chương 38- ám sát?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức tang sự của Lạc gia nhanh chóng lan khắp triều, Phượng đế cũng trên điện Kim Hòa, nói vào câu an ủi Lạc ái khanh nén bi thương.

Quan viên văn võ lại xem đây là cơ hội nịnh bợ lấy lòng, lập tức chuẩn bị lễ vật đến dự tang lễ.

Từ sáng Lạc Âm đã nghe thấy tiếng gõ mõ kéo dài từ cửa lớn đến hậu viện. Bạch Hạ hầu nàng vận tang phục vào, còn đội cả khăn tang. Bất quá, sắc mặt Lạc Âm vẫn nhạt nhẽo như thường ngày, nhìn không ra thương tâm.

Bạch Thúy lách qua bình phong hoa cẩm tú, bưng chén cháo còn phả nhiệt khí đi vào tẩm thất, nhẹ giọng: "Tiểu thư, tang sự còn dài, người trước dùng cháo lót dạ".

Thân thể quân quý vốn nhu nhược, đôi lúc chỉ cần tiết trời thay đổi là đã đổ bệnh. Huống hồ tang lễ kéo dài đến hai ba ngày, còn phải túc trực bên linh cữu, tiếp đón khách khứa, nhịn đói nhịn khát như vậy, thân thể Lạc Âm làm sao chịu được.

Lạc Âm gật đầu, lại hỏi: "Đại sảnh đã đông đủ?".

Bạch Thúy thành thật đáp: "Bẩm tiểu thư, khách khứa đã đến đông đúc rồi, bất quá chính phòng Lưu thị vẫn chưa ra đón tiếp".

Lạc Âm cười nhạt, chính phòng ngạo mạn đó làm sao dễ dàng lột xuống da mặt đâu. Lạc phủ ai cũng biết rõ lão phu nhân là do các nàng hại chết, các nàng còn dám ra dự tang, mặt cũng quá dày. Ngược lại, nếu các nàng không ra dự tang, càng thất lễ với khách khứa. Đằng nào cũng không phải, thật tò mò lần này Lạc Thi Âm làm sao để giữ gìn hình tượng thánh mẫu hoàn mỹ đây.

Mặc xong tang phục, Lạc Âm cho Bạch Hạ cùng Bạch Thúy lui xuống dùng điểm tâm, bản thân thì từ tốn dùng cháo. A Bộ lại tiến vào, cũng không đi vào tẩm thất, cung kinh quỳ một chân, cách phiến bình phong hành lễ.

"Không cần câu nệ, đứng lên đi"- Lạc Âm thản nhiên nói.

A Bộ ổn trọng đứng dậy, cung kính nói: "Bẩm chủ tử, toàn bộ đã thu xếp xong, chỉ chờ động tĩnh bên Thế nữ".

Lạc Âm đặt lại muỗng sứ vào chén, cháo vẫn chưa vơi quá một nửa. Nhận được lời của A Bộ, nàng cũng an tâm đôi chút. Phất tay cho hắn lui liền chuẩn bị đến chính sảnh dự tang.

Dựa trên hiểu biết của nàng về Phượng Hinh Phúc ở đời trước, thì dự đoán này cũng chỉ đúng được năm phần. Tang lễ hôm nay có thể được nàng ta tận dụng hoặc có thể là không.

Nàng ta có thể mạo hiểm được ăn cả ngả về không, nhưng cũng có thể chỉ là dương đông kích tây. Bất quá, Lạc Âm sẽ không đánh cược, nàng chuẩn bị trước cho mọi loại khả năng.

Nàng có thể đem mạng mình ra cược với lũ người này, nhưng an nguy của nàng ấy thì tuyệt đối không.

...

Lúc đến đại sảnh, không khí đã đầy hương khói nghi ngút. Khắp nơi đều treo khăn tang, trắng xóa không điểm hoa văn, nhuốm nên sắc thái bi thương tang tóc. Khách khứa tới dâng hương đi lại tới lui trong đại sảnh.

Lạc Âm vừa đến liền được Lạc Khải giao cho việc đón tiếp khách khứa, Lưu thị quả nhiên chẳng thấy tăm hơi.

Lại qua thêm một canh giờ nữa, mới thấy Lạc Thi Âm vận tang phục trắng muốt tiến ra. Lấy lý do Lưu thị thương tâm đến đổ bệnh, chủ mẫu liền không dự tang được. Lạc Khải sắc mặt không vui, nhưng lại không nói gì. Phất áo bỏ đi.

Lạc Âm quỳ bên linh cữu, từ tốn đốt giấy bạc, mỉm cười lạnh lẽo. Ánh sáng từ chậu than rực lên dung mạo nàng, ngọn lửa bay múa xinh đẹp. Chỉ là đôi mắt nàng lạnh như băng.

Tổ mẫu a, ngươi thấy không, con dâu tốt ngươi cẩn thận lựa chọn, thậm chí còn chẳng thèm để tang ngươi.. Thật đáng thương hại a.

Từ sau chuyện lễ gia quan, Lưu thị biết Lưu gia mất hết mặt mũi vì Lạc Âm liền tranh cãi với Lạc Khải. Ý tứ muốn ép chết Lạc Âm để hả giận, bất quá Lạc Khải không chấp nhận, vậy nên liền hình thành tràng cảnh phu thê bất hòa này.

Lạc Âm cũng có chút hiếu kì, vì cái gì Lạc Khải lại muốn giữ nàng lại. Nếu nói là tình thương phụ thân, thì đó là thiên đại chê cười...

Vừa lúc Thái nữ điện hạ cùng Thế nữ cũng đến dự tang. Lạc Thi Âm vốn đang định thắp hương liền dừng động tác, sửa soạn lại liền vội ra cửa ngay. Lạc Âm thu hết vào đáy mắt, nàng gợn môi cười lạnh.

Đúng là tài nữ kinh thành, một bụng kinh luân, nhân lúc tang lễ tổ mẫu tranh thủ gặp tình nhân. Quả làm người khác phải hâm mộ.

Nàng không ra tiếp đón, bất quá Phượng Hinh Phúc vẫn tìm đến chỗ nàng.

Quả thật Lạc Âm ngồi dưới trản đèn đốt giấy bạc, vóc người tiêm nhược nhưng ẩn chứa ngạo khí hơn người, quá bắt mắt. Phượng Hinh Phúc mắt phượng lóe lên ánh sáng vô danh, nói vài lời với Lạc Thi Âm xong liền tiến đến.

Nàng ta tri kỉ nói: "Tam tiểu thư, xin nén bi thương".

Động tác trên tay Lạc Âm hơi ngừng một chút, cũng không buồn nhấc mắt nhìn Phượng Hinh Phúc. Ngữ khí mỏng như sắp vỡ vụn: "Tạ thế nữ an ủi".

Phượng Hinh Phúc lại không rời đi, ngồi xuống cạnh Lạc Âm, đốt giấy bạc cùng nàng. Cực kỳ ôn nhu tri kỉ.

Nếu Lạc Âm là một quân quý đang thương tâm quá độ, được chở che như vậy, nói không chừng đã lao vào lòng Phượng Hinh Phúc, rồi nhu nhược nức nở khóc. Chẳng qua nàng không phải loại quân quý đó, mà Phượng Hinh Phúc cũng không có ý định dùng cách này để thu phục nàng.

Phượng Hinh Phúc bỏ một xấp giấy bạc vào chậu than, lửa nồng nhanh chóng liếm thành tro, nàng ta cười thâm ý: "Tam tiểu thư, chuyện ở Lưu gia lần trước, tiểu thư thủ đoạn thật cao minh".

Lạc Âm nét mặt vô vị, không nhìn đến Phượng Hinh Phúc, đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng ở gần nàng ta đến vậy. Nếu không phải cực lực kiềm chế, nàng đã trực tiếp bóp cổ nàng ta tại đây.

"Thế nữ quá khen"- Lạc Âm có lệ nói.

Phượng Hinh Phúc lại rất thưởng thức Lạc Âm, nàng ta cảm nhận được khí tức đặc hữu trên người nàng, đó là loại khí tức quân quý đầy dẫn dụ. Nàng ta hứng thú hỏi: "Thật tò mò, lúc đó tam tiểu thư làm sao đoán trước được bản thân sẽ bị ám hại mà dự trù phương án trả đũa nhỉ?".

Lạc Âm trông thấy Lạc Thi Âm đang tiến về phía này. Xem ra ả ta sắp hưng sư vấn tội nàng dám gần gũi với tình nhân ả ta rồi. Nàng chậm rãi đứng dậy, từ đầu chí cuối không phân cho Phượng Hinh Phúc nửa ánh mắt.

"Thế nữ, muốn người khác không biết, tốt nhất đừng làm", để lại một câu sâu kín như vậy, Lạc Âm cất bước rời đi.

Phượng Hinh Phúc chính là thưởng thức điểm này của Lạc Âm. Rõ ràng là một quân quý nhu nhược, nhưng lại khiến người khác nhìn không thấu. Còn có thủ đoạn lẫn bản lĩnh, khó mà tìm thấy người thứ hai giống vậy.

Lạc Thi Âm vừa lúc tiến đến, thấy Phượng Hinh Phúc ở gần Lạc Âm thì cực kỳ không vui. Nàng ta xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, điềm đạm thu hút chú ý: "Thế nữ... tiểu nữ đã chuẩn bị nhang đèn để thế nữ phúng vái".

Phượng Hinh Phúc quay người, trông thấy đối phương nhu nhược như vậy liền sinh lòng che chở. Ôn nhu nói: "Nhị tiểu thư chu đáo rồi".

Lạc Thi Âm miễn cưỡng nở nụ cười. Thoạt nhìn, không khác đau thương quá độ, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười vượt qua là bao. Một đóa hoa kiên cường thế này, càng kích khởi tâm tư bảo vệ của người khác.

...

Lạc Âm tránh được Phượng Hinh Phúc, lại phải đón tiếp khách khứa khác. Biểu hiện nàng vẫn hoàn mỹ không chỗ bắt bẻ. Được đám quan khách ưu ái ghé mắt nhìn.

Thế nhưng trong lòng nàng lại bắt đầu nhen nhóm dự cảm bất an... Từ nãy đến giờ Thái nữ điện hạ đã vào cửa nhưng nàng lại không trông thấy nàng ấy, cảm giác bất an theo đó càng lớn dần.

...

Lại nói bên chỗ Phượng Chiêu An. Giữa hoa viên Lạc phủ đầy hoa cỏ trân quý, nàng ngây ngốc đứng một mình, bạch y thêu bạc hạc càng làm nàng giống một tiểu bạch thỏ vô hại. Nàng có chút rụt rè sợ hãi nhìn chung quanh.

Biểu hoàng tỷ nói Lạc Âm tỷ tỷ hẹn nàng ngoài này, nhưng nàng không thấy ai cả. Vì sao lại vậy? Hay nàng lại ngu ngốc đi lầm đường nữa rồi?

Giữa lúc Phượng Chiêu An còn đang thập phần rối rắm, lại nghe thấy thanh âm xé gió sưu sưu. Vô thanh vô thức hai mươi đạo bóng đen xuất hiện ngay trước mắt Phượng Chiêu An.

Phượng Chiêu An tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, ngốc nghếch nghiêng đầu. Thật ra nội tâm lại cười lạnh, chỉ là đối phó với một tên ngốc, biểu hoàng tỷ tốt của nàng cần gì lại huy động nhiều nhân lực như vậy? Dùng dao mổ trâu giết gà sao?

Thuộc hạ Phượng Hinh Phúc phái tới cũng có chút khinh thường Phượng Chiêu An "ngu ngốc", bất quá vẫn theo lệnh chủ tử lập tức ra tay. Đao kiếm xé gió mà đi.

Phượng Hinh Phúc rất biết tận dụng cơ hội, Phượng Chiêu An vì "bệnh ngốc" nên luôn bị bắt ở trong cung, mà nàng ta lại không thể hạ thủ dưới mắt Phượng đế. Cố tình chờ đợi nàng ra cung mới hạ thủ, cụ thể là dự tang lễ hôm nay. Xem ra nàng ta gấp gáp giành ngôi Trữ quân đến như vậy.

"Sưu!" một bóng hắc y lao lên đầu tiên lại gục xuống.

Nhất tề hắc y nhân khác đều không thể tin được. Phượng Chiêu An vẫn như trước vô hại đứng đó, mang vẻ hiếu kì nhìn bọn hắn, chẳng qua trên tay nàng đã nhiều hơn một đạo nhuyễn kiếm, thân kiếm sáng bóng như gương.

Tiếng hút khí lạnh vang lên liên tục, một đám hắc y nhân lập tức lao vào tấn công Phượng Chiêu An. Nội tâm bọn hắn vẫn là không thể tin cùng khiếp sợ, ai mà ngờ Trữ quân ngốc đương triều biết võ công đâu chứ.

Phượng Chiêu An thần sắc không vi hoảng, lấy một địch hai mươi, nhuyễn kiếm trên tay tựa như không xương mà vũ động, lưỡi kiếm múa đến đâu lấy mạng người tới đó.

Một đường sắc bén đâm sâu vào ngực hắc y nhân rồi nhanh như chớp rút ra, cả một tia máu cũng không bắn ra được. Chỉ thấy hắn ta gục xuống ngay, đủ thấy vết thương chí mạng đó phải tinh tế đến thế nào. Luận thủ pháp giết người lẫn binh khí đều là bậc thượng phẩm, hiếm ai sánh kịp.

Chợt Phượng Chiêu An động ngọc thủ, phi tiêu nhỏ như móng tay từ trong tay áo xé gió bắn ra, cắm chặt vào đầu một hắc y nhân đang định chạy trốn.

Nàng cong môi mỏng. Muốn về báo tin cho Phượng Hinh Phúc sao? Đừng hòng! Đám người này đều đã biết bí mật của nàng, ai cũng đừng mong sống sót.

Tròn một chung trà, gần hai mươi sát thủ Phượng Hinh Phúc phái đến đều bị nàng giải quyết sạch sẽ. Thậm chí một đường máu bắn ra cũng không có.

Từng nghe, nếu dùng một binh khí sắc nhọn, nhanh như chớp đâm vào tim rồi rút ra ngay, thì cả vết thương cũng không tìm thấy, nói gì đến máu tanh. Thủ pháp Phượng Chiêu An dùng chính là loại này. Giết người nhưng không lấy máu, không phải bẩn y phục.

Nhìn thi thể ngổn ngang trên đất, dung mạo nho nhã Phượng Chiêu An nhiễm một tầng cười lạnh châm chọc. Dục tốc bất đạt, hoàng biểu tỷ của nàng lại làm nàng thất vọng nữa rồi.

Chợt "soạt!" một tiếng, Phượng Chiêu An sắc bén nhìn sang. Một tên thái giám trốn sau bụi hoa dành dành gần đó lảo đảo chạy ra, dáng vẻ sợ đến mất mật. Hắn ta là người Vu hậu phái theo trông chừng Phượng Chiêu An mọi khi.

Nàng cứ nghĩ hắn ta đã đi lạc, làm sao lại xuất hiện ở đây đâu. Bất quá, hắn ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thì đừng hòng sống sót.

Phượng Chiêu An còn chưa ra tay, đã thấy một đạo nhân ảnh xuất hiện, chặn đường tên thái giám kia.

"Vị thái giám này làm sao lại vội vã như vậy? Đã có chuyện gì sao?"

Lạc Âm từ tốn tiến đến, rõ ràng ôn tồn hỏi thăm nhưng lại dọa sợ tên thái giám, bức hắn lui về sau. Hắn ta đương nhiên nhớ Phượng Chiêu An hung thần ác sát sau lưng, lại thêm chấn kinh quá độ, mất tư duy mà bám vào Lạc Âm, hắn thét lên: "Điện, điện hạ... không ngốc, nàng, nàng là quỷ!".

Lạc Âm dừng bước, lẳng lặng nhìn Phượng Chiêu An đang đứng xa xa. Lại phẳng lặng hỏi lại: "Vậy sao?".

Tên thái giám lúc này mới nhận ra không đúng, kinh hãi buông Lạc Âm ra như thấy quỷ. Bất quá... đã muộn. Lạc Âm lưu loát cắm sâu chủy thủ vào cổ họng hắn ta, máu trào ra ướt cả người nàng. Vệt máu đỏ tươi bắn lên sườn mặt nàng, vài phần yêu dã nói không nên lời.

Phượng Chiêu An hơi động phượng mâu, nàng không nghĩ Lạc Âm sẽ làm vậy. Nhưng vẫn không biểu tình, có chút hứng thú nữ quân quý này sẽ làm gì tiếp theo.

Thấy thi thể không sợ hãi, giết người mà mặt không đổi sắc, biết nàng không ngốc nhưng cũng không bất ngờ. Rốt cuộc nàng ta là ai? Đơn thuần là quân quý mộng leo cành cao làm phượng hoàng sao? Nàng không tin.

Lạc Âm đẩy thi thể tên thái giám ra, rút lại chủy thủ của mình. Hắn ta liền ngã trên đất, máu từ cổ họng trào ra thấm ướt mảng cỏ xanh.

Máu nhiễm lấy tang bào, Lạc Âm đưa mắt nhìn Phượng Chiêu An, lúc này đáy mắt nàng gợn lên từng cơn sóng nhỏ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro