Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nhi, tối hôm qua ngươi, đã làm trò gì... với ta vậy?"

Hai nha hoàn đi đến góc rẽ hành lang, vừa gặp Phác Thái Anh, vội cúi người: "Chào Phác cô nương."

Phác Thái Anh ra hiệu cho các nàng không cần đa lễ, thấy các nàng bưng thuốc thì ấm giọng hỏi: "Thuốc của Nhược Quân cô nương xong rồi ư?"

"Dạ, theo lời chủ tử cố ý dặn dò, chúng ta trông coi, một khắc cũng chưa từng rời khỏi. Nấu xong rồi, chúng ta lập tức bưng tới đây."

"Vất vả các ngươi, đưa thuốc cho ta đi. Các ngươi tới phòng bếp, kêu bọn họ dựa theo khẩu vị của Biểu tiểu thư, chuẩn bị đồ ăn, rồi mang tới đây. Đúng rồi, nhớ rõ cố gắng nấu bát cháo tổ yến, không cần nhiều quá đâu." Phác Thái Anh nghĩ có lẽ Tô Nhược Quân nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được, ít nhất cũng phải cho nàng ăn ít thức ăn lỏng.

"Dạ." Hai người đáp lời, cẩn thận đưa thuốc cho Phác Thái Anh, đi tới nhà bếp.

Trong chỗ tối, Tiêu Mộng Cẩm quan sát Phác Thái Anh, mày nhíu lại. Nhớ tới tình cảnh hôm trước nàng giao đấu với mấy người Lưu Kình, không khỏi cảm thấy hơi kích động. Ở trong giang hồ, bằng tuổi này mà có thân thủ cỡ đó, dường như nàng chưa từng nghe nói. Xem ra Tâm Anh các có lẽ còn cao minh hơn trong tưởng tượng của nàng.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua tức thì, sau đó ánh mắt nàng lại rơi vào chén thuốc trên tay Phác Thái Anh, có chút cay đắng mà cắn cắn môi. Nàng cỡ nào hy vọng, lúc này nàng có thể đi đưa cho nàng ấy, có thể đi thăm nàng ấy.

Thẳng đến khi bóng dáng Phác Thái Anh đi qua hành lang, biến mất hồi lâu, nàng mới thu mắt. Ý niệm lóe lên trong đầu, đưa?

Một lát sau, trên gương mặt tĩnh lặng thê lương của nàng, toát ra một tia vui mừng, lập tức lặng lẽ rời đi.

Mà sau khi Phác Thái Anh bưng thuốc rẽ qua hành lang dài, lại dừng chân một chút. Loại cảm giác kỳ lạ nọ, quả thật đã biến mất. Nàng cụp mắt xuống, khẽ cong môi một cái, đi đến phòng của Tô Nhược Quân.

Lúc này đến hoàng hôn. Vào đông, ánh mặt trời luôn yếu ớt hơn bình thường. Những tia nắng còn sót lại trong buổi tịch dương này cũng thế. Ánh chiều tà mờ nhạt từ từ lui khỏi nội viện, Phác Thái Anh mặc chiếc áo màu hồng cánh sen, đạp bước trên bóng râm chập tối, đẩy cửa bước vào.

Mặt trời dần dần lặng khuất, không khí bắt đầu lạnh đi. Phác Thái Anh vừa đẩy cửa vào, mang khí lạnh vào theo, làm Lạp Lệ Sa đang lau tay cho Tô Nhược Quân cũng rùng mình.

Phác Thái Anh vội vàng đóng cửa, cầm chén thuốc để xuống bàn, đi vào thiên gian ôm áo choàng khoác lên cho Lạp Lệ Sa.

"Muộn rồi mà vẫn không mặc thêm áo. Ngươi đi qua kia ngồi đi, nơi này để ta." Nói rồi, nàng lấy khăn trong tay Lạp Lệ Sa, tiếp tục lau cho Tô Nhược Quân.

Lạp Lệ Sa cười cười: "Đây là ở trong phòng, cần gì khoác áo choàng." Miệng tuy nói như vậy, nhưng nàng lại không có cởi nó ra.

Phác Thái Anh cẩn thận lau rửa cho Tô Nhược Quân xong, lúc này mới lên tiếng: "Lệ Sa, hôm nay ta phát hiện có người tiến vào Tây Uyển."

Lạp Lệ Sa nhíu lông mày lại: "Là nàng?"

"Ta không đi xác định. Nhưng mà, Mặc Ảnh luôn đuổi gϊếŧ đám người đó. Nghĩ đến thời điểm này, ngoài nàng, sẽ không ai mạo hiểm quay lại nữa cả."

Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn Tô Nhược Quân, nhỏ giọng nói: "Hy vọng là nàng, coi như Nhược Quân cũng không phải là ấm đầu."

Nàng nói xong, Phác Thái Anh lại nhíu mày: "Nhưng mà, ngươi vẫn phải cẩn thận, không thể rời xa khỏi tầm mắt của ta. Dù nàng thật lòng đến thăm Nhược Quân, ngươi cũng không thể lơ là. Nàng có thương tiếc Nhược Quân, nhưng chưa chắc với ngươi cũng như thế. Cần mau chóng gọi Bích Thanh, Xích Nham trở về bảo vệ ngươi, lưu ý tình huống trong nội viện mới phải."

Sắc mặt nàng nghiêm nghị, dặn dò Lạp Lệ Sa rất là nghiêm túc.

Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Cũng đừng nghiêm túc như vậy, ta nghe lời ngươi là được mà. Có điều, cô nương kia thân là sát thủ, sợ là có chút cẩn trọng, nên cho nàng cơ hội tới nhìn Nhược Quân."

Thấy Phác Thái Anh gật đầu, nàng lại nhíu mày nói: "Đúng rồi, sư tỷ cùng Nhị sư huynh ngươi như thế nào rồi?"

Nghe nàng dùng cách gọi khác nhau như vậy, Phác Thái Anh có chút buồn cười, mà nghĩ đến chuyện này, lại lập tức nhíu mày: "Không có việc gì, chẳng qua là... Chẳng qua là Nhiễm Thanh Ảnh truyền tin cho Nhị sư huynh, kêu hắn đến nơi hẹn, nói có chuyện quan trọng. Sư tỷ ngăn Nhị sư huynh không được, lại lo lắng cho hắn, nên mới đi theo. Mà hỏi có chuyện gì, Nhị sư huynh hắn cũng không chịu nói. Nhưng mà, có lẽ là cố ý dẫn bọn hắn đi, thừa cơ xuống tay với ngươi thôi. Chiêu mượn đao gϊếŧ người này, nàng làm đến thật là trôi chảy!"

Vừa nghĩ tới Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa... Đôi mắt Phác Thái Anh tối trầm đi, hung hăng nắm chặt tay, lại nhanh chóng dằn xuống. Thấy Lạp Lệ Sa cầm thuốc của Tô Nhược Quân, nàng vội cẩn thận giúp đỡ mở miệng của Tô Nhược Quân ra, để thuốc từ từ rót vào.

Đút một chén thuốc, Tô Nhược Quân chỉ miễn cưỡng nuốt non nửa chén, làm Lạp Lệ Sa rất là lo lắng, nhưng cũng không thể tránh được.

Phác Thái Anh giúp Tô Nhược Quân lau sạch thuốc tràn ra, thấy vẻ mặt sầu khổ của Lạp Lệ Sa, sau đó thở dài: "Nhược Quân thân là đại phu, cứu được rất nhiều người, lại không thể cứu mình. Thầy thuốc không thể tự chữa, thật sự là bất đắc dĩ. Thuốc chỉ uống một chút như vậy, tất nhiên là không được. Ta lại đi nấu một chén, cho nàng uống thêm chén nữa mới được. Còn nữa, đã không còn sớm, ta có kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, có lẽ sẽ đưa tới nhanh thôi. Cho dù ngươi khó chịu, cũng phải ăn chút ít, và cũng đút ít cháo loãng cho Nhược Quân. Ta đi nấu thuốc trước."

Lạp Lệ Sa biết rõ nàng săn sóc chu đáo, tuy rằng thật sự không có khẩu vị, cũng nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: "Vất vả ngươi rồi, ta chờ ngươi trở lại, cùng nhau ăn luôn. Bằng không thì ta càng ăn không vô."

"Cũng được, ta đút cho Nhược Quân xong, lại đến cho ngươi ăn, được chưa?" Nhéo nhéo mặt của nàng, Phác Thái Anh híp mắt lại, sau đó ngồi dậy rời đi.

Sau khi Phác Thái Anh đi, thần sắc Lạp Lệ Sa khôi phục vẻ lạnh nhạt. Nàng vỗ nhẹ tay, trong nháy mắt, một thân ảnh cao ngất từ trên xà nhà nhảy xuống, trầm giọng thưa: "Các chủ!"

Hắn quỳ một chân xuống đất, nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, thì trong căn phòng lờ mờ tối này, hầu như không cảm giác được sự tồn tại của hắn.

"Ảnh Tử, canh giữ chỗ này cho cẩn thận. Chỉ cần không ai uy hϊếp đến an nguy của Nhược Quân, hết thảy không được lộ ra tung tích. Còn nữa, thông báo những thủ hạ của ngươi, gặp được nữ tử nào khả nghi tiến vào Tây Uyển, cũng không nên vội ra tay, mặc kệ nàng đi. Hiểu chưa?"

"Dạ, thưa Các chủ." Giọng của hắn giống như giếng cổ, không hề gợn sóng, sau đó chợt biến mất khỏi trước mặt Lạp Lệ Sa, làm như trong phòng cho tới bây giờ cũng không xuất hiện qua người thứ hai.

Cuối cùng khi Phác Thái Anh nấu thuốc trở về, dùng cơm với Lạp Lệ Sa, lại mất một phen công phu, mới cho Tô Nhược Quân uống thêm nửa chén thuốc, cùng ăn thêm vào miếng cháo tổ yến.

Ngày hôm nay, hai người luôn trong trạng thái khẩn trương, nên có chút mệt nhọc. Buổi tối trông Tô Nhược Quân, Phác Thái Anh thật sự đau lòng Lạp Lệ Sa, thừa dịp nàng không chú ý, đã lặng lẽ điểm huyệt ngủ của nàng.

Vốn định đưa nàng trở về nghỉ ngơi, tự mình trông coi, nhưng nghĩ đến tình hình hôm nay, lại không an tâm. Cuối cùng để Tử Tô lấy thêm chăn, đốt lò than, rồi cho Lạp Lệ Sa ngủ ở trên nhuyễn tháp. Còn nàng thì trông coi cả hai người, một đêm không ngủ.

Bởi vì sợ làm Lạp Lệ Sa bị thương, Phác Thái Anh ra tay rất nhẹ, nên Lạp Lệ Sa tỉnh lại rất sớm. Mở mắt ra, nàng xoa xoa cái đầu hơi choáng, thấy mình nằm trên tháp, quần áo trên người cũng đều đổi qua rồi thì giật mình, sau đó mới hiểu ra vấn đề.

Động đậy người, nàng ngồi dậy, trong phòng đốt có đốt than nên cũng không thấy lạnh. Nàng đang chuẩn bị mặc quần áo, đã thấy Phác Thái Anh đẩy cửa đi vào.

Lạp Lệ Sa không nói một lời, mặc áo mỏng nhìn nàng.

Phác Thái Anh có chút chột dạ, nhưng thấy nàng chưa mặc quần áo tử tế, vội cầm áo ngoài, mặc vào cho nàng.

Trông nàng cúi đầu thắt đai lưng cho mình, Lạp Lệ Sa khẽ nói: "Anh nhi, tối hôm qua ngươi, đã làm trò gì... với ta vậy?"

"..." Phác Thái Anh ho một tiếng, có chút lấy lòng mà nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa vuốt vuốt lên y phục của mình, cười mà như không cười, nói: "Vì sao... Y phục của ta không phải là bộ hôm qua vậy?"

"... Khụ, khụ...khụ..."

Phác Thái Anh vốn chuẩn bị mở miệng, thì bị những lời này của nàng làm nghẹn lại, lập tức ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lời này... Đến cùng là có ý gì?

Cái gì gọi là tối hôm qua nàng đã làm trò gì với nàng ấy chứ?

Nàng chỉ là hiểu tính nàng ấy xưa nay ưa sạch sẽ, hôm qua lại trải qua một màn kia, không thay cho nàng bộ quần áo, lau... mình, sợ nàng ngủ không thoải mái thôi... Đâu có làm gì khác nữa?

Lạp Lệ Sa che miệng cười cười, lập tức lại nghiêm chỉnh giúp nàng vỗ lưng, thấy nàng bình thường rồi, mới khẽ nói: "Ta đi xem Nhược Quân."

Đi đến bên giường của Tô Nhược Quân, Lạp Lệ Sa sờ thử trán nàng ấy một chút, lại vén chăn lên xem qua vết thương của nàng, thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Màu hồng nhuận phơn phớt trên mặt Phác Thái Anh đã lui xuống, nàng nói khẽ: "Hồi tối ta cũng thường thăm chừng rồi. Mạch của Nhược Quân cô nương mặc dù yếu, nhưng khá vững vàng, cũng không có phát sốt, nhất định có thể vượt qua được!"

Nhìn thấy dưới mắt nàng một màu xanh nhàn nhàn, Lạp Lệ Sa thở dài: "Hôm qua người giao thủ với bọn họ, tổn hao nội lực khá nhiều, tại sao lại điểm huyệt ngủ của ta, tự mình trông cả đêm cơ chứ?"

"Thân thể ngươi không tốt, tất nhiên không được thức đêm. Nhược Quân và ngươi tình cảm sâu đâm, ngươi không trông coi nhất định sẽ không an tâm, nên ta liền thay ngươi trông nàng vậy. Hơn nữa ta cũng có ngồi yên vận công, nên không cảm thấy buồn ngủ gì hết."

"Ngươi đó." Lạp Lệ Sa biết tâm ý của nàng, cũng không nói thêm nữa, ngồi dậy thấm nước lên môi cho Tô Nhược Quân, lại cho nàng uống ít nước ấm, lúc này mới kéo Phác Thái Anh, nói: "Đi dùng điểm tâm, sau đó ta đi ngủ với ngươi. Nhược Quân nơi này... Có lẽ là nên cho người nào đó cơ hội tới gần."

Phác Thái Anh hiểu rõ, cười cười rồi đi theo nàng ra ngoài. Bàn tay trái Lạp Lệ Sa của gác sau lưng, đánh ra ra hiệu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tại phía bên phải căn phòng của Tô Nhược Quân, có một gian sương phòng. Bởi vì Tô Nhược Quân bị thương, nên Đào Hồng, Liễu Lục, hai nha hoàn của Tô phủ liền được sắp xếp ở đó đợi hầu, tùy thời chăm lo cho Tô Nhược Quân.

Sáng sớm hai người đã thức dậy, đi rửa mặt cho Tô Nhược Quân trước, sau đó đến tiền viện nấu thuốc cho nàng. Đơn thuốc Từ đại phu viết rất phức tạp, rất nhiều dược liệu cũng là cần canh giờ, dựa theo trình tự mà thêm vào, độ lửa càng phải khống chế tốt, bởi vậy hai người cả buổi sáng cơ bản đều ở tiền viện.

Tiêu Mộng Cẩm từ xa xa nhìn qua nội viện, một đêm chưa chợp mắt, ngay cả trong đêm vẫn nhìn về căn phòng chưa từng tắt đèn kia. Nàng biết rõ, người nàng tâm tâm niệm niệm, đang nằm ở nơi đó, sinh tử chưa biết. Dù bản thân không cách nào trông coi nàng ấy, trông coi ngọn đèn lay lắt kia, cũng là một niềm an ủi đáng thương rồi.

Mắt thấy hai nha đầu kia lại xuất hiện, Tiêu Mộng Cẩm một mực âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nha đầu áo hồng.

Mãi cho đến giữa trưa, hai nha đầu kia xuất hiện lần nữa, Tiêu Mộng Cẩm cũng chưa từng nhúc nhích. Nói cách khác, từ khuya hôm qua cho tới bây giờ, nàng đều không có ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước nào. Bởi vì còn bị nội thương, sắc mặt nàng rất là khó coi, bờ môi cũng có chút khô nứt, nhưng đôi mắt vẫn còn sự linh hoạt, một mực ẩn núp.

Vốn là Đào Hồng trông thuốc, nhưng sau nửa nén hương, nàng lại gọi Liễu Lục ở trong bếp ra, nói nhỏ vài câu, liền vội vàng ra ngoài.

Liễu Lục ngồi trên băng ghế, nhìn kỹ lò lửa, đến khi thuốc đều sắc xong rồi, Đào Hồng mới khoan thai bước về. Liễu Lục nhịn không được mà hỏi: "Chẳng phải đi nhà xí thôi ư, tại sao lâu như thế mới trở về? Ngươi không thoải mái hả, sao lại che mặt?"

Đào Hồng có chút áo não thả tay xuống, lộ ra nửa gương mặt bầm tím, làm Liễu Lục sững sờ: "Bị sao thế?"

Đào Hồng khoát tay áo, thấp giọng lầm bầm: "Đừng nói nữa, ngã đó."

"Sao mà không cẩn thận như vậy, có muốn đi bôi thuốc không? Thuốc này ta đưa đi nhé?"

"Không... Không cần, không nặng đâu. Đừng để chậm trễ, đi thôi."

Liễu Lục nhìn Đào Hồng bưng thuốc, có chút bất đắc dĩ, đành phải vừa lải nhải vừa đi vào nội viện với nàng. Chẳng qua là cảm thấy, Đào Hồng hôm nay có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ là ngã hỏng đầu rồi?

Lúc hai người bưng thuốc vào, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đang cho Tô Nhược Quân uống thuốc trước kia nàng điều chế.

Có điều thuốc viên không thể so với thuốc nước, đút nhiều lần rồi cũng không thấy nàng nuốt. Rơi vào đường cùng, Lạp Lệ Sa để Nhược Quân dựa vào mình, Phác Thái Anh thì bưng nước, dùng nước dẫn thuốc. Thử liên tục nhiều lần, làm áo mỏng của Tô Nhược Quân đều ướt đẫm, lúc này mới làm nàng nuốt xuống được.

Liễu Lục không dám quấy rầy các nàng, để chén thuốc xuống rồi chuẩn bị lui ra, thì thấy Đào Hồng chăm chú siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Tô Nhược Quân, vội giật giật ống tay áo của nàng, nhưng không thấy nàng động đậy chút nào.

Mà Lạp Lệ Sa thấy hai người không có lập tức đi ra ngoài, lại phát hiện quần áo của Tô Nhược Quân đều ướt, vì vậy mở miệng nói: "Đào Hồng, Liễu Lục, chuẩn bị bộ quần áo sạch, thay cho Nhược Quân cô nương, để nàng khỏi cảm lạnh."

Hai người vội cúi đầu xuống, cung kính đáp một tiếng.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa quét qua trên thân hai người, khẽ nói: "Đào Hồng, mặt ngươi làm sao vậy?"

Đào Hồng nhỏ giọng nói: "Nô tỳ... Không cẩn thận ngã ạ."

Mắt Lạp Lệ Sa lóe lên, nhìn sang Phác Thái Anh, sau đó gật đầu nói: "Nếu bị ngã thì đừng chạy khắp nơi nữa. Liễu Lục chịu trách nhiệm nấu thuốc, ngươi ở đây trông coi Nhược Quân cô nương. Nhớ kỹ không thể lười biếng, thường xuyên nhìn xem nàng có nóng lên hay không, có biết chưa?"

Đào Hồng mấp máy miệng: "Dạ, nhớ rồi ạ."

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đi qua bên người nàng, Lạp Lệ Sa dừng một chút, khẽ cười nói: "Hôm nay giọng của Đào Hồng, quả là dễ nghe hơn ngày xưa đó."

Phác Thái Anh liếc nàng một cái: "Đừng có ra vẻ như công tử, Mặc Ảnh vẫn chờ ngươi đó, đi thôi."

Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, thong thả mà đi ra ngoài, để lại Đào Hồng cúi gục đầu, và, Tô Nhược Quân vẫn còn mê man.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro