tôi, tôi trầm mặt có vẻ không lễ phép, mong rằng Chu quản lí đừng trách móc", Tô Duy nói khiêm tốn, có thể giọng điệu này nhưng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Lạc Ngôn hít một hơi, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng nhưng là hòa hòa khí khí: "Đâu nào, đâu nào, người một nhà cả, Tô Duy không ngại gọi tôi Lạc Ngôn, sau đó chúng ta vẫn là sẽ thường chạm mặt, không phải sao?" Lạc Ngôn ẩn nhẫn lửa giận, cười ôm eo Tô Nhiễm.

Đang bầu không khí yên tĩnh, hai người âm thầm đối chọi gay gắt, khói thuốc súng tràn ngập, nồng đậm muốn nghẹt thở. Tô Nhiễm đột nhiên cảm thấy trên trán mình ứa ra mồ hôi, nói cũng không phải không nói cũng không phải, cũng không biết nên làm sao giảng hòa.

"Chị hai" lúc này, Diệc Nhiên đến , trên tay còn cầm một bình rượu đỏ hảo hạng.

"Tới rồi, chị đang nghĩ em đi toalet sao mà lâu, hóa ra là lên lầu chọn rượu, hiểu biết nha", Lạc Ngôn cười liếc nhìn Tô Duy một chút, nói .

Tô Duy nghe được âm thanh, bản năng quay đầu lại. Vẻ mặt vẫn là bình tĩnh , nhưng trong mắt kinh ngạc tiết lộ bí mật trong lòng, từ từ, kinh ngạc biến thành xác định, khóe miệng mơ hồ hiện lên một nụ cười đạm nhạt.

Ha ha, mình tìm kiếm bao lâu nay, bỗng nhiên quay đầu lại, người mình nhớ nhung lại gặp tại đây. Tuy rằng nghe được một tin xấu, nhưng cũng không uổng công chuyến này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz