33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyện lần trước, Tô Nhiễm xác thực nghe lời, về nhà đúng giờ , nhưng là mỗi lần đều hoàn thành rất ít việc, có điều sau đó Diệc Nhiên lại đây giúp một chút, bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là càng gần thời điểm triển lãm nhiếp ảnh, càng bận tối mặt tối mũi, Diệc Nhiên có việc của mình cũng không thể lúc nào cũng giúp. Tô Nhiễm khó xử nhưng không đành lòng nhìn chị mình quá vất vả. Chị sau khi trở nên tổi tiếng, thường xuyên gửi tiền tặng quà cho nàng, chị em tình nghĩa sâu, Tô Nhiễm mãi cân nhắc quyết định đêm nay không về nhà, ở lại, dù sao cũng chỉ một lần, sau lần này hết bận, rất nhiều dự án cũng gần xong rồi.

"Ngôn, em đêm nay ở nhà chị qua đêm, sau đêm nay, triển lãm nhiếp ảnh của chị sắp khai mạc, chúng ta giúp một chút là được, chị không nên tức giận nha" Tô Nhiễm thở dài, do dự một chút, ngón tay nhấn một cái, đem tin nhắn gửi đi.

Lạc Ngôn thu dọn đồ đạc, cầm túi xách xuống bãi đậu xe, nghe tiếng tin nhắn tới, mở ra xem, lập tức thay đổi sắc mặt, mở cửa xe, ngồi xuống, trả lời: "Không được, nhất định phải về nhà!"

Tô Nhiễm nhìn tin nhắn, nhíu mày một lúc, tại sao Ngôn lúc nào cũng bá đạo như vậy, không thể hiểu cho nàng một chút sao, tay đánh ký tự, gửi đi: "Ngôn, không nên như vậy mà, chỉ một đêm, chúng em thật sự bận tối mày tối mặt, em sáng mai trở lại, được chứ?"

Tô Nhiễm gửi đi xong tin nhắn, Tô Duy gọi: "Tiểu Nhiễm, giúp chị một chút, đem ảnh kia đưa cho chị, ở bên tay trái của em, trắng đen "

"À, được, tới ngay!", Tô Nhiễm đem điện thoại di động để lại, tích cực vùi đầu vào trong công việc.

Lạc Ngôn nhìn tin nhắn, lỗ mũi tựa như đang bốc khói, cơn giận này, cùng lửa giận lúc trước lắng đọng lại: "Không được, em phải về nhà ngay cho tôi !" Tin nhắn gửi đi, Lạc Ngôn nổ máy xe, nhanh chóng rời đi.

Di động ở trên bàn chấn động mấy lần, đáng thương chính là, không ai để ý tới, hai chị em rối rắm, Tô Nhiễm quên đi sự tồn tại của tin nhắn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, di động vốn là không còn bao nhiêu pin, chậm chờn chống đỡ, cuối cùng rốt cục hết không còn nữa.

Lạc Ngôn về nhà Tô Nhiễm, chín giờ, rót ly sữa, mở ti vi, nhìn một lúc, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tô Nhiễm: "Làm đã xong chưa, có thể về nhà!"

Một phút, năm phút đồng hồ, mười phút, vẫn không có hồi âm !

Lạc Ngôn tiếp tục gửi: "Bảo bối, có phải là ở trên đường, có muốn tôi đón em không ?"

Hai mươi phút, vẫn không có động tĩnh, "Cạch" Lạc Ngôn hơi hơi dùng sức thả ly xuống, gọi điện thoại cho Tô Nhiễm.

"... Số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được..."

Lạc Ngôn lần này nổi trận lôi đình, dĩ nhiên tắt máy của tôi, đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay rồi! Muốn ra ngoài, đi phòng làm việc của Tô Duy đón nàng, nhưng là nổi nóng, trong lòng tức giận : Dựa vào cái gì tôi phải đi đón, dựa vào cái gì, bản thân có chân thì tự bước về, tại sao muốn tôi tự mình đi!

Lạc Ngôn trầm mặt ngồi trở lại sô pha, hai tay khoanh lại trước ngực, chờ cừu nhỏ tới cửa nhận lấy cái chết.

Thời gian chậm rãi, từng chút từng chút một, mỗi phút đều từ tốn mà trôi, màn đêm dần trầm, bóng đêm dần sâu, đồng hồ trên tường đã là 11 giờ, Lạc Ngôn cảm giác lồng ngực mình tựa hồ bị một loại khí tức chèn ép.

Không về, cũng đừng về, có cái gì tốt ! Lạc Ngôn mở cửa đi ra ngoài, về nhà mình.

"Tiểu thư, người tại sao lại về ?" Quản gia Lan nhà Lạc Ngôn kinh ngạc nói, tiểu thư không phải mỗi buổi tối đều qua đêm ở nhà nữ tiếp viên hàng không kia sao? Đêm nay làm sao sắc mặt khó coi như vậy, khụ khụ, lẽ nào cãi nhau? Đánh nhau! Ừ... Không giống.

Lạc Ngôn cũng có nhà mình, cũng chỉ thuê một quản gia Lan đến quản lý, Lan hơn ba mươi tuổi, rất được Lạc Ngôn tín nhiệm, biết xem sắc mặt, xử lý sự tình ngay ngắn rõ ràng, Lạc Ngôn khi phong lưu còn lại đều là Lan thu dọn, vì lẽ đó tính nết tiểu tổ tông Lạc Ngôn này, Lan hiểu rõ như lòng bàn tay.

"Ừm! Tôi đi ngủ!" Lạc Ngôn thả túi xách, lên lầu, đến phòng, quần áo cởi, ngã đầu liền ngủ, nhưng là trằn trọc trở mình, làm sao cũng khó ngủ, ôm gối ôm tơ tằm quen thuốc, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực trống trơn, đột nhiên cảm giác trống rỗng xông lên đầu. Vươn mình lên mặc quần áo vào, cạch cạch bước xuống lầu.

Nửa đêm có tiếng người, tiếng bước chân đặc biệt của Lạc Ngôn khiến người ta phiền lòng, Lan nhìn Lạc Ngôn lái xe ra khỏi garage, cảm thán: Xem ra bên kia cũng là một vị tiểu tổ tông, thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a. Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, lắc lắc đầu, đi ngủ.

Lạc Ngôn trở lại nhà Tô Nhiễm, ngủ ở trên giường quen thuộc của mình đi, ôm gối của Tô Nhiễm, ngửi được hương thơm Tô Nhiễm lưu lại, trong lòng tràn đầy, mới chậm rãi mệt mỏi, mang theo bất mãn tức giận ngủ.

Một đêm bận rộn, Tô Nhiễm và Tô Duy cũng chỉ là mơ mơ màng màng ngủ một chút, bốn tiếng, Tô Nhiễm đứng dậy dọn đồ của mình, phát hiện điện thoại không còn pin, không biết Ngôn có lo lắng hay không, có điều nếu như lo lắng, nên về nhà mình đi, có chút thấp thỏm có chút tự mình giải thích, vội vã về nhà.

Mà Lạc Ngôn cũng là dậy thật sớm, ngồi ở sô pha, nén giận chờ cừu nhỏ trở về, lần này cô thật sự phát hỏa!

Tô Nhiễm vừa mở cửa, tựa hồ có một luồng mùi thuốc súng xông tới trên mặt, có dự cảm không lành.

"Ngôn...", Tô Nhiễm trố mắt ngoác mồm, Ngôn dĩ nhiên ở nhà, cô tối hôm qua ngủ ở chỗ này?

Lạc Ngôn không nói, con mắt nhìn chằm chằm Tô Nhiễm, không nhúc nhích, lóe lên lửa giận

Tô Nhiễm con ngươi chầm chậm lưu động, tiết lộ hoảng sợ và oan ức của nàng, nàng có gửi tin cho cô. Trong lòng cầu khẩn cô tuyệt đối không nên nổi trận lôi đình.

"Ngôn..."

Lạc Ngôn đột nhiên đứng dậy, Tô Nhiễm sợ lùi về sau một bước! Lạc Ngôn tiến lên một bước bắt được cổ tay Tô Nhiễm, tay Tô Nhiễm run lên, chìa khoá rơi trên mặt đất "Cạch" một tiếng vang lên.

"Nói ! Tối hôm qua tại sao không về, em không biết tôi một mực đợi em về nhà không?" Lạc Ngôn nắm cổ tay Tô Nhiễm đến đau đớn.

Tô Nhiễm muốn tránh thoát nhưng không có khí lực, run rẩy nói: "Em có gởi thư tin nhắn cho em, tối hôm qua thật sự rất bận, em chỉ là ở chỗ chị ngủ lại một đêm, Ngôn... chị... chị không nên tức giận "

"Tôi đã nói rồi, không được! Em không nghe thấy có đúng không! Tôi gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, em dĩ nhiên tắt máy của tôi !" Lạc Ngôn hướng về Tô Nhiễm la to, phát tiết lửa giận lắng đọng bao lâu nay.

Tô Nhiễm viền mắt hồng hồng, khóe miệng run rẩy, nàng đột nhiên cảm thấy lúc này Lạc Ngôn rất xa lạ rất khủng bố, không khỏi sợ sệt: "Em không phải tắt máy, là điện thoại hết pin, Ngôn... Chị hiểu lầm em, em và chị bận bịu một đêm, em không có sức lực cùng chị cãi nhau, chị thả tay em ra có được hay không "

Tô Nhiễm thân thể uể oải, lại thêm Lạc Ngôn không hiểu cho nàng, toàn bộ thân thể cực kỳ yếu đuối, bị Lạc Ngôn kéo đến có chút run rẩy

Lạc Ngôn nghe Tô Nhiễm, đột nhiên như núi lửa bạo phát, hỏa khí chồng chất ở trong lòng trong nháy mắt phun trào, từ khi Tô Nhiễm đi làm bên Tô Duy, Lạc Ngôn ghen tuông dần nổi lên, càng ngày càng cảm thấy Tô Nhiễm không như trước đây thuận theo mình, tựa hồ bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, một loại sợ sệt trong lòng biến thành táo bạo ghen tuông.

"Cùng chị của em thì có sức lực, theo tôi lại không, ha ha, nếu em có sức cùng chị của em làm việc, thì em cũng có sức cùng tôi lên giường !" Lạc Ngôn khinh bỉ gào thét.

Tô Nhiễm trong phút chốc, như bị kiêm cô chú dội xuống, cả người không còn chống cự, trong miệng không còn âm thanh, con mắt trong nháy mắt mất đi thần thái, chính mình đối với cô ấy mà nói chỉ là người cùng lên giường, chỉ là đồ chơi trên giường mà thôi, nguyên lai mình cho tới nay đều thấp hèn như thế , chưa từng thay đổi, ha ha, chính mình chỉ là nô lê giường gối mà thôi.

Tình cảm trong lòng từng từ từ gầy dựng, từ từ lưu lại, khi Lạc Ngôn một tiếng khinh bỉ, nứt một vết thương, tiếp theo "Oành" một tiếng, toàn bộ phá nát, đầy tàn tro.

Lạc Ngôn kéo Tô Nhiễm, hướng về sô pha đẩy một cái, cả người đè lên, cởi quần áo Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm cố hết sức trợn mắt lên, hoảng sợ nói: "Chị muốn làm gì!"

"Làm gì! Em không nhìn thấy sao, tôi muốn cho em có sức lực !", Lạc Ngôn không dừng động tác tay.

Tô Nhiễm xô đẩy, đôi mắt kia đã đầy mông lung: "Không muốn, không được đụng tôi ! Tránh ra a!"

"Không muốn? Trên người em có chỗ nào tôi chưa chạm qua, em không phải rất thích sao?"

"Không muốn... Không muốn...", Tô Nhiễm kêu gào, nàng không phải nô lệ giường chiếu của cô, nàng không phải!

Lạc Ngôn hai chân đè lên chânTô Nhiễm , không cho nàng nhúc nhích, một tay đè lại bả vai run run của Tô Nhiễm , một tay lung tung lôi kéo áo sơmi, cúi đầu xuống, gặm cắn bờ môi mềm mại của Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm lắc đầu, chống cự, nhưng dù sao cũng là trốn không thoát xâm phạm của Lạc Ngôn , trong lòng có một loại cảm giác thất vọng đến gào khóc , đột nhiên dùng sức "Chát" một tiếng, một cái tát trên mặt Lạc Ngôn .

Lạc Ngôn trên mặt tê rần, nâng thân, "Tê" trong tay kéo một cái đem áo sơmi xé rách, đứt chỉ áo , cúc áo rơi, tiếng vang nhỏ bé mơ hồ có thể nghe thấy được

Một tiếng vỗ tát vào trên mặt Lạc Ngôn , nhưng cũng đánh nát trái tim Tô Nhiễm.

Đôi môi cắn xuống vẫn như cũ không khống chế được run rẩy, đôi mắt mông lung trượt xuống một hàng lệ... Thê lương, cùng mùi vị tan vỡ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz