chương 63- nho nhỏ êm đềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó hết kì nghỉ đông, Ôn Ngữ vẫn ở lại trung tâm A thị. Thị trưởng ở lại bồi nàng suốt mấy ngày, cả hai rảnh rỗi lại lôi mấy hạng mục còn chưa hoàn thành bắt đầu sắp xếp lại. Còn đề ra nhiều phương án phát triển mới. Khi thư thả hơn, các nàng lại cùng nhau đi dạo phố mua sắm chung quanh. Ngắn ngủi mấy ngày, Ôn Ngữ lại cảm thấy tâm trạng phi thường tốt.

Sau kì nghỉ, Ôn Ngữ cùng Lãnh Ngọc Cẩn quay lại tòa thị chính làm việc. Suốt thời gian này, nàng cũng không nhận được tin gì từ Ôn mẹ. Thông qua Trần tiên sinh, nàng biết mẹ nàng rất tốt. Vậy thì coi như đáng mừng, bất quá, không rõ bao lâu nữa mẹ con nàng mới tốt hơn đây.

Ôn Ngữ còn đang bận bịu xem các tài liệu ứ đọng trong kì nghỉ thì có người tìm đến. Người đến nguyên lai là Cát San. Suốt kì nghỉ, cô ấy vẫn ở lại thủ đô dưới sự tiếp đãi hoàng gia. Lần này gặp lại, khí huyết đều khác đi, vừa trong trẻo vừa đầy sức sống.

"Ôn Ngữ, cô xem, tôi có quà cho cô." Cát San cười rạng rỡ, đẹp đẽ như thiên sứ khắc trên thủy tinh, làm rung động lòng người.

Ôn Ngữ mỉm cười, nàng cầm tập tài liệu, nhìn Cát San cao hứng như vậy, cũng vui vẻ theo: "Ồ, tôi đang rất tò mò đây."

Cát San xòe tay, bên trong là một đôi thiên nga bằng thủy tinh xanh biển, đôi thiên nga thì đang quấn quýt lấy nhau. Kiểu dáng này vốn không mới thậm chí là rất đơn giản, gia công cũng không quá sắc sảo, mơ hồ vài chỗ thủy tinh nung chưa đều. Bất quá, thấy Cát San như hiến vật quý, Ôn Ngữ đoán có ý tứ.

Ôn Ngữ cẩn trọng đón lấy đôi thiên nga, nhìn ngó rất kĩ, lại mỉm cười nhìn Cát San: "Không tệ chút nào, Cát San tự tay làm sao?"

Cát San lập tức gật đầu, cười đến tít mắt, nói: "Đại điện hạ mang tôi dạo phố, tôi thấy một nghệ nhân làm nó bên đường. Thú vị vô cùng, tôi thử một lúc, cố gắng lắm tôi mới làm được nó."

Ôn Ngữ biết đây là tâm ý của Cát San, vậy nên quý trọng giữ trong tay, tán dương: "Cát San làm lần đầu lại tốt thế này, tôi may mắn lắm mới giữ được bái vật này.. Sau này, tôi sẽ để lại cho con cháu làm vật gia truyền."

Cát San được khen thì đầy vui vẻ, lại khoa trương huơ tay: "Nếu cô muốn, tôi sẽ làm cái đẹp hơn cho cô. Còn cục thủy tinh không ra hình dạng này, cô để con cháu cô thấy lại cười tôi."

Ôn Ngữ cười lắc đầu mà không đáp. Thấy Cát San vui vẻ trở lại, tâm tình nàng cũng tốt theo. Nàng thực thích một omega như cô ấy, nếu trong tình bạn có một loại rung động khi bắt gặp người hợp tâm ý, hẳn là đây. Nàng cùng Cát San vừa gặp đã rất quý nhau. Vẫn sẽ có một loại rung động mang tên tình bạn, giữa các nàng là vậy.

Yên ắng hơn một tháng, mọi thứ bình ổn trôi qua. Hợp tác phía Dương thị đã được triển khai rất tốt. Bất quá, lúc gặp Dương Triết thảo luận về dự án, sắc mặt hắn đều không dễ nhìn hướng về Ôn Ngữ. Nguyên nhân sao, Trương Yên Nhi chính thức bị rơi vào đáy vực rồi.

Với tội danh mưu đồ quấy rối tình dục một nguyên thủ quốc gia, cô ta xứng đáng được lãnh án tù. Nhưng vì vấn đề nhân đạo đối với omega, cô ta được hưởng án treo hai năm. Bất quá, không một nơi nào chấp nhận cô ta vào làm việc nữa. Sự nghiệp cô ta đặt dấu chấm hết.

Trương Yên Nhi như phát điên, nhiều bạn bè thường giao thiệp tốt với cô ta có vài lần đến thăm. Nhưng lần nào ra về họ đều lắc đầu ngao ngán. Thậm chí, có người bỏ chạy khỏi chung cư cô ta, nói rằng cô ta bị điên.

Ôn Ngữ không rõ nội tình lắm, cũng không có ý muốn tìm hiểu. Cho đến một ngày quản lý chung cư không chịu được cô ta nữa, đề nghị thôi hợp đồng thuê nhà. Lý do họ đưa ra là một tội phạm như Trương Yên Nhi sẽ gây quan ngại cho các khách hàng khác của họ, trong khi hộ chung cư này đã được gọi là nơi có mạng lưới bảo mật tốt.

Nói khó nghe hơn, Trương Yên Nhi bị đuổi khỏi nhà mình. Lúc ấy là một buổi chiều mưa phùn lạnh lẽo đầu xuân. Ôn Ngữ vừa tan sở, nàng cầm ô tiến đến, đi ngược hướng với Trương Yên Nhi. Quần áo chức nghiệp nàng phẳng phiu đẹp đẽ, cơ hồ đối lập với dáng vẻ nhếch nhác của đối phương.

Trương Yên Nhi vừa kéo lê va li vừa chờ Dương Triết đến đón. Giờ thì Ôn Ngữ hiểu vì sao cô ta bị gọi là điên. Đầu tóc uốn xoăn cô ta luôn chăm chút đã bị chính cô ta cắt tơi tả, nhìn không ra hình dạng gì, chỗ ngắn chỗ dài.

Trông thấy Ôn Ngữ, Trương Yên Nhi nhếch môi cười lạnh, lúc đi qua lại cố tình kéo tay Ôn Ngữ lại, gắt lên: "Ôn Ngữ, cô đúng là loại nữ nhân lòng lang dạ sói. Uổng công tôi đối xử với cô như chị em máu mủ! Thì ra bao lâu nay tôi nuôi một con bạch nhãn lang!!"

Ôn Ngữ lạnh nhạt gỡ tay Trương Yên Nhi ra, nàng quanh năm tập súng tức khắc khí lực tốt hơn cô ta. Tán ô trên tay Ôn Ngữ vẫn không mảy may lay động, nàng nói: "Nuôi bạch nhãn lang? Trương tiểu thư, thỉnh ăn nói tự trọng, đừng để tôi kiện cô vì tội xúc phạm nhân phẩm."

Đồng tử Trương Yên Nhi co rụt, rồi lại giăng đầy hận ý nhìn Ôn Ngữ.

Ôn Ngữ nhìn màn mưa bên ngoài, nước từng đường trượt theo tán ô buông xuống, hư ảo cả dung mạo nàng.

"Trương tiểu thư, cô có biết tới tận bây giờ vì sao tôi vẫn gọi cô là tiểu thư không? Bởi vì tôi khinh thường khi gọi ra tên cô, nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Mười năm trước, cô không chê tôi gia cảnh nghèo hèn mà làm bạn với tôi. Tôi cảm thấy cô rất tốt, là omega tốt nhất trần đời. Tôi quý cô đến mức cô đắc tội người ta, tôi cũng sẵn lòng chịu đòn thay. Nhưng rồi sau đó? Cô đã làm gì? Cô đẩy tôi vào vạn kiếp bất phục!!"

Trương Yên Nhi cười lớn trong mưa, gằn giọng: "Đó là cô xứng đáng bị vậy? Kẻ như cô, phải ở sâu trong đáy xã hội mới vừa lòng hả dạ tôi!"

Ôn Ngữ trong đáy mắt đầy trào phúng, nàng nói: "Chỉ khi tôi ở dưới cô, cô mới thấy hài lòng. Để người ngoài nhìn vào càng thấy cô là người tốt, không chê tôi 'ti tiện' mà vẫn làm bạn với tôi? Muốn dùng tôi để nâng cao nhân phẩm của cô? Thật đủ rách nát, cách để đề cao nhân phẩm không phải là đè đầu người khác xuống!"

Trương Yên Nhi rống lên: "Tôi mặc kệ! Tôi cứ thích như vậy thì thế nào?! Có trách, thì trách lão thiên gia không có mắt, không cho tôi may mắn như cô!! Nếu tôi có được Lãnh thị trưởng chống lưng, cô nghĩ kết cuộc sẽ như hôm nay?!!".

Mưa mỗi lúc một lớn, Trương Yên Nhi không che chắn, điên cuồng kêu gào trong mưa, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Ôn Ngữ vẫn cầm ô đứng yên, âu phục xinh đẹp. Một trời một vực đối lập.

Ôn Ngữ nghe Trương Yên Nhi đề cập đến hai chữ may mắn mà buồn cười. Nàng bỏ ra cả thanh xuân nỗ lực không ngừng, cuối cùng lại dùng một câu "vì ngươi may mắn" mà phũ bỏ mọi gian khổ hay sao. Đúng là chỉ có những kẻ như Trương Yên Nhi mới có tầm nhìn như vậy.

Ôn Ngữ lười dây dưa với Trương Yên Nhi, nàng quay đi, khóe môi cong lên cười nhạo.

Có những kẻ tầm nhìn quá cạn hẹp, không biết thành quả người khác có được là đánh đổi thế nào đã ghen tỵ. Xong rồi lại cố gắng tìm lý do phũ bỏ công sức và kết quả của người khác, cho về hai chữ "may mắn" mà không biết xấu hổ. Bọn họ nghĩ thế gian này, vạn sự đều may mắn đến buồn cười vậy hay sao?

Sau đó, Ôn Ngữ không gặp lại Trương Yên Nhi nữa, nghe rằng Dương Triết đã mang nàng ta đi. Nhưng mà hắn ta đưa đi đâu, cũng không ai biết.

...

Lặng lẽ nửa tháng nữa, mọi thứ tại A thị vẫn phồn hoa nhộn nhịp. Ngày kia là ngày hai mươi ba tháng ba, là ngày sinh nhật của Ôn Ngữ. Có lẽ vì tiếp xúc với quá nhiều giấy tờ có số liệu, nàng dần quên mất đi con số đặc biệt này. Đến cận kề ngày đó, cơ hồ nàng vẫn chưa nhận ra.

Trước ngày sinh nhật nàng, Cát San hoàn thành khóa thực tập, Lãnh Ngọc Cẩn để lời phê tốt cho cô ấy trước khi cô ấy về nước.

Tiễn Cát San đi ở sân bay, Lãnh Ngọc Cẩn nét mặt không biểu tình, vẫn phong độ đúng mực với omega, nhưng trong đó vẫn hàm chứa xa cách. Nàng nói vài câu mang tính chất chính trị tiễn đưa thôi. Cát San cũng khách khí cảm ơn, và lời cảm kích trước sự đón tiếp thời gian qua tại A thị.

Sắc mặt Cát San thản nhiên, đẹp đẽ. Tất cả như quay lại ngày đầu tiên nàng đến đây, mọi thứ lại như ngày bắt đầu. Dường như nàng đã chết tâm với Lãnh Ngọc Cẩn. Dám yêu dám dứt khoát bỏ đi phần tình cảm tương tư, Cát San hơn người ở điểm này. Cầm được thì bỏ xuống được.

Khách khí với Lãnh Ngọc Cẩn là vậy, nhưng với Ôn Ngữ, Cát San lại vô cùng thân thiết. Nàng nắm tay Ôn Ngữ đặt vào lồng bàn tay, lại đặt tay mình lên giữ chặt, nói: "Ôn Ngữ, sau này nếu có khó khăn, nhất định phải đến tìm tôi."

Ôn Ngữ mỉm cười chân thành, đáp lại nắm tay Cát San: "Cô cũng phải giữ gìn sức khỏe. Hi vọng lần sau gặp cô, cô đã là Đại sứ hòa bình chứ không phải ứng cử như bây giờ."

Cát San bật cười, nàng nói: "Được, tôi sẽ cố gắng. Nếu sau này cô có định du lịch hay là tuần trăng mật, Đát Lan Han chúng tôi nhất định chào đón cô. Nếu cô đến, tôi sẽ rất vui."

Ôn Ngữ cũng bị lời này chọc cười, nàng gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Cát San lại có chút u buồn, là loại u buồn vì phải chia ly với người bạn thân. Dù chỉ tiếp xúc với Ôn Ngữ không lâu, nhưng nàng lại cảm thấy rất thích Ôn Ngữ, thích theo kiểu tình bạn. Vậy nên, thời khắc tạm biệt, tất nhiên có chút không nỡ.

Cát San ôm lấy Ôn Ngữ, biểu hiện tình cảm của mình. Ôn Ngữ cũng ôm đáp lại Cát San, biểu lộ lòng quý trọng của mình.

Lãnh Ngọc Cẩn đứng bên cạnh không biểu tình, quả là omega có khác, rất dễ kết thân cùng nhau, đổi lại alpha độc lai độc vãng, chắc chẳng bao giờ chịu thân thiết đến vậy.

Cát San nói nhỏ vài tai Ôn Ngữ: "Tôi có một lời muốn nói với cô, cô xem Lãnh thị trưởng là con đầu đàn, nhưng tình cảm nàng ấy dành cho cô, không chỉ có vậy..."

Ôn Ngữ không hiểu lắm, định hỏi lại, nhưng lại nghe Cát San nói: "Tôi còn một món quà cho cô."

Chuyên cơ hoàng gia Đát Lan Han đi xa, Ôn Ngữ vẫn còn chút bần thần chưa rõ ràng lắm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro