44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Chu gia lập tức liền náo nhiệt lên, anh của Chu ba và hai chị cùng bao nhiêu con cái đều đến đây. Căn nhà vốn rộng rãi lại trở nên chật chội.

Tô Nhiễm có chút sốt sắng, tuy đã sớm có sự chuẩn bị nhưng liền lập tức nhiều người đến như vậy đều khiến nàng căng thẳng.

Sau khi được Chu mẹ giải thích mọi người đều hiểu chuyện. Mỗi người đều là mở một con mắt nhắm một con mắt lão gia cũng đã ngầm thừa nhận vậy thì mình có vị trí gì mà nói tới, "Không có ý kiến " cả nhà vui mừng là tốt rồi.

"Tiểu Nhiễm nhi gọt hoa qua cho các trưởng bối ăn"

"Dạ thưa ông", Tô Nhiễm đứng dậy đến nhà bếp gọt hoa quả.

Anh ba của Chu Lạc Ngôn là Chu Vu Hồng chính là con của anh trai của Chu ba không lâu sau khi Tô Nhiễm vào nhà bếp cũng tìm cớ đi theo nàng. Lặng lẽ đứng ở phía sau Tô Nhiễm tỉ mỉ đánh giá, tuy rằng không tính là tuyệt sắc nhưng tạo cảm giác trong sáng, ngoan ngoãn đáng yêu nhìn thế nào cũng thoải mái. Dáng người cân đối thướt tha yểu điệu. Chu Hồng nuốt xuống một ngụm nước bắt đầu suy tư.

Tô Nhiễm gọt hoa quả bất chợt cảm giác phía sau có người, quay đầu nhìn lại, tay run lên một cái suýt chút nữa cắt đến tay mình "Anh Ba"

"Ai! Cẩn thận" Chu Vu Hồng lập tức tiến lên lấy dao gọt hoa quả xuống, nắm tay Tô Nhiễm kiểm tra: "Có bị cắt trúng không?"

Tay Tô Nhiễm nóng lên "Không có chuyện gì không có chuyện gì", muốn rút về tay nhưng là Chu Vu Hồng nắm thật chặt, Tô Nhiễm lúng túng đến không biết nên làm thế nào cho phải.

Chu Vu Hồng nắm tay Tô Nhiễm cười hỏi: "Tiểu Nhiễm làm việc ở đâu về sau cùng anh đi dạo đi, ha ha"

"Việc này không làm phiền Anh ba", Tô Nhiễm vừa định muốn mở miệng, tiếng của Lạc Ngôn đột nhiên vang lên.

Tô Nhiễm vừa nhìn, trong lòng hồi hộp sợ Lạc Ngôn hiểu lầm, dùng sức rút về tay đứng ở Lạc Ngôn phía sau vẻ mặt oan ức: "Ngôn..."

Chu Vu Hồng có chút không tự nhiên vỗ vỗ áo: "Ha ha... Em gái..."

Lạc Ngôn khóe mắt hiện lên một tia tàn khốc: "Anh không ở bên ngoài bàn chuyện đại sự ngược lại đến nhà bếp nơi của phụ nữ để nói chuyện nhỏ nhặt, anh rất rãnh rỗi a!"

"Nào có, liền tùy tiện nói vài câu mà thôi, ha ha, em gái không nên hiểu lầm ha", Chu Vu Hồng lúng túng cười cười, cô em gái này không dễ đụng đến, xem ra lần này là nghiêm túc, người phụ nữ này không thể chạm vào a.

Lạc Ngôn nhướng mày, một tay ôm Tô Nhiễm, khiêu khích nhìn Chu Vu Hồng: "Ha ha, anh về sau muốn gặp Nhiễm nhi có thể tới nhà em, em sẽ tự mình đón tiếp anh còn nàng là người của em nếu anh làm hỏng sẽ không đền nổi nha"

"Được rồi, rảnh rỗi nhất định đến nha em gái thăm một chút vậy anh mang hoa quả ra ngoài a, không quấy rầy các em", Chu Vu Hồng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm tự bảo không ổn, mau mau thoát thân.

Sau khi Chu Vu Hồng rời khỏi đây sắc mặt Lạc Ngôn tối lại, Tô Nhiễm kéo tay Lạc Ngôn giải thích: "Ngôn... Ngôn... em, em... Chị không nên hiểu lầm... Là anh của chị... Đi vào, sau đó... Sau đó... em... Cái kia, muốn muốn kéo tay về... Nhưng là... không thể..."

Bờ môi của Lạc Ngôn ngăn chặn lời giải thích lúng túng của nàng, Lạc Ngôn ôm eo Tô Nhiễm đôi môi đỏ mọng mạnh mẽ gặm cắn, mút vào giữ lấy chủ quyền của mình.

"Tôi thật muốn mang em giấu đi không để người khác chú ý đến!" Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm bất mãn nói.

"Ngôn, em... Em không hai lòng"

Lạc Ngôn đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, sượt qua chóp mũi của Tô Nhiễm: "Ha ha tôi biết, em là của tôi và chỉ có thể là của tôi"

Hai người trêu ghẹo nhau một chút mang số hoa qua còn lại gọt xong mang ra ngoài.

Chỉ có thể nói yêu một người là cần điều kiện, giữ lấy một người là cần tiền bạc, xã hội cạnh tranh khốc liệt như vậy, nếu bản thân không hề có một chút năng lực, làm sao đuổi theo tài phú và hạnh phúc của chính mình. Lạc Ngôn có bản lĩnh kiêu ngạo, có tiền của, có thủ đoạn để nắm giữ Tô Nhiễm, có bản lĩnh để bảo vệ người yêu, càng có thể hướng về miệng đời mà tuyên chiến đầy ngông cuồng.

Tình yêu của Tô Nhiễm và Lạc Ngôn có thể không giống tình yêu thuần túy của Tư Viễn và Nguyệt Hề, thế nhưng Lạc Ngôn có thể khiến tình cảm của hai người phụ nữ trở thành hiện thực, điều này đối với Tô Nhiễm mà nói chính là món quà quý giá nhất.

Mọi người là ích kỷ, điều mong muốn không phải là tình cảm miên mang, không phải nhớ nhung ngàn dặm như cầu Hỉ Thước mà là luôn có nhau khi hoạn nạn, cùng nhau sống đến bạc đầu.

Suốt cả một ngày bận rộn Tô Nhiễm cũng mệt mỏi, ví để trưởng bối có ấn tượng tốt với nàng mà cả một khắc cũng ra sức tập trung, buổi tối chỉ muốn nằm lỳ ở trên giường, lưng trần để Lạc Ngôn xoa bóp cho nàng.

"Như vậy được không? Có phải là rất mệt mỏi, lúc nào cũng gặp người lời không chừng em lại bị quá sức", Lạc Ngôn có chút đau lòng, bàn tay nhẹ mát xa cho Tô Nhiễm.

"Em chỉ sợ là họ không thích em "

"Không thích thì không thích, tôi thích là được!" Lạc Ngôn cau mày nói.

"Br..Br...Br..." di động trên tủ đầu giường của Tô Nhiễm vang lên.

Tô Nhiễm đưa tay cầm điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi cả người đều ngồi thẳng dậy nghe: "Ba"

"Con gái a, gần đây con và chị con bận lắm không? Kỳ nghỉ lễ sao lại không về nhà?" Tô ba bên kia điện thoại có chút oán giận nói.

"Dạ, ba, gần đây khá là bận, triển lãm ảnh của chị còn chưa kết thúc, con ngày mai sẽ về?" Tô Nhiễm trong lòng mới nghĩ đến, nghỉ lễ mà bản thân cũng không gọi điện thoại về nhà một tiếng ba mẹ nhất định rất trông chờ.

"Con về đi, chị của con một mình rất cực, phụ chị hoàn thàn xong buổi triển lãm rồi về nhà một chuyến, mẹ con cứ nhắc hai chị em", Tô ba chính là sĩ diễn, bản thân rõ ràng quan tâm con gái nhưng lại bày ra bộ mặt than, bản thân là nhớ con nhưng đem Tô mẹ ra làm bia đỡ đạn.

"Dạ, con biết rồi, vài ngày tới con và chị sẽ về", Tô Nhiễm đáp ứng một tiếng, nàng cũng ba mẹ ở nhà.

Hai ba con nói chuyện một hồi, Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm để điện thoại di động xuống.

"Làm sao, ba em muốn em về nghỉ lễ?", Lạc Ngôn ôm lấy Tô Nhiễm, kéo chăn bao lấy hai người.

"Ừm, sau khi kết thúc triển lãm ảnh em cùng chị sẽ về một chuyến", Tô Nhiễm vùi vào lòng ngực của Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn đôi mắt chuyển động: "Vậy tôi và hai người cùng đi, gặp gỡ ba mẹ em, ha ha"

Tô Nhiễm trùng mắt quay sang hỏi: "Ngôn, có nhanh quá không?"

"Nhà tôi bên này đều đồng ý, hiện tại chỉ còn ba mẹ em, em năm nay 25, nhà em cũng sẽ đốc thúc em, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất! Tôi nhất định qua nhà em xin cưới em"

Lạc Ngôn dũng cảm khiến cho lòngTô Nhiễm tràn đầy ấm áp: "Ừm, nhưng là Ngôn, ba của em có tính xấu, Ngôn cẩn thận một chút".

"Ha ha, có xấu thế nào đi nữa cũng không bằng ba tôi, yên tâm "binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn", Lạc Ngôn cười lớn rồi hôn má Tô Nhiễm.

"Ừ...", Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn, trong lòng lo lắng nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, sự kiêu ngạo của chị ấy trở thành nơi tránh gió của chính mình, cũng vì có chị ấy mà không cần sợ hãi điều gì.

Người người đều nói là phụ nữ không cần quá hiếu thắng, quá độc lập, quá lợi hại, như vậy có thể khiến người ta không thích, nhưng nếu không mạnh mẽ, không độc lấp, không lợi hại làm sao có thể bảo vệ bản thân và người mình yêu. Khi người yêu rơi vào thời điểm bất lực ai sẽ giúp đỡ, chỉ có thể là bản thân mình, bởi vì tôi yêu em nên người đứng ở cạnh em nhất định phải là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz