31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, Lạc Ngôn nắm tay Tô Nhiễm ra ngoài, chuẩn bị diễn trò hay. Dọc đường đi, Tô Nhiễm đều là lặng lẽ nhìn lén Lạc Ngôn, ngày hôm nay Lạc Ngôn nhẹ nhàng thanh thoát giỏi giang, không trang điểm đậm, rất nhạt, làm cho người ta cảm nhận một loại mị lực rất đáng tin cậy.

Đến nhà Tư Viễn, Tô Nhiễm hơi sốt sắng, trận này có chút lớn, một bên là cha mẹ, một bên là người yêu, nàng không thể giống với chị quen thuộc với chuyện như vậy, trấn định tự nhiên như vậy, trong lòng có chút run, sợ gia trưởng làm khó dễ, sợ mình lại nói bậy.

Như một trận đánh du kích, người tìm ta trốn, từng chút từng chút gặm nhấm, từng chút từng chút xâm chiếm, nhanh tay nhanh mắt, tập kích trước sau, sáng tối giao xen, tre già măng mọc, càng đánh càng hăng, Tô Nhiễm lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, bên ngoài bình tĩnh, sóng ngầm dữ dội. Thế nhưng nàng trong lòng lại hâm mộ Nguyệt Hề, đây là lần đầu nàng gặp Nguyệt Hề, rất ôn nhu, đôi khi lại có nét mềm mại yêu kiều, cùng Tư Viễn rất xứng đôi, như trời sinh một cặp, người nhà tuy rằng phản đối, nhưng có nhiều người như vậy đang ủng hộ chị ấy, trợ giúp chị, vì hạnh phúc của cả hai mà đoàn kết nhất trí, ở trong không khí như vậy, nàng tuy là người ngoài cuộc, cũng nhiễm một chút dư vị hạnh phúc đó. Một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ được như vậy sao.

"Ngôn..." Tô Nhiễm về đến nhà, ngồi ở trên ghế salông, gọi Lạc Ngôn một tiếng.

"Ừm?" Lạc Ngôn một tay đỡ tường, một tay cởi giày.

Tô Nhiễm cắn môi dưới, không biết nên hỏi hay không, thế nhưng trong lòng có lo lắng, cuối cùng vẫn là lên tiếng: "Chị nói xem, cha mẹ chị Nguyệt Hề sẽ đồng ý không?"

"Ha ha, sẽ, tôi đạo diễn tốt như vậy, kịch bản của tôi sao lại không cảm động hai người đó ", Lạc Ngôn ngồi ở bên người Tô Nhiễm , chậm rãi xoay người.

Tô Nhiễm cúi đầu, mím môi, không nói gì.

Lạc Ngôn thấy Tô Nhiễm vẻ mặt có chút thấp thỏm lại thấy như là phiền muộn, ôm một cái nói: "Làm sao, em vì họ mà lo lắng?"

"Ừm... Đúng vậy", Tô Nhiễm tựa ở trong lồng ngực Lạc Ngôn , nàng cũng không biết nên làm sao hình dung tâm tình của mình lúc này, mâu thuẫn và xoắn xuýt, một chút u sầu không tên đồng thời quấn quanh.

Lạc Ngôn hôn tóc Tô Nhiễm: "Không cần lo lắng, họ nhất định sẽ cùng nhau, cha nuôi mẹ nuôi tuy thủ đoạn nhưng là cao minh vô cùng, lại nói, không phải có câu, người có tình rồi sẽ thành thân thuộc sao, chúng ta phải tin tưởng hạnh phúc kỳ thực cũng không phải là rất xa "

Lạc Ngôn, khiến Tô Nhiễm cởi mở tâm tình rất nhiều, phải tin tưởng hạnh phúc kỳ thực cũng không phải là rất xa, Tô Nhiễm cười ở trong lòng ngực Lạc Ngôn nhẹ cọ một hồi, hấp thụ nhiệt lượng của cô tỏa ra.

Lạc Ngôn nắm chặt cánh tay, cúi đầu, ở bên tai Tô Nhiễm ám muội nói: "Tiểu bảo bối nhà tôi có phải là cũng muốn cùng tôi người có tình sẽ thành thân thuộc đây?" Có mấy phần nghiêm túc, có mấy phần trêu đùa, người như Lạc Ngôn, thật giả khó phân, ám muội không rõ.

"Em... Em..." Tô Nhiễm trong lòng hồi hộp, như bị người nói trúng tâm sự, không biết làm sao, lại thật là e thẹn.

"Tôi sẽ không để cho người khác đem em mang chạy đi mất, em đời này đều là của tôi, đừng nghĩ chạy thoát", Lạc Ngôn hôn vành tai Tô Nhiễm , tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Tô Nhiễm cong cong đôi mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười, đây là cho mình hứa hẹn sao, hứa hẹn cả đời .

"Có điều, đêm nay, chúng ta trước tiên trải nghiệm một lúc mất hồn tiêu cốt, sau đó sẽ thành thân thuộc, ha ha" Lạc Ngôn để sát vào mặt Tô Nhiễm, trợn to mắt ám muội mà nhìn đôi mắt của Tô Nhiễm, liền hướng trong lòng cô một loại sức mạnh đầy phấn khởi.

Tô Nhiễm mặt thật đỏ, đưa mắt nhìn qua. Lạc Ngôn đem Tô Nhiễm ôm lấy, cười hướng đi về phòng, bắt đầu buổi tối mất hồn của cả hai.

Tô Nhiễm thật vất vả nhân lúc Lạc Ngôn đi làm, bản thân nhàn rỗi đến phòng làm việc của Tô Duy, bởi vì Lạc Ngôn thực sự dính người, nàng sợ khi gặp chị sẽ lại nổi lên chiến tranh, vì lẽ đó đều là cẩn thận từng li từng tí một, không để hai người bọn họ chạm mặt.

"Chị!" Tô Nhiễm túi lớn túi nhỏ tiến vào phòng làm việc của Tô Duy .

"Ừm, đến rồi" Tô Duy vỗ vỗ tay, sửa sang quần áo "Em mua gì nhiều vậy?"

"Ha ha, đều là đồ dùng hằng ngày và thức ăn, chị công việc bận bịu như vậy , đều không có thời gian đi mua, em mua cho chị "

Tô Duy cười ôm Tô Nhiễm: "Vẫn là Tiểu Nhiễm săn sóc nha, chuyện tốt ba đời này của chị đó là để "Ừm, mẹ sinh ra em, ha ha "

"Đúng vậy!" Tô Nhiễm sờ sờ chóp mũi của chính mình, cười đến hài lòng. Đây là một loại ấm áp không giống như Lạc Ngôn.

"Chị, không định tìm người giúp đỡ sao? Chị một mình lượng công việc nhiều như vậy? Ngươi chị một năm lại mở một đợt triển lãm, chị lại không phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể giải quyết được đây?" Tô Nhiễm một bên thu dọn đồ đạc, vừa nói.

"Chị định nói với em việc này đây" Tô Duy, ngồi vào bên người Tô Nhiễm , nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng nói : "Em biết tính chị, chị không thích thông qua công ty lớn làm gì, chị chỉ muốn có tự mình làm, chị cũng không muốn mời quá nhiều người hỗ trợ, chị không thích cùng người lạ hợp tác, vì lẽ đó, chị cân nhắc, em đến giúp chị khi bận bịu được không ? Ba mẹ bên kia chị đã nói rồi, ba tuy rằng ban đầu có chút phản đối, thế nhưng bọn họ tuổi cũng lớn, em cả ngày bay ở trên trời, ít nhiều có chút lo lắng đề phòng, còn không bằng đến giúp chị. Chị cũng có thể yên tâm" .

"Nhưng là, em đối với nhiếp ảnh không hiểu lắm, em sợ giúp qua loa" Tô Nhiễm có chút oan ức, nàng cũng rất muốn giúp chị.

"Này không liên quan, em cứ đến, chị sẽ thoải mái hơn, ít nhất khi hai chị em cùng nhau, chị sẽ có động lực, không phải sao?" Tô Duy mỉm cười xoa mái tóc Tô Nhiễm.

"Ha ha, cũng tốt, được, em sẽ xin nghỉ, sau khi công ty phê duyệt, em sẽ đến ngay cạnh chị"

"Tốt" .

Tô Nhiễm thay đổi công việc, khiến Tô Duy an tâm, thế nhưng yêu tinh nào đó lại không vui...

"Em nghỉ việc, sao không thương lượng với tôi!" Lạc Ngôn sắc mặt có chút tối, ngữ khí không yên chất vấn Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm xoắn ngón tay, không dám nhìn thẳng Lạc Ngôn: "Em... Em... Chị bên kia rất bận , em muốn hỗ trợ, tình huống khẩn cấp... Em liền chưa kịp nói, hơn nữa chuyện này... Đây chỉ là chuyện nhỏ"

"Chuyện nhỏ ! Chuyện nhỏ cũng phải nói với tôi ! Em là của tôi, lẽ nào chuyện của em không có quan hệ gì với tôi sao !", lại là Tô Duy, Lạc Ngôn trong lòng ẩn nhẫn cơn giận, nhưng là khẩu khí kia đã vô cùng phẫn uất.

Tô Nhiễm sợ hãi đi tới bên người Lạc Ngôn , Lạc Ngôn phát hỏa thật sự rất khủng bố, cảm giác đột nhiên, ấm áp vây quanh mình lại không còn nữa , Tô Nhiễm gấp đến độ nước ngấn viền mắt: "Ngôn... Xin lỗi... Chị... Chị đừng giận em. . . Có được hay không? Đều là em... Không đúng, em không nên... Không thương lượng với chị... Chị không nên tức giận..."

Lạc Ngôn và Tô Nhiễm kỳ thực đều là người không có cảm giác an toàn, lo được sợ mất, thế nhưng cái cảm giác này nhưng không có cách làm tiêu tan đi, chỉ là hai người biểu hiện hình thức không giống nhau mà thôi.

Tô Nhiễm sợ mất đi, sợ bị vứt bỏ, vì lẽ đó chỉ có thể nghe lời, cẩn thận từng li từng tí một, thuận theo, phối hợp. Chống cự ban đầu liền trở nên quen thuộc, luôn tìm kiếm tầm quan trọng của mình trên người cô.

Lạc Ngôn cũng sợ mất đi, nhưng vì thể diện, mạnh mẽ cướp đoạt, cố tình gây sự, chiếm lấy, khống chế. Khiến đùa giỡn ban đầu trở thành quen thuộc, chứng minh trong lòng nàng chỉ có thể có mình.

Dáng dấp hai người như vậy, một mạnh một yếu, nhưng là vừa đúng, có thể cả hai cũng là trời sinh một đôi.

Lạc Ngôn nhìn đôi mắt mờ mịt kia, không đành lòng, đi tới bên người Tô Nhiễm , kéo nàng vào trong ngực: "Được rồi, không khóc, càng khóc càng khó coi, nghỉ thì nghỉ đi, thế nhưng buổi tối không thể về quá muộn, phải dành đầy đủ thời gian theo tôi, biết không?"

"Biết..." Tô Nhiễm không dám nhúc nhích, nhè nhẹ đáp.

Lạc Ngôn ôm eo Tô Nhiễm , mặt chôn ở gáy Tô Nhiễm , mùi sữa nhàn nhạt khiến nội tâm phẫn nộ dần dần lắng lại, Tô Duy, món nợ này, tôi nhớ kỹ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz