Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng hơi tối, bầu không khí khá ảm đạm. Nàng ngây người nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, sau một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo. Cơ thể mềm nhũn tay cũng nhấc không nổi, đầu óc vẫn còn choáng váng. Liếʍ liếʍ bờ môi, cũng không khô lắm, còn hơi mềm nữa. Cảm giác có làn hơi phả tới khuôn mặt, nàng khẽ quay đầu, tim bỗng đập nhanh hơn khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của người nọ.

Vẫn xinh xắn tinh xảo như thế, nhưng lại ốm đi rất nhiều. Mặc dù không nhìn rõ sắc mặt của nàng, nhưng trong lòng cũng đoán được, hẳn là sống không dễ chịu rồi. Định đưa tay sờ mặt nàng, khổ nỗi không đủ sức, chỉ có thể dùng ánh mắt cẩn thận ngắm nhìn. Lúc trầm tĩnh, càng cảm thấy nàng ấy giống bóng hình khi bé hơn, chỉ là được bớt đi một phần non nớt, thêm một phần tinh xảo, không còn là tiểu nha đầu gầy gầy nho nhỏ, lúc nào dính bên cạnh mình nữa. Tuy rằng tin tức Tô Ngạn lấy được cũng không nhiều, nhưng nàng vẫn hiểu được, nàng ấy chính là người đó. Ánh mắt nàng dịu dàng, lại ẩn chứa sự đau lòng, chăm chú nhìn người đang say ngủ kia, bờ môi khẽ mấp máy, nhả ra hai chữ: "Anh nhi."

Người vốn đang chìm trong giấc ngủ dường như nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra. Trong không gian mờ sáng, đối diện là cặp mặt cất chứa đầy tâm tình. Nàng ngẩn người giây lát, rồi lập tức bật người dậy, vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt không cách nào che giấu, đôi mắt như lưu ly sáng lên. Nhưng bởi vì giật mình dậy quá đột ngột, nàng quên mất mình đang ngồi trên ghế tròn, thế là té xuống cái ịch. May mắn là người tập võ, nên cũng không có lăn lộn gì, rất nhanh đã đứng lên được. Bất chấp vẻ lúng túng lúc này, nàng vội vàng cúi người sát lại: "Ngươi tỉnh rồi, có đói bụng không? Có muốn uống nước không? Thân thể ngươi còn khó chịu không? Có thấy chóng mặt không?"

Nàng bắn ra mấy câu hỏi liên tiếp, cộng thêm cú ngã vừa rồi, Lạp Lệ Sa nhịn không được nhếch môi lên, khẽ cười nói: "Vốn là hơi choáng, mà bị ngươi hỏi đến muốn ngất luôn đây."

Phác Thái Anh có chút xấu hổ, lại luôn miệng nói: "Đúng, đúng ha, ngươi vừa mới tỉnh, ta không nên hỏi nhiều như vậy. Nhược Quân cô nương đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi, ngươi chờ một lát, ta đi kêu người bưng tới, còn báo cho họ biết ngươi đã tỉnh nữa. Ngươi chớ lộn xộn, hảo hảo nằm!"

Nàng nói xong xoay người rời đi, rồi lại ngừng lại. Đi đến bàn rót ly nước ấm, cẩn thận tới gần: "Trước hết cho ngươi uống ít nước, mê man lâu như vậy, không uống được bao nhiêu nước, sợ là sẽ khát."

Lạp Lệ Sa miễn cưỡng muốn cử động cơ thể, nhưng lại có chút lực bất tòng tâm. Phác Thái Anh đi tới, bàn tay trái nắm vai của nàng, nâng nàng dậy tựa vào lòng ngực mình. Mấy ngày nay truyền nội lực cho nàng cũng đã quen rồi, lúc này cũng không thấy có gì không đúng. Nhưng Lạp Lệ Sa lại khác, cảm nhận được nhiệt độ trên người Phác Thái Anh, thoáng giật mình. Nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Nào, từ từ thôi."

Ly nước đưa đến bên môi, Lạp Lệ Sa hé cái miệng nhỏ uống cạn. Hai người dựa sát nhau, Phác Thái Anh sợ làm nàng sặc, dựa vào rất gần. Kết quả, mùi hương trên người cả hai đều quấn quanh cùng một chỗ, làm thần sắc trong mắt Lạp Lệ Sa trở nên mờ mịt không rõ. Đợi đến lúc Phác Thái Anh cho nàng nằm xuống, đẩy cửa đi ra ngoài rồi, trên khuôn mặt tái nhợt của Lạp Lệ Sa hiện lên hai rặng mây đỏ, mặt mày cũng pha lẫn chút bối rối.

Mấy ngày nay nàng bị sốt cao liên miên, đầu óc cứ mê man hỗn loạn, nhưng cũng không phải là không hề có ý thức, chỉ là có chút mơ hồ thôi.

Lời Phác Thái Anh nói bên tai, nàng nghe không rõ lắm, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được nước mắt cùng sự đau khổ của nàng ấy. Chẳng qua là rất nhanh đã tiếp tục choáng váng, mê man đi.

Nhưng mà sau đó, nàng vẫn mơ mơ màng màng cảm giác được có thứ gì đó làm cho mình rất dễ chịu. Khi đó nàng chỉ cảm thấy toàn thân giống như cây đuốc đang cháy sáng, nóng bức khó chịu, mà cảm giác lành lạnh man mát kia khiến nàng vô thức sáp lại gần, lúc ấy cơ hồ là dán chặt tới theo bản năng. Nhưng đầu óc vẫn là một mảnh trống rỗng, giống như một giấc mộng mơ hồ. Mà trong mộng này lại có hương thơm nhàn nhạt, làm cho nàng nhớ mãi.

Mà vừa rồi nàng ngửi thấy mùi hương trên người Phác Thái Anh, giống hệt hương thơm trong mộng kia. Nàng vốn là người thông minh, bằng trí nhớ vụn vặt ngày ấy, cùng phỏng đoán của hôm nay, nàng cơ bản xác định, vật thể mềm lạnh mình quấn quít không tha lúc ấy, nhất định là Phác Thái Anh không thể nghi ngờ!

Mà ác liệt hơn nữa, cái xúc cảm mềm mại trơn bóng nọ, tuyệt đối không thể nào cảm nhận được nếu cách một lớp quần áo. Khi đó bản thân cảm thấy rất thoải mái, coi như chiếm được không ít tiện nghi. Nàng yên lặng nhắm mắt lại, cảm thấy cực kỳ ảo não, mình lúc đó thật sự là bệnh không hề nhẹ.

Bên này Lạp Lệ Sa âm thầm bối rối không thôi, bên kia Phác Thái Anh đã dẫn mấy người Tô Nhược Quân chạy đến. Tô Nhược Quân đi tới bắt mạch cho nàng, Tử Tô ở một bên nhìn Lạp Lệ Sa, nước mắt lưng tròng, mấy người Mặc Ảnh Tô Ngạn cũng khó nén kích động.

Lạp Lệ Sa cất giấu suy nghĩ trong lòng, ấm giọng nói: "Ta không sao rồi, mấy bữa nay làm mọi người lo lắng, hôm nay đều nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tô Nhược Quân biết rõ tính Lạp Lệ Sa, nhẹ gật đầu ra hiệu với mấy người sau lưng, đám Tô Ngạn do dự một chút, cuối cùng đành dặn dò một phen rồi cũng lui xuống.

Tô Nhược Quân xem mạch xong, mặt mày rạng rỡ hẳn: "Viêm Tâm thảo thật sự có hiệu quả, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nửa năm này, thân thể của muội, ít nhất có thể sẽ khôi phục lại trạng thái của ba năm trước."

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, bắt gặp ánh mắt nàng cũng tràn đầy vui mừng, từ từ rầm rì: "Vậy, ta có thể động..."

Lông mày Tô Nhược Quân dựng lên, lườm nàng một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi dám làm càn, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ngân châm!"

Lạp Lệ Sa mấp máy miệng, hiển nhiên bị dọa rồi, rũ mi mắt xuống, không nói lời nào, dưới ánh nến, trông có vẻ khá là đáng thương.

Thấy điệu bộ nàng như thế, Phác Thái Anh có chút đau lòng, trong lòng cũng đoán được Lạp Lệ Sa nói đến có thể động võ không, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhược Quân cô nương, Lệ Sa có thể ăn chưa?"

Chủ đề bị chuyển đi, Tô Nhược Quân nhìn Lạp Lệ Sa rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ liếc nàng một cái, đứng lên nói: "Có thể rồi. Ta đi xem xem thuốc đã có chưa, cô nương đút nàng đi."

Thấy nàng ngồi dậy, Lạp Lệ Sa nói khẽ: "Nhược Quân, mấy ngày nay cực khổ cho tỷ rồi."

Tô Nhược Quân nhíu mày, nở nụ cười: "Ta còn đỡ, vất vả nhất là Thái Anh đó, mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi, còn phải truyền nội lực cho muội. Nếu không phải nàng giúp muội hạ sốt, muội cũng không thể khỏe lại nhanh như vậy đâu." Nói xong, ý vị thâm trường mà nhìn hai người.

Lời nói của Tô Nhược Quân, làm những hình ảnh đêm đó lại bung ra trong đầu Phác Thái Anh, mặt nhịn không được liền đỏ lên, cũng không dám nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cũng không có biểu lộ gì, cơ mà Tô Nhược Quân rõ ràng phát giác thấy nàng cứng ngắc, tâm tình tốt hẳn lên, đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Phác Thái Anh còn nói nhỏ một câu: "Thật ra tâm Lệ Sa đen tối lắm, cô nương đừng để bị gạt."

Phác Thái Anh vừa cảm thấy khó xử, vừa lại muốn cười, tranh thủ thời gian dời lực chú ý, bưng cháo tổ yến tới ngồi bên giường của Lạp Lệ Sa, nâng nàng dậy đàng hoàng, rồi đút cháo cho nàng. Tuy nhiên, đầu vẫn cúi gầm, không dám nhìn người.

Lạp Lệ Sa vẫn ngẩng đầu húp cháo, nhìn thấy cái muỗng chìa tới mũi mình, bất đắc dĩ nói: "Ngươi sắp đút cháo vô lỗ mũi ta rồi."

Phác Thái Anh vội vàng ngẩng đầu, thấy trên chóp mũi nàng dính cháo, nhịn không được cười lên, cũng bất chấp đang cảm thấy khó xử, cầm khăn cẩn thận lau sạch sẽ cho nàng.

Lạp Lệ Sa cố ý chau mày, buồn bực nói: "Ngươi còn cười, ta rất đáng sợ sao, cũng không dám nhìn ta."

"Không có, không có đáng sợ!" Phác Thái Anh dừng lại cười gấp giọng nói: "Ta chỉ là..." Lý do phía sau lại nói không nên lời.

Lạp Lệ Sa cũng không làm khó nàng, khẽ nói: "Ta còn đói."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ tiếp tục đút cháo cho nàng: "Biết đói là tốt rồi, cả một chén này đều là của ngươi đó. Ngươi nên ăn cho bằng hết, tránh lãng phí đồ ăn."

"Thì ra trước giờ Thái Anh đều cảm thấy, ta đang lãng phí đồ ăn?"

"Không phải sao, lúc nào ăn cũng bỏ mứa, cả người không tìm được mấy lạng thịt nữa, đó không phải là lãng phí đồ ăn sao?" Phác Thái Anh nghiêm trang nhìn nàng, trong mắt lại đầy ý cười dịu dàng khó phai.

"Ngươi ăn cũng không ít, mà có thấy ngươi dư ra được miếng thịt nào đâu."

Lạp Lệ Sa thoái mái đáp lại, làm Phác Thái Anh nghẹn đến nói không nên lời, sắc mặt cũng ửng đỏ lên. Nàng lầm bầm nói: "Ta ăn ... cũng đâu tính là nhiều." Người tập võ vốn là ăn hơi nhiều một chút, mà cũng có gì đâu, ừm, đâu có gì to tát.

Trong mắt Lạp Lệ Sa đầy ý cười, dịu dàng nhìn Phác Thái Anh, như là nhớ tới cái gì, ý cười ngày càng sâu.

"Cũng không nhiều lắm, so với trước thì ít hơn chút." Giọng của Lạp Lệ Sa rất thấp, câu phía sau càng mơ hồ, dù là Phác Thái Anh cũng không nghe rõ, hồ nghi hỏi: "So với cái gì?"

"Không có gì, ngươi hãy ăn thật nhiều đi, không sao cả, ta sẽ không nói ngươi lãng phí đâu."

Hai người ngồi trong phòng tán gẫu qua lại, dù Phác Thái Anh chẳng thể nói lại nàng, nhưng thấy nàng còn khỏe mạnh mà nói chuyện, lại có tinh thần trêu chọc chính mình, trong lòng cũng vui vẻ vô cùng. Dáng vẻ lúc nàng sinh bệnh hấp hối, Phác Thái Anh chỉ ước nguyện cả đời nàng cũng không phải gặp lại.

Thân thể Lạp Lệ Sa vẫn còn rất yếu, uống hết thuốc liền ngủ thϊếp đi. Lúc này trái tim Phác Thái Anh mới hoàn toàn thả lỏng. Trở về nằm trên giường, cơn mệt mỏi rã rời nhanh chóng ập đến, làm nàng ngủ một giấc thẳng tới giờ Tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ sáng).

Đợi nàng chỉnh chu xong, đẩy cửa bước ra ngoài, đã thấy Lạp Lệ Sa ngồi trong sân, tay cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lật trang sách, tiếng sột soạt vang lên khe khẽ, toàn bộ quang cảnh trông thản nhiên lại đầy tao nhã.

Nghe thấy nàng đẩy cửa đi ra, Lạp Lệ Sa để sách xuống, quay đầu nhìn nàng, khẽ cười cười: "Tỉnh rồi đấy à."

Nghe giọng nói của nàng, Phác Thái Anh hơi xấu hổ đáp: "Ngủ quên mất thôi. Ngươi đang chờ ta sao?"

"Không việc gì, biết ngươi mệt mỏi mà. Chỉ là ngủ nhiều quá, sợ bụng của ngươi đói thôi." Nói xong, nhìn nhìn cái bụng xẹp lép của nàng.

"Cũng... cũng không đói..." Cơ mà cái bụng của Phác Thái Anh hết sức không phối hợp, cất tiếng 'rột rột' làm chữ đói sau cùng nhỏ hẳn đi, khuôn mặt tinh xảo cũng đỏ bừng lên.

Lạp Lệ Sa hé miệng nín cười, cúi đầu cầm ly che giấu ý cười: "Bụng của ngươi còn thành thật hơn ngươi nhiều."

Đang nói đùa, Tử Tô cầm một hộp đồ ăn nhỏ đi tới, vừa bưng ra đã ngửi thấy mùi thơm, là một l*иg bánh bao hấp xửng tre(*), còn đang bốc hơi nóng.

(*) '小笼包' - một loại bánh bao nhỏ nhân thịt chứa nước trái cây từ Thượng Hải. (Nguồn: wikipedia)

"Đây là chủ tử sai phòng bếp chuẩn bị cho cô nương, vẫn còn nóng đó. Cô nương nhanh ăn đi, ta đi xuống trước."

Phác Thái Anh gật đầu, nói cám ơn.

"Ngươi dậy trễ, bánh bao canh của Túy Tiên lâu đã hết rồi, mà mua sớm về rồi hâm lại cũng mất đi hương vị, nên mới kêu làm bánh bao bình thường thôi."

Trong lòng Phác Thái Anh khẽ run, người này sao lại quan tâm cẩn thận như thế, làm nàng đỡ không nổi luôn. Nàng gắp cái bánh bao, cho vào miệng, bánh bao hơi nóng, khẽ cắn một ngụm, phần vỏ mềm mềm bọc lấy nhân bánh mang nước canh, mùi thơm nức lòng, vị đậm đà, vô cùng ngon miệng.

Nhưng bị Lạp Lệ Sa nhìn mãi, nàng vừa ăn vừa xấu hổ, thấy ý hỏi thăm trong mắt nàng, khẽ nói: "Ăn ngon lắm."

Nhìn thấy vẻ thở phào thả lỏng của Lạp Lệ Sa, nàng nhẹ nhàng cắm vào một cái bánh bao, đưa lên ngay khóe miệng Lạp Lệ Sa: "Nhân loại bánh này cũng không có nhiều mỡ, ngươi ăn thử đi?"

Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Ngươi cũng ham ăn quá đi, cái bánh nhỏ xíu mà chỉ cho ta có nửa cái?"

"Không phải, bây giờ cũng trễ rồi, ngươi ăn nhiều lát nữa làm sao ăn trưa. Không phải không cho ngươi ăn đâu." Phác Thái Anh lắc đầu liên tục.

Và rồi, Lạp Lệ Sa khẽ nhếch miệng, cẩn thận cắn nửa cái bánh bao, ở một bên từ từ nhai nuốt.

Phác Thái Anh thấy nàng ăn rồi, cũng vui vẻ, thuận tay nhét nửa cái còn lại vào miệng mình. Thấy Lạp Lệ Sa sững sờ, mới nhớ tới bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn, vội vàng nuốt miếng bánh xuống, cố gắng nghiêm trang nói: "Ta ăn nhiều, cái bánh bao này quá nhỏ, ta sẽ không lãng phí."

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro