chương 1- về muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 giờ tối, Ôn Ngữ về đến khách sạn đặc quyền riêng cho phái đoàn chính phủ. Bước chân nàng có điểm phù phiếm, đều là do hơi men làm ra cả. Tại Anh Lan quốc này, mỗi khi thiết đãi đều dùng rượu mạnh. Ở yến tiệc hoàng gia, rượu lại càng mạnh hơn.

Dù Ôn Ngữ có mười năm lăn lộn nơi chính trường, cũng luyện thành một thân tửu lượng tốt. Nhưng nàng vẫn không đối phó được với đám người hoàng gia Anh Lan. May mắn, có thị trưởng giải vây cho nàng về trước, không thì khó mà nói trước chuyện gì.

Ôn Ngữ dùng thẻ vip mở cửa phòng khách sạn, khóe môi nhiễm cười khổ. Có ở nơi khắc nghiệt như chính trường mới thấy alpha cùng omega khác biệt đến thế nào. Điển hình là nàng, thân thể omega quá mức yếu ớt, không trụ được bao lâu. Âu cũng vì thế mà tạo hóa mới ban cho alpha vô cùng cường đại để omega dựa dẫm vào.

Ôn Ngữ vào trong rồi cũng không định tắm rửa. Nàng rất mệt, cả hôm nay phải dùng lớp mặt nạ xã giao đối phó với hàng tá người, nàng đều mệt mỏi.

Ngã người xuống giường, thân thể nàng liền như mềm nhũn ra. Mơ hồ tuyến thể sau gáy lại nóng lên, tin tức tố từng tia phóng ra run rẩy. Ôn Ngữ ý cười khổ càng nồng đậm hơn. Biết ngay đám người đó chuốc rượu nàng sẽ không tốt đẹp mà.

Thân thể omega vốn dĩ đã yếu mềm, chỉ cần một lượng nhỏ tin tức tố alpha được điều chế đặc thù sẽ dễ dàng thúc động tình kì ngay. Huống hồ Ôn Ngữ đã là omega hai mươi tám tuổi, thân thể đều thành thục, lại đang ở độ tuổi đầy ham muốn, làm sao tránh khỏi.

Ôn Ngữ gian nan ngồi dậy, nàng nới lỏng cúc áo sơ mi. Mò mẫn tìm lại túi xách.

Sống trong chính trường, loại trò vặt bỉ ổi nào cũng có, Ôn Ngữ đã quen với điều này. Nhớ mấy năm trước, lần đầu tiên nàng bị chuốc thuốc. Suýt chút thì bị một tên alpha nhơ nhớp tiêu kí. May mắn, vẫn là thị trưởng cứu nàng, cho nàng dùng thuốc để lấn át đi.

Ôn Ngữ rất nhanh thì tìm thấy thuốc, để phòng hờ chuyện này. Hầu như nàng luôn đặt nó trong túi xách. Nàng gỡ hai viên thuốc khỏi vỉ, uống cạn cả cốc nước để chúng trôi xuống bụng.

Mất năm phút, lửa nóng trong người mới từng chút rút đi. Ôn Ngữ mệt mỏi nằm đó, mi mắt cũng không động được. Chẳng mất bao lâu, nàng thiếp đi.

Lúc Ôn Ngữ đã ngủ, nàng không kịp nhìn thấy màn hình điện thoại lóe sáng. Hai chữ "thị trưởng" phát sáng rồi tắt lịm.

...

12 giờ, đã là nửa đêm, lúc này Lãnh Ngọc Cẩn mới về khách sạn. Tiếng bước chân đều đặn vọng trên hành lang. Trợ lý phụ đi bên cạnh cũng phải đẩy nhanh cước bộ mới theo kịp nàng. Rõ ràng thần sắc Lãnh Ngọc Cẩn vô cùng thản nhiên, cử động thong thả, bất quá tốc độ lúc đi làm sao lại nhanh như vậy đâu?

Nàng là lo cho Ôn Ngữ, Ôn Ngữ khi nãy không nghe điện thoại làm nàng rất lo.

Đến phòng của Ôn Ngữ, nàng dừng lại, có tiết tấu gõ ba lần. Không có người đáp. Thấy vậy, nàng liền lấy túi trong áo vest ra thẻ dự phòng nữa. Thẻ này là Ôn Ngữ đưa cho nàng lúc các nàng vừa đến đây.

Bao giờ cũng vậy, dù ở đâu. Ôn Ngữ luôn chủ động đưa cho Lãnh Ngọc Cẩn thứ quan trọng như chìa khóa, giấy tờ hộ thân, thẻ phòng khách sạn, thậm chí là cả thuốc ức chế đặc thù của omega. Đây không phải là hành động trao gửi của một đôi phối ngẫu, mà đúng hơn đó là biểu hiện tín nhiệm.

Ôn Ngữ là phụ tá dưới trướng Lãnh Ngọc Cẩn, để hiểu hiện trung thành, nàng không hề giữ lại riêng tư. Ngược lại, Lãnh Ngọc Cẩn là alpha vô cùng ưu tú, là chủ thượng xứng đáng mà Ôn Ngữ tin tưởng đi theo.

Quan trọng nhất, giữa các nàng không tồn tại thứ tình cảm phối ngẫu. Đơn thuần, Ôn Ngữ tin Lãnh Ngọc Cẩn là chính nhân quân tử, sẽ không làm điều quá phận. Do vậy, nàng mới trao nhiều thứ trọng yếu như vậy cho Lãnh Ngọc Cẩn.

Lãnh Ngọc Cẩn mở cửa, dặn dò tên trợ lý phụ: "Cậu lui về nghỉ ngơi, sắp lại lịch trình."

Trợ lý phụ lập tức cúi người ba mươi độ cáo lui.

Lãnh Ngọc Cẩn cũng không muốn nhiều lời, cứ vậy tiến vào trong, chậm rãi đóng cửa lại.

Bên trong phòng khách sạn vô cùng tươm tất tiện nghi, Lãnh Ngọc Cẩn từng bước nhẹ nhàng tìm đến giường ngủ. Thấy Ôn Ngữ đang nằm đó thì an tâm. Ôn Ngữ vốn đã ngủ say, không hay biết đến sự có mặt của Lãnh Ngọc Cẩn.

Nàng tiến đến, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ kinh động đến Ôn Ngữ. Nàng chậm rãi ngồi xuống mép giường, thấy vỉ thuốc cùng cốc nước đặt bên bàn nhỏ liền biết.

Lãnh Ngọc Cẩn nhẹ thở dài, nàng ấy lại chịu khổ rồi.

Lãnh Ngọc Cẩn còn nhớ, lúc nàng bắt đầu mang theo Ôn Ngữ bên người, đó là mười năm trước. Khi ấy nữ nhân này còn là một omega mềm yếu vô cùng, thập phần lệ thuộc. Nàng ấy cũng từng khóc, từng mệt mỏi đến muốn gục ngã. Nhưng nàng ấy không gục ngã.

Một omega tươi trẻ ngây thơ, dần bị khổ sở bào mòn trở thành một nữ cường nhân như hôm nay.

Mười năm a... các nàng đã ở cạnh nhau cả mười năm rồi...

Lãnh Ngọc Cẩn chậm rãi vuốt tóc Ôn Ngữ. Chỉ khi nàng ấy ngủ say, nàng mới dám làm thế này.

Động tác Lãnh Ngọc Cẩn rất chậm, rất ôn nhu, từ vén tóc trở thành vuốt ve. Đầu ngón tay tinh xảo vuốt dọc sườn mặt, kéo dài đến khóe môi thụy nhan đang an tĩnh. Ôn nhu như chạm vào một viên pha lê đắc giá, là vô hạn nâng niu cùng bảo hộ.

Ôn Ngữ đã sớm bị rượu huân mất thần trí. Ngủ đến mê mệt, cảm thấy một nguồn nhiệt vuốt ve thì vô thức cọ cọ.

Lãnh Ngọc Cẩn lại mỉm cười, gương mặt xinh đẹp lóa mắt nhiễm một tầng dịu dàng. Nếu nàng ấy lúc nào cũng nhu thuận thế này, thì tốt quá rồi.

Lãnh Ngọc Cẩn thật tâm vẫn muốn cứ vậy ngồi đây bồi Ôn Ngữ cả đêm. Nhưng nàng biết không thể, bất đắc dĩ đứng dậy, nàng chỉnh góc chăn cẩn thận, gắt gao vây kín Ôn Ngữ

Vốn dĩ khách sạn chất lượng tốt thế này còn có lò sưởi cảm ứng, sẽ không để cóng chết. Nhưng Lãnh Ngọc Cẩn không an tâm, đơn giản, Ôn Ngữ là omega mềm yếu, vẫn là cần loại đặc thù bảo hộ.

Ôn nhu đặt xuống nụ hôn lên trán Ôn Ngữ, Lãnh Ngọc Cẩn tắt đèn chính đi thì mời ly khai.

Trước khi đi, nàng còn chu đáo kiểm tra xung quanh. Chắc chắn không có lối nào cho kẻ khác đột nhập mới an tâm.

...

Sáng 5 giờ 30 phút, chuông báo thức từ điện thoại Ôn Ngữ vang lên nho nhỏ. Mất một lúc nàng động đậy trong chăn. Đưa tay tắt đi báo thức.

Ôn Ngữ gian nan ngồi dậy, cơn đau đầu ập đến. Nàng ôm lấy đầu mình, xoa xoa mi tâm để dằn bớt cơn đau. Rươuk ngon bao giòe cũng mang, đặc biệt là với omega các nàng, từ da thịt đã không thích ứng với những loại kích thích như vậy.

Ôn Ngữ rất nhanh thì khôi phục thanh tỉnh. Quanh năm sống trong môi trường đầy toan tính đã tập quen cho nàng tính độc lập cùng sắc bén gần như một alpha, tiếc rằng nàng chỉ là "gần như".

Tắm rửa thay quần áo xong đã là 6 giờ, Ôn Ngữ nhìn quanh phòng khách sạn. Không khó để nhận ra thị trưởng đã đến đây, mọi thứ được chu đáo, cả rèm cửa còn được che kĩ như vậy. Trừ nàng ấy, không thể là ai khác.

Ôn Ngữ cũng không cảm thấy bài xích. Sống trong chính trường, quan hệ chủ tớ luôn tồn tại vài điều lệ ngầm mà ít người biết. Người làm phụ tá là người nắm giữ nhiều bí mật của nguyên thủ nhất. Vì vậy nếu một ngày phụ tá phản bội, đối với bất kì ai làm chính trị đều là cực độ bất lợi.

Để đảm bảo phụ tá trung thành với mình, giữ chủ tớ không tồn tại thứ gọi là riêng tư. Nguyên thủ bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ phụ tá mình, đồng thời phụ tá chỉ có thể chấp nhận, đó là biểu hiện trung thành. Nhưng ngược lại, phụ tá tất nhiên không có quyền xâm phạm tư riêng của nguyên thủ.

Đây có thể là vô lý, nhưng lại hợp lý ở nơi hiểm ác như trên chính trường.

Ôn Ngữ là omega, nàng đương nhiên biết trao quyền tư riêng cho một alpha là cỡ nào nguy hiểm. Bất quá, thứ gì lâu dần cũng sẽ quen. Nàng đã sớm quen với việc, chỗ của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể cho Lãnh Ngọc Cẩn ra vào.

Và chẳng phải thời gian đã trả lời thành thật nhất ư. Đến tận nay vẫn chưa từng có gì xảy ra giữa các nàng. Vậy nên Ôn Ngữ rất an tâm, thị trưởng là một alpha vô cùng xuất chúng. Sẽ không bị bản năng chi phối như những alpha tầm thường khác.

Dù Ôn Ngữ bản tính đạm bạc, nhưng sâu trong tâm nàng vẫn là omega, theo đuổi một alpha cường đại có thể bảo vệ các con nàng trong tương lai, đó là tất nhiên. Vậy nên, nàng vẫn luôn xem Lãnh Ngọc Cẩn là hình mẫu alpha hoàn mỹ nhất.

Nếu sau này, nàng phải ẩn thân rồi kết hôn, nàng vẫn sẽ tìm một alpha có ba bốn phần giống như Lãnh Ngọc Cẩn mà kết hôn.

Lúc Ôn Ngữ chuẩn bị sang phòng kế bên tìm Lãnh Ngọc Cẩn đã là 6 giờ 15 phút. Nàng cẩn thận nhìn đồng hồ trước khi ra cửa, đây đã trở thành thói quen của nàng cùng Lãnh Ngọc Cẩn. Cẩn thận, nghiêm chỉnh trong giờ giấc. Không chỉ là tạo nên uy tính cho mình mà còn là tỉ mỉ tránh bị ám hại.

Lãnh Ngọc Cẩn tốt nghiệp đại học quân đội năm hai mươi hai tuổi. Tức là mười năm trước.

Nàng lăn lộn trong chính trường bao nhiêu năm, đạp lên bao nhiêu nguyên thủ để đắc cử thị trưởng. Không chỉ vậy, nàng còn đắc cử lần hai, và hiện tại đang là nhiệm kì thứ hai của nàng. Có thể nói, alpha sinh ra là để lãnh đạo, cũng chính là nói về Lãnh Ngọc Cẩn.

Nàng giỏi giang phi phàm, khí chất thanh lãnh nghiêm nghị. Nàng tài hoa hơn người, còn một thân đầy quyền cao chức trọng. Hơn cả pheromones nàng tỏa ra luôn mang đến cảm giác an tâm cho mọi người.

Đây chính là tố chất cùng bản lĩnh của một alpha lãnh đạo xuất chúng.

Cây càng cao càng đón gió. Chính vì thế, ngồi ở vị trí như Lãnh Ngọc Cẩn, kẻ thù không thể ít.

Còn Ôn Ngữ theo chân Lãnh Ngọc Cẩn từ hai bàn tay trắng mà dựng thành đại nghiệp. Nàng cũng ít nhiều lây nhiễm tác phong nàng ấy, trở thành một bản sao phiên bản omega của Lãnh Ngọc Cẩn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro